Kể từ khi Mộ Tương Tuyết dọn về ở chung phòng tẩm của Trường Tuệ, mối quan hệ giữa đôi bên dường như có phần nới lỏng rõ rệt.
Dẫu việc sắc thuốc chữa trị vẫn do nha hoàn đảm nhận, song Trường Tuệ vẫn thỉnh thoảng bày tỏ chút ưu tư trong lòng. Chiếu chiếu thênh thang nơi giường nghỉ, đủ chỗ cho bốn năm người nằm, huống hồ chi chỉ có hai người. Trong mắt kẻ ngoài, dường như họ đã cùng nhau chung giường, song ngẫm kỹ lại, mỗi đêm khi thiếp mộng đến, giữa họ cách nửa chiếc giường, chẳng hề có những cử chỉ thân mật.
Thời gian dưỡng thương kéo dài hơn nửa tháng, vết thương của Mộ Tương Tuyết dần hồi phục. Ta lại trở về triều đình tiếp tục xét xử vụ án của Triệu Đức Dung, còn cuốn sách ghi chép vẫn bặt vô âm tín.
Bên ngoài, từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi…
Trường Tuệ ngồi trên lan can, lòng rỗi rãi ngắm mưa ngoài hiên, những hạt mưa lộp độp rơi ướt đẫm hoa cỏ trong viện, đèn lồng treo trên hành lang thỉnh thoảng đung đưa theo gió.
Thời khắc hạ triều đã chậm rãi đến gần.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng màu đỏ thẫm hiện ra trên hành lang, người ấy khoác y triều đại, dáng người cao lớn. Phần lớn tóc đen được gài gọn trong mũ, chỉ vài lọn tóc mỏng lả tả bay quanh trán, thành kẻ quét qua vết hằn đỏ trên chính giữa đôi lông mày.
Dáng đi không nhanh, vậy mà phía sau đuổi theo là đám quan lại phải chạy gấp mới kịp, người ấy dùng một tay giữ văn thư, một tay cầm ô che mưa. Quan lại phía sau thốt lên từng lời nhanh như chớp, Mộ Tương Tuyết đôi khi đáp lại hai tiếng.
Từ chiếc chân ẩn dưới áo triều, ánh mắt liếc quanh khuôn mặt người, Trường Tuệ tựa cằm lên tay nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt không giấu nổi. Không lâu, Mộ Tương Tuyết chợt ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào nàng, ánh sáng ấy nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt dò xét của Trường Tuệ.
“Ngồi đây làm gì vậy?” Mộ Tương Tuyết mau lẹ tiến tới.
Áo triều mát lạnh chạm nhẹ vào tà váy nàng, bóng dáng Trường Tuệ bị màn đêm phủ lên. Trời vốn đã âm u, nay càng thêm u ám nặng nề. Nàng khẽ cau mày, không hề tránh mặt, chỉ nhẹ nhàng buông ra hai chữ: “Buồn chán.”
Quả thật rất buồn chán!
Mỗi ngày giả vờ làm vợ chồng hòa hợp bên Mộ Tương Tuyết, dẫu đang âm thầm lên kế hoạch, trong lòng nàng càng thêm mệt mỏi.
Nam Ninh mưa nhiều, mùa này thì càng dầm dề, vài ba ngày mưa liên tiếp là chuyện thường tình.
Nhìn bầu trời u ám trên đầu, Mộ Tương Tuyết hiểu tính Trường Tuệ không khuya quạnh được yên, liền nghiền ngẫm nói rằng: “Chờ vài ngày, ta cùng nàng ra hồ thuyền chơi sao?”
Trường Tuệ lúc đó đang cúi đầu, nghe thế trong lòng bỗng thảng thốt. Nàng ngẩng lên, trên mặt hiện vẻ hứng thú, môi mỉm cười chốc lát rồi lại trầm xuống. Nàng kìm nén niềm vui, nhìn chăm chú Mộ Tương Tuyết, ngờ vực nói: “Ngươi?”
Nàng lén dò hỏi kỹ hơn, “Ngươi bận rộn vậy, còn có thể dành thời gian cùng ta đưa thuyền dạo chơi sao?”
Lời “cùng ta” như sợi dây kéo gần khoảng cách giữa hai người, cũng thêm chút ám muội. Trường Tuệ dường như không nhận ra sự biến đổi của mình, khẽ hừ một tiếng: “Chẳng bằng đợi mưa tạnh rồi ta tự đi cũng được.”
Mộ Tương Tuyết nhẹ nhấc mày, tay đưa lên vén tóc ngang mặt cho nàng, nói: “Nàng có thể thử tin ta một lần.”
Vụ án Triệu Đức Dung đã có tiến triển mới, chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Trường Tuệ đoán rằng y hẳn đã nắm được tung tích của cuốn sách, có lẽ không lâu nữa nàng sẽ nhận được tin tức.
“Ăn sáng rồi chứ?” giọng Mộ Tương Tuyết dịu dàng vang lên.
Trường Tuệ lơ đãng đáp chưa, không mấy để ý đến lời nói đó, cho đến khi người bị Mộ Tương Tuyết kéo đứng lên, bảo: “Vậy thì cùng ta dùng bữa đi.”
Thật ra Trường Tuệ đã từng ăn no, còn ăn nhiều nữa.
Sáng nay trong hậu phòng có nấu cháo hoa rất ngon, bánh nướng mềm ngọt hợp khẩu vị, thế nên dù tâm trạng không tốt, nàng cũng không quên nếm thêm vài miếng.
Chẳng bao lâu, các nha hoàn dọn bày mâm cơm sáng.
Nhìn bàn ăn ngập tràn món ngon, Lục Châu lo lắng hỏi: “Bẩm điện hạ, nàng còn ăn nổi chăng?”
Trường Tuệ bình thản đáp: “Dù no cũng phải ăn.”
Nàng trong lòng xa xôi chẳng bình ổn cho lắm, nghĩ lại hôm nay mấy món ngon đã ăn, có chút hối hận, nhưng lời nói đã ra rồi, đồng thời đây cũng là cách nàng biểu hiện tình sâu đậm — chút giả bộ khó nuốt để tỏ tâm ý muốn bên người thương lâu hơn, nàng tin Mộ Tương Tuyết sẽ hiểu.
Bên ngoài cửa có tiếng xào xạc, Mộ Tương Tuyết thay y phục triều đại, khoác bộ áo nhật hình con hạc màu đen thảnh thơi bước vào.
Đời này y không còn chuộng áo trắng, phần lớn đều khoác áo đen trầm, kín đáo và trầm mặc.
“Có gì vậy?” thấy Trường Tuệ cứ nhìn chăm chăm bộ y phục của mình, Mộ Tương Tuyết ngồi xuống bên cạnh.
Trường Tuệ đáp: “Chẳng có gì,” rồi tay cầm cán muỗng vẽ vòng vòng trong bát cháo, thời gian lâu dần, Mộ Tương Tuyết không khỏi hỏi: “Sao không ăn?”
Thực sự Trường Tuệ không ăn nổi, mà chỉ ngồi yên cũng không ổn, nàng nhẹ nhàng nếm một miếng, phần lớn cháo hoa trong muỗng vẫn còn. Nhìn Mộ Tương Tuyết vẫn chưa rời mắt, nàng quẳng muỗng vào bát rồi nói: “Ta no rồi.”
Nàng thản nhiên tựa má, nhìn thẳng vào Mộ Tương Tuyết: “Ta chỉ muốn nhìn ngươi ăn thôi.”
Mộ Tương Tuyết nhếch mày, những ngày này đã quen với sự thay đổi của nàng, vẫn đối đãi chiều chuộng.
Y cũng nhận ra lòng ý của Trường Tuệ, vậy nên dùng xong bữa, thay vì lui về thư phòng xử lý công vụ, y ở lại bên nàng. Trường Tuệ định rình xem vụ án Triệu Đức Dung ra sao, cửa ngoài đột nhiên có tiếng kêu to: “Tỷ Tuyết!”
Trường Tuệ giật mình.
Từ khi Mộ Tương Tuyết chuyển về lán trạc, theo ý nàng, Tỷ Tuyết được giao cho nha hoàn trông nom, không còn xuất hiện bên họ nữa. Dù nay Trảm Tình Khóa đã trở lại trong tay, nàng rõ ràng rằng sự sỉ nhục họ đã dùng để liên kết nàng với chú lợn vẫn còn, đó là cách nàng chơi khăm Mộ Tương Tuyết.
Chắc là nha hoàn chưa trông chặt, để Tỷ Tuyết trốn ra ngoài thôi. Một đám người vội vàng chạy ra ngoài túm lại, tiếng cạp cạp như heo con kêu, ồn ào chẳng nhỏ.
Mộ Tương Tuyết hẳn cũng nghe thấy tiếng “Tỷ Tuyết”, Trường Tuệ chăm chú nhìn mặt y, thấy y hơi quay đầu về phía cửa. Dù vẻ mặt không đổi sắc, vẫn khiến nàng giật mình.
Không thể để Mộ Tương Tuyết lúc này sinh lòng cảnh giác nghi ngờ.
Trường Tuệ kéo tay áo y, nghiêng người ngửi vài cái, rồi nhanh chóng kéo lại sự chú ý của Mộ Tương Tuyết. Đứng đó như loài thú nhỏ gật gù bên người y, Mộ Tương Tuyết hơi ngửa đầu, hỏi: “Sao vậy?”
Y tưởng mình dính mùi máu của quan hình bộ.
Nàng ngẩng mặt nhìn y, đôi mắt tròn trong tươi sáng, nói: “Ngươi thơm quá!”
Dù đổi giấc áo thế nào, hương thơm lạnh lùng mát lạnh như tuyết ấy không hề thay đổi. Trường Tuệ lặng lẽ khép khoảng cách, tựa vào người y tiếp tục ngửi, hỏi: “Ngươi dùng thứ hương gì thế?”
Mộ Tương Tuyết không tránh né, để Trường Tuệ ôm tay mình, nói: “Chẳng dùng thứ hương nào cả.”
Này không hề nói dối.
Kiếp trước Mộ Tương Tuyết từng say mê nghiên cứu hương liệu, chịu ảnh hưởng bùa chú tộc Hồ Cổ, dùng để điều khiển thân thể người. Nay kiếp này đã mất hết ký ức, không hiểu gì về thuật hương, cả đời vị thế cao thấp chênh lệch, y cũng chẳng cốt ý dùng hương thơm của mình kết dính trên nàng.
Từ vai đến cổ, Trường Tuệ vô thức dựa vào lòng y, bị y vòng lấy eo. Y cúi đầu nhìn nàng, ngón tay vuốt ve nhẹ trên áo, thấp giọng hỏi: “Thích chăng?”
Bên ngoài âm thanh ồn ào dần dịu xuống, hướng tới gần hơn. Trường Tuệ chỉ có thể nắm trọn ánh mắt Mộ Tương Tuyết, gật đầu cứng nhắc: “Thích.”
Muốn ôm chặt trẻ con mới bắt được lũ sói, dựa theo kế hoạch của nàng, họ cuối cùng phải đi tới bước này, chỉ là sớm hay muộn. Nàng vòng tay vào cổ y, thở nhẹ như khói tỏa lan: “Ngươi thật sự rất thơm.”
“Lần trước đã ngửi thấy hương thơm trên người ngươi, ta muốn làm hương mang bên người.” Trường Tuệ cố tình nhắc đến đêm tình ái ấy, khiến lời nói thêm phần ám muội.
Quả nhiên, ánh mắt Mộ Tương Tuyết trở nên u uất, đối mặt nhau càng gần, càng đè sát xuống… cuối cùng môi kề môi, lưỡi chạm nhẹ.
“Ừm…” Lần trước Trường Tuệ còn lơ mơ, chẳng nhớ rõ hai người đã từng hôn hay chưa, nhưng lần này toàn tâm toàn ý tỉnh táo.
Nụ hôn Mộ Tương Tuyết không gì gọi là dịu dàng, thậm chí hung bạo, khiến lý trí Trường Tuệ chóng vánh tan nát, nàng siết chặt cổ y chỉ cầu xin vài hơi thở, song lại bị cắn giữ chặt chẳng buông, thở gấp hơn.
Ngoài cửa, tiếng động ngày một yếu rồi im bặt, chỉ còn âm vang tiếng thì thầm thắm thiết của đôi người.
Bất chợt, Trường Tuệ ngồi lên đùi Mộ Tương Tuyết. Áo nàng hơi xô lệch, hé lộ cổ thon nõn nà ửng hồng điểm son phấn. Bị hôn đau và tê liệt tới mức kháng cự, nàng vùng vẫy, cuối cùng đẩy kẻ bám dính ra.
“Ngươi!” Trường Tuệ thở dài hả hê hít thở không khí tươi mát.
Đôi môi chưa kịp tô son còn đỏ hơn lúc có phấn, mắt long lanh nước, ánh tròn ngây thơ nhìn y chẳng làm ai tổn thương: “Ngươi định cắn chết ta sao!”
Kiếp trước còn chưa dữ dội vậy.
Mộ Tương Tuyết nhẹ dụi gò má nàng, tiếng nói trầm khàn nóng bỏng: “Xin lỗi.”
Dù nói câu xin lỗi, y vẫn thoáng nhấp môi bên khóe môi nàng. Trường Tuệ giận, quay mặt lảng tránh, lại khiến y hôn lên gò má mềm mại.
Thấy y hôn mãi không thôi, để tránh mất kiểm soát lần nữa, nàng dùng tay che mặt nói: “Đừng hôn nữa!”
Đôi tay nàng thon thả trắng như ngọc, móng tay tròn trịa chưa hề nhuộm môi đỏ, đầu ngón tay hồng hào mềm mại, tựa như chân gấu non mượt mà.
Kìm lòng không cho cắn móng tay, Mộ Tương Tuyết thở chậm lại, nhẹ thì thầm: “Ừ.”
Y vẫn kính trọng nàng.
Dù giờ đã thân mật đủ rồi, phần nhiều cũng vì Trường Tuệ kích thích trước, có lẽ do đã quen tính nóng lạnh bất thường nàng, với chuyện nàng không muốn, Mộ Tương Tuyết chưa từng ép buộc.
Cả hai im lặng ôm nhau một lúc, chậm rãi ổn định nhịp thở, chẳng ai nói thêm lời nào.
Bên ngoài chẳng còn tiếng động bắt lợn, không gian tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng mưa rơi nhè nhẹ dễ nghe. Phút chốc, có tiếng gõ nhẹ cửa: “Thưa ngài.”
Không phải người đến tìm Trường Tuệ.
Dạo gần đây bởi thái độ Trường Tuệ đổi thay với Mộ Tương Tuyết, người trong phủ công chúa đều biết, nay mưu cầu phò mã cũng phải vào tận phòng nàng. Y không còn là kẻ khách khứa ngại ngùng trong phủ nữa, đã trở thành chủ nhân thực sự.
Ngón tay khẽ quấn lấy dây lưng của Trường Tuệ, Mộ Tương Tuyết ôm chặt người trong lòng, tiếng nói vẫn còn khàn khàn: “Có việc gì?”
Đáng ra người đó đoán được manh mối, khẽ ho một tiếng: “Triệu đại nhân tới bái kiến.”
Dạo gần đây người lui tới phủ công chúa ngày càng đông.
Sau khi Triệu Đức Dung bị bắt, Mộ Tương Tuyết dù làm thị lang, nay kiêm chức quan hình bộ thượng thư tạm thời. Ai ai cũng rõ, Hoàn Đế có ý định giao chức thượng thư cho y, giờ chỉ chờ Mộ Tương Tuyết tìm ra cuốn danh sách gây đại công, triều đình sẽ làm đại trảm, mở màn chương mới.
Xem ra Hoàn Lăng thật sự rất tin tưởng y.
Rất mong y mau chóng lên đường, Trường Tuệ định đứng dậy, lại bị Mộ Tương Tuyết ôm giữ trở lại.
Hiểu lầm hành động đó là giận hờn, y nắm chặt gáy nàng, cúi người hôn lên mặt, dịu dàng ru: “Ta sẽ trở lại sớm thôi.”
Trường Tuệ đẩy mặt y ra, thật lòng nói: “Ngươi ở lại thư phòng lâu hơn chút đi.”
Giữa trưa ban ngày, thực vật kia đè lên người nàng, khiến nàng không dám cử động, sợ Mộ Tương Tuyết không kiểm soát được bản thân.
Mộ Tương Tuyết ra đi, Trường Tuệ mở cửa sổ hứng gió, để cơn mưa ẩm sượt qua mặt, dập tắt nhiệt độ trong người.
Chẳng lâu sau, Lục Châu bưng vài hộp giấy dầu bước vào: “Điện hạ, có nha hoàn ngoài cửa nhờ mang đến, trong tay y có lệnh bài phủ công chúa, bảo đây là món điểm tâm Từ ký mà điện hạ dặn.”
Trường Tuệ nhận lấy, bảo Lục Châu đặt lên bàn rồi đóng cửa canh giữ bên ngoài.
Đây là cách nàng truyền tin với gián điệp bên hình bộ.
Không phải không tin Lục Châu, mà việc nàng làm quá nguy hiểm, kiếp trước Thanh Kỳ và Tú Cầm đều chịu khốn đốn, nàng không muốn người trong sạch dính líu vào cuộc tranh đấu giữa nàng và Mộ Tương Tuyết.
Khi thân nhiệt đã hạ hết, nàng đóng cửa, tới bên bàn mở gói giấy ra, gỡ miếng bánh thứ ba, bên trong lấy được tờ giấy nhỏ, mở ra xem kỹ.
Từng dòng chữ đơn giản rõ ràng tường thuật sự tình hiện tại: dưới đòn tra tấn tàn nhẫn của Mộ Tương Tuyết, Triệu Đức Dung lâm cảnh cùng quẫn, cuối cùng khai ra vị trí cuốn sách, giấu dưới đáy hồ trong phủ thượng thư.
Phủ thượng thư vô cùng giàu sang, xây dựng hồ sen rộng lớn, với tòa lầu các, chòi gác rực rỡ đầy đủ.
Cuốn sách có đôi bản, một bản bày công khai trong phòng bí mật của Triệu Đức Dung, đã bị lấy trộm đốt hủy, đây là nguyên nhân hình bộ điều tra bao lâu không tìm ra tung tích. Những người kia tưởng rằng đã phá hủy chứng cứ, đành thôi không bận tâm đến số phận Triệu Đức Dung; nào hay y còn giữ bản sao.
Nếu không đến lúc hết đường, Triệu Đức Dung tuyệt không dùng bản sao này, cho nên cuốn sách cuối cùng được y niêm phong bằng hộp đặc biệt, nuốt sâu bên đáy hồ bùn đen, khó tìm vô cùng.
Thông tin cuốn sách nằm dưới hồ được Mộ Tương Tuyết giấu kín, ngoài vài kẻ quan trọng, không ai hay biết.
Trường Tuệ do dự một chút, nàng cũng muốn không can thiệp đến việc y tra cứu, thuận lợi tìm ra cuốn sách giao cho Hoàn Lăng, giúp y quét sạch điều sâu bọ tầng triều. Nhưng chức thượng thư quá trọng, Mộ Tương Tuyết tài năng lắm, chỉ cần sơ suất, có thể thành mối hiểm họa lớn hơn cho triều đình Nam Ninh, mũi kiếm chĩa trực tiếp đến Hoàn Lăng.
Chẳng thể trao quyền cho Mộ Tương Tuyết thêm, quyền lực y hiện đã đủ lớn.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, vì tương lai nàng và Hoàn Lăng, cũng vì Linh Châu giới, nàng bắt buộc phải tham gia, dù phải làm sao không làm rối loạn kế hoạch trị quốc của Hoàn Lăng, kìm chân Mộ Tương Tuyết, không cho y thăng tiến.
“Lục Châu,”
Đặt tờ giấy nhỏ vào túi tiền, Lục Châu bước vào, thấy Trường Tuệ nhét một miếng bánh vào miệng, hỏi: “Nha hoàn kia rời rồi chăng?”
Lục Châu đáp: “Chưa, còn đứng ngoài phủ chờ.”
Trường Tuệ gật đầu, quăng túi tiền cho nàng: “Bánh vừa miệng, thưởng cho y, ngươi hãy trực tiếp mang đến.”
Lục Châu chẳng chút nghi ngờ, rót túi tiền rồi đi.
Có túi tiền trong tay, nha hoàn sẽ mang tin đó đến cho Lâu Trường Phong. Cũng là thị lang hình bộ, Lâu Trường Phong xuất thân trung hiếu, ngay từ đầu là người làm sáng tỏ án oan sai trong hình bộ.
Khi Mộ Tương Tuyết chưa lên làm thị lang, Lâu Trường Phong được Hoàn Lăng lựa chọn làm người giết chóc đắc lực, tiếc rằng so với Mộ Tương Tuyết, y thiếu phần quyết đoán tàn nhẫn.
Kỳ lạ thay, trước kia Hoàn Lăng ý định cho Lâu Trường Phong làm phò mã của nàng, nhưng chưa kịp nói ra, thì Mộ Tương Tuyết chen ngang.
Trường Tuệ biết Lâu Trường Phong không ưa Mộ Tương Tuyết, dù không quấy rối gì, song nhiều lần đối nghịch quan điểm với y, nhất là vụ tra tấn Triệu Đức Dung, khiến y thất vọng, nhiều lần tấu lên muốn nhận thụ án này, song đều bị Hoàn Lăng từ chối.
Nàng muốn nhờ Lâu Trường Phong giành chức thượng thư hình bộ.
Không nói về tài năng của y, chỉ riêng tổ tiên ba đời trung thành hiền lành, gánh ơn nghĩa với Hoàn Lăng, quan trọng hơn, người như vậy dù điên loạn tranh quyền, Hoàn Lăng có thể xử lý được; còn Mộ Tương Tuyết, không tài nào.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ, trước hết nàng phải bảo vệ an toàn cho mình và Hoàn Lăng, Mộ Tương Tuyết vô cùng khó đoán, việc nàng làm giờ cũng đầy hiểm nguy. Thành công nghĩa là họ có thể rời vòng luân hồi trần thế về lại Linh Châu giới; thất bại...
Ký ức thời trước lởn vởn hiện về, Trường Tuệ không còn gan dạ đối mặt kết cục thua trận, lần này, nàng phải thắng.
Ba ngày sau, bí mật về cuốn sách dưới đáy hồ thượng thư bị gián điệp tiết lộ, người của Mộ Tương Tuyết không thể lén lút trục vớt nữa.
Để sớm thu hồi sách, hình bộ tăng quân viện, Lâu Trường Phong dẫn theo tâm phúc đến phủ thượng thư, lột trần từ trên người xuống dưới nước tìm kiếm, hai ngày sau tìm được chiếc hộp đựng cuốn sách trong nước.
Trong mấy ngày ấy, Trường Tuệ giả bệnh, thường lấy cớ khó chịu để Mộ Tương Tuyết lúc nào cũng kề bên, không cho y đi phủ thượng thư.
Đến một ngày mưa to, Triệu Đức Dung chết bất ngờ không còn trông nom, quan y chuẩn đoán do tra tấn quá độ, trách nhiệm đổ lên đầu Mộ Tương Tuyết.
Rằng thế, Lâu Trường Phong dần chiếm ưu thế. Mộ Tương Tuyết là người Bắc Lương, lại nhờ danh phò mã sang Nam Ninh làm quan, chịu bao nhục nhã nơi công chúa phủ, thanh danh bi đát, quan viên triều Nam Ninh phần lớn khinh bỉ chế giễu, chẳng ai muốn y tốt lên, nhân cơ hội này đều ra tay đạp đổ y.
Giống như Trường Tuệ dự liệu, Mộ Tương Tuyết không thăng tiến thượng thư, vẫn ở lại thị lang, quyền lực trao lại cho Lâu Trường Phong.
Dù vậy, y vẫn là thị lang hình bộ, đảng phái kia tuy cười sau lưng, cũng chẳng dám quá đáng trước mặt y, chỉ trừ những lời ác ý thâm sâu là không thiếu. Rốt cuộc, Mộ Tương Tuyết một thân một mình đến Nam Ninh, ngoài sự nhờ cậy vào Trường Tuệ và Hoàn Lăng, không có thế lực vững bền.
Gia tộc Mộ ở Bắc Lương cũng không giúp gì y.
Từ khi y cùng Trường Tuệ gả về Nam Ninh, có cảm giác như cả Bắc Lương chối bỏ y.
Chính là lúc Trường Tuệ tranh thủ kéo dây.
Tối hôm đó, nàng sai hậu phòng nấu mâm đầy CD mĩ vị, thêm bát thuốc bổ bằng gỗ ô tỳ. Mượn lòng vui lòng y dụ y uống hết nửa chén thuốc có vụn gỗ, không dám cho uống nhiều, phần còn lại đích thân nàng uống hết.
Đêm đó, đôi bên ôm nhau ngã cả lên sập, tái hiện đêm thân mật trước.
Nhờ bát thuốc gỗ ô tỳ, Mộ Tương Tuyết cả đêm không rời Thánh Đức Nữ Đế, Trường Tuệ nhờ bát thuốc để tiếp sức, hôm nay lại được nghỉ, đến sáng tinh mơ mới ngừng nhau, y trong lòng còn chưa hết mê đắm.
Đêm ấy báo hiệu Trường Tuệ đã hoàn toàn sa ngã với Mộ Tương Tuyết.
Từ đó về sau, Mộ Tương Tuyết trở thành phò mã chính hiệu nơi phủ công chúa, hai người thành vợ chồng mặn nồng, Trường Tuệ lúc nào cũng quấn quýt bên y, khiến quan viên trong phủ đều biết, lời đồn truyền ra ngoài.
Ngày mưa, Mộ Tương Tuyết ôm lấy Trường Tuệ đứng ngắm mưa dưới hành lang; ngày nắng, Trường Tuệ dọn sẵn trà bánh bên chòi nước, y xong việc liền tới đó.
Những ngày qua, Trường Tuệ liên tục quan sát, cảm thấy Mộ Tương Tuyết không mấy bận lòng chuyện triều chính, mất chức thượng thư y chẳng phiền, mặt ngoài cũng chẳng thèm để ý Lâu Trường Phong khiêu khích, ung dung làm thị lang bị lu mờ, dành nhiều thời gian bên nàng.
Đó là điều Trường Tuệ mong đợi, song lý trí mách rằng y không nên thế.
Người như y sao lại dừng bước trên đường quyền lực đây? Chẳng lẽ y chịu cam tâm thế này sao?
“Móp gì vậy?” Mộ Tương Tuyết ôm nàng từ phía sau.
Trường Tuệ giật mình, thu người vào lòng, nhìn đàn cá bơi bên chòi nước, bịa ra lý do: “Đang nghĩ tới chuyến thuyền.”
Mộ Tương Tuyết nhận lời, hẹn ngày mai đưa nàng đi dạo hồ thuyền, Trường Tuệ vui vẻ hỏi: “Ngươi nghĩ ta nên mặc y phục gì đây?”
Mộ Tương Tuyết hôn lên má nàng: “Loại nào cũng đẹp.”
Kiếp này, xác thịt trần gian nàng đang dùng là do Mộ Tương Tuyết dựng nên, mất đi tu vi linh lực cũng mất đi dấu ấn quý phái trên trán, để lộ làn da trán nhẵn nhụi.
Duyên quen dấu ấn thiêng liêng nơi trán, nàng hay vẽ hoa điểm trên trán; ngày đi chơi, Lục Châu hỏi nàng muốn vẽ hoa điểm kiểu gì, vừa lúc Mộ Tương Tuyết ngang qua gương đồng, Trường Tuệ chỉ bốn phía y: “Vẽ sao cho hợp với hắn.”
Lục Châu tỏ ý hiểu, cố nén cười mở hộp son, bị Trường Tuệ ngăn lại: “Đừng đỏ thắm.”
Nàng nhìn mình trong gương: “Hãy lấy màu xanh non ngọn cây ngoài cửa sổ.”
Đúng màu áo hôm nay nàng mặc.
…
Mộ Tương Tuyết đưa nàng lên chiến thuyền lớn, Trường Tuệ thấy đông thiếu nữ công tử, mới biết tối nay trên bờ hồ có biểu diễn hoa đăng náo nhiệt.
“Ai thế?” nàng tò mò hỏi.
Chuyện này cũng ngại nói, dù ở Linh Châu giới hay trần thế, nàng đã từng chưa ngồi thuyền này.
Mới vừa lên thuyền, đông người xôn xao, Mộ Tương Tuyết che chắn bên nàng, giải thích nhẹ nhàng: “Đó là một loại nghệ thuật dân gian còn gọi là ‘sắt nước tạo hoa’, ta nghĩ nàng sẽ thích.”
Trường Tuệ chẳng hình dung nổi nhưng thật sự mong chờ.
Sau khi cảm nhận mới lạ trên thuyền qua đi, nàng nhanh thấy chán ngán trước mặt hồ rộng mênh mông. Thuyền có nhiều trò vui, song đa phần khách thành từng nhóm ba, bốn người, còn Trường Tuệ vì tiện đi lại nên không mang theo Lục Châu.
“Muốn vào trong chơi chăng?” Mộ Tương Tuyết nắm tay nàng.
Trường Tuệ liếc vào phía trong, không ham dạo chơi cùng bọn tiểu thư công tử, lơ đãng liếc ngược lại, gặp ánh mắt Lâu Trường Phong.
Hắn cũng đến đây!
Trường Tuệ giả vờ vô tâm, tránh nhìn.
Dù nàng giúp Lâu Trường Phong đoạt chức thượng thư, song chỉ âm thầm hỗ trợ, chưa hề lộ diện, nên hắn không biết kẻ đứng sau là nàng.
Dù vậy đề phòng điều chẳng hay, nàng lấy cớ mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi trong khoang thuyền.
Dù sao họ cũng là khách du ngoạn bình thường, đến thuyền tranh nhau đông, những người quyền quý, chẳng thể phục vụ từng người. Về phòng, thấy Trường Tuệ úp mặt xuống bàn ăn bánh, Mộ Tương Tuyết rót trà hoa một chén rồi nói: “Ta đi lấy đồ ăn thêm.”
Trường Tuệ vẫy tay, vừa muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng mãi lâu không thấy Mộ Tương Tuyết trở lại, nàng ăn hết bánh, định đi gọi, mở cửa liền nghe tiếng vọng mạnh: “Mau mau! Có người rơi nước!”
Trường Tuệ vội đứng lên nhìn ngó, thấy một nhóm người nhảy xuống nước, hiện không rõ ai là người đuối nước.
Đám đông ngày một chen ra xem, Trường Tuệ không thấy bóng Mộ Tương Tuyết, định đi tìm khắp nơi, thì người rơi nước được vớt lên, có người lo lắng hét lên: “Điện hạ!”
Người ngất mê không tỉnh, y hoảng hốt gào: “Trên thuyền có ai là y bác sĩ không? Nếu điện hạ nhà ta có chi chẳng lành, mọi người đều phải chịu tang!”
Điện hạ?!!
Dòng dõi Nam Ninh mai một, tới tay Hoàn Lăng còn lại hai anh em họ, hơn nữa Hoàn Lăng chưa kết hôn sinh con, nhìn quanh toàn triều đình còn mấy ai được gọi là điện hạ?
Trường Tuệ đứng sững.
Theo tiếng gọi nhìn lại, thấy có một thanh niên ướt đẫm nằm trên sàn, vì hít nước quá nhiều, sắc mặt tái xanh không tỉnh, tóc rối che nửa khuôn mặt, song nàng nhận ra ngay, dung mạo kia…
Giống hệt Triệu Nguyên Tề.
Ký ức xưa ngàn năm đời trước dần hiện về, Trường Tuệ cau mày bước về phía y.
Sao kiếp này còn có y ở đây?!
Đề xuất Xuyên Không: Ác Nữ Chẳng Màng Thanh Danh, Sa Vào Chốn Tình Trường Khốc Liệt Cùng Năm Phu Quân Thú Nhân
Huyền Trang
Trả lời10 giờ trước
Chương 93 lỗi nè