Chung Ly không biết nên nói gì, thực tế khó lòng mở lời. Lý Minh Thiến bèn chủ động hỏi: "Liệu có thật đau đớn lắm chăng?" Chung Ly hồi tưởng lại lần đầu tiên đầy chật vật, đỏ mặt khẽ gật đầu. Lý Minh Thiến lúc này càng thêm sợ hãi, nàng từ trên giường đứng dậy, chẳng kìm được bước đi vòng quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm khẽ khàng: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta ghét nhất là đau đớn, nếu như đau đớn đến nỗi chẳng thể chịu đựng được, mà lại làm thương chàng thì biết phải làm sao đây?" Đừng nhìn nàng trông kiều diễm lặng lẽ, thực tế, khi còn bé nàng từng theo đại ca học roi hai năm, so với các quý nữ tay trói gà không chặt, sức lực của nàng tính là lớn, ra tay cũng thật khiến người đau điếng.
Chung Ly nghe vậy có chút buồn cười: "Cũng chẳng đến mức khoa trương đến vậy đâu, nàng cứ làm theo bửu bối truyền tay mà ta đã trao là được."
"Nàng cũng thử rồi sao? Thật sự có tác dụng ư?" Đêm động phòng hoa chúc, chàng tựa một mãnh thú đói khát nhiều năm, khiến Chung Ly tự dưng hoảng sợ. Nàng quả thực đã thử, đáng tiếc, chàng nào phải người bình thường, dù có nhất thời buông kiếm đầu hàng, song chiến ý lại mau chóng bừng lên dữ dội hơn. Chung Ly ngập ngừng đáp: "Việc này tùy người mà khác biệt, nàng cũng đừng hoảng sợ, chỉ cần chịu đựng được là ổn thỏa." Lý Minh Thiến có chút nhụt chí nản lòng, không khỏi thở dài.
Chung Ly cười nói: "Nàng cũng đừng lo lắng, hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, mau đừng buồn rầu ủ dột, phải cười thật nhiều mới xinh đẹp chứ. Thế tử An ắt hẳn cũng ưa thích dung nhan nàng lúc vui vẻ rạng rỡ, phải không?" Lý Minh Thiến lúc này mới được trấn an, một lần nữa nở nụ cười tươi tắn. Chung Ly không đợi lâu, chừng một khắc sau, liền đứng dậy: "Thiếp cũng chẳng thể ngồi quá lâu, ngày khác mời nàng vào cung, chúng ta đến lúc đó lại trò chuyện tiếp." Lý Minh Thiến gật đầu, đứng dậy muốn tiễn nàng. Chung Ly ngăn cản nàng: "Nàng là tân nương tử, cứ ở tân phòng chờ Thế tử An là được, nào cần nàng phải tiễn thiếp." Lý Minh Thiến đành phải ở lại, sai nha hoàn thân cận tiễn nàng.
Khi Chung Ly bước ra khỏi cửa viện, nàng phát hiện Bùi Hình không ngờ đang chờ nàng ở đó. Bùi Hình nói là uống chén rượu mừng, nhưng chỉ đòi một chén, uống xong lại đến, nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ, chàng vươn vai giãn lưng, khóe môi chàng nở một nụ cười: "Về cung đi." Chung Ly trên mặt lộ vẻ thẹn thùng: "Chàng đã đợi thiếp lâu lắm rồi sao?" Bùi Hình lắc đầu. Khi bước lên phía trước, chàng nhẹ nắm tay nàng: "Cẩn thận." Chung Ly cúi đầu cẩn trọng liếc nhìn, mới phát hiện phía trước có một vũng nước nhỏ, đọng một chút nước, nàng suýt chút nữa giẫm phải.
Uống xong rượu mừng, An Dực vốn định tiễn chàng, nhưng bị Bùi Hình ngăn lại. Vừa rồi, chàng đã phái nha hoàn thân cận của Lý Minh Thiến lui về, dẫn nàng đi lối cửa sau. Lối cửa sau ít người qua lại, đèn đuốc cũng chẳng mấy, Chung Ly bởi vậy mà chẳng hề hay biết. Nàng khẽ cong môi: "Tạ Hoàng thượng đã nhắc nhở." Bùi Hình chẳng ưa nàng khách khí đến vậy, tay chàng trượt xuống cánh tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần, một đường nắm nàng đi ra khỏi phủ. Trời đã hoàn toàn tối đen, mấy ngôi sao chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, màn đêm tĩnh mịch lạ thường. Cứ thế cùng nhau thong dong dạo bước, cảm giác cũng thật không tệ. Đến khi họ ra khỏi phủ, xe ngựa đã đậu sẵn ở cửa sau.
Khi Chung Ly trở về hoàng cung, Thừa nhi cùng các bạn vẫn còn níu kéo Cố Tân. Cố Tân rất kiên nhẫn, suốt cả ngày, Tiểu Tuyền và Tiểu Hương cũng đã thân quen với chàng, ba đứa trẻ đều không nỡ để chàng rời đi, đến nỗi Cố Tân vẫn còn ở lại mà chưa thể thoát thân. Khi Chung Ly trở về, Thừa nhi không kìm được chạy tới nài nỉ nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cho ca ca ở lại thêm một ngày nữa đi." Trước kia thằng bé vẫn luôn miệng gọi "Tân nhi", giờ đây mới chịu gọi "ca ca". Chung Ly không chịu nổi lời khẩn cầu của thằng bé, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho ca ca ngủ lại với các con một đêm đi, sáng mai hãy để chàng rời đi." Thừa nhi có chút thất vọng: "Không thể ở lại thêm một ngày sao ạ?" Chung Ly khẽ bóp chóp mũi bé nhỏ của thằng bé: "Đương nhiên là không được, ca ca ngày mai còn phải đến học đường nghe giảng bài, không thể làm chậm trễ giờ học của chàng được. Nếu con muốn chơi với ca ca, vậy hãy thương lượng với chàng, đợi đến ngày chàng nghỉ, hãy để chàng lại đến." Thằng bé vẫn bĩu môi nhỏ: "Không thể để ca ca cùng chúng con nghe giảng bài sao?" "Đương nhiên không được. Các con mới bắt đầu học chữ, những điều các con học, ca ca đã học được từ mấy năm trước rồi. Chàng hoàn toàn có thể làm phu tử cho các con, cùng các con nghe giảng bài, chẳng những vô ích mà còn hại chàng." Ba đứa trẻ không kìm được dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn Cố Tân, Cố Tân có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn ửng lên một tia hồng mỏng.
Thừa nhi không muốn làm chậm trễ ca ca, ngoan ngoãn gật đầu, rồi thương lượng với Cố Tân về việc chàng sẽ đến chơi vào ngày nghỉ. Cố Tân đương nhiên là một lời đồng ý. Chàng là con thứ, ở học đường các con trưởng không để mắt đến chàng, các con thứ khác cũng đều tụ tập chơi đùa với nhau, chỉ có chàng, tính tình trầm mặc, lại từng bị người xa lánh, căn bản không có bạn bè. Chỉ khi Thừa nhi tìm chàng, chàng mới cảm nhận được chút niềm vui. Hôm nay khi đến, thấy bên Thừa nhi có thêm hai người bạn chơi, chàng thực sự còn thầm lo lắng, sợ Thừa nhi không còn thích mình nữa. Ai ngờ hai người bạn chơi này cũng chẳng giống người ngoài mà ghét bỏ chàng, vẫn luôn miệng gọi "ca ca", Cố Tân hôm nay cười rạng rỡ hơn cả một năm trước cộng lại.
Chung Ly vốn muốn sai cung nữ dọn dẹp một phòng ngủ cho Cố Tân, ai ngờ Thừa nhi cùng Tiểu Tuyền lại ôm lấy cánh tay chàng, nói muốn ngủ cùng ca ca. Giường trong phòng của chúng đủ lớn, ba tiểu thiếu niên ngủ cùng nhau hoàn toàn không có vấn đề. Chung Ly lại hỏi ý kiến Cố Tân, thấy chàng gật đầu, cũng không sai tiểu cung nữ dọn dẹp nữa.
Trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm dần dần trở nên đặc quánh. Chung Ly trở lại tẩm cung sau, lại xem qua sổ sách. Đến gần cuối năm, chưởng quỹ các cửa hàng đều mang sổ sách đến chỗ Thanh Tùng, Thanh Tùng giúp đỡ đưa đến trước mặt nàng. Chung Ly liền nghiêm túc tra xét sổ sách. Giờ đây đã vào cung, mọi nơi đều cần chuẩn bị, không có bạc bên mình đương nhiên không được. Chung Ly đối với những cửa hàng này vẫn luôn rất để tâm. Điều khiến nàng thất vọng là việc kinh doanh của Thủy Mặc Các lại rất bình thường, có lẽ vì kinh thành có quá nhiều cửa hàng loại này. Suốt một năm, lợi nhuận chỉ vỏn vạn sáu trăm lượng, xem như trên không đủ, dưới có thừa. Điều khiến người ta vui mừng là việc kinh doanh khách sạn lại lấn át lợi nhuận của phần lớn các cửa hàng khác, chỉ sau cửa hàng trang sức, một năm xuống tới, lợi nhuận vô cùng khả quan. Chung Ly thậm chí có ý định mở rộng khách sạn, tuy nhiên ý nghĩ này cũng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi. Thời đó trọng nông khinh thương, nàng giờ đây đã gả cho Bùi Hình, các cửa hàng thuộc danh nghĩa của nàng có thể tính là của hồi môn, do chính nàng kinh doanh. Nếu nàng thật sự tiếp tục mở rộng khách sạn, e rằng sẽ nhận phải sự công kích của các đại thần. Chung Ly dự định nâng đỡ mấy người có năng lực, đến lúc đó có thể giao phó họ quán xuyến việc kinh doanh các cửa hàng. Chung Ly nghĩ đến đầu tiên chính là Thanh Tùng và Thanh Diệp. Sau khi nàng vào cung, hai người này cũng không thể theo hầu hạ, ngược lại có thể ban ân cho họ được thoát khỏi thân phận nô tỳ, các cửa hàng có thể giao cho họ. Thanh Tùng thì ổn thỏa, hai năm nay đã tích lũy không ít kinh nghiệm, giờ đây hoàn toàn có thể một mình gánh vác mọi việc. Thanh Diệp thì vẫn còn cần học hỏi thêm.
Chung Ly suy tính xong, liền gọi Trương ma ma đến trước mặt, nói trước chuyện này với bà. Thanh Tùng là con trai độc nhất của Trương ma ma, Thanh Diệp cũng coi như do Trương ma ma một tay nuôi lớn. Nghe được tin tức này, đôi mắt Trương ma ma ửng đỏ, chẳng kìm được mà quỳ xuống, buông lời cảm tạ không ngớt. Dù bà vẫn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng xúc động đến không tả xiết. Từ xưa đến nay, kẻ sinh ra trong phủ làm nô lệ mà muốn thoát khỏi thân phận ấy, nào khác gì chuyện hão huyền. Cũng chưa từng có chủ tử nào lại ban ân rộng rãi đến thế. Chung Ly vừa ban ân, chính là trực tiếp giải thoát cho hai người họ. Thanh Tùng và Thanh Diệp nếu có thể thoát khỏi thân phận nô tỳ, sau này con cháu họ cũng không cần làm nô lệ, đây chính là phúc đức cho con cháu muôn đời. Chung Ly tự tay đỡ bà dậy: "Lòng trung thành của chúng ta đều khắc ghi, ma ma không cần phải như thế. Ta nói chuyện này với ma ma là bởi vì ta không tiện xuất cung, việc này còn cần ma ma tự mình lo liệu. Ngoài ra, hai đứa chúng nó tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, cũng nên lập gia đình rồi. Ta nhớ Thanh Tùng dường như có ý với Hạ Hà, đợi sau khi nó thoát khỏi thân phận nô tỳ, ma ma hãy tự tay lo liệu hỷ sự cho hai đứa." Trương ma ma lần này càng kinh hỷ hơn, Hạ Hà tính tình ôn hòa, làm việc cũng cẩn thận, trong số mấy nha hoàn, Trương ma ma yêu thích nhất chính là Hạ Hà. Bà đương nhiên cũng rõ tâm ý của con trai, nhưng bà căn bản không hề ôm chút hy vọng nào. Dù sao Hạ Hà là một trong những nha hoàn đắc lực nhất bên Chung Ly, thậm chí nói là cánh tay phải của nàng cũng chẳng quá. Chung Ly giờ đây mới vào cung, chính là lúc bên cạnh thiếu người, Trương ma ma dù thế nào cũng không ngờ tới, nàng sẽ cam tâm buông người. Trương ma ma chần chừ một lát, cuối cùng không kìm được mở lời: "Giờ đây bên cạnh nương nương đang cần người, nếu Hạ Hà lại rời đi..." Chung Ly cười nói: "Hạ Hà tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, tổng không nên chậm trễ thêm nữa. Bên cạnh ta là thiếu người không sai, nhưng có thể đề bạt mấy tiểu cung nữ lên. Ngoài cung có Hạ Hà giúp đỡ, ta cũng có thể yên tâm phần nào." Trương ma ma khắp khuôn mặt là nụ cười: "Vậy lão nô xin thay hai đứa nhỏ tạ ơn chủ tử. Lão nô ngày mai xuất cung sau, sẽ nhắc nhở, răn dạy chúng. Việc ngoài cung, có chúng nó, chủ tử không cần bận tâm." Chung Ly mỉm cười đồng ý.
Hôm nay là Thu Nguyệt gác đêm, nàng và Trương ma ma gặp mặt, cũng không tránh Thu Nguyệt. Trương ma ma vừa đi, Thu Nguyệt liền mỉm cười đi tới bên Chung Ly, cười nói: "Chủ tử thật sự có ánh mắt tinh tường, lại nhìn ra hai người họ tình ý hòa hợp. Hạ Hà nếu biết được người muốn tác hợp nàng cho Thanh Tùng ắt hẳn sẽ vui mừng lắm." Hai người họ nảy sinh tình cảm từ khi ở Hội Kê, đến nay đã được một năm. Chung Ly cũng là vô tình phát hiện. Nàng cười chọc khẽ lên đầu Thu Nguyệt: "Ngươi và Hạ Hà tuổi tác bằng nhau, sinh tháng cũng chỉ muộn hơn mấy tháng mà thôi. Đợi nàng thành thân xong, ngươi cũng chẳng thoát được đâu." Thu Nguyệt le lưỡi, chẳng hề nói lời không nỡ xa Chung Ly, chỉ tinh nghịch đáp: "Nô tỳ mới không lấy chồng đâu! Nô tỳ khó khăn lắm mới vào cung, còn chưa oai phong lẫm liệt đâu!" Chung Ly lắc đầu, buồn cười nói: "Vậy ngươi cứ oai phong trước đi, đợi khi ngươi có ý trung nhân, ta sẽ là người tác hợp cho ngươi." Thu Nguyệt sờ lên chóp mũi, cuối cùng có chút xấu hổ.
*
Sau trận tuyết đầu mùa, đến ngày hai mươi tám lại có tuyết rơi, may mắn thay, lần này tuyết rơi rất nhỏ. Hai ngày này, Chung Ly vẫn luôn ở Dục Khánh cung xem sổ sách, đến tận đêm Ba mươi Tết, Chung Ly mới đại khái lật qua một lượt sổ sách trong tay. Nàng vừa cất sổ sách đi, Thừa nhi liền nhảy nhót đi tới trước mặt nàng, muốn gọi nàng cùng đi thư phòng viết câu đối. Dù đã nhập cung, lũ trẻ vẫn nhớ rõ việc Tết đến phải dán câu đối. Câu đối trong cung thường do các vị hàn lâm am tường thư pháp hoàn thành, nhưng lũ trẻ tự mình viết thì có thể dán ở cửa phòng của chúng.
Khi nàng theo Thừa nhi vào thư phòng, Tiểu Hương đã cầm bút ngồi viết. Qua năm mới, tiểu nha đầu đã mười một tuổi, vốn dĩ chiều cao của nàng cũng chỉ ngang Thừa nhi, năm nay lại cao hơn Thừa nhi và Tiểu Tuyền hẳn hơn nửa cái đầu, càng lúc càng ra dáng một người tỷ tỷ lanh lợi. Chữ của nàng là đẹp nhất trong ba người, tinh tế mà toát lên nét thanh thoát. Chung Ly còn không kìm được khen ngợi nàng một chút, Tiểu Hương mỉm cười thẹn thùng, dù được khen ngợi cũng không kiêu căng nóng vội. So với nàng, Thừa nhi hoàn toàn là một đứa trẻ con. Thằng bé vừa viết xong, liền sốt sắng đưa câu đối của mình cho tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chữ con viết thế nào ạ?" Mấy tháng trước chữ của thằng bé vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, giờ đây đã sạch sẽ hơn rất nhiều, tiến bộ vẫn rất lớn. Chung Ly đương nhiên là hết lời khen ngợi, cuối cùng còn bảo thằng bé hãy học tập Tiểu Hương tỷ tỷ thật tốt. Thừa nhi "ân ân" gật đầu, còn muốn tỷ tỷ viết cho mình một bức.
Chung Ly đang viết, Bùi Hình liền bước vào. Chàng dùng bữa sáng xong, liền đi Càn Thanh cung. Vì có đại thần yết kiến, sau khi tiễn khách, Bùi Hình mới trở về. Trong cung điện đốt địa long, thiếu nữ mặc y phục đơn bạc, một thân váy ngắn cạp cao màu tím nhạt, phác họa vòng eo nhỏ nhắn doanh doanh không đủ một nắm tay. Nàng lưng thẳng tắp, thần sắc chuyên chú, đôi tay cầm bút lại trắng nõn mịn màng, ánh mắt Bùi Hình rơi xuống tay nàng, nhất thời không thể rời đi. "Tam thúc!" Thừa nhi là người đầu tiên phát hiện Bùi Hình, tựa một quả pháo nhỏ, lao vụt vào lòng Bùi Hình. Thằng bé vẫn giữ tính trẻ con, rõ ràng ngày nào cũng gặp Bùi Hình, nhưng mỗi lần nhìn thấy chàng, vẫn vô cùng hưng phấn. Bùi Hình khẽ búng trán thằng bé: "Chẳng phải đã nói, sau này gặp phải gọi là Tỷ phu ư?" Thừa nhi che lấy cái đầu nhỏ, cười hì hì rồi lại cười, thằng bé đã quen gọi Tam thúc rồi. Nghe nói vậy, đôi tai Chung Ly khẽ nóng bừng. Cân nhắc đến việc chàng và Trấn Bắc Hầu thực tế không phải huynh đệ ruột, Chung Ly cũng không nói thêm gì. Bùi Hình thong thả bước tới, trên giấy Tuyên, nét chữ của thiếu nữ thanh lệ uyển chuyển, ý vị sinh động, khí khái hơn người. Nét chữ này còn khiến nhiều tài tử trẻ tuổi phải cúi mình. Bùi Hình bảo nàng viết thêm một bức, Chung Ly có chút mơ hồ, cứ theo yêu cầu của chàng mà viết một bức.
Chung Ly viết xong, liền không xen vào việc này nữa. Nàng đem những phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn ban thưởng xuống, có cho nha hoàn cung nữ, cũng có cho tiểu thái giám, ba phong còn lại thì là cho lũ trẻ. Ba đứa trẻ đều vui vẻ nhận lấy. Thấy ai ai cũng có phần, duy chỉ có chàng là không, cặp lông mày kiếm của Bùi Hình không khỏi khẽ nhướng lên: "Còn ta đâu?" Thần sắc Chung Ly hơi ngừng lại, nàng thật sự không nghĩ tới việc phải cho chàng. Cho nha hoàn cung nữ là để ban thưởng, cho lũ trẻ thuần túy là tiền mừng tuổi, chàng là người trưởng thành, lại còn muốn góp vui. Chung Ly cũng không tiện từ chối, dứt khoát lấy ra mấy thỏi kim thỏi nhỏ kín đáo đưa cho chàng. Bùi Hình nắm lấy tay nàng, rồi thật sự nhận lấy.
Năm nay, dù là trải qua trong cung, cũng đậm chất vị Tết. Chung Ly còn tự tay gói ba chiếc sủi cảo. Trong ba chiếc sủi cảo này, lần lượt gói lạc, táo đỏ và tiền đồng. Ai ăn được một trong ba thứ này, nàng sẽ ban thưởng thêm. Tết năm ngoái cũng chơi như vậy, ba thằng bé đều vô cùng mong chờ, buổi tối cùng nhau ăn cơm tất niên, đều chăm chú nhìn đĩa sủi cảo với vẻ mong chờ. Từ bề ngoài đương nhiên không nhìn ra được gì. Chung Ly khẽ cong môi, nói với Bùi Hình: "Hoàng thượng, chàng cứ dùng đũa trước đi ạ." Bùi Hình cầm lấy đôi đũa ngọc, liếc nhìn nàng, như để xác nhận, chàng hỏi: "Ăn được một trong ba thứ này đều có ban thưởng sao?" Trên bàn chỉ có năm người, Chung Ly cố ý đặt ba loại, chính là hy vọng mỗi đứa trẻ ăn được một cái. Thấy chàng cũng muốn tham gia góp vui, Chung Ly tự dưng thấy buồn cười, nàng không kìm được cười nói: "Vâng vâng vâng, Hoàng thượng nếu ăn được, thiếp thân đây cũng có ban thưởng." Bùi Hình lúc này mới tỏ vẻ hài lòng. Chàng chăm chú nhìn đĩa sủi cảo một lượt, Chung Ly tự dưng có chút căng thẳng, rất sợ chàng cầm đũa ngọc, lục lọi, chọn lựa. May thay, chàng chỉ kẹp lấy một cái từ trên cùng. Sủi cảo bị chàng kẹp vào bát mình, một trái tim của Chung Ly mới trở lại lồng ngực, nàng sợ chàng thật sự lấy đi "phần thưởng" của lũ trẻ.
Chung Ly ăn được đương nhiên cũng là sủi cảo bình thường. Sủi cảo do chính nàng gói, và sủi cảo do đầu bếp nữ gói có chút khác biệt, Chung Ly đương nhiên có thể nhận ra. Bởi vì bị xếp dưới cùng, vòng đầu tiên, mọi người ăn đều là sủi cảo bình thường. Người đầu tiên ăn được chiếc sủi cảo đặc biệt là Tiểu Tuyền. Thằng bé ăn phải chiếc sủi cảo có gói mấy hạt hướng dương, nó liền cười hớn hở. Chung Ly đem món quà đã chuẩn bị sẵn cho nó ra, là một khối ngọc bội Quan Âm vô cùng tinh xảo. Tiểu Tuyền vô cùng yêu thích, mân mê không rời tay, giòn giã nói lời cảm ơn. Ăn được sủi cảo đặc biệt, tiếp sau đó sẽ không thể tiếp tục tham gia trò chơi, muốn ăn sủi cảo chỉ có thể dùng đĩa khác. Mặc dù vậy, Tiểu Tuyền cũng vô cùng vui vẻ.
Đến phiên Bùi Hình kẹp, đôi đũa ngọc của chàng khẽ chạm vào một chiếc sủi cảo "đặc biệt". Một trái tim của Chung Ly trong khoảnh khắc như bị nhấc lên. Thấy nàng liếc nhìn mình bằng ánh mắt đầy lo lắng, Bùi Hình không khỏi khẽ cong khóe môi. Chàng không hề có ý nhường nhịn, cầm lấy sủi cảo liền cắn một cái, rơi ra ngoài là một đồng tiền. Chung Ly căn bản không hề chuẩn bị lễ vật cho chàng, hai món còn lại, một là Phật ngọc cho Hương nhi, một là bộ xếp hình cho Thừa nhi. Bởi vì Thừa nhi đã có ngọc bội, Chung Ly mới chuẩn bị bộ xếp hình. Hai món quà ấy, món nào cũng chẳng hợp với chàng. Chung Ly nghĩ nghĩ, hỏi: "Hoàng thượng muốn ban thưởng gì ạ?" Khóe môi Bùi Hình khẽ nhếch, chàng đã sớm nhìn thấy những lễ vật nàng đặt ở một bên. Chàng cười tủm tỉm: "Cho ta nghĩ một canh giờ." Chàng cười hững hờ, nhưng sâu trong đáy mắt lại tựa hồ ẩn chứa một ngọn lửa bùng cháy. Tim Chung Ly tự dưng có chút đập nhanh, nàng bản năng cảm thấy chàng chẳng có ý tốt. Nàng miễn cưỡng duy trì tỉnh táo. Tiếp đó, người ăn được lạc chính là Thừa nhi. Chung Ly mỉm cười đưa bộ xếp hình cho thằng bé. Thừa nhi đã có bộ xếp hình, thấy Tam thúc có thể muốn ban thưởng khác, thằng bé cũng mở to mắt: "Tỷ tỷ, con có thể muốn ban thưởng khác không ạ?" Yêu cầu này cũng không quá đáng, Chung Ly mỉm cười gật đầu: "Được chứ? Thừa nhi muốn gì nào?" Thừa nhi reo lên một tiếng, nói: "Con muốn cháu ngoại trai!" Lời này vừa thốt ra, Tiểu Hương và Tiểu Tuyền cũng không kìm được che môi cười. Mặt Chung Ly "bá" một cái đỏ bừng. Ánh mắt Bùi Hình mang theo ý cười, bình phẩm rằng: "Ban thưởng này thật không tệ, sang năm hãy để tỷ tỷ của con ban cho con một cái." Thừa nhi bĩu môi nhỏ: "Năm nay không được ư?" Bùi Hình cười nói: "Đêm nay ta sẽ cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại thành công."
Thấy chàng ngay trước mặt lũ trẻ mà nói năng chẳng kiêng dè gì, Chung Ly không kìm được liếc xéo chàng một cái. Dáng vẻ này của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, tựa đóa mẫu đơn sau mưa, rạng rỡ đến chói mắt. Bùi Hình uể oải tựa lưng vào ghế, khóe môi khẽ nhếch. Thừa nhi không hề nhận ra sự xấu hổ của tỷ tỷ, cũng chẳng hiểu vì sao cần Tam thúc phải cố gắng, thằng bé đầy mong đợi thúc giục: "Tam thúc mau mau cố gắng đi ạ!" Chung Ly đưa tay bưng kín miệng nhỏ của Thừa nhi, giả vờ nghiêm nghị: "Mau ăn của con đi, lại nói năng luyên thuyên, tỷ tỷ sẽ chẳng ban thưởng gì cho con nữa đâu." Thừa nhi vẫn là lần đầu thấy tỷ tỷ hung dữ đến vậy, đôi mắt to tròn chớp chớp, vội vàng ngậm miệng lại. Tiếp đó Chung Ly đem khối Phật ngọc kia ra, cười nói: "Năm nay Tiểu Hương học hành tốt nhất, đây là ban thưởng dành cho con." Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, Tiểu Hương đương nhiên hiểu rõ, món quà này, là tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nàng cảm động vô cùng, hốc mắt cũng có chút cay xè, trịnh trọng đón nhận Phật ngọc, rồi lại nghẹn ngào nói lời cảm tạ.
Khi bữa cơm tất niên gần tàn, Thừa nhi mới ngẩng mặt nhìn tỷ tỷ một chút: "Tỷ tỷ, người vẫn chưa đáp ứng con đó!" Lời này khiến Chung Ly biết đáp ứng thế nào đây. Liệu có thể mang thai bảo bảo hay không cũng đâu phải nàng có thể quyết định. Nàng đành phải kín đáo đưa bộ xếp hình cho thằng bé, ngập ngừng đáp: "Tỷ tỷ sẽ cố gắng hết sức." Thừa nhi lúc này mới vui vẻ.
Đêm đó, người chưa từng thức canh giao thừa, lại kéo nàng cùng trông tuổi, thậm chí còn đòi hỏi nàng ban thưởng. Chàng ôm thiếu nữ vào lòng, giọng khàn đặc, nói: "Ngày nào cũng là ta mệt nhọc, hôm nay Ly nhi cũng mệt nhọc một chút nhé?" Nàng chưa từng xem qua họa đồ cấm kỵ, đối với những hoa văn này cũng không hiểu rõ. Lúc đầu Chung Ly căn bản không hiểu ý chàng là gì, cho đến khi nút thắt áo bị chàng kéo ra, Chung Ly mới kinh ngạc mở to mắt. Khuôn mặt nàng tức thì đỏ bừng, ánh mắt nhìn chàng cũng mang theo một tia xấu hổ. Từ nhỏ vẫn luôn giữ phép tắc nghiêm ngặt như nàng, nào có thể làm ra chuyện như thế. Trong mắt nàng dường như phủ một lớp sương mờ. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc xen lẫn tủi thân trên gương mặt nàng, lòng Bùi Hình khẽ thắt lại, chàng khẽ giọng giải thích: "Đừng nghĩ lung tung, đây chỉ là một trong các tư thế mà thôi, các cặp phu thê khác cũng đều sẽ thử qua, không có ý làm nhục nàng. Nàng nếu không nguyện ý thì thôi vậy." Chung Ly nghi hoặc nhìn chàng, hiển nhiên chẳng tin lời chàng. Thấy chàng không ép buộc mình, Chung Ly thầm thở phào, nàng vội vàng chui tọt vào trong chăn. Sợ chàng tức giận, Chung Ly lại bồi thêm một câu: "Trong thanh lâu còn vô số nữ tử tình nguyện lấy lòng nam nhân, Hoàng thượng nếu thực sự muốn trải nghiệm, thiếp thân có thể giúp chàng tìm một người trong sạch." Nhưng không ngờ, lời này vừa thốt ra, gương mặt Bùi Hình tức thì sa sầm. Chàng hung hăng cắn khẽ môi nàng, giọng khàn khàn nói: "Trong mắt nàng, ta lại là kẻ háo sắc đến vậy ư?" Chung Ly bị chàng cắn đến hơi đau, trong mắt nàng vô thức phủ một tầng hơi nước mờ mịt. Chàng lại nghiến răng nghiến lợi ép hỏi thêm một tiếng. Chung Ly không kìm được trốn về phía sau, rất muốn đáp: "Chẳng lẽ không phải sao?" Nàng có chút sợ hãi, khẽ giọng nói: "Ta không có." Bùi Hình vẫn còn chút không vui, không kìm được cắn cắn môi nàng. Ngọn lửa trong lòng chàng, rất nhanh liền biến thành một ngọn lửa khác.
Khi Chung Ly mệt mỏi cầu xin tha thứ, điều nàng nghe được chỉ là tiếng hừ nhẹ khàn khàn của chàng: "Chẳng phải đã hứa với Thừa nhi sẽ cố gắng hết sức ư? Thế này là muốn thất hẹn rồi sao?" Chàng không ngừng trêu chọc nàng. Chung Ly có chút như muốn sụp đổ. Nàng liếc nhìn đồng hồ cát, đã quá giờ Tý. Nàng cuối cùng vẫn tức đến đỏ cả vành mắt, chỉ cảm thấy chàng hoang đường vô độ. Nàng không kìm được oán giận nói: "Mùng một đầu năm, chàng phải tế trời, ban phúc, văn võ bá quan cũng sẽ vào cung chúc mừng chúng ta, chàng là thân thể bằng sắt ư? Thiếp không quan tâm, thiếp muốn đi ngủ!" Sau khi vào cung, nàng vẫn luôn đoan trang và giữ lễ, đây là lần đầu tiên tức giận đến vậy. Bùi Hình vuốt vuốt chóp mũi, ngọn lửa còn sót lại trong lòng chàng cũng hoàn toàn tiêu tan. Chàng không kìm được ôm nàng vào lòng dỗ dành, môi chàng nhẹ nhàng đặt lên má nàng: "Chẳng phải là ta quên mất ư? Đừng tức giận, nghe nàng là được." Chung Ly mở mặt sang hướng khác, không muốn để chàng thân. Dáng vẻ kiều diễm mềm mại này của thiếu nữ, quả nhiên là khiến người ta yêu không tả xiết. Lòng Bùi Hình mềm nhũn cả ra, cuối cùng vẫn đánh cắp một nụ hôn: "Ngủ đi." Chung Ly khẽ cấu eo chàng, rồi rưng rưng lên án: "Thiếp muốn tắm rửa!" Xưa nay chàng ắt hẳn cũng muốn tắm rửa, nay thấy nàng buồn bực đến vậy, chàng mới mất đi sự chừng mực. Bùi Hình hắng giọng, ôm nàng vào trong bồn tắm. Chung Ly thực sự mệt mỏi, cũng không giãy dụa nữa.
Sáng sớm hôm sau, nàng lại biến thành cô nương trang trọng, đúng mực như thường. Đây là lần đầu tiên Chung Ly xuất hiện trước mặt văn võ bá quan, nàng đương nhiên rất coi trọng. Bùi Hình đã hạ chiếu chỉ phong nàng làm Hoàng hậu, giờ chỉ còn thiếu đại điển phong hậu. Yến hội hôm nay, nàng lẽ ra phải ở bên cạnh Bùi Hình. Ngũ quan của nàng quá đỗi diễm lệ, để tiết chế nhan sắc trời phú, khi trang điểm, nàng cố ý vẽ lại hàng mi, khiến đôi mày tựa núi xa đen nhạt kia được sửa sang đôi chút, làm giảm bớt vẻ yêu kiều, toát lên nét đoan trang. Mặc vào lễ phục xong, nàng liền trở thành Hoàng hậu nương nương uy nghiêm. Có lẽ vì ở cạnh Bùi Hình đã lâu, trên người nàng cũng dần mang theo chút khí thế của chàng, không còn là tiểu cô nương có vẻ mong manh như dĩ vãng.
Không ít đại thần vẫn còn bất mãn với nàng. Dù Bùi Hình đã thành công trấn áp miệng lưỡi của các đại thần trên triều, song điều đó không có nghĩa là họ thật sự công nhận Chung Ly. Ai ai cũng khó tránh khỏi việc chê bai xuất thân của nàng, một cô nhi nương nhờ cửa Phật, nghe nói lại rất mỹ mạo. Không ít người đều cho rằng nàng đã dùng thủ đoạn quyến rũ, mê hoặc Bùi Hình, mới khiến chàng hết mực bảo vệ nàng. Ai ngờ, khi thực sự gặp mặt, đập vào mắt họ lại không phải là tiểu yêu tinh yêu mị. Lời nói cử chỉ của nàng vừa vặn, tiến thoái có độ, nhìn tự nhiên phóng khoáng. Ngay cả dung mạo, dù rất đỗi mỹ lệ, cũng là vẻ đẹp đoan trang, khí độ, một đôi mắt phượng trong suốt thấy đáy, nhìn lên cũng không phải là loại kẻ hồ mị. So sánh kỹ càng mà nói, ngay cả các cô nương trong phủ nhà họ, lễ nghi phép tắc cũng không bằng nàng. Nghĩ đến Lão thái thái của Trấn Bắc Hầu phủ dường như rất yêu quý nàng, các đại thần liền cho rằng nề nếp của nàng là do Lão thái thái đích thân dạy bảo. Không thể không nói, buổi trình diện này của Chung Ly đã để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng các đại thần.
Nàng mệt mỏi cả ngày, buổi tối dùng bữa xong, cũng có chút lười biếng cử động. Vốn định nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm rửa, ai ngờ lại trực tiếp ngủ thiếp đi. Khi Bùi Hình bước vào, điều chàng nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của nàng. Nhớ tới biểu hiện của nàng hôm nay, giữa đôi mày Bùi Hình ánh lên vẻ kiêu ngạo, trong lồng ngực chàng cũng dâng lên một luồng nhiệt ý, không kìm được cúi xuống hôn lên mắt nàng. Chung Ly giấc ngủ chẳng mấy sâu, khi môi chàng nhẹ nhàng chạm vào mí mắt nàng, nàng không khỏi mở mắt ra, cơn buồn ngủ trên mặt cũng tan đi hơn nửa: "Hoàng thượng?" Bùi Hình lại hôn nàng một chút: "Vất vả." Chàng cũng bận rộn cả ngày, cũng chẳng nhẹ nhõm hơn nàng. Thấy chàng có thể thông cảm cho mình, hơi thở Chung Ly cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, không kìm được nói: "Vậy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút có được không?" Bùi Hình vừa buồn cười vừa có chút giận dỗi, cuối cùng chàng chẳng nỡ để nàng thất vọng, khẽ gật đầu: "Đi thôi, đi tắm rửa trước." Chàng nói xong, liền đưa tay ôm nàng lên. Chung Ly giật mình đến nỗi trái tim không khỏi lỡ nhịp đập liên hồi, vội vàng nắm chặt vạt áo chàng: "Hoàng thượng, thiếp thân tự mình đi là được rồi." Bùi Hình liếc xéo nàng một cái, cười như không cười nói: "Không mệt ư?" Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của chàng, tim Chung Ly đập loạn xạ, lại không nói ra được lời nào khác. Nàng chỉ sợ chàng lấy cớ không mệt mà muốn làm gì thì làm trong phòng tắm. May thay hôm nay chàng vẫn giữ chừng mực, Chung Ly thư thái ngâm mình trong bồn nước nóng. Nàng ngâm mình xong, lại chẳng còn buồn ngủ, nghĩ nghĩ, nàng nhắc đến chuyện Thừa nhi muốn học võ: "Hoàng thượng có nhân tuyển thích hợp nào để tiến cử không?" Bùi Hình đương nhiên có không ít người tài để tiến cử, chàng lúc này chỉ định một vị quan võ. Người này đã khoảng tứ tuần, từng dạy dỗ mấy vị hoàng tử, Chung Ly cũng đã từng nghe danh uy lừng lẫy của ông ấy. Nàng vội vàng nói: "Thừa nhi còn nhỏ tuổi, dù có muốn học, cũng chỉ học những thế đứng cơ bản như trung bình tấn, chẳng nên mời người quá tài giỏi. Theo thiếp nghĩ, chàng chọn một người trẻ tuổi tinh thông võ nghệ sơ đẳng là được. Nếu chúng học tốt, sau này mời người tài giỏi hơn cũng chưa muộn." Bùi Hình lại không đồng ý, đã muốn học, đương nhiên phải mời sư phụ giỏi, nếu mời kẻ nửa vời, e rằng sẽ làm hỏng trò. Rõ ràng nàng e ngại các đại thần lại xì xào bàn tán. Chàng suy tư một chút, dứt khoát nói rằng: "Chi bằng để Lăng Cửu dạy đi. Lăng Cửu hiện là ám vệ của Thừa nhi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mỗi ngày có thể dạy thằng bé một canh giờ trước." Chung Ly mở to mắt, chỉ cảm thấy cái tên này nghe quen tai quá. Nàng không khỏi kinh ngạc nói: "Cách đây không lâu, khi Thừa nhi suýt ngã, có một thanh niên xuất hiện đỡ lấy thằng bé, đó chính là ám vệ Hoàng thượng phái đến bảo vệ Thừa nhi sao?" Bùi Hình siết chặt vòng eo nàng, khẽ giọng giải thích: "Thừa nhi dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của nàng, ta sợ kẻ gian có ý đồ bắt thằng bé uy hiếp nàng và ta, chi bằng phái một ám vệ bảo vệ. Có Lăng Cửu che chở, ít nhất sự an toàn cũng được đảm bảo." Chung Ly trong lòng không khỏi có chút cảm động, nàng căn bản không ngờ chàng lại vì Thừa nhi mà làm đến mức này. Nàng không kìm được khẽ giọng nói: "Cảm ơn chàng." Bùi Hình khẽ cong khóe môi: "Thật lòng cảm tạ ư? Đừng chỉ nói không làm, ít ra cũng phải hôn một cái chứ." Chung Ly: ...
*
Mấy ngày tiếp theo, Bùi Hình quả thực đã nghỉ ngơi mấy ngày. Chung Ly là người có tính tình chẳng chịu ngồi yên, trừ những lúc bị chàng quấn lấy không thoát ra được, thì những thời điểm khác, nàng cơ bản đều có việc của mình để bận rộn. Nàng dù đã nhập cung, nhưng vẫn như cũ chú tâm đến chuyện của Phúc Hữu Đường. Mấy ngày nay, trước cửa Phúc Hữu Đường, không ngờ lại có thêm rất nhiều hài tử. Đáng sợ là trong số những đứa trẻ này, những đứa trẻ ăn xin thực sự chỉ chiếm hai phần, phần lớn là những đứa trẻ bị cha mẹ cố ý bỏ rơi. Có đứa vì gia cảnh quá đỗi nghèo đói, có đứa đơn thuần vì nhà quá đông con, không muốn nuôi, không nghĩ nuôi, lại có đứa đơn thuần là vì Chung Ly mà đến. Nàng dù sao cũng là Hoàng hậu, nếu đặt con ở Phúc Hữu Đường, sau này biết đâu còn có cơ hội gặp nàng, nếu có thể có đại tạo hóa, cớ sao lại không làm? Xuất phát từ một trong những nguyên nhân đó, cha mẹ liền bỏ rơi chúng trước cửa Phúc Hữu Đường. Tuổi tác của lũ trẻ dần dần còn rất nhỏ, thậm chí có cả hài nhi mới mấy tháng tuổi. Giờ đây thời tiết đang lạnh, những đứa trẻ lớn hơn một chút còn có thể được đưa về, nhưng những hài nhi đó lại căn bản không biết nói, các bà vú căn bản không biết nhà chúng ở đâu. Khi những hài nhi khóc nỉ non ngoài đường, các bà vú cũng chẳng đành lòng bỏ mặc, liền ôm chúng vào. Đã có một lần thì ắt có lần thứ hai, chẳng mấy chốc, trước cửa Phúc Hữu Đường lại có thêm ba bốn mươi đứa trẻ bị bỏ rơi. Các bà vú đem chuyện này bẩm báo cho Nhị thái thái, Nhị thái thái không tiện quyết định, cũng sai người vào cung gửi lời nhắn cho Chung Ly. Chung Ly không ngờ tới sự việc lại càng diễn biến phức tạp, nàng không khỏi có chút đau đầu. Chuyện này nhìn như nhỏ, nếu không xử lý thỏa đáng, sau này, số trẻ bị bỏ rơi được đưa đến sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Chung Ly đang trầm tư, liền nhìn thấy Bùi Hình bước đến. Mấy ngày nay, chàng không cần vào triều, hơn nửa thời gian đều nương tựa ở Dục Khánh cung. Nhìn thấy chàng, Chung Ly đã cảm thấy xương sống thắt lưng, môi đỏ cũng vô thức mím chặt: "Hoàng thượng không cần xử lý chính sự sao?" Bùi Hình thật vất vả mới làm xong, thấy nàng lại có vẻ tránh né như rắn rết, chàng khẽ búng trán nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng: "Có thời gian ở bên nàng còn không tốt ư? Tránh cái gì?" Nếu chàng bình thường một chút, Chung Ly đương nhiên không sợ chàng. Nhưng chàng lại tựa một mãnh thú thế nào cũng không thể cho ăn no, so với trước kia còn đáng sợ hơn. Chung Ly cũng không biết chàng làm sao lại biến thành thế này. Dù trước kia cũng có vẻ vội vàng, nhưng gần đây thì đã không thể dùng "vội vàng" để hình dung được nữa. Sợ đắc tội chàng, Chung Ly đương nhiên không dám thừa nhận, chỉ nói: "Thiếp thân là sợ Hoàng thượng chậm trễ công vụ." Bùi Hình cũng không giận, khẽ cười một tiếng: "Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc nối dõi tông đường." Lòng Chung Ly không khỏi nhảy lên một cái. Thật ra ở độ tuổi như chàng, con cái bình thường đều đã có thể chạy nhảy. Chàng thành thân tự nhiên tính là muộn, có lẽ vì các đại thần tiền triều thúc ép quá gắt, chàng mới trở nên nóng lòng việc này hơn trước. Chung Ly chỉ ngượng ngùng rũ mi mắt, dẫn đầu bày tỏ lập trường của mình: "Vậy cũng không thể ban ngày." Giọng tiểu cô nương buồn buồn, lọt vào tai Bùi Hình, tự dưng liền nghe ra một tia nũng nịu. Lòng chàng dường như bị tiếng tơ lòng cào nhẹ, không khỏi có chút ngứa ngáy, không kìm được khàn giọng trêu chọc nàng: "Kéo rèm lại, chẳng phải cũng giống như buổi tối ư?" Tai Chung Ly xấu hổ đến mức hơi nóng bừng, không kìm được giận chàng một chút: "Hoàng thượng chính là nhất quốc chi quân, há có thể hoang đường như thế?" Sợ chàng lại lấy việc nối dõi tông đường để bịt miệng mình, Chung Ly không kìm được nói: "Đâu có ai nối dõi tông đường mà lại tuyên... vào ban ngày." Chữ cuối cùng, Chung Ly giờ đây không thể thốt ra được. Nàng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Dáng vẻ kiều diễm, xấu hổ của thiếu nữ càng khiến người ta động lòng. Đôi mắt Bùi Hình không khỏi sâu thêm sắc màu, chàng đưa tay, cuối cùng không thể kiềm chế được, nắm lấy cằm thiếu nữ, hôn lên.
Đề xuất Cổ Đại: Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần