Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 5: Chung Xưng nhất định sẽ trở về bên cạnh bản vương!

Chương 5: Sanh Sanh nhất định sẽ trở về bên cạnh Bổn vương!

Một trận gió tuyết ập đến, Tạ Yến lấy nắm đấm che môi ho khan vài tiếng.

Dứt cơn ho, chàng khẽ cười nói: “Nhị ca, năm năm trước huynh đã biết tâm tư của đệ dành cho Sanh Sanh, nhưng lại chọn cách che giấu, còn lấy đó làm điều uy hiếp, bắt đệ phải làm việc cho huynh.”

“Nếu Sanh Sanh biết vị hôn phu của mình rõ ràng biết đệ thèm muốn nàng, nhưng vì lợi ích lại nhẫn nhịn không nói ra, huynh nghĩ với tính cách của Sanh Sanh, nàng sẽ nghĩ thế nào?”

Tạ Hoài Dạ tức đến nghiến chặt răng.

Hắn suýt nữa quên mất, Tạ Yến đã không còn là đứa cô nhi mặc người định đoạt như xưa.

Nếu Sanh Sanh biết chuyện này, hắn quả thực đuối lý.

Nhưng không sao, ai cũng biết Sanh Sanh ghét Tạ Yến, còn tình cảm giữa hắn và Sanh Sanh lại sâu đậm.

“Sanh Sanh nhất định sẽ trở về bên cạnh Bổn vương, chúng ta cứ chờ xem!” Tạ Hoài Dạ lườm Tạ Yến một cái thật sắc, rồi phất tay áo bỏ đi.

Sau khi Tạ Hoài Dạ rời đi, Tạ Yến lại ho khan.

Cứ mỗi khi trời tuyết, hàn tật trong người chàng lại như bị băng chùy đục khoét xương tủy không ngừng, ngay cả hơi thở cũng mang theo đau nhói.

Mặc Ảnh lo lắng nói: “Vương gia, chúng ta về phủ thôi, thời tiết thế này người thật sự không nên ra ngoài!”

Tạ Yến xua tay, giọng khàn đặc: “Không, ta muốn đến Hầu phủ xem Sanh Sanh.”

Chàng cần xác nhận thật kỹ, Sanh Sanh của chàng đã thực sự trở về, nàng đã bình an về đến nhà.

Dù cho Hầu phủ bây giờ, đã không còn chỗ cho chàng…

***

Trên xe ngựa trở về Hầu phủ.

Nguyễn Vân Bạc nóng lòng hỏi Nguyễn Vân Sanh mấy năm nay đã đi đâu, xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi ở Túy Ngọc Lâu, hắn chợt thấy muội muội, sự kinh ngạc và vui mừng lấn át tất cả.

Giờ đây hai huynh muội ngồi đối diện, Dạ Minh Châu khảm trên vách xe chiếu rõ dung mạo diễm lệ của Nguyễn Vân Sanh.

Nguyễn Vân Bạc vừa cảm khái vừa nghi hoặc: “Sanh Sanh, muội thật sự không thay đổi chút nào.”

Nguyễn Vân Sanh lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, da thịt như ngọc, tóc đen như mây, ngũ quan diễm lệ kiều mỹ, nhưng lại mang theo vài phần ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ.

Năm năm trước Nguyễn Vân Sanh vừa cập kê, dù đã qua năm năm cũng mới hai mươi tuổi, nhưng gương mặt này thật sự không hề thay đổi chút nào.

Hắn tuy cũng còn trẻ, nhưng so với bản thân năm năm trước, sự thay đổi vẫn rất lớn.

Chuyện chết đi sống lại không thể dễ dàng tiết lộ, nên Nguyễn Vân Sanh không yên tâm nói trên xe ngựa.

“Chuyện của muội lát nữa về phủ rồi nói. Tam ca không ngại thì kể cho muội nghe trước, huynh và mấy ca ca khác, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi nàng chìm xuống hồ băng, tuy có mơ thấy nội dung trong thoại bản, nhưng cũng chỉ biết đại khái, nhiều chuyện vẫn còn khá mơ hồ.

Ví dụ như trong thoại bản chỉ nói, tối nay Tam ca sẽ tranh đoạt Hàn Hương Phi Vân Thảo với Tạ Yến, nhưng không có chi tiết cụ thể.

Hơn nữa, sau tối nay, nàng cũng có thể xác định, cốt truyện trong thoại bản không phải là không thể thay đổi.

Tám năm trước, song thân lần lượt qua đời, chỉ còn lại nàng và bốn ca ca nương tựa vào nhau mà sống.

Hôm nay đã gặp được Tam ca, nhưng Nguyễn Vân Sanh nóng lòng muốn biết tình hình của ba ca ca còn lại.

Nhắc đến ba huynh đệ, Nguyễn Vân Bạc thở dài một tiếng.

“Mấy năm nay biên cương bất ổn, Nhị ca đã ra chiến trường, ba năm rồi chưa về kinh. Tứ đệ được thần y nhận làm đệ tử, theo thần y vân du bốn bể, Tam ca cũng không rõ hiện giờ đệ ấy đang ở đâu.”

“Còn về Đại ca…”

Nguyễn Vân Bạc thở dài nói: “Mấy năm nay Đại ca luôn nhắm vào Tạ Yến, vốn đã khiến Hoàng thượng bất mãn, cộng thêm một năm rưỡi trước, vật ngự ban ‘Nhật Nguyệt Đồng Huy Ngọc Bích’ của Bệ hạ bị phát hiện vỡ nát trong từ đường, hơn nữa sau khi kiểm tra, còn phát hiện những mảnh vỡ đó là đồ giả, còn vật thật không biết đã thất lạc từ khi nào!”

“Chuyện này không hiểu sao lại lọt ra ngoài, có triều thần dâng tấu nói Đại ca khinh thường thiên tử, phạm tội đại bất kính. Bệ hạ long nhan đại nộ, giáng chức huynh ấy từ Hàn Lâm Học Sĩ chính tam phẩm, xuống làm huyện lệnh huyện Thương Ngô.”

“Huyện Thương Ngô nằm ở vùng biên thùy phía Tây Nam, không chỉ đường sá xa xôi, mà dân phong còn hung hãn khó trị. Tuy ta đã phái người gửi cho Đại ca không ít bạc, nhưng chắc hẳn cuộc sống ở đó vẫn không dễ dàng gì.”

Nguyễn Vân Sanh khẽ nhíu mày: “Hồi nhỏ muội cũng từng làm vỡ vật ngự ban của Hoàng thượng, muội nhớ hình như gọi là Hòa Điền Ngọc Bát Lăng Bình gì đó, lúc đó Hoàng thượng đâu có làm khó muội, còn cười tủm tỉm hỏi muội có bị thương không.”

Nguyễn Vân Bạc lắc đầu cười khổ: “Thời thế khác xưa rồi. Lúc đó phụ thân còn tại thế, Hoàng thượng tự nhiên nguyện ý nể mặt Hầu phủ chúng ta.”

“Nhưng chuyện Đại ca bị giáng chức này, ta nghĩ chắc chắn có bàn tay của Tạ Yến nhúng vào!”

Hắn vừa nói vừa dùng quạt gõ gõ vào chiếc hộp gấm đặt trên bàn.

“Nghe nói Tạ Yến mắc bệnh lạ, cần Hàn Hương Phi Vân Thảo làm thuốc dẫn, loại cỏ này chúng ta dù có mang về Hầu phủ cho heo ăn, cũng không cho hắn!”

Nguyễn Vân Sanh mỉm cười trêu chọc: “Tam ca, huynh lén lút nuôi heo trong phủ sao?”

Nguyễn Vân Bạc cũng bật cười: “Không có heo, vậy thì cho Đại Hoàng ở hậu viện ăn!”

Nguyễn Vân Sanh mỉm cười: “Tha cho Đại Hoàng đi, Đại Hoàng có làm gì sai đâu, tại sao phải ăn loại thảo dược đắng ngắt này?”

“Nghịch ngợm.” Nguyễn Vân Bạc cưng chiều xoa đầu muội muội, lần đầu tiên sau năm năm lộ ra nụ cười sảng khoái đến vậy.

Nói đùa thì nói đùa, nhưng về chuyện Đại ca bị giáng chức, Nguyễn Vân Sanh còn có suy nghĩ khác.

Nàng tuy là kẻ thù không đội trời chung với Tạ Yến, nhưng Tạ Yến từ nhỏ đã là một tiểu cổ hủ, hoàn toàn không biết biến hóa.

Trước đây mỗi lần Tạ Yến đối đầu với nàng đều công khai minh bạch, nên nàng không nghĩ Tạ Yến có loại tâm cơ ngấm ngầm hãm hại người khác.

Nhưng cũng không thể nói trước được, dù sao cũng đã năm năm trôi qua, lòng người dễ đổi thay mà.

Nếu chuyện Đại ca bị giáng chức không liên quan đến Tạ Yến, dựa vào sự thiên vị của Hoàng đế, nếu chàng chịu giúp đỡ, nói không chừng có thể sớm điều Đại ca về Thịnh Kinh.

Đến lúc đó, cây Hàn Hương Phi Vân Thảo này có thể dùng làm thù lao cho Tạ Yến.

Tuy nhiên, ngày mai gặp Tạ Yến, vẫn phải bắt chàng giải thích rõ ràng, năm năm trước tại sao đột nhiên gửi thư hẹn nàng ra đình giữa hồ.

Nguyễn Vân Bạc cười đủ rồi, lại hỏi: “Sanh Sanh, sao muội biết chuyện Tạ Hoài Dạ đã cưới vợ? Ta còn lo muội vẫn còn vương vấn Tạ Hoài Dạ, biết chuyện này sẽ đau lòng chứ.”

Nguyễn Vân Sanh nghe vậy khẽ sững sờ.

Tuy đối với người khác, thời gian đã trôi qua năm năm, nhưng đối với nàng, chỉ là trong chớp mắt.

Chuyện xảy ra ở hành cung đối với nàng như thể mới hôm nay, nếu không có tai nạn rơi xuống hồ băng, sau khi từ hành cung về phủ, đến khi xuân về hoa nở, chính là ngày nàng và Tạ Hoài Dạ thành hôn.

Nhưng khi biết Tạ Hoài Dạ đã cưới người khác, tại sao nàng lại không cảm thấy quá đau lòng?

Có lẽ là vì, nàng đã tận mắt thấy Tạ Hoài Dạ trở nên xấu xí rồi…

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Minh Nghi Quận Chúa như nàng sinh ra đã cao quý, muốn loại nam nhân nào mà chẳng có?

Cần gì phải nhớ nhung một phu quân đã vấy bẩn thân thể?

Nguyễn Vân Bạc thấy muội muội ngẩn người, tưởng nàng vẫn còn buồn, vội vàng chuyển đề tài.

“Mấy năm nay các muội đều không ở đây, một mình ta ở Hầu phủ trong lòng cũng không dễ chịu, nên đã mua thêm một phủ đệ khác. Nhưng vì Sanh Sanh đã trở về, Tam ca sẽ dọn về Hầu phủ, sống cùng muội.”

Nguyễn Vân Sanh gật đầu, lại hỏi: “Tam ca, huynh và vị Bạch tiểu thư kia, quen biết nhau thế nào?”

Đề xuất Huyền Huyễn: Trọng Sinh Sau, Nàng Thành Kiếm Đạo Lão Tổ Tông
BÌNH LUẬN