Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 77: Thân mật

Khi cảm nhận được ánh mắt tham lam, đầy uy thế của chàng không nhanh không chậm dừng lại trên mình, vành tai Chung Ly ửng đỏ, khẽ thốt: "Hoàng thượng, thiếp thân tự mình làm được rồi, ngài ra ngoài trước đi." Bùi Hình không đáp lời. Chàng đỡ thiếu nữ đặt lên thành bồn tắm bằng bạch ngọc, nghiêng người tới gần, trấn an hôn nhẹ lên đôi môi nàng, giọng khàn khàn nói: "Xưa nay đều là nàng hầu hạ ta, đêm nay hãy để ta hầu hạ nàng." Dứt lời, bàn tay thon dài trắng nõn liền rơi xuống vạt áo nàng. Chàng chậm rãi cởi từng nút áo, vẻ ngoài không hề vội vã, song chỉ mình chàng mới hay, có khoảnh khắc ấy, chàng đã từng muốn xé nát tấm áo màu hải đường này, như những lần trước.

Chàng cuối cùng vẫn kiềm chế lại. Áo váy của thiếu nữ trôi nhẹ trong làn nước, làn da trắng nõn như ngọc dần hé lộ, bởi thẹn thùng mà phớt lên sắc hồng nhàn nhạt. Chung Ly muốn lẩn tránh vào làn nước hồ, lại bị chàng nắm chặt vòng eo. Chàng vốc nước, vẩy lên làn da trắng muốt của nàng, động tác tuy ung dung nhưng đôi mắt đen như mực lại chăm chú dõi theo. Bộ dáng này, nào giống đang hầu hạ nàng tắm rửa, rõ ràng là muốn nuốt chửng nàng. Chung Ly nép mình vào thành bồn tắm lạnh lẽo, khi ngước mắt lên liền đối diện với thân hình vĩ ngạn của chàng. Nàng bỗng thấy lòng hoảng loạn, hơi thở gấp gáp, mi mắt không khỏi khẽ run, "Tam thúc, thiếp thân, thiếp thân tự mình làm được."

Mỗi lần cầu xin, nàng đều gọi chàng là "Tam thúc." Bùi Hình nghe thấy thì bật cười, ngón tay thon dài lướt qua vành tai trắng ngần của nàng, lại vốc nước vẩy lên người nàng. "Tam thúc rửa chẳng lẽ không tốt sao?" Chung Ly không sao đáp lời. Chàng tỉ mỉ, từng tấc một giúp nàng thanh tẩy. Làn da thiếu nữ trắng tuyết, nay đỏ bừng như muốn rỉ máu, ngón chân cái cũng không kìm được mà cuộn tròn lại vì xấu hổ. Khí tức quanh họ dần trở nên nồng nặc, cho đến cuối cùng, y phục trên người chàng cũng đã trút bỏ hoàn toàn.

Chung Ly không kìm được đưa tay đẩy chàng, ngón tay thon trắng chạm vào cánh tay chàng, nàng bỗng thấy vết thương cũ. Dù đã kết vảy, vết thương vẫn trông thật đáng sợ. Lời từ chối đến bên miệng đành nuốt ngược vào, khi nàng mở lời lại, chỉ còn là những tiếng nức nở vỡ vụn. Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, màn đêm đang nồng, chẳng biết tự khi nào mây đen đã che khuất sao trời, vầng minh nguyệt cũng dần khuất sau những áng mây. Tuyết lác đác rơi, rồi chuyển từ nhỏ sang lớn. Trận tuyết đầu mùa năm nay, đến thật vội vàng, bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Chung Ly tỉnh giấc, chỉ thấy cổ họng khô khốc lạ thường. Nàng khẽ cựa mình, người đàn ông bên cạnh cũng mở đôi mắt. Giọng chàng lười biếng, lộ rõ vẻ thỏa mãn, "Đã ngủ ngon giấc chưa?" Nghĩ đến mọi chuyện đêm qua, Chung Ly mặt đỏ bừng, nàng không dám nhìn thẳng chàng, muốn quay lưng giấu mặt đi. Nhưng khi xoay người, vòng eo bỗng nhũn ra. Thân thể nàng bất giác cứng đờ tại chỗ, cảm giác mệt mỏi lạ thường đã lâu không thấy. Đêm qua, chàng hệt như mãnh thú đói khát mười năm, hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng. Toàn thân Chung Ly đau nhức vô cùng.

Bùi Hình, với bàn tay chai sần nhưng khẽ khàng, đặt vào bên hông nàng, xoa nắn. Chung Ly chợt nhớ lại trước đây, mỗi lần chàng giúp nàng, đều sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi. Chung Ly thực sự có chút sợ hãi, không kìm được đẩy chàng ra. Nhận thấy sự chống cự của nàng, đáy mắt Bùi Hình thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Chàng ghé vào tai nàng, thì thầm: "Ta hứa, sẽ không hồ đồ nữa."

Chung Ly vẫn không tin, trên giường, lời hứa của chàng xưa nay đều chẳng đáng kể. Bùi Hình cũng nghĩ đến điều này, khẽ hắng giọng. Chàng không nói gì thêm, vì không muốn để lại ấn tượng "thất hứa" trong lòng nàng. Sau đó, chàng quả thực rất mực giữ phép, chỉ chuyên tâm xoa bóp eo cho nàng. Bàn tay chàng xoa nắn thật dễ chịu, mệt mỏi tiêu tan hơn nửa. Vì nghĩ cho thân thể mình, Chung Ly không từ chối nữa, lặng lẽ hưởng thụ sự chăm sóc của chàng, dù sao cũng không có người ngoài.

Song thân Bùi Hình đều đã khuất, Thái hậu cũng sớm cưỡi hạc quy tiên, Chung Ly không cần phải thỉnh an bất kỳ ai. Dùng xong bữa sáng, chỉ cần đến Trấn Bắc Hầu phủ dâng trà cho Lão thái thái là đủ. Khi hai người rời giường, đã là sau hai khắc đồng hồ. Chung Ly lúc này mới phát hiện, ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, những bông tuyết lông ngỗng vẫn xoáy trong không trung, bay lả tả xuống đất. Mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày. Toàn bộ hoàng cung đều bị tuyết trắng mênh mang bao phủ, trên mái ngói lưu ly nghiêng đổ cũng đầy tuyết đọng, khắp tầm mắt là một màu trắng xóa.

Thừa nhi và các bạn nhỏ đang ở Dục Khánh cung. Tình huống của tiểu gia hỏa đặc biệt, dù đã hồi phục đôi chút, nhưng tâm trí vẫn chỉ như đứa trẻ bốn tuổi. Chung Ly rõ ràng không yên lòng để Thừa nhi lại Trấn Bắc Hầu phủ, nên Bùi Hình đã sai người dọn dẹp Dục Khánh cung, để Tiểu Hương và Tiểu Tuyền cùng ở với Thừa nhi với thân phận thư đồng. Vừa mở mắt, bọn chúng cũng đã thấy tuyết rơi ngoài kia. Thừa nhi rất thích tuyết, mỗi khi tuyết rơi nhiều, cậu bé đều nài nỉ tỷ tỷ ra ngoài chơi cùng. Lúc này không có tỷ tỷ bên cạnh, cậu bé vô cùng phấn khích, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề chạy ra sân. Trương ma ma không sao ngăn lại được, đành sai nha hoàn khoác áo choàng và đội mũ rộng vành cho cả ba đứa trẻ. Ba tiểu gia hỏa trong sân đắp người tuyết, ném tuyết, chơi đùa thật vui vẻ, tiếng cười của bọn chúng vọng tới từ rất xa.

Chơi đến nửa chừng, tuyết ngừng rơi. Trương ma ma sai nha hoàn tháo mũ rộng vành cho bọn chúng, rồi phủi tuyết trên vai áo, sau đó mới cho bọn chúng chơi thêm một lúc. Thừa nhi đang vui vẻ, bỗng thấy một tiểu thái giám từ bên ngoài cung điện đi tới. Người này hầu hạ ở Càn Thanh cung, là do Bùi Hình sai đến truyền lời: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tiểu thiếu gia hãy theo nô tài đến Càn Thanh cung dùng bữa sáng." Vừa nghe đến hai chữ "bữa sáng," cơn thèm ăn của Thừa nhi liền trỗi dậy. Bọn chúng đã chạy nhảy chơi đùa gần nửa canh giờ, sớm đã đói bụng. Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn vứt bỏ quả cầu tuyết trong tay, gọi Tiểu Tuyền và Tiểu Hương: "Đi thôi, ăn bữa sáng nào!"

Trước đây bọn chúng đều dùng bữa sáng cùng nhau, nên Thừa nhi tự nhiên đi gọi hai bạn. Trương ma ma và tiểu thái giám đều thoáng chút ngập ngừng trên mặt. Giờ đây Chung Ly đã nhập cung, thân phận khác xưa, Hoàng thượng chắc chắn cũng có mặt. Tiểu Hương và Tiểu Tuyền nếu cũng đi theo, e rằng không ổn. Thừa nhi nào cần bận tâm nhiều, nắm tay hai bạn nhỏ liền chạy ra khỏi viện. Giày đạp lên lớp tuyết đọng phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt, lũ tiểu gia hỏa lại cười vui vẻ.

Chạy ra khỏi viện, Thừa nhi mới hơi tròn mắt. Chân trời một màu trắng xóa, cậu bé không còn nhớ tỷ tỷ ở đâu. Tiểu Tuyền cũng có chút mơ hồ. Thấy bộ dạng ngốc nghếch của hai tiểu gia hỏa, Tiểu Hương che miệng cười, chỉ đường cho bọn chúng. Ba đứa trẻ lúc này mới tiếp tục chạy về phía trước, tiểu thái giám và Trương ma ma cũng vội vàng đuổi theo. Bọn chúng chạy đến Càn Thanh cung mới dừng lại, nhìn tòa cung điện nguy nga, trang trọng trước mặt, ba đứa trẻ trong lòng đều dâng lên một tia khiếp ý, nhất thời không dám bước vào. Vẫn là Thu Nguyệt tinh mắt nhìn thấy bọn chúng. Nàng mỉm cười bước ra đón: "Chủ tử đang đợi các ngươi đó, mau mau vào đi nào." Thấy tỷ tỷ Thu Nguyệt, ba đứa trẻ mới cong môi, tay nắm tay bước lên bậc thềm. Trong thiên điện, Chung Ly cũng nghe thấy động tĩnh, bước ra nhìn bọn chúng một chút.

Thừa nhi nhìn thấy tỷ tỷ, liền buông tay các bạn nhỏ ra, vui sướng xông về phía tỷ tỷ. "Cẩn thận trượt ngã." Chung Ly vừa dứt lời, đã thấy lòng bàn chân tiểu gia hỏa trượt đi. Trái tim Chung Ly lập tức thắt lại. Khi Thừa nhi suýt ngã sấp mặt, một nam tử trẻ tuổi vọt đến trước mặt cậu bé, một tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé. Thân ảnh chàng nhanh đến mức Thừa nhi gần như không nhìn rõ. Khi cậu bé kịp phản ứng, đã được đôi cánh tay mạnh mẽ ấy đỡ dậy. Khi Thừa nhi đứng vững, chàng mới buông tay. Thừa nhi không những không sợ hãi, đôi mắt còn sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái nhìn chàng. Đây là Lăng Cửu. Một thời gian trước, Bùi Hình đã điều chàng đến bên cạnh Thừa nhi, chính là để bảo vệ cậu bé chu toàn.

Chung Ly vội vàng đến trước mặt Thừa nhi, nói lời cảm ơn với Lăng Cửu, rồi lập tức nói: "Thừa nhi mau nói lời tạ ơn." Lăng Cửu cung kính hành lễ: "Hoàng hậu nương nương không cần khách khí, đây là chức trách của thuộc hạ." Nói xong chàng định lui ra. Khi bóng dáng sắp biến mất, Thừa nhi vội vàng gọi: "Ca ca!" Lăng Cửu khẽ dừng bước, quay người nói: "Tiểu chủ tử gọi thuộc hạ là Lăng Cửu là đủ rồi." Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt sáng tinh anh, chạy đến bên Lăng Cửu, kéo ống tay áo chàng: "Ca ca biết bay sao?"

Ở độ tuổi này, cậu bé đang lúc hiếu kỳ và khó bảo nhất. Chung Ly bước tới, gõ nhẹ đầu cậu bé: "Mau đừng quấn lấy ca ca, ca ca là do từ nhỏ tập võ mà nên vậy. Nếu Thừa nhi cũng muốn trở nên lợi hại như thế, tỷ tỷ sẽ sai người mời thầy về dạy cho các con, con và Tiểu Tuyền có thể cùng nhau luyện tập." Mắt Thừa nhi lập tức sáng bừng. Tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Vâng, vâng, Thừa nhi muốn học!"

Bùi Hình nghe thấy động tĩnh cũng bước ra nhìn: "Có ngã không?" Thừa nhi lắc đầu. Đang định chạy ào tới, lao vào lòng "Tam thúc," thì bị Chung Ly giữ lại gáy áo: "Đừng chạy nữa, tuyết vẫn chưa dọn sạch. Vạn nhất ngã thật, người đau vẫn là con." Chung Ly rất sợ cậu bé lỡ lại đập đầu. Thừa nhi không chạy nữa, đi đến trước mặt Bùi Hình mới ôm chàng một lúc. Bùi Hình quả thực một tay bế cậu bé lên, ước lượng trọng lượng, rồi mới đặt xuống: "Sao vẫn gầy như vậy? Không ăn cơm đàng hoàng sao?" Các tiểu thái giám đều chứng kiến cảnh này, trong mắt đều lộ một tia kinh ngạc. Rõ ràng không ngờ Hoàng thượng lại coi trọng "đứa ngốc" này đến thế.

Thừa nhi cười hắc hắc, gật gù đắc ý: "Tỷ tỷ cũng gầy! Giống tỷ tỷ!" Tiểu Tuyền và Tiểu Hương chậm rãi không dám bước vào, bị Chung Ly gọi một tiếng mới ngoan ngoãn đi tới. Trước đây Bùi Hình thường xuyên đến chỗ Chung Ly dùng bữa sáng, đã quen với sự có mặt của Tiểu Hương và Tiểu Tuyền. Hai đứa trẻ này cũng rất ngoan, Bùi Hình cũng không bận tâm đến bọn chúng. Dùng xong bữa sáng, Trương ma ma mới đưa ba đứa trẻ trở về Dục Khánh cung.

Chờ cung nữ và các tiểu thái giám dọn dẹp xong một con đường, Bùi Hình mới cùng Chung Ly lên xe ngựa trở về Trấn Bắc Hầu phủ. Chàng đã sống ở Trấn Bắc Hầu phủ mấy chục năm, vì Lão thái thái đặc biệt che chở chàng, nên trong lòng Bùi Hình, nơi đó chính là ngôi nhà thứ hai của mình. Chàng gọi Lão thái thái là "mẫu thân" không chỉ đơn thuần là để "chọc tức" Thái hậu, mà thực sự xem bà như mẹ ruột.

Khi xe ngựa dừng trước Trấn Bắc Hầu phủ, người gác cổng không khỏi hơi kinh ngạc. Tuyết lớn rơi suốt một đêm, trên đường phố tuyết chắc hẳn chưa kịp dọn dẹp, hắn hoàn toàn không ngờ Hoàng thượng lại đưa Chung cô nương hồi phủ. Hắn vội vàng sai người vào thông báo. Trấn Bắc Hầu đích thân ra nghênh tiếp. Thấy Trấn Bắc Hầu, Bùi Hình hô một tiếng "Đại ca." Đối với Chung Ly, khoảnh khắc này ít nhiều có chút ngượng ngùng. Bùi Hình ngược lại rất thông cảm, thì thầm: "Cứ gọi là Hầu gia là được."

Chung Ly khẽ gật đầu, theo bọn họ vào Dưỡng Tâm Đường. Nha hoàn trong phủ luôn siêng năng, khi họ bước vào, trong phủ đã dọn dẹp thành một lối đi nhỏ, tuyết trắng chất đống hai bên đường. Dưỡng Tâm Đường vẫn không thay đổi gì. Trong sân, những cành hồng mai phủ đầy tuyết trắng, khi gió nhẹ lướt qua, lá cây khẽ lay động, thỉnh thoảng có những bông tuyết ào ào rơi xuống. Một phần hoa mai cũng lộ ra màu sắc kiều diễm vốn có, nổi bật trên những cành cây trắng xóa, mang một vẻ đẹp tao nhã đặc biệt.

Các nha hoàn, bà tử trong viện đều ra đón, quỳ đầy đất, cao giọng hô: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Khi hô đến Chung Ly, mọi người mới tạm ngừng một chút. Nàng tuy đã gả cho Bùi Hình, nhưng lễ phong hậu chưa cử hành, gọi Hoàng hậu ít nhiều có chút vượt phép. Không chờ bọn họ quá nhiều băn khoăn, trên đầu liền vang lên giọng trầm thấp lạnh lẽo của Bùi Hình: "Hô Hoàng hậu." Các nha hoàn, bà tử vội vàng "Dạ" một tiếng, rồi thỉnh an Chung Ly.

Chung Ly khẽ cau đôi mày thanh tú, không kìm được nhìn Bùi Hình một chút, thấp giọng nói: "Vẫn nên để bọn họ gọi Chung cô nương, gọi Hoàng hậu không hợp quy củ." Bùi Hình khẽ "xì" một tiếng, sự bá đạo trong bản chất chàng lộ rõ không chút nghi ngờ: "Ta chính là quy củ. Ai dám chất vấn cứ bảo họ đến tìm ta." Chung Ly rõ tính tình chàng, cũng không tranh luận thêm.

Chung Ly đi sau chàng nửa bước vào Dưỡng Tâm Đường. Lão thái thái đêm qua nhiễm phong hàn, vốn đang nằm nghiêng trên giường, biết tin họ đến mới vội vàng sai nha hoàn đỡ dậy. Thấy hai người, khóe môi bà không khỏi nở một nụ cười. Hai người vẫn mặc y phục gấm đỏ, vì màu sắc tươi tắn, khi đứng cạnh nhau, quả nhiên là một đôi trời sinh. Lão thái thái tuy còn tiếc nuối Tiêu Thịnh, nhưng thấy Bùi Hình cưới Chung Ly, bà vẫn rất vui mừng. Trong mắt bà, các quý nữ kinh thành, quả thực khó mà tìm ra ai xuất sắc hơn Chung Ly.

Lễ dâng trà vốn là để đổi cách xưng hô, nhưng rõ ràng nàng sẽ không tự nhiên. Bùi Hình không đề cập chuyện đổi cách gọi, Lão thái thái cũng không nói, chỉ cười hỏi: "Tuyết lớn như vậy, sao các con vẫn chạy tới đây?" Áp lực trong lòng Chung Ly giảm bớt đôi chút, nàng cười đáp: "Tuyết trên đường đã được người dọn dẹp rồi ạ, đường không trơn trượt lắm, ngài đừng lo lắng." Thấy sắc mặt bà không được tốt, Chung Ly có chút lo lắng. Nàng không kìm được tiến lại gần, chạm vào trán Lão thái thái: "Sao sắc mặt ngài lại kém như vậy?" Vừa nói, Lão thái thái ho một tiếng. Lần này đến cả Bùi Hình cũng nhíu mày, phân phó: "Mau sai người đi gọi Thái y." Lão thái thái vội vàng nói: "Gọi Thái y làm gì, chỉ là bệnh vặt, dưỡng vài ngày là khỏi thôi." Bùi Hình nào yên tâm được, kiên trì sai người vào cung, dặn dò cẩn thận. Nói kỹ ra, đừng nhìn chàng thường xuyên cười cợt, đối với Lão thái thái lại thực sự hiếu thuận. Rất nhiều chuyện, Trấn Bắc Hầu còn không nghĩ ra, chàng đã phân phó xuống. Đến cả Lão thái thái cũng cảm thấy chàng là người cẩn thận nhất. So với chàng, hai người con trai khác của bà, một người thì bị coi là kẻ dũng phu lỗ mãng, một người thì thành kẻ không màng thế sự, chẳng quản chuyện trần tục.

Nhị thái thái nghe được tin tức, cũng vội vàng dẫn Cố Tri Tình và vài vị vãn bối đến Dưỡng Tâm Đường. Khi họ đến, Chung Ly và Bùi Hình vừa dâng trà xong cho Lão thái thái. Nhị thái thái dẫn các tiểu bối đến hành lễ với họ. Cố Tân cũng đi theo, sau khi hành lễ với Bùi Hình và Chung Ly, cậu bé không kìm được nhìn thoáng qua phía sau Chung Ly. Thấy Thừa nhi không đến, tiểu thiếu niên liền rũ mắt xuống. Chung Ly rất quý cậu bé, cũng rất cảm kích cậu luôn coi Thừa nhi như bạn. Thấy dáng vẻ thất vọng của tiểu thiếu niên, nàng không kìm được cười nói: "Hôm nay đường có tuyết, nên không đưa Thừa nhi về. Thừa nhi cũng rất nhớ con. Hai ngày nữa trời nắng, Tân nhi vào cung tìm Thừa nhi chơi được không?"

Cố Tân đã mười một tuổi, đương nhiên hiểu việc vào cung có ý nghĩa thế nào. Cha cậu bé vào cung còn có hạn, trong lòng cậu khó tránh khỏi hoảng hốt, không kìm được nhìn về phía Nhị thái thái, trong mắt ẩn chứa vẻ mong đợi. Nhị thái thái tự nhiên không ngờ người con thứ này của mình lại có được phúc phận như vậy. Mẹ đẻ Cố Tân mất sớm, tỷ tỷ lại là người bổn phận. Nhị thái thái là người khoan dung, chưa từng hà khắc với bọn họ. Cố Tân cũng là người hiếu thuận, vào các dịp lễ tết đều nhớ tặng quà cho bà. Bà và Cố Tân có thể coi là cùng vinh cùng nhục. Nhận thấy cậu bé đang chờ mình quyết định, Nhị thái thái càng hài lòng hơn vài phần với người con thứ này, cười nói: "Hoàng hậu nương nương đã có lời, con cứ đi đi. Phải nghe lời biết không?" Cố Tân gật đầu, vội vàng tạ ơn Chung Ly. Chung Ly cười nói: "Mau đứng dậy đi, đều là người trong nhà, không cần động một tí là quỳ."

Cố Tri Tình không kìm được lén nhìn Chung Ly một chút. Chung Ly ngồi bên cạnh Lão thái thái, trên mặt mang một nụ cười yếu ớt, bộ váy gấm đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng nõn nà, khuôn mặt như vẽ. Nàng tiến thoái có độ, không kiêu không gấp, dù chưa cử hành lễ phong hậu, đã nghiễm nhiên có phong thái của một quốc mẫu. Cố Tri Tình bỗng thấy lòng có chút mỏi mệt, cho đến giờ phút này, nàng mới ý thức được, sau khi Chung Ly gả cho Bùi Hình, nàng đã hoàn toàn "một bước lên mây," khoảng cách với nàng cũng ngày càng xa, không còn là "tiểu cô nương mồ côi" mà nàng có thể tùy ý tính toán, giáng sắc mặt như trước nữa.

Thái y rất nhanh đã đến, chẩn trị cho Lão thái thái. Bà mắc phong hàn, không quá nghiêm trọng. Thái y kê đơn thuốc rồi rời đi. Lão thái thái hơi mệt, tựa vào giường, đã có chút buồn ngủ. Bùi Hình và Chung Ly không nán lại lâu. Trước khi đi, Bùi Hình còn cẩn thận dặn dò các nha hoàn vài câu, bảo họ chăm sóc cẩn thận. Hễ Lão thái thái cảm thấy không khỏe, phải nhớ vào cung mời Thái y. Các nha hoàn vội vàng đồng ý. Chung Ly không kìm được nhìn chàng thêm một lúc. Bùi Hình vừa hay nhìn lại nàng. Lòng Chung Ly không khỏi giật mình, vội vàng rũ mi mắt xuống. Khi hai người đã lên xe ngựa, trái tim Bùi Hình có chút rạo rực. Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng: "Vừa rồi lén nhìn gì thế?"

Chung Ly cứng người không động đậy, thấp giọng nói: "Thiếp thân chỉ cảm động việc Hoàng thượng có thể hiếu thuận với Lão thái thái khi về già, lòng hiếu thảo ấy thật đáng quý. Lão thái thái nhất định sẽ rất vui lòng." Quả thực, đây cũng là điểm Chung Ly khâm phục chàng nhất. Dù chàng có quyết đoán, sắt đá bên ngoài đến mấy, khi trở về Trấn Bắc Hầu phủ, chàng đều có thể che giấu hết sự sắc lạnh trên người. Bùi Hình nhíu mày: "Không cần xưng 'thiếp thân,' cứ như trước là được. Ta đối đãi Lão thái thái tốt bao nhiêu, ngày sau tự nhiên cũng sẽ đối đãi nàng tốt bấy nhiêu. Sau này, trước mặt ta, không cần câu nệ như vậy." Chung Ly đã gả cho chàng, đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà đẩy chàng ra xa. Nàng cong môi, không nghe lời chàng, nhưng cũng không quên nịnh nọt một câu: "Hoàng thượng có tấm lòng này, đã khiến thiếp thân mừng rỡ vô cùng. Thiếp thân không phải câu nệ, nhưng dù sao quy củ không thể bỏ." Chung Ly bên ngoài mềm mại nhưng bên trong kiên cường, từ nhỏ đã là người có tính cách mạnh mẽ, căn bản sẽ không để người khác bắt lỗi mình. Lúc này đương nhiên cũng sẽ không ỷ sủng mà kiêu.

Bùi Hình nào nghe không ra sự cẩn trọng của nàng. Băng dày ba thước nào phải do một ngày lạnh giá. Chàng cũng không trông mong nàng lập tức tin tưởng, yêu mến chàng. Có thể cưới nàng về tay, đã là bước đầu thành công. Nghe vậy, chàng cũng không giận, chỉ khẽ bóp nhẹ vành tai nàng: "Thật sự mừng rỡ vô cùng, thì nên gọi 'phu quân.'" Mặt Chung Ly nóng lên, quay đi chỗ khác.

Xe ngựa chao đảo trở về hoàng cung. Về đến Càn Thanh cung, Bùi Hình liền xử lý công vụ. Dù vừa thành hôn, chàng vẫn không rảnh rỗi, có không ít chính sự cần chàng giải quyết. May mắn thay, xưa nay chàng đã quen bận rộn, cường độ công việc này vẫn có thể thích nghi. Điều Bùi Hình không ngờ tới là, chàng vừa thành thân, liền có những vị đại thần không biết thời thế đến yết kiến, muốn Chung Ly tạm thời chuyển ra khỏi Càn Thanh cung. Lúc đầu, các đại thần không hề hay biết phòng tân hôn đặt tại Càn Thanh cung, mãi đến hôm qua, khi dự lễ, mới biết chuyện này. Điều này tự nhiên không hợp quy củ. Nàng dù sao chưa được lập làm Hoàng hậu, cho dù có thành Hoàng hậu, cũng không nên ở tại Càn Thanh cung. Tâm tình vui vẻ của Bùi Hình bị bọn họ phá hỏng hơn nửa. Chàng lạnh mặt đuổi người đi, bảo bọn họ đừng nhúng tay vào hậu cung của chàng. Chàng xưa nay không nể mặt các đại thần. Dù các đại thần hoảng sợ, trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui. Vài vị đại thần khi lui ra, thậm chí còn định ngày mai cùng nhau dâng sớ.

Chung Ly kỳ thực cũng đang suy tư về việc này, ở tại Càn Thanh cung quả thực không hợp lý. Khi Bùi Hình đối chọi gay gắt với các đại thần, nàng cũng đã sai người chuyển đồ đạc của mình ra khỏi Càn Thanh cung. Nàng định tạm thời ở Dục Khánh cung một thời gian. Dục Khánh cung có không ít phòng ốc, sau khi dọn đi, nàng còn có thể bầu bạn cùng Thừa nhi. Chờ sau khi cử hành lễ phong hậu, nàng chuyển đến Khôn Ninh cung cũng không muộn. Các đại thần vừa bị Bùi Hình làm mất mặt, khi lui ra ngoài, liền thấy vài thiếu nữ trẻ tuổi và tiểu thái giám ôm hành lý đã gói ghém cẩn thận từ Càn Thanh cung đi ra. Triệu Các lão dừng bước chân, chặn tiểu thái giám lại hỏi thăm. Lúc này mới biết, là Chung Ly muốn chuyển đến Dục Khánh cung. Mấy vị đại thần đều sững sờ.

Bùi Hình cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bước ra hỏi thăm. Biết Chung Ly muốn chuyển đi, mặt chàng lập tức đen lại. Các đại thần bị vẻ mặt lạnh lùng của chàng dọa đến nín thở. Chàng lạnh giọng nói: "Chưa có lệnh của trẫm, đã tự tiện dọn đi. Ai đã cho các ngươi cái gan đó?" Các tiểu thái giám sợ đến chân có chút mềm nhũn, trong đó một tên nhát gan, ôm hành lý ngồi phịch xuống đất. Bùi Hình tích uy rất nặng, giờ phút này nổi giận, không chỉ các tiểu thái giám có chút sợ, các đại thần cũng có chút câm như hến, không khỏi quỳ thành một hàng. Chung Ly chậm rãi bước ra, nàng trực tiếp muốn quỳ xuống. Bùi Hình một tay kéo nàng dậy, không cho nàng quỳ. Chung Ly trầm giọng nói: "Hoàng thượng, là thiếp thân phân phó. Ngài muốn trách tội thì trách thiếp thân, không được oán trách bọn họ. Càn Thanh cung từ trước đã là chỗ ở của Hoàng thượng, thân phận như thiếp thân, há có thể ở lại đây? Hôm qua thành hôn ở đây, đã không hợp quy củ. Thiếp thân nếu không dọn đi, nếu để người trong thiên hạ biết được việc này, thanh danh của ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ đến ngài chính vụ bận rộn, thiếp thân cho rằng việc nhỏ này không cần thiết phiền ngài, nên mới tiền trảm hậu tấu. Mong Hoàng thượng bớt giận."

Giọng thiếu nữ thanh lãnh trầm tĩnh, ngữ khí không nhanh không chậm, đối mặt với cơn giận của chàng, dám ôn tồn khuyên giải. Các đại thần vốn cho rằng Chung gia nữ, thân phận thấp kém, ngôn hành cử chỉ chưa hẳn đúng đắn, ai ngờ nàng lại tiến thoái có độ, dám can gián, cũng không ỷ sủng mà kiêu. Thấy nàng lý lẽ như vậy, ấn tượng của các đại thần về nàng đều tốt hơn vài phần. Bùi Hình tự nhiên không tiện trách tội nàng, ánh mắt chàng đảo qua các đại thần, rồi dừng lại trên Chung Ly: "Thôi, nghe nàng vậy. Muốn chuyển thì cứ chuyển đi." Chàng vừa rồi còn hùng hổ như vậy, tiểu thái giám đều sắp sợ chết khiếp. Thấy Chung Ly chỉ vài câu đã xoa dịu được cơn giận của chàng, tất cả đều không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác. Các đại thần cũng khom lưng rời khỏi hoàng cung.

Khi Chung Ly đến Dục Khánh cung, Thừa nhi và các bạn nhỏ vừa luyện chữ xong, đang chuẩn bị ra chơi. Thấy tỷ tỷ muốn chuyển đến ở, Thừa nhi rất vui mừng, hớn hở chạy vòng quanh Chung Ly vài vòng. Ngày thứ hai là ngày nhận thân, cần nhận diện một số hoàng thân quốc thích. Trưởng bối của Bùi Hình còn sống và ở kinh thành không nhiều, chỉ có nhà nhị gia gia. Vị nhị gia gia này là em trai của tổ phụ Bùi Hình, được phong làm Ngụy Vương. Ông cũng là một võ tướng, từng chưởng quản mười vạn binh sĩ, thời trẻ đã lập được công lao hãn mã cho Đại Tấn. Nhắc đến ông, bất kỳ võ tướng nào cũng phải giơ ngón cái. Xưa kia, phụ thân Bùi Hình cũng từng được ông chỉ điểm. Bùi Hình đối với ông cũng coi như cung kính, dẫn Chung Ly đến bái kiến lão nhân gia ông ta trước tiên. Ông có ba con trai và hai con gái, nay con cháu đông đúc, nữ quyến trong phủ cũng nhiều. Phu nhân ông đã qua đời, người quản lý việc bếp núc chính là con dâu cả của ông, Tề thị.

Chung Ly đã sớm dành công phu, xem qua chân dung các vị phu nhân, ngay cả sở thích và kiêng kỵ của họ cũng ghi nhớ trong lòng. Thấy Tề thị, Chung Ly liền cùng Bùi Hình gọi là "Hoàng thẩm." Tề thị năm nay hơn bốn mươi tuổi, xuất thân tốt, phụ thân là Thái tử Thái phó, mẹ thân từng hiển hách một thời. Nàng là một tiểu thư khuê các điển hình, xưa nay trọng phép tắc nhất. Hôm qua, khi Bùi Hình và Chung Ly đại hôn, nàng lẽ ra phải đến dự lễ, tự nhiên cũng đã thấy cảnh Bùi Hình đút nước cho Chung Ly uống. Nàng là người trọng quy củ nhất, trong lòng bản năng sinh ra một tia không thích Chung Ly, chỉ cảm thấy nàng có chút không biết nặng nhẹ. Hoàng thượng quên cả lễ nghi, bưng trà rót nước cho nàng còn chưa tính, nàng thân phận gì mà lại dám uống? Chẳng sợ tổn thọ sao? Dù có chút không thích nàng, Tề thị cũng không đến mức ngốc nghếch mà biểu lộ ra ngoài. Trên mặt nàng từ đầu đến cuối treo nụ cười, lần lượt giới thiệu các nữ quyến trong phủ cho Chung Ly. Thân phận Chung Ly hôm nay không tầm thường, tự nhiên không ai dám đắc tội nàng, tất cả đều tỏ ra rất thân thiện.

Một ngày trôi qua, Chung Ly ít nhiều có chút mệt mỏi. Trở về hoàng cung, nàng liền quay về Dục Khánh cung. Bùi Hình còn có chính vụ phải bận rộn, về Càn Thanh cung trước. Nàng tắm rửa xong, liền nằm xuống. Đợi đến khi Bùi Hình tới, nàng đã ngủ say. Thiếu nữ với mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên đệm chăn đỏ thắm, càng làm nổi bật làn môi đỏ và làn da tuyết trắng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của nàng, Bùi Hình không nỡ đánh thức. Chàng nhẹ chân nhẹ tay lên giường, ôm nàng rồi cũng nhắm mắt. Sáng sớm hôm sau, Chung Ly bị chàng làm cho tỉnh giấc. Thân thể cường tráng, mạnh mẽ của đàn ông đè lên, khiến nàng gần như khó thở.

Khi chàng buông tay, đã qua một canh giờ, chân trời cũng đã ửng sắc bạc. Chăn đệm rối bời, quả thực không thể nhìn nổi. Chung Ly tự nhiên không ngủ lại được, nàng sai nha hoàn chuẩn bị nước, lau rửa qua loa rồi mặc y phục. Khi nàng chỉnh tề xong, Bùi Hình vẫn uể oải tựa vào giường, mày kiếm sắc bén của chàng đã mềm mại hẳn, vẻ lười biếng thường ngày lại trỗi dậy. Chung Ly không kìm được khuyên nhủ: "Hoàng thượng, ngài cũng nên dậy đi thôi, thiếp thân sai nha hoàn dọn dẹp giường chiếu." Bùi Hình không chỉ không dậy, thậm chí còn vươn tay dài ôm nàng vào lòng. Chung Ly bất đắc dĩ, quỳ gối trong lòng chàng. Ngay sau đó, nụ hôn của đàn ông liền rơi xuống vành tai nàng. Chung Ly vừa bối rối, lại vừa sốt ruột: "Ngài vẫn chưa đủ sao?" Bùi Hình tự nhiên chưa đủ. Chàng đã mong nhớ nàng hơn một năm, lúc này mới "ăn" được mấy lần, đang lúc thèm thuồng, nào sẽ đủ?

Song thân Chung Ly đều đã mất, Trấn Bắc Hầu phủ và Chung phủ cũng không tính là nhà mẹ đẻ của nàng. Suốt ngày hôm nay, nàng không đi đâu cả. Sau khi Bùi Hình đi, nàng cuộn mình trong Dục Khánh cung ngủ một lúc lâu, buổi chiều mới cùng Thừa nhi chơi đùa. Hôm sau là hôn lễ của Lý Minh Thiến và An Dực. Cuối cùng trời cũng quang đãng, tuyết trên mái nhà cũng tan đi một phần. Sau khi rời giường, Chung Ly liền sai nha hoàn mang lễ vật đã chuẩn bị từ sớm ra. Lý Minh Thiến thích sưu tầm các loại ngọc điêu, Chung Ly tặng nàng một tòa Ngọc Quan Âm. Quan Âm xưa nay có ý nghĩa "tống tử" (ban con), cũng là chúc nàng sớm sinh quý tử. Đáng tiếc, nàng thân ở thâm cung, đi ra ngoài bất tiện. Chung Ly kiểm tra lại Ngọc Quan Âm, thấy đều ổn thỏa, mới sai nha hoàn thu lại. Nàng nói với Thu Nguyệt: "Ngươi đích thân đến Võ An Hầu phủ một chuyến đi, nói ta xuất cung bất tiện, nên không đến tiễn nàng. Ngày khác khi nàng rảnh rỗi, sẽ tìm nàng đến hàn huyên." Thu Nguyệt cung kính đồng ý.

Bùi Hình chưa rời đi, chàng vẫn uể oải tựa vào giường. Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, chàng mới nhớ ra nàng và Lý Minh Thiến hình như có quan hệ không tồi: "Muốn đi tiễn nàng một đoạn đường?" Chung Ly nghe vậy, không khỏi giật mình, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh hỷ: "Thiếp thân có thể đi sao?" Bùi Hình tự nhiên không muốn cho nàng đi. Hôn sự của Lý Minh Nhiên chưa định, nói không chừng còn bận tâm nàng. Bùi Hình không thể nào cho Lý Minh Thiến cơ hội gặp nàng. Thấy sắc mặt chàng, Chung Ly lại không khỏi có chút thất vọng. Bùi Hình vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, khóe môi nở một nụ cười: "Cũng không phải là không thể đi, nàng lại gần đây một chút." Khi nàng thành thân, Lý Minh Thiến đã đến rất sớm, cố ý tiễn nàng một đoạn đường. Đến lượt Lý Minh Thiến thành thân, Chung Ly tự nhiên cũng muốn tiễn nàng. Dù biết rõ chàng có lẽ không có ý tốt, Chung Ly vẫn lại gần hơn một chút. Thu Nguyệt rất thức thời, vội vàng lui xuống.

Chung Ly vừa tới gần, Bùi Hình liền kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi chàng. Trong phòng đốt địa long, chàng mặc y phục mỏng, Chung Ly thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm và cơ bắp săn chắc trên đùi chàng. Hơi thở nàng không khỏi nghẹn lại, quay mặt đi, trong lòng ít nhiều có chút phiền muộn, chỉ cảm thấy chàng thật hay giày vò. Buổi tối đã tới, buổi sáng cũng tới, giờ mặt trời đã lên cao, chàng lại vẫn không an phận. Chẳng lẽ trong đầu chàng, chỉ có những chuyện này? Nhận thấy sự phiền muộn của nàng, Bùi Hình không khỏi cong môi dưới. Chàng chỉ nắm cằm nàng hôn nhẹ lên môi, rồi nghiêm mặt nói: "Gọi một tiếng phu quân, để ta nghe thử, ta liền cho phép nàng đi." Thiếu nữ khó chịu đến đáng yêu, dù trên giường, cũng chỉ gọi "Hoàng thượng," bị ép đến mức nóng nảy, mới gọi vài tiếng "Tam thúc." Bùi Hình muốn nghe một câu "phu quân," đã suy nghĩ mấy đêm rồi, nhưng vẫn không thể toại nguyện. Nghĩ đến cảnh nàng gọi "phu quân," chàng không khỏi có chút cảm xúc dâng trào. Bàn tay xương xẩu rõ ràng cũng đặt lên má nàng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Ngoan một chút, hả? Chỉ cần nàng gọi tiếng phu quân, ta liền cho phép nàng đi."

Nhịp tim Chung Ly có chút nhanh, khuôn mặt cũng nóng bừng, đôi môi trắng nõn nà, khẽ mấp máy, có chút không sao thốt ra lời. Nàng cũng không biết vì sao, dường như sau khi gọi ra, chàng liền không đơn thuần chỉ là Hoàng thượng nữa. Thấy nàng không chịu mở miệng, Bùi Hình cúi đầu cắn nhẹ vành tai nàng, trừng phạt nói: "Gọi tiếng phu quân, khó đến vậy sao?" Tai Chung Ly cực kỳ sợ nhột, mỗi lần chàng cắn nàng, nàng đều không chịu nổi. Thân thể nàng không khỏi khẽ run, vội vàng đưa tay che tai: "Hoàng thượng, ngài đừng như vậy..." Bùi Hình thiên không buông tha nàng, lại cắn nàng một miếng, cắn đến thiếu nữ rưng rưng nước mắt. Chung Ly không kìm được né tránh một chút, khẽ nói: "Thiếp thân gọi là được, ngài đừng như vậy." Bùi Hình cuối cùng cũng dừng lại, chỉnh tề nhìn chăm chú nàng. Ánh mắt chàng đen nhánh thâm thúy, sâu thẳm đáy mắt dường như ẩn chứa một ngọn lửa, khiến Chung Ly gần như không dám đối mặt, chỉ sợ bị chàng thiêu rụi. Đôi môi đỏ của nàng mấp máy, lắp bắp gọi một tiếng: "Phu, phu quân." Giọng thiếu nữ nhỏ như tiếng muỗi kêu. Gọi xong, khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng như muốn rỉ máu. Nàng nhanh chóng đứng dậy, muốn chạy trốn. Bùi Hình lại ôm chặt lấy eo thon của nàng, mày mặt hiện lên một tia cười gian xảo: "Thanh âm nhỏ quá, không nghe rõ." Thấy chàng ôm nàng không buông, Chung Ly càng ngày càng bạo, đưa tay đập chàng một cái. Bùi Hình không kìm được bật cười, cũng không làm khó nàng nữa: "Thôi, không trêu nàng nữa. Chờ chạng vạng tối ta sẽ dẫn nàng đi An Quốc Công phủ, để nàng vào xem lễ. Nàng nếu muốn nói chuyện riêng với nàng ta, thì chờ họ uống xong rượu hợp cẩn, nán lại thêm một khắc đồng hồ." Hành động này của Bùi Hình là để nàng cố gắng tránh Lý Minh Nhiên. Được vào xem lễ đã là cực tốt, huống hồ còn có thể nói chuyện riêng. Mắt Chung Ly sáng lên, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, lúc này mới nói lời cảm tạ: "Tạ Hoàng thượng thương cảm." Bùi Hình chỉ khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Chung Ly lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện chính sự, cùng chàng thương lượng: "Mấy ngày trước, thiếp thân có nói với Tân nhi, chờ trời quang, sẽ cho cậu bé vào cung. Nay trời đã tạnh, thiếp thân sai người đón cậu bé vào cung, bầu bạn cùng Thừa nhi chơi một ngày được không?" Bùi Hình nói: "Việc nhỏ này, nàng tự mình quyết định là được, không cần bẩm báo ta." Chung Ly nói lời cảm ơn, lập tức sai người mời Tân nhi đến. Cố Tân năm nay lại cao thêm không ít. Cậu bé ngũ quan thanh tú, vóc dáng gầy cao, đã trưởng thành dáng vẻ thiếu niên. Chợt nhìn thấy cậu, Thừa nhi suýt nữa không nhận ra. Bạn thân nhất của Thừa nhi chính là Tân nhi, dù giờ có Tiểu Hương và Tiểu Tuyền, địa vị của Tân nhi trong lòng cậu bé cũng không hề tầm thường. Hai người nói vài câu, cảm giác xa cách liền tan biến hết. Suốt ngày hôm sau, Thừa nhi đều như cái đuôi nhỏ, luôn quấn quýt bên cạnh Cố Tân. Chung Ly cũng không bận tâm đến bọn chúng nữa.

Việc Bùi Hình xuất cung không lộ ra ngoài, chàng chỉ dẫn theo vài ám vệ, rồi lặng lẽ đưa nàng đến An Quốc Công phủ. Khi họ đến An Quốc Công phủ, trong phủ đang náo nhiệt, đội đón dâu vừa đưa tân nương tử vào phủ đệ. Bùi Hình dẫn nàng đi cửa hông. Chàng và An Dực có giao tình không tệ, tự nhiên cũng đã nhiều lần đến An Quốc Công phủ. Bà lão gác cổng cũng nhận ra Bùi Hình. Thấy Bùi Hình xuất hiện ở đây, bà lão còn tưởng mình hoa mắt, không kìm được dụi mắt thật mạnh. Động tác của bà khiến Chung Ly bật cười, nàng không nhịn được mà khúc khích. Bà lão lúc này mới chú ý đến Chung Ly. Cô gái trước mặt, dáng người yểu điệu, mặt như hoa sen, đẹp đến mức dường như tiên nữ hạ phàm. Bà lão chưa từng thấy Chung Ly, lập tức ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Dù bà là một lão phụ nhân, thấy bà nhìn chằm chằm Chung Ly, Bùi Hình cũng có chút không vui. Chàng khẽ hắng giọng. Bà lão lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến..." Nói đến Chung Ly, nàng có chút ngập ngừng, không biết vị mỹ nhân trước mặt có phải Chung Ly hay không. Bùi Hình nói: "Đứng dậy đi. Chuyện trẫm và Hoàng hậu đến, không cần tiết lộ." Nói xong, chàng dắt Chung Ly vào An Quốc Công phủ. Bà lão tự nhiên không dám tiết lộ, nghĩ ngợi một lát, bà vẫn đích thân đi bẩm báo An Lão thái thái. An Lão thái thái cũng không ngờ họ sẽ đến, sau khi kinh hỉ, cười nói: "Hoàng thượng đã nói không được tiết lộ, ngươi cứ giữ bí mật là được, lui xuống đi."

Bùi Hình đã đến An Quốc Công phủ nhiều lần, đường quen lối thuộc, dẫn Chung Ly đến ngắm cảnh các. Ngắm cảnh các không có ai, ở đó vừa hay có thể nhìn thấy cảnh họ bái thiên địa. Chung Ly cảm thấy vẫn rất mới lạ, xem rất thành tâm. Bùi Hình lại không mấy hứng thú, ánh mắt phần lớn đều rơi trên người nàng, còn véo véo bàn tay nhỏ của nàng: "Lạnh không?" Chung Ly lắc đầu. Lúc ra cửa, chàng cố ý sai người mang cho nàng một chiếc áo khoác lông chồn. Chung Ly trên người ấm áp dễ chịu, tay cũng không lạnh lắm. Chờ xem xong lễ, ước chừng họ đã uống xong rượu hợp cẩn, Bùi Hình mới dẫn Chung Ly rời khỏi ngắm cảnh các. Chàng dẫn thiếu nữ tránh đám đông, đi vào phòng tân hôn của An tam gia. Chàng nói: "Ta đi uống chén rượu mừng, nàng tự mình vào đi, lát nữa ta sẽ đến đây tìm nàng." Chung Ly khẽ gật đầu. Nàng đã nóng lòng đi vào viện. Vì có Lạc Du che chở nàng, Bùi Hình cũng không xen vào nữa, yên tâm đi tiền viện.

Các nha hoàn hồi môn trong viện tự nhiên nhận ra Chung Ly. Thấy nàng đến, các nha hoàn vội vàng quỳ xuống. Chung Ly cười nói: "Đứng dậy đi, không cần tiết lộ, ta vào gặp tiểu thư các ngươi một chút." Bùi Hình hôm qua đã hạ chỉ phong nàng làm Hoàng hậu, vì gần tết, lễ phong hậu được dời sang năm sau. Thấy nàng lại chịu tự hạ thấp địa vị đến thăm tiểu thư nhà mình, các nha hoàn đều vô cùng vui mừng, vội vàng nghênh Chung Ly vào phòng tân hôn. Lý Minh Thiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đang choáng váng ngồi trên giường, hồi tưởng lại khuôn mặt tuấn tú của An Dực. Khi thấy Chung Ly, nàng còn tưởng mình đang mơ, không kìm được nhéo đùi. Ngay sau đó, nàng đau đến bật dậy, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Ly tỷ tỷ! Sao tỷ lại đến đây?" Vừa nói xong, nàng liền gõ nhẹ vào miệng mình, cười nói: "Ôi chao, nhìn thiếp này, giờ phải gọi là Hoàng hậu nương nương chứ. Sao ngài lại đến vào lúc này?" Nàng mừng rỡ kéo Chung Ly lên giường, rồi sai các nha hoàn lui xuống. Chung Ly cười nói: "Ta đến sớm, vừa rồi còn ở một bên, tận mắt nhìn thấy các con bái thiên địa. Thế nào? Có hài lòng với An thế tử không?" Nàng giận Chung Ly một chút, rồi thẹn thùng mím môi dưới, cũng không che giấu: "Ngày thường chàng quả thực tuấn mỹ, chỉ riêng khuôn mặt này thôi, thiếp gả không lỗ. Đừng chỉ nói thiếp, ngài và Hoàng thượng thế nào? Sau khi cưới sống ra sao?" Chung Ly cười nói: "Chúng ta mọi chuyện đều tốt, không cần lo lắng." Nàng đẹp như vậy, Lý Minh Thiến tự nhiên không lo lắng cho nàng. Nàng chớp mắt, bí mật hỏi: "Phương diện kia thì sao?" Hiểu ý nàng, mặt Chung Ly nóng lên, gõ nhẹ đầu nàng: "Hỏi thăm linh tinh gì thế?" Lý Minh Thiến trông mong nhìn nàng: "Ai nha, nói cho thiếp nghe đi mà, thiếp sắp lo lắng chết rồi, tỷ nhìn này, lòng bàn tay thiếp đều toát mồ hôi!"

Đề xuất Huyền Huyễn: Thiên Kiêu Ngự Thú: Vừa Bắt Đầu Đã Nhặt Được Sói Con Ma Thuật
BÌNH LUẬN