Thẩm Hồi bế xốc tôi lên.
Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, tôi cố mở mắt, lờ mờ nhìn thấy gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay anh ta, mồ hôi li ti thấm ướt trán. Anh ta đang chạy, nhưng chạy về đâu thì tôi không rõ.
Một kẻ ghê tởm như tôi, nếu chết dưới tay anh, liệu anh có thấy kinh tởm hơn không? Nếu tôi cứ thế này mà chết đi, chỉ cần khiến anh thêm chút ghê tởm là đủ rồi.
Nghĩ đến đó, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sảng khoái đến rợn người.
[Kiều Nhất Mặc... Kiều Nhất Mặc... Kiều Nhất Mặc... Đừng ngủ...]
Giữa những tiếng gọi dồn dập của Thẩm Hồi, tôi chìm vào vô thức.
Khi tỉnh lại lần nữa, Thẩm Hồi vừa vặn bước vào phòng bệnh.
Tôi theo bản năng siết chặt chăn. Thẩm Hồi vén chăn lên, bàn tay thô ráp luồn vào cổ tôi.
[Kiều Nhất Mặc, sợi dây chuyền đâu?]
Tôi cười thảm hại.
[Sao vậy, Thẩm tiên sinh, anh thích sưu tập đồ dùng cá nhân à? Hay là anh thích sợi dây chuyền rẻ tiền đó của tôi?]
Đáy mắt Thẩm Hồi dấy lên tia giận dữ.
[Kiều Nhất Mặc, tôi hỏi lại lần nữa, dây chuyền đâu.]
[Vứt rồi.]
[Vứt ở đâu?]
...
Thấy tôi im lặng không nói, Thẩm Hồi quay lưng bỏ đi.
Khi anh ta quay lại, hơi thở hổn hển, khắp người mang theo hơi nước, không rõ là mưa hay mồ hôi, chảy dọc thái dương. Anh ta tiến đến giật mạnh cúc áo ở cổ tôi.
Một cách thô bạo, anh ta định đeo thứ gì đó lên người tôi.
Tôi cố gắng gỡ tay anh ta ra, nhưng sức lực quá lớn, tôi đành vùng vẫy điên cuồng.
Anh ta bẻ tay tôi ra, ghì chặt sợi dây chuyền mà tôi đã vứt bỏ vào cổ tôi.
[Kiều Nhất Mặc, cô nói cô không yêu tôi cơ mà? Vậy đây là cái gì?? Kiều Nhất Mặc, cô thật sự khiến tôi kinh tởm.]
[Tôi xin lỗi.]
Ba từ này dường như chạm vào công tắc kích hoạt của Thẩm Hồi. Anh ta dùng sợi dây chuyền siết chặt cổ tôi.
[Đeo vào, Kiều Nhất Mặc, đeo vào, cô phải đeo nó vào. Cô không phải thích những thứ này sao?]
Tôi sắp nghẹt thở, điên cuồng đập vào tay Thẩm Hồi.
[Xin... xin anh... Thẩm Hồi... đừng... đừng làm vậy.]
Ánh mắt Thẩm Hồi sâu thẳm, không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Anh ta siết chặt cổ tôi, lực mạnh đến mức tôi sắp thiếu dưỡng khí.
Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán. Khi tôi yêu anh, tôi chưa từng nghĩ rằng có ngày Thẩm Hồi lại hận tôi đến mức muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Tôi cũng không biết mình đã làm sai điều gì.
Lòng hận thù từ từ dâng lên, tôi quay đầu cắn chặt vào tay Thẩm Hồi.
Cuối cùng Thẩm Hồi cũng buông tôi ra. Tôi ho sặc sụa, nằm liệt trên giường, không nói nên lời.
Kiều Nam vội vã chạy đến, kinh hãi nhìn vết cắn trên tay Thẩm Hồi.
[Kiều Nhất Mặc, cô là chó à? Sao còn cắn người?]
Tôi thở dốc, trừng mắt nhìn cả Thẩm Hồi và Kiều Nam.
Thẩm Hồi lắc lắc bàn tay đang đau.
[Kiều Nam, em chấp nhặt với một con chó làm gì? Kẻ chỉ biết cướp đoạt cuộc đời người khác thì có kết cục tốt đẹp được sao?]
Tôi kéo chăn lên đắp lại, cuộn tròn thành một khối, cũng như những năm qua, lặng lẽ liếm láp vết thương của mình.
Tôi nhìn vào gương, thấy vết bầm tím do Thẩm Hồi siết trên cổ. Khẽ cười nhạt.
Thẩm Hồi, anh hận tôi đến vậy sao? Mà tôi, rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Những vết thương đã đóng vảy cũng bắt đầu âm ỉ đau nhức. Tôi đưa tay chạm vào những vết sẹo, lau đi giọt nước mắt còn vương lại.
Thiệp mời đám cưới của Thẩm Hồi và Kiều Nam đến đúng hẹn. Và tôi, cũng trang điểm lộng lẫy đến đúng hẹn.
Tôi chọn một chiếc váy dạ hội hở hang nhất, để lộ toàn bộ những vết thương chằng chịt trên cơ thể. Tôi trang điểm tinh xảo, cạo trọc đầu rồi đội bộ tóc giả đẹp nhất.
Khi Kiều Nam nhìn thấy tôi, nụ cười thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt và chế giễu.
[Những vết sẹo xấu xí thế này mà cô cũng dám khoe ra à.]
Tôi cười nhạt, không đáp lời cô ta.
Trong đám cưới mà Kiều Nam hằng mong ước này, tôi nâng ly hát vang, cứ như thể quay về năm năm trước, như thể tôi vẫn là cô tiểu thư Kiều gia được vạn người cưng chiều.
Nước mắt dần làm nhòe đi tầm nhìn, tôi dốc cạn ly rượu vang đỏ.
Kiều Nam đi về phía tôi.
[Cô đến đây làm trò cười gì vậy? Người không biết còn tưởng đây là đám cưới của cô đấy.]
Tôi cười nhẽ, im lặng không nói.
[Cô vẫn còn quấn quýt Thẩm Hồi à? Cô có tin lần này cả nhà vẫn sẽ đứng về phía tôi không? Dù cho mọi chuyện có giống hệt năm năm trước đi chăng nữa?]
Tôi vẫn cười, giữ im lặng.