Thế nhưng, dường như đã sắp tan biến.
Đột nhiên, một vệt ngũ sắc hà quang chợt từ năm đóa kiếp vân rải xuống, trong chớp mắt bao phủ lấy Hà Manh Manh... Ngay khoảnh khắc ngũ sắc tường quang sắp chạm vào thân thể, mười tám đoàn tường quang từ từ bay lên, chỉ thấy tường quang như mưa, ngũ sắc rực rỡ, biến hóa vô cùng.
Khi ngũ sắc hà quang bao phủ lên bề mặt Xá Lợi Châu, Hà Manh Manh chợt thấy hoảng hốt, chớp mắt đã thấy mình đứng trong sảnh một khách sạn.
“Tổng giám, khách phòng số năm muốn gọi món cải trắng luộc nước sôi trong các món Tứ Xuyên, huynh đệ trong bếp không ai biết làm, phải làm sao đây?” Một phục vụ vội vàng tìm đến nàng.
“Bảo nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, ba phút nữa ta sẽ đến.” Hà Manh Manh thản nhiên ra lệnh.
“Vâng.” Phục vụ đáp một tiếng, đột nhiên hóa thành một quái vật tóc xanh nanh nhọn lao về phía nàng.
“Phá!”
Hà Manh Manh quát lớn một tiếng, vung quyền đập xuống... Một tiếng “Rầm” vang lên, một vệt kim quang từ quyền phát ra, con quái vật tóc xanh nanh nhọn kia bị nàng đánh nát tan.
Ngay khoảnh khắc con quái vật tóc xanh biến mất, cảnh vật xung quanh nàng lại thay đổi, xung quanh là một màn sương mù mịt, ẩn hiện trong đó là một tòa tháp cao.
“Đây là không gian Phù Đồ.” Hà Manh Manh lập tức nhận ra nơi này.
“Như thị ngã văn, nhất thời nhân...”
Một giọng nói già nua chấn động lòng người, vô số tiếng tụng kinh Phật vang lên xung quanh, tựa như Phật quốc vậy.
“Đốt!”
Hà Manh Manh quát lớn một tiếng: “Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, cho ta diệt!”
Giữa trán nàng chợt xuất hiện năm thanh linh kiếm với màu sắc khác nhau, trong khoảnh khắc linh kiếm hóa cầu vồng, như năm đạo trường hồng chém tới phía trước, mây mù lập tức thu lại: “Đạo của ta nhất quán, kẻ cản đường, giết không tha!”
Ầm!
Sương mù bên cạnh nàng cuồn cuộn, vô số cao tăng trong chớp mắt hóa thành từng con ma đầu xương trắng lởm chởm, nhe nanh múa vuốt lao về phía nàng, muốn nuốt chửng nguyên thần của nàng.
“Trảm!”
Một tiếng quát vang lên đột ngột, năm đạo trường hồng như thần long vờn nước xoáy động trong sương mù, nghiền nát những ma đầu kia.
“Tháp ở trong tâm, hà tất ở trước mắt?!”
Hà Manh Manh khẽ mỉm cười, quát lớn một tiếng, năm đạo trường hồng hóa thành một cơn cuồng lưu ngũ sắc lao về phía Phù Đồ phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, cuồng lưu ngũ sắc xuyên vào trong Phù Đồ, khẽ xoáy động, tòa Phù Đồ kia lập tức tan rã, bầu trời vừa nãy còn có chút mờ mịt trong chớp mắt trở nên quang đãng, năm đóa kiếp vân với màu sắc khác nhau dần biến mất, theo đó linh khí thiên địa cuồn cuộn đổ về phía này, dần dần hình thành một xoáy nước linh khí khổng lồ...
Ba ngày sau, dưới sự tiễn đưa của Thiên Vận Tử cùng các cao tầng Thiên Vân Tông, Hà Manh Manh bước ra khỏi Thiên Vận Đại Điện, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo ngân hồng phá không mà đi, trong chớp mắt biến mất không dấu vết.
Thiên Vận Tử tiễn Hà Manh Manh đi xa, quay người dặn dò hai vị trưởng lão: “Tả Trưởng Lão, Mạc Trưởng Lão, hai người các ngươi tức khắc xuống núi đến Tế Liễu Thành của Đại Việt Vương Quốc, nếu hai đứa trẻ kia có thể tạo, hãy bàn bạc với cha mẹ chúng đưa về núi, nếu không thể tạo, hãy để lại tín vật, đợi hậu duệ của chúng có người có thể tạo, cũng có thể cầm tín vật nhập môn.”
“Vâng.”
Hai vị trưởng lão đáp một tiếng, cưỡi độn quang bay đi.
Chương 919: Độ Kiếp
Chương 920: Về Nhà
Bay khỏi Thiên Vân Tông, Hà Manh Manh không cố ý vội vã, nàng thu lại phi kiếm, tụ sương thành mây, tự do bay lượn trên không trung. Sau khi độ qua Thăng Tiên Kiếp, chân nguyên trong cơ thể dần chuyển hóa thành tiên lực, thần thông cũng khác xa trước đây, tuy chỉ là Hư Tiên hạ phẩm nhất trong các tiên nhân, nhưng ở giới này đã là vô địch rồi.
Thông thường, sau khi phi thăng, nếu nhanh chóng chuyển hóa chân nguyên thành tiên lực, thì có thể lập tức phi thăng Tiên Giới, nhưng cũng có thể dùng thần thông tạm thời áp chế tốc độ chuyển hóa, để ở lại hạ giới thêm một thời gian, tuy nhiên sự áp chế này chỉ là tạm thời, không thể duy trì quá lâu, mà nàng còn có vài việc cần làm.
Việc đầu tiên đương nhiên là trở về nhà ở giới này để thăm những người thân cuối cùng... Giờ đây phong ấn của nàng đã hoàn toàn được giải khai, tiền nhân hậu quả cũng đã rõ ràng, cái gọi là người thân ở giới này, chẳng qua là do bản nguyên của thế giới luân hồi này sắp đặt mà hóa thành, nàng giờ đây đã phá ảo mà ra, nhưng những ‘người nhà’ kia lại không có sức mạnh phá ảo mà ra, hơn nữa đã là người nhà, đó cũng là một duyên phận, trước khi rời khỏi thế giới này, nàng phải sắp xếp cho họ một phen. Tuy đã dặn dò những người ở Thiên Vân Tông, nhưng nàng cũng phải tự mình chuẩn bị.
Tốc độ của nàng so với tốc độ của hai vị trưởng lão Thiên Vân Tông, không mất mấy canh giờ, nàng đã vượt qua Ngũ Liễu Sơn Mạch, Tế Liễu Thành trong chớp mắt đã ở dưới chân.
“Nơi này coi như là ngôi nhà thứ hai của ta kể từ khi bước vào giới tu chân, từ nay chia ly, sẽ không còn ngày gặp lại nữa sao?”
Thần thức của nàng trong chớp mắt bao trùm toàn bộ Tế Liễu Thành, mọi thứ đều rõ ràng trước mắt... “Hửm? Chuyện này là sao?”
Khi thần thức của Hà Manh Manh quét qua Hà gia đại viện, sắc mặt nàng lập tức trở nên âm trầm.
Đại sảnh Hà phủ.
Hà Mộ Tông mặt đầy giận dữ nhìn Hà Mộ Thiên đang đắc ý trước mặt: “Đại ca, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, có cần phải làm đến mức này không? Manh Manh cũng là cháu gái của huynh, hà cớ gì phải đẩy con bé vào chỗ chết?”
“Hà Mộ Tông. Là các ngươi muốn đẩy Hà gia ta vào chỗ chết, không phải đại ca không niệm tình xưa, mau nói rõ tung tích của cháu gái không phải là xong sao?” Trong mắt Hà Mộ Thiên lóe lên ánh sáng âm hiểm.
“Hà Mộ Tông, Hà Manh Manh đã là đệ tử ngoại môn của Cửu Thiên Tông ta, thì không nên phản bội môn phái mà đầu quân nơi khác. Mau giao ra tung tích của nàng. Còn có thể cứu mạng cả nhà già trẻ của các ngươi, nếu không gà chó không tha!” Một tu sĩ lớn tiếng quát mắng.
“Khẩu khí thật lớn!”
Trên không trung đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Một tu sĩ Kim Đan kỳ nhỏ bé mà dám càn rỡ như vậy. Chẳng lẽ không sợ lời nói bừa rước họa sao?” Nói xong, một luồng uy áp khổng lồ từ trên không truyền xuống, ngoại trừ người nhà Hà phủ ra. Những người khác đều có cảm giác như đứng trước vực sâu.
“Vị, vị tiền bối nào giá lâm. Lỗ Sư Phàm của Cửu Thiên Tông này xin ra mắt!” Tu sĩ Cửu Thiên Tông kia gần như đứng không vững, đây là Hà Manh Manh đã nương tay, nếu không phải xét đến việc Cửu Thiên Tông trải rộng khắp Đại Việt Vương Quốc, nàng không muốn để lại hậu họa cho người nhà họ Hà. Đã sớm đánh chết hắn rồi.
Đối với Hà Mộ Thiên và những người hắn mang đến, Hà Manh Manh không khách khí như vậy. Chỉ nghe thấy một tràng tiếng ‘rắc rắc’, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, xương chân của tất cả mọi người đều gãy dưới một áp lực vô hình.
Trên không trung, hà quang chợt lóe, một bóng người đột ngột xuất hiện trong đại sảnh.
“Manh Manh, con, con sao lại về rồi?” Hà Mộ Tông nhìn rõ người xuất hiện trước mắt, hận không thể lập tức giấu nàng đi, thậm chí quên mất uy áp đang cảm nhận được đến từ đâu.
“Ngươi... tiền bối chính là...” Lỗ Sư Phàm của Cửu Thiên Tông kia lắp bắp, hắn khó tin nhìn thiếu nữ trước mắt, thật sự khó mà tưởng tượng được thiếu nữ này, người mà một năm trước được cho là võ giả Tiên Thiên, lại có thể phát ra uy áp đến cả tông chủ của bọn họ cũng khó mà sánh kịp.
“Phụ thân, mẫu thân vẫn khỏe chứ?” Hà Manh Manh hỏi. Nàng đã thay đổi cách xưng hô, nhưng không ai phát hiện ra.
“Khỏe, khỏe, nàng ấy đang ở phía sau.” Hà Mộ Tông nhanh chóng trấn tĩnh lại, hắn không rõ thực lực của con gái cao đến mức nào, nhưng biết hôm nay có nàng ở đây, mọi chuyện hẳn là có đường xoay chuyển, nếu không cũng không đến mức vừa xuất hiện đã đánh gãy chân Hà Mộ Thiên và những người khác, điều này tương đương với việc công khai tát vào mặt.
“Lỗ đạo hữu, chuyện hôm nay ta không muốn truy cứu, chuyện của Hà thị gia tộc do Hà thị gia tộc tự giải quyết. Về gặp quý tông chủ, cứ nói là Hà Manh Manh của Thiên Vân Tông cảm ơn hắn đã chiếu cố Hà gia Tế Liễu, ngày khác sẽ đến bái phỏng.” Hà Manh Manh thản nhiên nói.
Tuy giọng nàng thản nhiên, nhưng trong tai Lỗ Sư Phàm, lại là từng chữ như tiếng chuông vàng đại lữ vang vọng, nhưng lại không có cảm giác chấn động, hắn càng không thể đoán được tu vi sâu cạn của người trước mắt. Tuy nhiên, ngữ khí của đối phương vô cùng nghiêm túc, nếu hắn còn không biết điều, kết quả e rằng không tốt, lập tức Lỗ Sư Phàm liên tục dạ vâng, không chút do dự dẫn theo vài tu sĩ Cửu Thiên Tông rời đi.
“Lỗ Tiên Sư...”
Thấy các tu sĩ Cửu Thiên Tông, những người mà hắn coi là chỗ dựa, rời đi, Hà Mộ Thiên cũng không màng đến cơn đau nhức ở hai chân, vội vàng cất tiếng gọi, nhưng Lỗ Sư Phàm lúc này chỉ sợ tốc độ của mình quá chậm, vừa ra khỏi sân Hà gia, liền ngự kiếm bay lên không, trở về tông môn.
Sau khi Lỗ Sư Phàm và những người khác rời đi, ánh mắt Hà Manh Manh nhìn về phía Hà Mộ Thiên, trong mắt lộ ra một luồng sát khí lạnh lẽo, lần này Hà Mộ Thiên có lẽ ôm ý định giải quyết một lần, đã mang theo vài đứa con cùng một số đệ tử trong tộc đến, vốn định cướp quyền, không ngờ lại bị Hà Manh Manh một mẻ hốt gọn.
“Hà Manh Manh, ta là đại bá của ngươi, ngươi, ngươi không thể vô lễ với ta!” Hà Mộ Thiên lớn tiếng kêu lên, giọng điệu vừa hung hăng vừa yếu ớt.
“Đại bá? Khi ngươi thuê sát thủ giết ta, tại sao không nghĩ mình là đại bá của ta? Tại sao khi ngươi dẫn người ngoài đến ép cung gia chủ, không nghĩ mình là đại bá của ta?” Hà Manh Manh thản nhiên hỏi.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Hà Manh Manh, ta không phải muốn giết ngươi, chỉ là, chỉ là...” Hà Mộ Thiên cũng không thể tự biện minh, ‘chỉ là’ một hồi lâu cũng không có lời tiếp theo.
“Các ngươi tuy bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa, đại bá, cả nhà các ngươi đều có chút phù phiếm rồi, vẫn là an phận thủ thường ở nhà thì tốt hơn.” Hà Manh Manh thản nhiên nói, ống tay áo nàng khẽ nhấc lên, một luồng thanh quang quét qua những người nằm trên đất, những người này chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể mình, ngay sau đó họ kinh hoàng phát hiện, nội lực và chân khí của mình đều không thể tụ lại được nữa.
“Hà Manh Manh, ngươi, ngươi đã làm gì chúng ta?” Hà Mộ Thiên tức giận hỏi.
“Các ngươi có một thân công phu, nhưng lại không hiểu đạo làm người, hôm nay ta phế bỏ công phu của các ngươi, hãy thành thật mà suy ngẫm về đạo làm người đi. Nhưng nếu các ngươi có ý kiến, ta cũng có thể khiến các ngươi sống không ra sống, chết không ra chết, ngươi thấy sao?” Hà Manh Manh thản nhiên hỏi.
“Phụt!” Hà Mộ Thiên phun ra một ngụm máu tươi... Hắn vốn muốn mắng Hà Manh Manh một trận, nhưng đó là vì đối phương không dám ra tay giết hắn, nhưng nếu thật sự bị làm cho cầu chết không được, cầu sống không xong, thì thảm rồi, trong cơn tức giận và lo lắng, ngụm máu này không thể nhịn được nữa.
“Manh Manh, con định xử trí bọn họ thế nào?” Hà Mộ Tông hỏi.
Tuy hắn là gia chủ, nhưng sau khi Hà Manh Manh trở về, trong lòng hắn đã mơ hồ cảm thấy kính sợ, không dám lấy thân phận phụ thân mà chủ trì nữa.
“Xin Nhàn Di ra ngoài tìm người đưa những thứ rác rưởi này về nhà. Phụ thân, đối với những người này, người không thể cứ mãi nhẫn nhịn, đó cũng không phải là chuyện tốt cho họ, nếu không hoàn toàn có thể không cần đi đến bước này.” Hà Manh Manh nói.
Trong mấy ngày tiếp theo, Hà Manh Manh gần như không rời khỏi Hà gia đại viện một bước, và từ chối tất cả khách khứa... Trong sân này, nàng hiếm hoi có được cảm giác của một gia đình, đây là thứ duy nhất nàng lưu luyến.
Nàng đã phong ấn một số công pháp thần thông vào trong đầu vợ chồng Hà Mộ Thiên cùng các em trai, em gái, chỉ cần họ tu luyện đến một trình độ nhất định, những phong ấn đó sẽ tự động được giải khai, ngoài ra, nàng còn để lại một lượng lớn đan dược, những đan dược này hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu tu luyện của họ, đợi đến khi họ đạt đến trình độ tu sĩ cao cấp, lúc đó cũng đã nhập vào Thiên Vân Tông, vật tư tu luyện tuyệt đối sẽ không thiếu thốn.
Ngoài đan dược và công pháp, nàng còn để lại một lô phù lục, khôi lỗi, linh thạch và pháp bảo, nhưng quý giá nhất vẫn là việc lợi dụng mấy ngày này để bố trí một tụ linh trận trong Hà gia đại viện... Nàng không tụ tập quá nhiều linh khí, như vậy sẽ khiến người khác thèm muốn, trời biết sẽ sinh ra họa hoạn gì, và một bảo vật khác chính là thanh trường kiếm nàng ngưng tụ bằng tiên lực.
“Phụ thân, thanh tiên kiếm này là do con ngưng tụ bằng pháp lực, chỉ có huyết mạch trực hệ của chi chúng ta mới có thể kích hoạt, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó cản một đòn, và thanh kiếm này có thể sử dụng ba lần, không được tùy tiện dùng.” Hà Manh Manh dặn dò.
“Manh Manh, lần này con rời đi, có phải sẽ không bao giờ trở về nữa không?” Hà Mộc Thị rốt cuộc là phụ nữ, tâm tư tinh tế như tơ, rất nhanh đã phát hiện hành động của Hà Manh Manh có điều bất thường.
“Là thật sao?” Hà Mộ Tông lập tức phản ứng lại.
“Vâng, phụ thân đại nhân.”
Hà Manh Manh gật đầu, nàng không thể nói cho đối phương biết mình thực ra không phải con gái của họ, đành phải bịa ra một câu chuyện: “Lần này con được nhận vào Thiên Vân Tông, ngẫu nhiên có được một truyền thừa đặc biệt, tu vi đại tiến, không lâu nữa sẽ rời khỏi giới này, bên Thiên Vân Tông con đã nhờ người giúp đỡ sắp xếp, nếu tiểu đệ và tiểu muội có thể tạo, họ sẽ thu nhận chúng. Còn về Cửu Thiên Tông, con sẽ đi nói chuyện với tông chủ của họ.”
“Thật sự là không hẹn ngày gặp lại...”
Hà Mộ Tông trong lòng có chút buồn bã, lúc đầu, hắn giận Manh Manh không tranh, trách nàng không chịu tu luyện, mà nay tu luyện thành công sắp đi xa, hắn lại cảm thấy không nỡ.
“Phụ thân, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ là thời gian mà thôi.” Hà Manh Manh an ủi.
“Phải, không thành đại đạo, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.” Hà Mộ Tông lẩm bẩm nói, đôi mắt hắn có vẻ trống rỗng, rõ ràng thành tựu của Hà Manh Manh không thể xóa nhòa nỗi buồn khi hắn sắp mất đi đứa con gái này: “Manh Manh, ngày mai con đi đi, chúng ta... sẽ không tiễn.”
“Con biết.” Hà Manh Manh khẽ đáp.
Chương 921: Bái Phỏng
Sáng sớm hôm sau, khi nàng thức dậy, đồ dùng vệ sinh và bữa sáng đã được bày biện ngăn nắp, nhưng không thấy bóng dáng nha đầu Đào Nhi, quà của Nhàn Di nàng đã tặng từ sớm, lúc này nàng đặt một túi càn khôn nhỏ lên bàn, để lại mấy chữ lớn trên bàn ăn – Quà của Đào Nhi.
Đến sân, sân có vẻ hơi tĩnh lặng, Hà Manh Manh biết, tất cả hạ nhân đều được dặn dò phải ở trong phòng, Hà Mộ Tông hắn... lúc này hẳn cũng đang đợi trong phòng?
Nàng hướng về phòng Hà Mộ Tông cúi sâu một lễ, thân hình chợt hóa thành một vệt ngũ sắc hà quang vút lên trời, lượn một vòng trên Hà gia đại viện, sau đó bay về hướng tây nam, trong chớp mắt biến mất không còn tăm tích.
Sau khi hà quang biến mất, vợ chồng Hà Mộ Tông dẫn theo hai đứa trẻ từ trong nhà bước ra, trong mắt bốn người đều đong đầy lệ, ngẩng đầu nhìn về hướng hà quang biến mất...
Cửu Thiên Tông.
Nằm trên Cửu Phong Sơn của Đại Việt Vương Quốc, chín ngọn núi cao vạn trượng thẳng tắp xuyên mây, được gọi là Cửu Thiên Chi Trụ, là nơi đặt sơn môn của Cửu Thiên Tông.
Ở Đại Việt Vương Quốc, ngay cả vương thất cũng phải khách khí với người của Cửu Thiên Tông, Cửu Thiên Tông thống lĩnh tất cả tu chân giả của Đại Việt Vương Quốc, còn những tán tu tuy không cần tuân theo lệnh của Cửu Thiên Tông, nhưng cũng không dám công khai vi phạm, có thể nói, người của Cửu Thiên Tông đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu, ngay cả người của vương thất cũng không để vào mắt. Nhưng, kể từ khi một tu sĩ Kim Đan trở về tông môn mười mấy ngày trước, toàn tông trên dưới lập tức trở nên căng thẳng, tất cả tu sĩ đều bị cấm không được ra ngoài, còn những người đang làm việc bên ngoài cũng đều ngoan ngoãn ở lại... Tóm lại là bốn chữ – Không nên ra đường.
Ngày nọ, cách Cửu Thiên Tông vạn dặm, một trận sấm sét cuồn cuộn từ xa truyền đến, các đệ tử Cửu Thiên Tông đang tu hành trên núi ngẩng đầu nhìn về phía tiếng sấm vang lên, chỉ thấy ngũ sắc hà quang bao phủ chân trời, đang phi nhanh như điện, một luồng khí thế mạnh mẽ vô song từ trên trời giáng xuống.
“Trời ơi, đây là ai? Khí thế phát ra lại còn đáng sợ hơn cả Đại Thừa lão tổ?” Một đệ tử Cửu Thiên Tông kinh ngạc nói.
“Dù là ai, đây rõ ràng là đang thị uy với Cửu Thiên Tông chúng ta.” Một đệ tử khác lẩm bẩm.
Từ đại điện chủ phong Cửu Thiên Tông truyền đến một giọng nói vang dội: “Mở sơn môn. Đón quý khách.”
“Là giọng của tông chủ.”
Các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn về phía đại điện, giọng nói này chính là giọng của tông chủ Cửu Thiên Tông Trương Đức Bổn... Nhưng, rốt cuộc là vị khách nào mà phải đại khai sơn môn để đón tiếp?
Trong lúc suy tư, tất cả đệ tử Cửu Thiên Tông đều bắt đầu chỉnh trang... tức là mặc chỉnh tề một chút. Không đến nỗi thất lễ, tất cả đều rõ ràng, đối phương mang theo khí thế chấn nhiếp mà đến, nếu đón tiếp không chu đáo, rất có thể sẽ xảy ra chiến đấu.
Cửa chính của Cửu Thiên Tông mở rộng, một nhóm trưởng lão dưới sự dẫn dắt của tông chủ Trương Đức Bổn bước ra khỏi đại điện, đón đến quảng trường. Ai nấy đều vẻ mặt ngưng trọng xen lẫn một sự mong chờ nào đó.
Trên không trung, hà quang lấp lánh, đã đến phía trên, Trương Đức Bổn tiến lên một bước, cất tiếng nói: “Tông chủ Cửu Thiên Tông dẫn đệ tử bổn tông cung nghênh Hà tiền bối tiên giá quang lâm!”
Tiên giá?
Ngoài các trưởng lão ra, tất cả đệ tử đều ngây người.
Thông thường, người phàm động một chút là gọi tu chân giả là ‘tiên sư’, đó là vì mọi người không ở cùng một đẳng cấp. Nhưng giữa các tu chân giả thì không dễ dàng mà dùng chữ ‘tiên’ này, có một số người có biệt danh mang chữ này, đó lại là chuyện khác. Mà lúc này có thể khiến tu chân giả Đại Thừa kỳ của Cửu Thiên Tông cũng phải thận trọng chào đón như vậy chỉ có một khả năng... Một tiên nhân thật sự đã đến.
Trong lòng Trương Đức Bổn cũng phức tạp, chuyện của một đệ tử ngoại đường nhỏ bé ở Tế Liễu Thành căn bản không thể kinh động đến hắn, đó là do người dưới làm, nhưng Lỗ Sư Phàm trở về bẩm báo, hắn liền biết chuyện này đã lớn chuyện rồi... Đại Việt Vương Quốc không nhỏ, nhưng so với Kinh Sở Đế Quốc thì chỉ là tiểu vu kiến đại vu. Tương tự, Cửu Thiên Tông ở Đại Việt Vương Quốc có thể hô phong hoán vũ, nhưng nếu so với Thiên Vân Tông, thì giống như kiến càng đối với cây đại thụ, hoàn toàn không tương xứng. Hơn nữa tin tức một trưởng lão Đại Thừa của Thiên Vân Tông thành công độ qua Thăng Tiên Kiếp đã sớm lan truyền. Lại còn có lưu ảnh làm chứng, đây là một sự kiện lớn trong giới tu chân, bọn họ nào ngờ vị trưởng lão kia lại xuất thân từ Đại Việt Vương Quốc, mà đệ tử của bổn tông lại không biết nặng nhẹ mà gây sự đến tận nhà người ta, may mà chuyện này còn chưa làm thành, nếu không... e rằng người ta chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến sơn môn của mình biến mất.
Hư Tiên. Ở Tiên Giới chẳng qua là tồn tại thấp nhất, nhưng ở hạ giới, lại là nhân vật tuyệt đối có thể khuấy động phong vân, dù là tập hợp tất cả sức mạnh của Đại Thừa cũng khó địch một đòn của đối phương, hắn đã cùng các trưởng lão thỉnh ra tiên khí gia truyền, nếu đối phương thật sự không tha, cũng chỉ có thể liều chết một trận.
Trên không trung, hà quang thu lại, trong chớp mắt một thiếu nữ xuất hiện trên quảng trường, ánh mắt nàng trong suốt, lướt qua mọi người một chút, sau đó dừng lại trên người Trương Đức Bổn: “Trương tông chủ khách khí rồi, ta chỉ là đi ngang qua.”
Đi ngang qua... đi ngang qua mà ngươi làm ồn ào như vậy làm gì? Đi ngang qua mà ngươi xuống xem làm gì?
“Ngày xưa ta và Cửu Thiên Tông cũng có chút tình hương hỏa, coi như nửa sư môn cũng không quá đáng, sắp đi xa, nên xuống xem một chút.” Hà Manh Manh tiếp lời.
Bao gồm cả Trương Đức Bổn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm... Nói trắng ra, người ta là đến nhờ vả, chứ không phải đến tính sổ, điều này rất quan trọng, tuy sau này đối phương phi thăng sẽ không còn quan hệ gì với mình, nhưng ở Thiên Vân Tông tuyệt đối sẽ không không để lại hậu thủ, kết giao tốt mối tình hương hỏa này cũng là để tính đến mối quan hệ với Thiên Vân Tông sau này.
Lập tức Trương Đức Bổn dẫn dắt tất cả trưởng lão nghênh đón Hà Manh Manh như chúng tinh phủng nguyệt vào đại sảnh, trong lúc hàn huyên, Hà Manh Manh cũng chỉ điểm một chút cho những tu sĩ Đại Thừa kỳ kia, đừng thấy lời nói không nhiều, nhưng hiệu quả lại vô cùng lớn, người tu chân cũng có nhân quả, nàng hôm nay gieo nhân này, ngày khác người nhà sẽ nhận được quả báo, những trưởng lão này ai nấy đều thọ mệnh lâu dài, sống vài nghìn năm không thành vấn đề, điều này cũng trở thành sự bảo đảm cho Hà thị gia tộc.
Nửa ngày sau, Hà Manh Manh dưới sự cung tiễn của các trưởng lão Cửu Thiên Tông, hóa thành hà quang mà đi, trong chớp mắt biến mất không còn tăm tích.
...
Đại Tấn Vương Quốc, nằm ở phía tây bắc đại lục. Tuy không bằng Kinh Sở Đế Quốc, nhưng lại lớn hơn Đại Việt Vương Quốc rất nhiều. Đại Tấn Vương Quốc này, không có tông môn tu chân, toàn bộ giới tu chân đều do một số thế gia tu chân nắm giữ, mà vương thất của Đại Tấn Vương Quốc chính là một trong những thế gia lớn nhất, ngoài vương thất ra, còn có bốn đại thế gia Phương, Phó, Lục, Đinh, còn các thế gia lớn nhỏ khác thì nhiều như lông trâu, chính những hệ thống thế gia này duy trì sự tồn tại của Đại Tấn Vương Quốc.
Ở phía tây của Đại Tấn Vương Quốc, có một ngọn Liên Hoa Sơn, dãy núi uốn lượn, sản sinh nhiều kỳ dược, hàng năm có rất nhiều người hái thuốc vào núi, những người hái thuốc bình thường chỉ quanh quẩn ở ven núi, chỉ có những tu sĩ mới dám mạo hiểm vào sâu trong núi, và thu hoạch thường rất phong phú.
Ngày nọ, một nhóm tu sĩ bay đến một sơn cốc, vừa đến đây họ đã bao vây toàn bộ sơn cốc, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay lên phía trên sơn cốc lớn tiếng quát: “Thuật Linh Lung, các ngươi đang ở trong sơn cốc này, mau chóng dâng ra cây Vạn Tái Huyết Sâm kia, còn có thể tha mạng cho chị em các ngươi, đợi chúng ta ra tay tìm kiếm, các ngươi sẽ không còn cơ hội may mắn nữa!”
“Họ Nhạc kia, đừng quá đáng!”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên trong cốc, nàng có lẽ biết mình đã bị phát hiện, trốn nữa cũng vô ích, liền bước ra.
Cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ trang phục màu xanh lá cây bó sát, phía sau còn có một cậu bé mười hai, mười ba tuổi, đôi mắt đầy vẻ thù địch nhìn chằm chằm vào mười mấy tu sĩ trước mặt.
“Mộc Linh Lung, mười ngày nữa là ngày đại thọ của Phương gia lão tổ, cây huyết sâm kia là để dâng lên lão tổ mừng thọ, bây giờ trước mắt ngươi có hai con đường, một là ngoan ngoãn giao ra huyết sâm; hai là bị chúng ta giết chết, chúng ta sẽ lục soát huyết sâm trên người ngươi, kết quả đều như nhau.” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia đắc ý nói, nhìn hai chị em như nhìn hai người chết.
“Còn có con đường thứ ba?” Một giọng nữ dịu dàng nói.
“Ha ha ha, con đường thứ ba... Ai đó?” Tu sĩ kia đột nhiên phản ứng lại, câu nói này không phải do Mộc Linh Lung nói, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không trung một thiếu nữ chân đạp mây ngũ sắc đang thản nhiên nhìn hắn: “Nếu các ngươi chết, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết êm đẹp.”
“Đạo hữu là ai? Chuyện này lại có liên quan gì đến đạo hữu?” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ cảnh giác hỏi. Hắn dùng thần thức dò xét, nhưng không thể nhìn ra tu vi của đối phương, mà với thực lực và số lượng của những người bọn họ, đối phương tuyệt đối không phải là không biết nặng nhẹ.
“Phương gia mà ngươi vừa nói là Phương gia Đồng Thành sao?” Người đến chính là Hà Manh Manh, thực ra những chuyện cướp đoạt như vậy trong giới tu chân thường xuyên xảy ra, nàng vốn không có hứng thú quản, nhưng câu ‘Phương gia lão tổ’ vô tình của tu sĩ kia đã thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng có hai việc cần làm trong thế giới luân hồi này, việc thứ nhất là phải sắp xếp ổn thỏa chuyện của Hà gia, và việc thứ hai là thay Thiên Mang Thượng Nhân giải quyết tên nghịch đồ kia của ông.
Thiên Mang Thượng Nhân không phải là người của Kinh Sở Đế Quốc, mà xuất thân từ Đại Tấn Vương Quốc, tên đồ đệ kia của ông cũng là người của Đại Tấn Vương Quốc, theo ông ước tính, tên đồ đệ kia không dám đến Thiên Vân Tông, tám chín phần mười sẽ trở về Đại Tấn Vương Quốc, vì quê hương của hắn là người Đồng Thành, Đại Tấn Vương Quốc.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Hà gia, nàng liền đến Đại Tấn Vương Quốc, trên đường hỏi thăm một chút tin tức về Phương gia, sau đó đi về hướng Đồng Thành. Không ngờ lại gặp mấy tu sĩ nhỏ ở đây lại biết chuyện của Phương gia Đồng Thành, cũng coi như là một thu hoạch bất ngờ.
“Chính là Phương gia Đồng Thành.”
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia trong lòng khẽ động, mở miệng nói: “Chúng ta đều là con cháu bàng hệ của Phương gia, nếu đạo hữu có gì cần giúp đỡ, Phương mỗ nhất định sẽ hết lòng.”
“Ừm, ta quả thật có vài chuyện cần ngươi giúp đỡ.” Hà Manh Manh khẽ mỉm cười.
“Xong rồi!”
Nữ tu sĩ tên Mộc Linh Lung vừa nãy còn thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng có cứu binh đến, ai ngờ đối phương lại nói chuyện với những kẻ truy đuổi kia, nghĩ đến hậu quả sắp tới, sắc mặt nữ tu sĩ lập tức thay đổi.
Chương 922: Đòi Nợ (1)
“Giúp gì? Xin tiền bối cứ phân phó?”
Bị uy hiếp tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng tu sĩ Nguyên Anh kỳ này biết rõ nữ tu sĩ đột nhiên xuất hiện trước mắt tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài, vì vậy tu sĩ Nguyên Anh kỳ này đành nén giận trong lòng, bề ngoài tỏ ra cung kính... Hắn không có thực lực đó, nhưng người của Phương gia thì có thừa sức mạnh, chỉ cần có cơ hội rời khỏi đây là được.
“Mượn mạng các ngươi dùng một chút.”
Lời Hà Manh Manh chưa dứt, một luồng kiếm quang bạc chợt lóe ra, tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia chỉ kịp gầm lên một tiếng liền bỏ mạng, những người khác thì muốn chạy trốn, nhưng vừa nảy sinh ý niệm đã bị chém giết, những thi thể kia lần lượt rơi xuống đất, từng đạo kiếm quang bạc chợt biến mất. Nàng lạnh nhạt nhìn những thi thể kia, sau đó nói với Mộc Linh Lung: “Các ngươi phụ trách dọn dẹp chiến trường, ta đợi các ngươi ở cửa cốc.”
“Vâng.” Sắc mặt Mộc Linh Lung lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Những di vật của các tu sĩ này đối với Hà Manh Manh mà nói, quả thật chẳng đáng là gì, nhưng đối với Mộc Linh Lung, lại là một khoản tài sản lớn. Hai chị em lập tức vui vẻ thu thập túi càn khôn của các tu sĩ kia, không lâu sau đã dọn dẹp xong xuôi và đến cửa cốc.
“Đa tạ tiên tử cứu mạng!”
Mộc Linh Lung rất thông minh, nàng biết các nữ tu sĩ đều không thích nghe người khác gọi ‘tiền bối’, xưng ‘tiên tử’ thì già trẻ đều thích hợp.
“Ta cần tìm hiểu tình hình Đại Tấn, đặc biệt là tình hình Phương gia, ngươi có thể cung cấp không?” Hà Manh Manh hỏi thẳng.
“Nguyện vì tiên tử hiệu lực.” Mộc Linh Lung vội vàng đáp.
“Tốt, ngươi dẫn đường.”
Lời Hà Manh Manh chưa dứt. Vung tay áo một cái, một đám mây ngũ sắc từ đất bay lên, hai chị em chỉ cảm thấy thân thể căng cứng, bị một đám mây mù bao bọc bay lên, rừng núi thung lũng đều ở dưới chân.
Vị tiền bối này rốt cuộc là tu vi gì?
Mộc Linh Lung trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng vẫn rất nghiêm túc chỉ đường... Độn quang của Hà Manh Manh quá nhanh, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ vượt qua.
Không lâu sau. Ba người đã đến thị trấn nhỏ nơi Mộc Linh Lung sinh sống, thị trấn này là do những người mạo hiểm, tán tu tự phát hình thành, vẻ ngoài đổ nát khiến Hà Manh Manh nhíu mày... Nơi này có thể tu luyện sao?
“Tiên tử. Đây là nhà của chúng ta.” Mộc Linh Lung chỉ vào một cái sân đơn sơ phía trước nói.
“Ừm.” Hà Manh Manh gật đầu, đi theo hai chị em vào sân, điều này khiến Mộc Linh Lung có chút bối rối. Ý nàng là muốn nói cho đối phương biết nơi mình ở, tỏ ý đối đãi như khách, sau đó sẽ tìm cho Hà Manh Manh một nơi nghỉ ngơi khác, nhưng không ngờ Hà Manh Manh lại cứ thế đi theo, ngăn lại thì không được, không ngăn lại cũng không xong, vô cùng hoảng sợ.
“Đi thôi, đây không phải vấn đề của ngươi.” Hà Manh Manh liếc nhìn nàng, thản nhiên nói. Điều này khiến nàng nhớ lại chuyện khi vừa đoạt xá hoàn hồn, lúc đó thân phận của mình là một tiểu nô bộc bị ức hiếp đủ điều. Nhà cửa không khá hơn nơi này là bao.
Trong sân truyền đến một trận ho dữ dội, Hà Manh Manh vừa nghe, lông mày liền khẽ nhíu lại... Tuy nàng không phải thầy thuốc, nhưng người tu luyện nghiên cứu chính là huyệt đạo và kinh mạch của cơ thể người, vừa nghe tiếng ho của người kia. Liền biết nguyên anh của đối phương e rằng đã bị trọng thương, chỉ cần nguyên anh hoàn toàn tiêu tán, tính mạng của người này cũng sẽ kết thúc.
Chưa đợi ba người đến trước cửa, cửa sân liền ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị người từ bên trong đẩy ra, một bóng người lóe ra, Hà Manh Manh nhìn kỹ. Lại là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ già nua.
Hắn vừa nhìn thấy hai chị em họ Mộc, liền lo lắng nói: “Linh Lung, con cuối cùng cũng về rồi, vết thương của sư phụ con lại nặng hơn rồi, e rằng... mau đi xem đi, hai ngày nay đừng ra ngoài nữa.”
“Sư phụ!” Mộc Linh Lung bi thương kêu lên rồi xông vào sân, em trai nàng ngây người một chút, cũng vội vàng xông vào.
Lúc này, tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia nghi ngờ đánh giá Hà Manh Manh một cái, khách khí hỏi: “Vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
“Ta họ Hà, là bạn vừa quen với Mộc Linh Lung đạo hữu.” Hà Manh Manh thản nhiên nói.
“À, ta là Lê Vân Thành, coi như là sư thúc của Linh Lung.” Tu sĩ kia không dám kiêu ngạo, vì hắn không thể cảm nhận được tu vi của đối phương, nên trong lời nói không dám thất lễ: “Xin hỏi đạo hữu làm sao mà quen biết Linh Lung?”
“Ta hái thuốc trong núi, gặp Linh Lung, liền cùng hai chị em họ đến xem.” Hà Manh Manh tự nhiên nói.
“Ồ, là vậy, xin mời vào trong nói chuyện.”
Lê Vân Thành gật đầu, mời Hà Manh Manh vào sân, sau đó thở dài nói: “Đứa trẻ Linh Lung này, thật là mệnh khổ, chúng ta đều là tán tu, không có sư môn che chở, sư phụ của nó mười năm trước bị kẻ thù đánh tan nguyên anh, tuy nhờ linh dược và linh đan mà giữ được mạng sống, khiến nguyên anh không còn tiêu tán, nhưng hai ngày nay vết thương lại có biến hóa, e rằng... ôi!”
Bên trong truyền đến tiếng Mộc Linh Lung ai oán tột độ, Hà Manh Manh khẽ nhíu mày, thân hình đã biến mất tại chỗ, Lê Vân Thành giật mình, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại ngăn không, đang ngây người, nghe thấy trong nhà truyền đến một tiếng kêu khẽ, vội vàng trở lại nhà, chỉ thấy Hà Manh Manh đang đứng cạnh giường bệnh.
Ngón tay nàng điểm vào giữa trán bệnh nhân trên giường, một luồng sức mạnh cường đại theo kinh mạch của bệnh nhân lưu chuyển, không lâu sau, nguyên anh của bệnh nhân đã ổn định trở lại, sắc mặt cũng dần hồng hào, hơi thở cũng bình thường trở lại, Hà Manh Manh lúc này mới thu tay.
Phịch!
Mộc Linh Lung ban đầu còn ngây người ở bên cạnh, đợi khi nàng xác nhận tình hình của người trên giường, lập tức chạy xuống liên tục dập đầu lạy Hà Manh Manh, em trai nàng ngây người một chút, cũng làm theo.
“Đa tạ tiền bối đại ân!” Lê Vân Thành tuy không biết nàng rốt cuộc là cấp bậc gì, nhưng biết tu vi của đối phương cao hơn mình không chỉ một chút... Phải biết rằng, vết thương của huynh đệ hắn là nguyên anh gần như tan nát, nếu không phải dùng một số đan dược đặc biệt để duy trì, đã sớm chết rồi, hơn nữa không phải tu vi cao hơn vài đại cảnh giới, căn bản không thể nhẹ nhàng thi triển thần thông cố anh như vậy, thậm chí ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chưa chắc có thần thông này... Nghĩ đến đây, hắn đã không dám nghĩ tiếp nữa, ‘phịch’ một tiếng cũng quỳ xuống.
Hà Manh Manh không ngăn cản ba người quỳ lạy, mà thản nhiên chấp nhận... Khoảng cách thân phận giữa hai bên, thật sự quá lớn, đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nàng e rằng là tiên nhân duy nhất tạm thời lưu lại trên thế giới này, những tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ này, e rằng ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà gặp được, huống chi là tiên nhân như nàng?
Thấy ba người hành lễ xong, nàng khẽ nâng tay: “Đứng dậy đi. Cứ để hắn ngủ thêm một thời gian, có lợi cho việc hồi phục vết thương, sau này cũng có thể tiếp tục tu hành.”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
“Công tử, vừa nãy có người báo lại nói nha đầu nhà họ Mộc vừa về, hẳn là đã hái được dược liệu gì đó trong núi, nha đầu đó nổi tiếng là cố chấp, nếu không phải hái được dược liệu tốt thì căn bản sẽ không về, hơn nữa ta còn nghe nói cùng nàng về còn có một nữ tu sĩ rất xinh đẹp.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài, có chút ý nịnh nọt.
“Ừm, qua xem!” Giọng nói này có chút âm trầm.
Giọng nói từ bên ngoài sân truyền vào, Hà Manh Manh nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn cười, những chuyện ức hiếp nam nữ như vậy không hiếm, chỉ là xảy ra bên cạnh nàng, chỉ có thể là bất đắc dĩ.
Thấy Mộc Linh Lung vẫn còn quan tâm đến vết thương của sư phụ, Hà Manh Manh khẽ lắc đầu, nhắc nhở: “Mộc Linh Lung, ngươi ra ngoài xem đi, bên ngoài hình như có vài người đến, nghe lời họ nói, hẳn là tìm ngươi.”
Sắc mặt Mộc Linh Lung biến đổi, nắm tay tự nhiên siết chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, còn thần sắc Lê Vân Thành có vẻ tức giận, từ mũi hừ mạnh một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
“Những kẻ xấu xa đó là người của Phương gia, chúng ta căn bản không nợ nhà họ gì, chỉ vì tỷ tỷ không chịu gả cho tên xấu xa đó, họ ngày nào cũng đến gây rối, cứ khăng khăng nói chúng ta nợ linh thạch của họ.” Cậu bé tức giận nói.
“Lại là Phương gia.” Hà Manh Manh thản nhiên nói, ban đầu nàng còn chút do dự về việc có nên trừng phạt cả Phương gia hay không, giờ thì đã hạ quyết tâm rồi... Có một lão tổ như vậy, con cháu bên dưới có thể lương thiện đến mức nào, nếu mình không nhờ đại ân của Thiên Mang Thượng Nhân, từng bước giải phong thì e rằng phải đợi hàng trăm năm, thỉnh thoảng làm một kẻ hành quyết thì có sao đâu?
Rầm!
Cửa phòng phát ra một tiếng động lớn, trong chớp mắt biến thành mảnh vụn, ngay sau đó sáu người từ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, ánh mắt hung ác quét về phía mấy người trong phòng, người dẫn đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trông cũng không tệ, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ âm trầm.
Hà Manh Manh thoáng nhìn qua, cũng có chút bất ngờ, thanh niên dẫn đầu kia lại là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, còn mấy tên tùy tùng của hắn lại có tu vi Hóa Thần kỳ, những người này tu luyện đến mức này, lại bắt chước hành vi của cường hào ác bá, không biết là bản chất bại hoại hay là... nàng đều không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.
Thanh niên kia lại hoàn toàn không có giác ngộ, hai mắt khẽ híp lại, như rắn độc đánh giá những người trong phòng: “Mộc Linh Lung, lần này vào núi có thu hoạch gì không?”
“Có thu hoạch gì thì liên quan gì đến ngươi?” Cậu bé tức giận phản bác.
“Liên quan gì đến ta? Hề hề, thằng nhóc thối, có gan rồi phải không?”
Thanh niên kia đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt chợt lạnh đi: “Mộc Linh Lung, ta quan tâm đến sự an nguy của ngươi, đã phái một đội người vào núi tìm ngươi, bọn họ bây giờ ở đâu?”
“Nực cười! Ngọn núi lớn như vậy, lạc mất mấy trăm người cũng không thành vấn đề, Linh Lung là bảo mẫu nhà các ngươi sao? Còn phải trông nom một đám thứ không hiểu chuyện đời.”
Đây là lời mắng chửi trắng trợn.
Đề xuất Hiện Đại: Ác Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng