Trong ngục thất âm u tĩnh mịch, khí huyết đậm đặc xông lên mũi khiến người ta không khỏi quặn lòng.
Trường Tuệ đứng nơi cuối hành lang dài vắng lặng, lửa nến đã cháy tàn lụi gần đó nên nửa thân hình nàng chìm trong bóng tối đặc quánh. Cũng chính vì vậy mà các ngục vệ vừa đổi ca nhầm lẫn nàng là kẻ trộm. Thấy nàng rón rén nép mình bên ngoài cánh cửa ngục, bọn họ lạnh lùng quát tháo, tiếng rút kiếm vang chói tai khiến Trường Tuệ giật mình lùi lại vài bước theo bản năng.
Khi nàng kịp phản ứng, đã vô tình đụng phải vòng tay sau lưng. Người đó giang rộng tay ôm lấy nàng, dẫu lưng nàng quay về phía hắn không để lộ mặt mày, song hắn vẫn vững tin nhận ra thân phận của nàng.
“Tuệ Tuệ?” Hơi ấm phả bên tai, hòa cùng mùi máu tanh trong ngục thất khiến Trường Tuệ cảm thấy nguy nan.
Biết không còn chỗ nào để tránh né biện giải, nàng nhanh trí phản công trước, không thèm để ý Mộ Tương Tuyết mà quay sang mắng rầm đám ngục vệ: “Ngươi mù mắt sao? Thậm chí cả ta cũng nhận không ra hay sao?!”
Theo ánh lửa mở gần hơn, gương mặt Trường Tuệ hiện rõ, ngục vệ cũng trông thấy người đứng sau nàng.
Bọn chúng lập tức quỳ gối dưới đất, bị nàng vẫy tay khinh bỉ đuổi đi. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hù chết người ta rồi.”
Thật ra nàng quá chăm chú nghe trộm nên không phát hiện kẻ đột nhập, đúng là kinh hãi thật.
“Đợi đã.” Nàng gọi với lại đám ngục vệ vội vã rời đi, chỉ tay đến chân đèn tắt ngấm bên cạnh: “Tổ tắt lửa nó.”
Nàng biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, không chút giấu giếm xấu hổ, nên khi Mộ Tương Tuyết hỏi: “Sao lại đến đây?” thì Trường Tuệ ngẩng mặt, thanh sắc chính danh đáp hỏi: “Bổn công chúa vì sao lại không thể đến?”
Dùng sự ngang ngược trái ý, rõ ràng thấp hơn hắn nửa cái đầu mà vẫn ngẩng cao đầu áp đặt thế đài, bắt tay cằm của hắn, “Sao, bổn cung không được đến sao?”
“Hèn nhát sao?” Nàng chủ động nghi ngờ.
“Ngươi vừa mới nghe ngục đầu nói ngươi sau triều liền tới đây, trước đó ban đêm không về cũng dối rằng phải làm việc ở đây! Nơi này ô uế hôi thối, ngươi tới làm công việc gì, ta thấy rõ ngươi có điều khuất tất giấu ta!” nói xong, Trường Tuệ dữ tợn đẩy Mộ Tương Tuyết về phía trước, hùng hổ tiến vào ngục thất.
Nàng mở toang cửa ngục, vừa muốn xem bọn ngục thất kiến trúc ra sao, vừa muốn xem Bộ Thượng Thư chịu hình phạt gì, hiện tình ra sao.
Kiếp trước Mộ Tương Tuyết thâm độc nhẫn tâm, là kẻ cục cằn vô tình, kiếp này hắn vẻ bề ngoài yếu hèn bị Trường Tuệ uy hiếp khắp nơi, song nàng không bị màn phỉnh nịnh tâm ma ấy lừa gạt. Nàng ao ước bóc trần bộ mặt thật đằng sau làn da hắn, vừa rồi nghe trộm được đã soi thấy phần nham hiểm tàn nhẫn của hắn như tảng băng ngầm không đáy.
“Nào, đừng nhìn—” Đáng tiếc, chưa kịp nhìn rõ cảnh ngục thất thì đã có bàn tay từ phía sau che mắt nàng rồi kéo đi. Trường Tuệ phản ứng không kịp, chao đảo bước rồi ngã vào lòng Mộ Tương Tuyết.
Không phải giả vờ, nàng thật sự tức giận: “Ta vì sao lại không thể xem?!”
Nàng cố gắng giằng co đẩy tay hắn ra, đánh vài cái, nhưng Mộ Tương Tuyết như không hề cảm giác, bàn tay che tầm mắt nàng không lay chuyển chút nào. Đám mờ mịt cầm tù khiến nàng nhớ lại kiếp trước mù lòa, lời nói hắn nhẹ nhàng lạnh lùng như lời rợn người: “Nơi này ô uế, chỉ có tội nhân chịu hình phạt thảm thương rỉ máu mới làm ngươi kinh sợ.”
Trường Tuệ không nghĩ hắn lại thành thật đến thế.
Nhớ đến tiếng kêu gào vừa rồi cùng Mộ Tương Tuyết kiếp trước, nàng cứng đờ thân người không buông lời, “Nếu ta cố ý xem thì sao?”
Mộ Tương Tuyết im lặng.
Nàng tưởng hắn sẽ tiếp tục độc đoán, nhưng chỉ lát sau, hắn cất giọng: “Chẳng lẽ thật sự muốn xem?”
Ánh mắt dừng trên cái hành hình giàn lớn trước mặt, hình ảnh người đẫm máu trói chặt trên đó hiện trước mắt hắn. Nhận được gật đầu xác nhận, ngón tay hắn thả lỏng, chậm rãi hạ xuống, lòng bàn tay vuốt qua lông mi dài của nàng, ngón út chạm nhẹ đầu mũi nàng, tiếng hắn ấm áp: “Vậy thì xem đi.”
Hắn vốn là phò mã chẳng quyền thế chẳng được yêu thương, Trường Tuệ là công chúa ôm tham vọng, hắn không có quyền cản nàng.
Ánh mắt nàng bỗng sáng rõ.
Nàng cuối cùng cũng được như lòng nguyện ý nhìn thấy cảnh ngục thất.
Rồi đôi mắt nàng mở to, càng nhìn càng lớn, thấy người bị trói trên giàn hành hình máu me la liệt, miệng nàng cũng hé nhẹ vì kinh hãi. Máu sắc trên mặt dần tuột mất, trước sự hoảng sợ ban đầu, cơn buồn nôn và khó chịu dâng lên ngạt thở, nàng khụt khịt, lấy tay che miệng.
Hình như lại lặp lại cảnh tượng kiếp trước, khi Trường Tuệ mù lòa trong ngục tối “nhìn thấy” Hoàn Lăng, nghe tận tai những cực hình ngu xuẩn đè lên huynh trưởng, mê man mờ mịt được Mộ Tương Tuyết ôm khỏi ngục thất; kiếp này, nàng không mù mà nhìn thấy kẻ chịu tra tấn không phải Hoàn Lăng, thậm chí là một gian thần lắm tội ác, song vẫn mê man mờ mịt được Mộ Tương Tuyết ôm đi, tâm trí bỗng chốc tê liệt.
“Khỏe không?” Cho đến khi được đặt lên xe ngựa, bàn tay ấm áp của Mộ Tương Tuyết chạm lên gò má, Trường Tuệ mới chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi kinh hãi, thù hận trào dâng, nàng vung tay quật tung bàn tay hắn, giật lấy áo hắn, “Ngươi cố tình sao?!”
Cố tình giả vờ không cho xem, rồi lại giả bộ ngại ngùng để nàng nhìn thấy, cố ý phơi bày bộ mặt tàn nhẫn lạnh lùng, lấy đó làm uy hiếp khiến nàng phải sợ hãi không dám làm trái.
Đúng là kế hoạch ác độc khôn cùng.
Mộ Tương Tuyết bị nàng kéo giật mạnh, để giữ thăng bằng, tay đỡ ngang hông nàng, khoảng cách gần như vòng tay ôm nàng, nhưng hắn thật sự hoàn toàn yếu thế.
Dùng ánh nhìn sáng rỡ đối diện Trường Tuệ, hắn vô phương nói: “Ngươi đòi xem mà.”
Quả thực là nàng làm ầm lên đòi xem, không thể trách hắn, Trường Tuệ không có lời để biện giải.
Sau cơn bộc phát, lý trí Trường Tuệ trở lại, biết lúc này không phải lúc mở mặt xấu hổ, nàng cần tiếp tục đóng kịch. Hừ lạnh một tiếng, nàng nửa đùa nửa thật dò hỏi: “Bổn cung không ngờ phò mã còn có mặt hiểm độc tàn nhẫn thế, ở bên cạnh ta thật là khổ thân ngươi.”
Mộ Tương Tuyết không chút bối rối.
So với kiếp trước Mộ Tương Tuyết đóng vai đầy thiện lương vô tội một cách khéo léo, thiếu đi sự trói buộc thầy trò, hắn không ngại bộc lộ bản chất thật trước mặt Trường Tuệ, từ tốn giải thích: “Trương Đức Dung hành hình tra hỏi tội nhân, biên soạn ‘Sách Hình Khổ’, mà tất cả đều là mực máu viết nên. Ta chỉ để y nếm mùi của chính mưu mô mình tạo ra, thù hiểm độc phải đặt lên đầu y.”
Hơn nữa, Trương Đức Dung đến nay chưa khai báo, chính là y chưa đủ ác độc.
Có câu rằng: nhân quả luân hồi, ác giả tất báo.
Việc Mộ Tương Tuyết làm hiện tại chỉ là báo thù cho người oan, dùng hình phạt dằn mặt Trương Đức Dung và trừng trị kẻ ác, đưa kẻ tội lỗi trước pháp luật.
Dù đẫm máu, song hắn lại chính nghĩa chứ không tà ác.
Trường Tuệ nhìn hắn đầy hoài nghi, cảm giác có điều gì khác lạ trong con người Mộ Tương Tuyết.
Rốt cục là điều gì khác?
Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân nhiều lần, hỏi: “Ngươi dùng hình khổ lên Trương Đức Dung thật sự không vì dục vọng cá nhân chứ?”
Mộ Tương Tuyết chớp mi như ngơ ngác không hiểu ý, mắt nhìn nàng vô tội: “Hình khổ đẫm máu như vậy, ta còn có thể giấu dục vọng gì?”
Dĩ nhiên, trong bản chất là máu lạnh hung ác, là bản lề nguồn gốc ác tướng, hắn vốn khinh thường sinh linh, thích giết chóc.
Nàng trong lòng đáp án, nhưng không thốt ra.
Thấy nàng im lặng, vẫn chưa tin tưởng, Mộ Tương Tuyết thở dài, cố biện giải: “Tuệ Tuệ à.”
Hắn gọi tên nàng, nói lời chân thành: “Ta không thích máu tươi, không thích hình phạt của Bộ, càng không muốn giết người. Trương Đức Dung là tội nhân đầu tiên ta tra hỏi dùng trừng phạt.”
Trước đó, y xử lý tội nhận tội nhưng không ai bị hình phạt.
Lần này Trường Tuệ thật sự ngạc nhiên.
Nàng biết Mộ Tương Tuyết sẽ không dối, bởi nàng tra dễ dàng không thể che dấu, đến lúc này hắn cũng không cần lừa dối nàng như vậy.
Nào ngờ càng như thế, nàng lại càng thấy kì lạ.
Quá kì lạ.
Quá phi lý.
Nàng bắt đầu nhận ra điều khác thường ở Mộ Tương Tuyết. Hắn dường như… thừa hưởng nhiều nhân tính hơn Mộ Tương Tuyết trước kia, có cảm xúc đồng cảm, mắt không còn lộ hằn khinh thị đối với sinh linh, biết thế nào là hung ác và thiện lương, không còn coi thường mạng sống.
Nhưng kẻ được tạo bởi ác niệm thế này sao có thể hiểu được tất cả?
Dù Trường Tuệ trói buộc sinh mệnh gánh chịu hai kiếp, vẫn không dạy được hắn những điều này.
Chẳng lẽ là giả?
Mộ Tương Tuyết mưu sâu kế hiểm tinh thông diễn trò, hắn đóng kịch rất hay, nhất định đang biểu diễn trước mặt nàng.
Trường Tuệ tự nhủ, không thể tin lời bịa đặt của ác ma nhỏ này, nàng không muốn lặp lại bi kịch như kiếp trước.
Tinh thần xao ảnh trở về phủ cung, Trường Tuệ rối bời không muốn tranh cãi cùng Mộ Tương Tuyết, đóng cửa phòng kín mít, một mình trấn tĩnh.
Đêm đó, nàng lại mộng thấy người máu me trói trên giàn hành hình.
Từng giọt máu nhỏ xuống đất tạo vũng đen, dung mạo mờ nhạt, thân thể không miếng da lành, nhìn một lần lòng đã rợn.
Biết mình lạc vào ác mộng, Trường Tuệ nhắm mắt không muốn nhìn, muốn thoát khỏi ác mộng.
Bỗng nghe tiếng thở dài man mác, như lông chim yếu đuối gánh tảng đá nặng, khiến người nghẹt thở.
Nàng nghe giọng ai đó trầm thấp: “Tuệ Tuệ, ta không thích máu tươi, không thích thịt nát dưới hình phạt tàn ác, càng không muốn nhìn thấy xác chết cứng đờ hung dữ…”
“Nhưng ta là cực ác vô đạo, sao lại sợ hãi ghét bỏ chúng được.”
Trong mộng vang lên tiếng cười lạnh lẽo, hỏi chậm rãi: “Vậy ngươi nói, ta là vì sao trở nên như vậy?”
Trường Tuệ bịt tai cố ý không nghe, song từng câu đều rõ ràng, nàng lắc đầu mạnh, mất kiểm soát kêu lớn: “Ta không biết! Ta không biết! Ta chẳng biết gì cả!”
Tiếng nàng chống cự hoảng loạn vang vọng trong ngục thất.
Cho đến khi tiếng vọng cuối cùng tan biến, bên tai lại vang lên thanh âm kia, dứt khoát, mỉa mai: “Ngươi biết.”
“Ta không biết!” Trường Tuệ giật mình mở to mắt.
Ngục thất u ám dần hóa thành bức tường cao ngất nhìn lên không cùng, người máu me trói trên hành hình treo lơ lửng trên tường thành đỏ thẫm, dung mạo mờ nhạt dần rõ nét, hóa ra lại chính là dung mạo nàng, rồi nhanh chóng mất da thịt máu me, thành bộ xương quái dị.
Nàng lại thấy Mộ Tương Tuyết.
Nhìn hắn cô độc đứng dưới tường cung, ngửa cằm trắng xanh ngước nhìn bộ xương kia, chứng kiến nàng từ xác sống thành bộ xương trơ trụi.
“Sao lại có nhân tính, sao không còn thích máu me sát thương... Trường Tuệ, ngươi thật sự không biết sao?”
“Khi quyết định từ bỏ xác thân trốn chạy dưới hình dạng linh hồn, chẳng phải ngươi đã có kế hoạch trả thù ta hay sao?”
…Nàng thật sự không biết sao?
…Nàng thật sự không biết sao?
…Thật sự không hay sao?
Câu hỏi dồn dập như sóng biển cuồn cuộn ập đến, chôn vùi nàng trong ác mộng.
Trường Tuệ giật mình tỉnh giấc, bước loạng choạng xuống giường chạy đến gương, thở gấp sờ lên mặt còn nguyên vẹn. Nàng nghĩ, nàng lẽ ra phải biết nhưng không muốn biết, không dám biết.
Nhìn gương đồng dáng hình tái mét lo âu, nàng khe khẽ bảo mình: “Chắc hẳn hắn bị bộ xương biến dạng kia làm kinh tởm.”
Đúng, vì kinh sợ nên ghét máu tươi, vì vậy mới chán ghét xác thịt máu me.
Chắc chắn là như vậy.
Trường Tuệ bỗng mất kiên nhẫn, thấy thế gian này còn khó chịu hơn hồi kiếp trước, khiến nàng chịu không nổi.
“Không thể trì hoãn thêm nữa…” Nàng nhăn nhó xoa trán, suy nghĩ cách đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể.
…
Kiếp này, Mộ Tương Tuyết xuất thân bệ hạ gia đình thế lực, lại là công tử ốm yếu, Trường Tuệ cử người Bắc Lương dò thám, xác định hắn không biết võ học.
Thật đáng tiếc, có lẽ vì kiếp trước nàng bị phá hủy thân thể, kiếp này hóa phàm nhân không có tu vi linh lực, dù vẫn nhớ chiêu thức kiếm đao thần phái, song thân thể yếu ớt, múa đao kiếm còn đụng chân chệch tay chẳng tung ra lực sát thương, không khá hơn Mộ Tương Tuyết bao.
Trường Tuệ trằn trọc cả đêm, tham khảo hồ sơ của Tả Viên, cuối cùng nghĩ ra kế sách tuyệt vời để nhanh chóng thân thiết với Mộ Tương Tuyết.
Theo hồ sơ, Tả Viên là tiểu thư quan gia, yêu một thư sinh nghèo là bởi thư sinh từng cứu nàng, suýt mất mạng.
Bản định là tiến phát triển tình cảm cùng Mộ Tương Tuyết chậm rãi, song nàng không chờ nổi.
Để mau chóng khiến Mộ Tương Tuyết từ yêu thành hận, nàng phải tự tạo lý do khiến hắn yêu nàng, nguyên do Tả Viên yêu thư sinh là gợi ý tốt.
Vì vậy, chọn ngày trời u ám chuẩn bị mưa, nàng mượn cớ đến chùa cầu phúc cho huynh trưởng, sai Mộ Tương Tuyết chiều đến đón.
Kế hoạch là khi hắn tới, nàng giả vờ trách móc vì đến trễ, rồi bực tức xông vào núi rừng “bất cẩn” ngã, khi hắn đến kiếm, bảo vệ trong bóng tối giả làm cướp núi, cho Mộ Tương Tuyết võ lâm cứu mỹ nhân, bất ngờ bị thương.
Như vậy vừa có lý do yêu hắn, đổi thái độ với hắn, vừa có thể để hắn ở nhà dưỡng thương đắp xây tình cảm, cho nàng thời gian tìm danh sách con dấu bí mật.
Song nàng vẫn lo lắng.
Sinh tử rình rập, Mộ Tương Tuyết chưa chắc đã cứu nàng thật sự không biết.
Trường Tuệ nghĩ tới hai cảnh cùng tồn tại, một muốn hắn cứu theo kế hoạch, một muốn hắn mặc kệ không cứu, thà chết đi cho rồi.
Nhưng nhìn vòng tay băng giá bất biến trên cổ tay, nàng có câu trả lời.
Kế hoạch tiến triển yên ổn, khi trời tối, Mộ Tương Tuyết vội đến chùa.
Chỉ tiếc, nhân sự không ngờ, xuống núi chưa kịp mắng mỏ, vài tên y phục kín mặt từ bóng tối phóng đến, tay vung đao chém thẳng vào họ.
“Việc ám sát!” “Bảo vệ điện hạ mau!”
Để bảo vệ Trường Tuệ, bảo vệ ẩn trong bóng tối xuất hiện sớm, nhưng số kẻ ám sát quá đông, bảo vệ ít ỏi không địch lại.
“Cẩn thận!” Mộ Tương Tuyết kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng.
Trường Tuệ choáng váng.
Nàng tưởng bọn đó chỉ nhắm vào hắn, nhưng thấy ngày càng nhiều tên xông thẳng vào nàng mới biết, kẻ ám sát không chỉ muốn giết Mộ Tương Tuyết mà còn bắt nàng đi.
“Điện hạ nhanh chạy!” Bảo vệ đã rối loạn, Mộ Tương Tuyết cương quyết dẫn nàng phi vào rừng.
Đúng như nàng đoán, bọn ám sát truy đuổi, hắn theo lời dặn “chạy lên núi”.
Ngọc Châu núp sau tảng đá, nghe lời hắn, ngước đầu nhìn chùa thoắt ẩn thoắt hiện trong mây, nghiến răng nén nỗi lo, vén váy vội lên núi tìm người cứu viện.
Rừng núi hiểm trở, nhờ nàng đã đến khảo sát trước nên khá quen thuộc.
“Đi theo ta.” Nàng kéo tay Mộ Tương Tuyết, đưa theo người, nơi dự định có mấy bảo vệ giả làm cướp núi giấu sẵn, giờ tính mạng quan trọng không màng lộ diện, miễn sống còn.
Sắp tới nơi thì đột nhiên chân trái nàng đau nhói, bật gối quỳ xuống.
“Tuệ Tuệ!” Mộ Tương Tuyết vội đỡ nàng, lại thấy váy trắng loang máu, phi tiêu đậu trên chân.
Nàng không thể chạy thêm.
Thấy ám sát ngày càng gần, Trường Tuệ hoảng loạn, đẩy hắn ra: “Chạy nhanh đi, đừng bận tâm ta nữa!”
Mộ Tương Tuyết ngẩn người, ngước nhìn.
Nàng tự nhiên ngạc nhiên, tim đập nhanh biết mình lỡ vai diễn, vội vàng sửa chữa: “Bọn ám sát rõ ràng định giết ngươi bắt ta, ta không sao trong một thời gian ngắn.”
Nàng thúc giục: “Ngươi đi tìm huynh trưởng cứu ta, không cứu kịp ta chết, dù biến thành quỷ hận ngươi cả đời!”
Hắn có vẻ không nghe lời, vẫn muốn đỡ nàng đứng dậy, chạy thoát trong hoảng loạn gương mặt tái mét giọng yếu: “Ta không thể bỏ lại ngươi.”
“Tuệ Tuệ, nếu đi ta cũng đi cùng.”
Nàng thực sự hoảng loạn, nhưng không rõ nguyên do khiến hoảng.
Trong sợ hãi, nàng tát hắn một cái, muốn hắn tỉnh ngộ: “Sao ngươi không thể bỏ ta?”
“Ngươi đứng dậy, quăng ta lại đây chạy đi tìm binh cứu viện, việc đơn giản đó mà sao không làm được!”
Mắt nàng nóng lên, “Mộ Tương Tuyết, ngươi có muốn sống không? Ngươi định hại ta sao?”
Vì sao không thể bỏ lại nàng? Sao không thể làm?
Hắn đang bám chặt vào điều gì?
Mộ Tương Tuyết một lời không nói, mặc dấu tay đỏ rực, ôm ngang lấy nàng, định ôm chạy trốn.
Trường Tuệ hít sâu, nhắm mắt nói lạnh: “Nếu ngươi bị thương, còn đỡ lời, ta sẽ không ngoảnh đầu quay lại bỏ ngươi.”
“Mộ Tương Tuyết, ngươi tên phò mã vô dụng, đáng đời làm phò mã thấp hèn tại Nam Ninh!”
“Dù nếu thoát được, ta cũng không cảm kích ngươi, sẽ…”
Lời chưa dứt, kẻ ám sát từ bên hông xông tới, lưỡi đao sắc bén chĩa thẳng vào họ.
Khi đao sắp rơi xuống, Mộ Tương Tuyết đột nhiên siết chặt vòng tay, lấy thân mình che chắn lưỡi dao, không để nó động vào nàng.
Trường Tuệ nghe âm thanh thép xuyên thịt, nghe tiếng thở ra đau đớn của hắn, hắn gối xuống đất vẫn bảo vệ nàng.
Gió rì rào, rừng cây xào xạc, giọt máu nhỏ xuống đất.
Nàng nhìn vòng tay hắn che mắt mình, lặng nhìn hàng mi rủ xuống, ánh mắt đen sâu lắng in hình mình. Đó vốn là cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy, nhưng nàng như chỉ vừa nhìn đã thấy tận cùng.
Trong cơn mơ hồ, nàng lại thấy đêm ấy trong rừng, thanh niên áo trắng lau góc mặt nàng, hứa hẹn dịu dàng: “Có thể chẳng ai dám chọn ngươi lâu dài, nhưng ta làm được.”
“Muội...” máu rơi trên má làm hồi tưởng nhòa lệ.
Mộ Tương Tuyết nhíu mày, khó nhọc nâng tay quệt nước mắt cho nàng.
Cuối ký ức, đôi mắt đẹp rơi lệ, nước mắt nóng bỏng, phản chiếu khuôn mặt hắn, nghẹn ngào phát thành tiếng - phải chăng đó là lệ?
Mộ Tương Tuyết chớp mắt, bàn tay dính máu thử chạm vào, nước mắt ấm nóng rõ ràng không phải ảo giác. Lạ kỳ hắn rốt cuộc cũng muốn hỏi nàng một câu: “Hoá ra, ngươi cũng khóc vì ta sao?”
Lời nói khẽ hẹn lại vỡ thành hai chữ: “Đừng khóc.”
Hắn thà đổ máu chứ không muốn thấy lệ nàng.
Càng ngày càng nhiều kẻ ám sát xông tới, hắn ôm chặt nàng, tay còn chiếc nhẫn bằng ngọc sắp tuột.
.
Bọn ám sát là đồng đảng Trương Đức Dung phái đến, nhằm ám sát Mộ Tương Tuyết, ngăn hắn tra xét tiếp, bắt nàng là để đổi Trương Đức Dung.
Tiếng động lớn trong rừng khiến bảo vệ giả cướp núi phát giác, đến cứu kịp thời, rồi Ngọc Châu dẫn quân cứu viện. Bọn ám sát biết thất bại, kẻ không chịu chết định thoát được thì bị bắt phải khai sự thật.
Phúc hay họa ai mà nói?
Nhìn Mộ Tương Tuyết ngủ say trên giường, Trường Tuệ phiền muộn, mắt vẫn còn sưng đau mỏi mệt.
Khốn nạn là gặp ám sát, biến cố ngoài kế hoạch xáo trộn toàn bộ phương án, khiến nàng rối loạn.
May là dù kế hoạch phá sản, việc nàng cầu mong đều thành hiện thực. Nàng chính thức có lý do “yêu” Mộ Tương Tuyết, hắn bị thương không thể tiếp tục tra án, để lại cho nàng thời gian tìm danh sách.
“Ta không thể bỏ ngươi.”
“Tuệ Tuệ, nếu đi thì cùng đi.”
“Đừng khóc.”
Cả đầu trí đều vang lên tiếng Mộ Tương Tuyết ngày đó trong rừng, nàng vén tóc muốn xua đi ký ức, bỗng nghe vài tiếng ho nhẹ, nhìn thấy hắn đã tỉnh giấc từ lúc nào.
Hai ánh mắt chạm nhau, như bị lửa nóng bỏng, Trường Tuệ đành nhìn đi trước.
“May mà tỉnh rồi...” nàng thở phào gọi Ngọc Châu đem thuốc nóng vào, thì thầm: “Ta cứ tưởng có thể đổi được phò mã.”
Mộ Tương Tuyết nhận thuốc, như không nghe lời than phiền, giọng khàn khàn hỏi: “Có lấy phi tiêu trong chân ra không?”
Lúc này, hắn vẫn nghĩ đến nàng.
Trường Tuệ giấu tay trong áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Lấy rồi.”
Vết thương chẳng nặng, khi biết bị ám sát, Hoàn Lăng đến cùng với y sĩ triều đình, dùng dược thảo ban cung, vết thương nhanh chóng thành da non. Còn Mộ Tương Tuyết thì không may, sau lưng bị dao chém ngang, không đụng xương nhưng khá sâu, lại có vết trận thương cũ, mê mệt mấy ngày mới tỉnh.
Trường Tuệ ngày càng muốn chạy trốn.
Mộ Tương Tuyết thế này làm nàng ngại nương tay. Nàng cuối cùng nhận biết được mưu mô nguy hiểm của Mộ Tương Tuyết, công cuộc ngược dòng này không hề dễ dàng hơn nhiệm vụ trừ tà kiếp trước.
“Tụ tình kết phận là nỗi chấp niệm của ta, song không hướng thiện mà chỉ là… muốn ngươi yêu ta.”
Bước ra khỏi phòng Mộ Tương Tuyết, Trường Tuệ nhẹ nhàng kéo tay áo, lộ vòng tay băng giá.
“Giữa thế gian này, có ai bình thường lại yêu thầy mình chứ?”
Nhìn dãy hoa băng sáng trong suốt như châm biếm sự vô ích của nàng, dù giả bộ dữ tợn hay dở hơi thế nào, không làm lay chuyển được chấp niệm đó.
Trường Tuệ thở khó khăn, hình ảnh ánh mắt ủng hộ trong rừng hiện về, khi sắp đắm xuống vực thẳm, lại nghe tiếng cười khẽ của Mộ Tương Tuyết, hắn vuốt nhẹ vết hằn đỏ trên trán, từng lời vàng ngọc thốt ra: “Trường Tuệ, ta không cần ngươi thương ta nữa.”
Hắn muốn trả thù nàng, trả thù bộ xương kiếp trước nàng để lại, trả thù sự vô tình tàn nhẫn nàng bỏ rơi hắn, trả thù sự thay đổi khuôn mặt hắn thành dị dạng.
Hắn ghét nàng, ghét đến hối xa khi yêu, ghét đến không muốn thương nữa, ghét đến cả thế giới linh châu là của để đánh cược, muốn giết nàng bằng chính tay mình.
Họ sẽ quay đầu thế nào?
Trên thân Trường Tuệ, vẫy vùng sinh linh hồn linh châu, nàng không có quyền ích kỷ, phù phiếm.
Dù thế nào, nàng cũng phải thử lại lần cuối.
Tay áo rơi xuống, Trường Tuệ nói với Ngọc Châu bên cạnh: “Dọn lại phòng ta, cho… phò mã vào ở.”
Nàng thầm hạ quyết tâm, đây là lần cuối cùng.
Đề xuất Ngọt Sủng: Giả Thiên Kim Cũng Muốn Được Bảy Anh Em Đoàn Sủng
Huyền Trang
Trả lời10 giờ trước
Chương 93 lỗi nè