Kiều Nam bắt đầu màn kịch, hệt như năm năm trước. Cô ta tự lăn xuống cầu thang, thét lên kinh hãi. Hiện trường cũng y hệt năm năm trước, mọi người đổ xô tới, la hét ồn ào. Và cũng như năm năm trước, chẳng một ai tin tôi.
Tôi cười trong nước mắt, nhìn thấu mọi thứ. Thẩm Hồi bước tới, giáng xuống tôi một cái tát trời giáng. Đón nhận cú tát ấy, tôi cũng ngã vật xuống sàn. Trước khi đến đây, tôi đã uống đủ lượng kháng sinh cần thiết, giờ lại hòa lẫn với rượu, mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Tại sao trong cái gia đình này, không một ai yêu thương tôi? Rốt cuộc, tôi đã làm sai điều gì?
Tôi nhìn biểu cảm của Thẩm Hồi, từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, rồi đến hoảng loạn. Thẩm Hồi, lần này anh thực sự đã đạt được điều mình mong muốn rồi.
"Kiều Nhất Mặc, em tỉnh lại đi, đừng ngủ, cố gắng thêm chút nữa." "Làm ơn, bác sĩ, nhất định phải cứu cậu ấy." "Xin ông đấy bác sĩ, dù phải trả giá đắt thế nào, cũng phải cứu cậu ấy." Nghe giọng Thẩm Hồi run rẩy, tôi không thể tin nổi. Một kẻ khiến anh ta ghê tởm như tôi chết đi, chẳng phải anh ta nên là người vui mừng nhất sao? Giờ tôi không chết dưới tay anh ta, lẽ ra anh ta phải thấy may mắn mới đúng chứ?
Dần dần, ý thức tôi chìm vào hỗn loạn, và ký ức bị phong ấn cũng từ từ mở ra. Năm đó, tôi bị bạo lực học đường. Thẩm Hồi không nói một lời, đứng chắn trước mặt tôi, ngăn cản những kẻ đó làm hại tôi. Nhìn cậu thiếu niên còn chưa cao bằng tôi khi ấy, tôi lại cảm thấy một sự an toàn khó tả.
Từ đó về sau, tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Thẩm Hồi. Trong mắt tôi chỉ có Thẩm Hồi, anh là người có ảnh hưởng lớn nhất đời tôi. Sau này, Thẩm Hồi bị đám côn đồ vây đánh. Nhìn anh một mình chống lại nhiều người, tôi đã hoảng loạn.
Tôi dùng lần đầu tiên của mình, để đổi lấy sự an toàn cho Thẩm Hồi. Một Thẩm Hồi rạng rỡ như thế, tôi nguyện ý làm mọi thứ vì anh. Nhưng tất cả giờ đây, chỉ còn là mây khói thoảng qua, tan biến vào hư vô.
Khi tôi tỉnh lại, Thẩm Hồi vẫn túc trực bên cạnh tôi không rời nửa bước. Thấy tôi mở mắt, anh lặng lẽ đeo chiếc nhẫn trong tay vào ngón tay tôi. Theo bản năng, tôi né tránh, không muốn anh ta lại gần. Anh ta ôm chặt lấy tôi, nói như một kẻ điên loạn: "Xin lỗi, Nhất Mặc, anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng rời bỏ anh."
Cái ôm quá chặt khiến tôi chợt nhớ đến ngày anh ta bóp cổ tôi. Tôi run rẩy đẩy anh ta ra, cắn mạnh vào người anh ta không chút do dự. Nhưng anh ta vẫn cố chấp ôm lấy tôi, mặc cho tôi cắn xé.
"Thẩm Hồi, anh đừng đến nữa được không? Tôi cầu xin anh đấy." Mắt Thẩm Hồi đỏ ngầu đến đáng sợ, ngấn đầy nước, anh ta từ từ quỳ xuống bên cạnh tôi.
"Nhất Mặc, anh biết hết rồi. Những điều em làm vì anh, anh đều biết hết." Tôi không muốn trả lời anh ta. Cứ nhìn thấy Thẩm Hồi là tôi lại thấy đau đầu. Tôi chỉ muốn hỏi: Tại sao... tại sao tôi vẫn chưa chết?
Trong suốt tháng tiếp theo, Thẩm Hồi vẫn đến đúng giờ mỗi ngày. Anh ta mang đủ thứ đồ ăn tôi thích. Nhưng bất cứ thứ gì Thẩm Hồi mang đến, tôi đều không đụng vào dù chỉ một miếng. Thẩm Hồi cố chấp siết chặt chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. Anh ta đã khóa chết nó lại, trừ anh ta ra, không ai biết cách mở.
Một ngày nọ, Thẩm Hồi với giọng khàn đặc, lặp đi lặp lại câu hỏi: "Kiều Nhất Mặc, em có yêu anh không? Rốt cuộc em có yêu anh không? Em yêu anh, đúng không?" Anh ta lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi ngay dưới chân tôi.
Nửa đêm, tôi lại giật mình tỉnh giấc. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua, tôi trốn trong chăn, khóc thầm. Đến cả việc khóc, tôi cũng không thể khóc thành tiếng.
Tôi lén lút đi lên sân thượng ngay trong đêm. Có lẽ vì phát hiện tôi biến mất, đèn ở tầng bệnh viện đó nhanh chóng bật sáng. Thẩm Hồi loạng choạng tìm thấy tôi, khoảnh khắc nhìn thấy tôi đứng trên sân thượng, anh ta đã chết lặng vì sợ hãi.
Anh ta điên cuồng lao tới, ôm chặt lấy tôi. "Nhất Mặc, đừng làm chuyện dại dột, được không em? Những gì em muốn, sau này anh đều sẽ cho em. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con đáng yêu. Anh sẽ cùng em đi tìm cha mẹ ruột của em, sẽ cùng em đi khắp mọi ngóc ngách trên thế giới này. Anh sẽ dùng tất cả những gì anh có để bù đắp cho em. Xin em, đừng bỏ lại anh một mình, được không?"
"Tất cả là lỗi của anh. Nếu không phải vì anh, em đã không mất đi sự trong trắng. Anh phải chịu trách nhiệm với em, và anh sẽ chịu trách nhiệm. Em tin anh được không? Cho anh cơ hội cuối cùng, được không Nhất Mặc?"
Tôi mặc kệ Thẩm Hồi ôm mình. "Nhất Mặc, anh biết mà, em vẫn luôn yêu anh, và anh cũng yêu em. Anh và Kiều Nam chưa hề kết hôn. Hôm đó, anh thực sự đã muốn bóp chết em, nhưng anh thấy em không thể chấp nhận được chuyện này. Nhất Mặc, anh thực sự sai rồi, em đừng như thế nữa, được không?"
"Cho anh một cơ hội, được không? Tin anh một lần." Tôi gật đầu. Đưa vật đang cầm trong tay cho Thẩm Hồi. Sau đó, tôi đẩy anh ta ra, quay người, không chút ngoảnh lại, nhảy xuống.
Thứ tôi đưa cho Thẩm Hồi, chính là chiếc nhẫn không thể tháo rời kia. Tôi đã trao cả ngón tay mình cho anh ta. Tôi tận hưởng tiếng gió rít gào bên tai.
Đã từng có một ngày, tôi xinh đẹp và tràn đầy sức sống, có bạn bè thân thiết bên cạnh, có cha mẹ vây quanh. Tôi nhìn về phía núi xa, thấy núi xa cũng đầy bi thương. Tôi lờ mờ nhận ra, mình sẽ chết rất sớm. Xung quanh người ta ồn ào náo nhiệt, bàn tán những chủ đề tôi không thích. Tôi đành mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm. Rồi sự cô độc từ bốn phương tám hướng ập đến nuốt chửng tôi. Kể từ lần tan vỡ đó, tôi đã không còn muốn hàn gắn lại nữa.
Thẩm Hồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Kiếp sau, cũng không.