Khẩu khí của chàng thật đáng ghét. Giống như tất cả những nam nhân khác từng khiến Kỷ Nữ cảm thấy khó chịu.
Nhưng giờ đây, Kỷ Nữ đã hiểu, khi nam nhân nói chuyện với nàng như vậy, có nghĩa là họ muốn cùng nàng hành sự nam nữ.
Điều này thật tốt, đúng là điều nàng mong muốn, đỡ cho nàng phải hao tâm tổn trí, bởi thực ra nàng chẳng hề biết cách quyến rũ nam nhân.
“Hôm nay thiếp xem trận đấu, vì phong thái của Hoắc đại hiệp mà khuynh đảo.” Nàng đọc thuộc lòng lời đã chuẩn bị, “Trong lòng ngưỡng mộ chàng, nên mới tự tiến chẩm tịch.”
Hoắc Thanh Sơn bật cười.
Chàng tiến lên một bước, lật tay đóng cánh cửa lùa lại, rồi đi thêm vài bước.
“Ta nghe nói cô nương có bạn đồng hành. Hai người ở chung một phòng.” Chàng nói, “Cô nương đến đây tự tiến chẩm tịch với nam nhân khác, chẳng lẽ không sợ tình lang của mình đau lòng sao?”
Kỷ Nữ im lặng cúi đầu.
Nàng lại ngẩng đầu lên, nói: “Chẳng phải tình lang, chỉ là bạn đồng hành trên đường đến Diệp Thành, đã đến Diệp Thành rồi, vốn dĩ nên chia tay.”
Nàng nói: “Vốn dĩ chỉ là người qua đường.”
Căn phòng tối tăm tĩnh lặng hồi lâu, Hoắc Thanh Sơn khàn giọng nói: “Thật là một trái tim nhẫn tâm.”
Chàng tiến lên một bước đến trước mặt nàng, chuyển thanh đao trong tay sang tay trái, để trống tay phải.
“Cô nương thịnh tình, ta sao có thể từ chối.” Bàn tay chàng chạm lên mặt nàng, “Nàng và ta hãy kết một đoạn duyên phận sương gió, Diệp Thành này cũng không uổng công đến.”
Kỷ Nữ nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay nam nhân có chai sần, những vết chai đó ở vị trí giống hệt Đan Khinh Hỏa. Bởi vì cả hai đều dùng đao, giống nhau, chẳng có gì lạ.
Khi lòng bàn tay Đan Khinh Hỏa chạm vào nàng, những vết chai đó khiến da thịt hơi nhói đau, mang lại một khoái cảm kỳ lạ.
Nhưng khi lòng bàn tay chai sần của Hoắc Thanh Sơn trượt từ má xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt ve, Kỷ Nữ nổi da gà.
Đó là một cảm giác khó chịu.
Kháng cự, bài xích.
Ngón tay Hoắc Thanh Sơn vén cổ áo nàng, nhẹ nhàng lột sang một bên.
Nửa bên vai nàng lộ ra trong không khí.
Kỷ Nữ chưa bao giờ nghĩ thân thể bị nam nhân nhìn thấy thì sẽ thế nào – chẳng mất miếng da, cũng chẳng rụng miếng thịt. Nàng vẫn luôn nghĩ như vậy.
Kỷ Nữ chợt nắm lấy cổ tay Hoắc Thanh Sơn.
Hoắc Thanh Sơn khựng lại.
Kỷ Nữ khẽ nói: “Để thiếp tự làm.”
Hoắc Thanh Sơn khàn giọng: “…Được.”
Hoắc Thanh Sơn thu tay về.
Chàng đứng ngay trước mặt Kỷ Nữ, nhưng trong bóng tối, Kỷ Nữ chỉ có thể thấy bóng hình cao lớn đen kịt của nam nhân.
Tay Kỷ Nữ chạm lên đai lưng của mình.
Đai lưng thắt nút sống, chỉ cần kéo một cái là sẽ mở ra.
Kỷ Nữ nắm chặt đai lưng.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay Kỷ Nữ trượt như rắn về phía hông, nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm xuất chiêu nhanh như chớp!
Trong căn phòng tối tăm không thấy rõ năm ngón tay, vang lên tiếng kim loại va chạm dồn dập, ngắn ngủi!
Những đốm lửa tóe ra từng chùm, đặc biệt sáng rõ trong bóng tối, rồi vụt tắt.
Một tiếng “đang” vang lên! Trường kiếm gãy lìa!
Chân lực từ thân kiếm của Hoắc Thanh Sơn chấn động khiến cánh tay Kỷ Nữ tê dại, nửa thanh kiếm gãy tuột khỏi tay rơi xuống.
Lưỡi đao lạnh lẽo kề sát cổ nàng.
Kỷ Nữ nắm lấy cổ tay phải đang tê dại của mình, môi mím chặt.
“Nàng chẳng thông minh mấy.” Trong bóng tối, Hoắc Thanh Sơn nói, “Chữ sắc là một lưỡi đao, nếu nàng cởi bỏ y phục rồi hãy giết ta, có lẽ còn có cơ hội thành công.”
Nhưng đánh lén như vậy, ắt sẽ thất bại.
Kỷ Nữ không lên tiếng, tranh thủ lúc nam nhân nói chuyện, nàng xòe tay, nắm quyền, rồi lại xòe tay. Cơn tê dại tan biến, Hoắc Thanh Sơn chưa dứt lời, lòng bàn tay nàng lật một cái, một thanh chủy thủ từ trong tay áo lướt ra, nàng chẳng màng lưỡi đao đang kề cổ mình, kiên quyết tấn công vào tim Hoắc Thanh Sơn.
Hoắc Thanh Sơn vận đao tinh diệu, nội lực thâm hậu. Chàng vung đao ngang, chân lực quán nhập, thân đao như cá vỗ nước, vỗ mạnh vào ngực Kỷ Nữ, chấn động khiến nàng lùi lại một bước, chủy thủ tuột khỏi tay, người suýt nữa ngã ngồi xuống giường.
Kỷ Nữ nắm lấy khung giường chạm khắc để giữ vững thân hình trong khoảnh khắc, lưỡi đao lạnh lẽo lại kề sát cổ nàng.
Nhưng Kỷ Nữ phớt lờ lưỡi đao đó, chớp mắt thu chưởng thành quyền, không chút do dự lại tấn công Hoắc Thanh Sơn.
Đón lấy lưỡi đao.
Nếu Hoắc Thanh Sơn không thu đao, nàng sẽ máu đổ tại chỗ!
Hoắc Thanh Sơn không thu đao, cũng không né tránh.
Nắm đấm hướng về tim, lưỡi đao hướng về yết hầu.
Khoảnh khắc nắm đấm của Kỷ Nữ đánh trúng Hoắc Thanh Sơn, nàng cũng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo của da thịt nơi cổ họng chạm vào thân đao.
Sẽ chết sao?
Trong đầu chợt lóe lên đôi mắt buồn bã của Đan Khinh Hỏa.
Thiếp không có.
Đan Khinh Hỏa, thiếp không có.
Thiếp không tự hủy hoại bản thân.
Đao kề cổ họng, nhưng nắm đấm lại lệch đi một tấc, đánh vào vai.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ.
Vẫn còn sống.
Kỷ Nữ mở mắt không dám tin, chạm vào lưỡi đao kề cổ.
Hóa ra thứ kề cổ nàng là sống đao.
Nàng hỏi: “Vì sao?”
Giọng run run.
Sống sót rồi, nỗi sợ hãi cái chết chậm rãi ập đến, bao trùm lấy người, khiến nàng sợ hãi tột cùng.
Mất hết dũng khí.
Bóng đen im lặng rất lâu, là đang nhìn chằm chằm nàng sao?
Đúng vậy.
“Nàng vẫn luôn nói muốn giết Hoắc Thanh Sơn.” Nam nhân nói, “Nữ nhi, nàng lừa ta.”
Giọng chàng không còn khàn nữa, âm thanh này Kỷ Nữ quen thuộc vô cùng.
Chàng từng cười sảng khoái bên nàng, cũng từng thì thầm dịu dàng bên tai nàng.
Chàng đã nói với nàng những lời nàng nghe nhiều nhất trong đời.
Đồng tử Kỷ Nữ giãn lớn.
Hoắc Thanh Sơn thu đao, khua khua cây hỏa chiết tử, ánh sáng mờ ảo chiếu rõ khuôn mặt quen thuộc của Kỷ Nữ.
Kỷ Nữ ngây người.
Hoắc Thanh Sơn thắp sáng ngọn đèn dầu trên cột giường, căn phòng cuối cùng cũng sáng bừng lên.
Nhìn rõ mồn một.
Kỷ Nữ ngây ngốc nói: “Chàng…”
Hoắc Thanh Sơn nói: “Ta từng nói, hành tẩu giang hồ dùng hóa danh có thể tránh được phiền phức. Nàng thử đọc ngược tên ta xem.”
“Đan Khinh Hỏa.” Kỷ Nữ đọc, “Hỏa Khinh Đan…”
Chàng sửa lại phát âm cho nàng: “Là Hoắc Thanh Sơn.”
Đan Khinh Hỏa, Hoắc Thanh Sơn.
Kỷ Nữ cuối cùng cũng hiểu ra, Đan Khinh Hỏa, người đã cùng nàng bầu bạn trên đường, da thịt kề cận, hóa ra chính là cuồng đao Hoắc Thanh Sơn lừng danh giang hồ.
“Nàng lừa ta.” Hoắc Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vạch trần lời nói dối của nàng, “Nàng không phải muốn giết Hoắc Thanh Sơn, nàng là muốn Hoắc Thanh Sơn giết nàng.”
“Nữ nhi, vì sao không muốn sống?”
“Nữ nhi?”
Phản ứng của Kỷ Nữ dường như chậm một nhịp, vẫn đang muốn xác nhận: “Chàng chính là Hoắc Thanh Sơn?”
Hoắc Thanh Sơn thở dài: “Phải, ta chính là Hoắc Thanh Sơn, nàng hãy trả lời ta.”
Kỷ Nữ không đáp lời chất vấn của chàng.
Kỷ Nữ rơi lệ.
Vì sao ư?
Vì nàng lần nào cũng không đành lòng ra tay.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào tim, nhưng nàng chính là không đành lòng ra tay.
Đi giết người, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc bị người giết, nhưng mấy kẻ đó quá vô dụng, đều chết dưới kiếm của nàng.
Vậy thì đi giết Hoắc Thanh Sơn thử xem.
Nhưng lại gặp Đan Khinh Hỏa trước.
Kỷ Nữ nghẹn ngào: “Hoắc Thanh Sơn.”
Hoắc Thanh Sơn tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng: “Đừng khóc.”
Chàng hôn lên đỉnh đầu nàng, thật dịu dàng.
Chàng vẫn luôn đối xử với nàng rất dịu dàng, từ khi quen biết đến giờ.
Kỷ Nữ khóc càng dữ dội hơn: “Hoắc Thanh Sơn.”
“Chàng hãy đưa thiếp đi.”
“Đi Tái Bắc, đi Giang Nam, đều được.”
“Chàng hãy đưa thiếp đi!”
“Được, chân trời góc bể đều được, nàng muốn đi đâu cũng được.” Hoắc Thanh Sơn ôm nàng, nhưng vẫn kiên trì, “Nhưng nàng hãy trả lời ta trước, vì sao không muốn sống?”
Kỷ Nữ nắm chặt vạt áo Hoắc Thanh Sơn, mặt vùi vào ngực chàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Họ muốn thiếp chết.” Nàng nói.
“Họ còn muốn…” Nàng lệ tuôn như mưa, “Họ muốn, thiếp…”
“Tự hủy hoại bản thân.”
“Họ” là ai? Đương nhiên là “thím” và “sư phụ”.
Kỷ Nữ chỉ là thiếu kiến thức thường thức, Kỷ Nữ chẳng phải kẻ ngốc.
Trước khi nàng đồng ý với “thím” đi giết Hoắc Thanh Sơn, nàng chưa từng nghe đến cái tên Hoắc Thanh Sơn này.
Nàng chỉ đồng ý, vì sư phụ nói, phải báo đáp thím, thím cầu gì nàng cũng phải đồng ý.
Giết người, hoặc bị người giết, đều được.
Cho đến khi nàng đến Diệp Thành, nàng tận mắt chứng kiến Hoắc Thanh Sơn quyết chiến với người khác, nàng cuối cùng cũng biết võ công “giang hồ vô địch thủ” rốt cuộc cao đến mức nào.
Làm sao nàng có thể giết được Hoắc Thanh Sơn. Họ không thể nào không biết.
Khoảnh khắc ấy nàng đã hiểu ra.
Thím muốn nàng chết.
Sư phụ muốn nàng chết.
Đồ tiện nhân, đồ tiện nhân, sao ngươi không chết đi.
Nếu sư phụ cũng không cần nàng, Kỷ Nữ nghĩ, vậy thì nàng chết đi cho rồi.
Nhưng Đan Khinh Hỏa nói, không được tự hủy hoại bản thân.
Đan Khinh Hỏa nói, chàng không muốn người khác nhìn thấy thân thể nàng.
Đan Khinh Hỏa nói, chàng sẽ đau lòng.
Kỷ Nữ đã chọn cách rút kiếm trực tiếp.
***
Trong cuộc đời có ký ức của Kỷ Nữ, không có nhiều tiếng khóc và nước mắt.
Từ năm năm sáu tuổi đến mười bảy tuổi, nàng đều không dám khóc.
Roi mây quất vào người không dám khóc.
Đêm bị bỏ rơi trong thung lũng không dám khóc.
Sư phụ trừng mắt hung dữ nhìn nàng, không dám khóc.
Nhưng đêm nay, nàng dường như đã khóc cạn hết những giọt lệ tích tụ mười mấy năm qua.
Hoắc Thanh Sơn ôm nàng vào lòng ôn tồn an ủi, trong lòng hận đến chết.
Kỷ Nữ khóc đến kiệt sức trong vòng tay Hoắc Thanh Sơn, cuối cùng cứ thế thiếp đi.
Sáng hôm sau nàng tỉnh giấc trong ánh bình minh, trên giường không có ai khác, trống rỗng.
Kỷ Nữ có chút mơ hồ trong chốc lát, rồi dần dần tỉnh táo.
Trong lòng có một cảm giác khó tả, nhẹ nhõm, thông suốt, cảm giác nhìn thế giới cũng trở nên khác lạ.
Kỷ Nữ vừa mới rửa mặt xong, Đan Khinh Hỏa, không, Hoắc Thanh Sơn, Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa trở về.
“Nàng tỉnh rồi.” Chàng bước đến, trong mắt tràn đầy sự quan tâm, “Đã khá hơn chút nào chưa?”
Không đợi Kỷ Nữ đáp lời, chàng đã nâng niu khuôn mặt nàng: “Mắt sưng húp rồi.”
Hôm qua khóc đến mức ấy, thật khiến người ta xót xa.
“Không sao, lấy trứng gà lăn một chút là được.” Chàng như làm ảo thuật, lấy ra hai quả trứng luộc, “Nàng nằm xuống đi, ta sẽ làm cho nàng.”
Đề xuất Hiện Đại: Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội