Tức Mặc Minh Tuệ triệu tập các đội trưởng cùng Hoàng Thạch Tán Nhân và chư vị trưởng lão đến đại sảnh nghị sự trên đảo. Lạc Thi cung kính đứng sau lưng nàng. Sau khi dặn dò mọi việc đâu vào đấy, nàng trịnh trọng thỉnh cầu Hoàng Thạch Tán Nhân cùng chư vị trấn giữ hòn đảo này. Đoạn, nàng trao một túi trữ vật cho Thạch Thu Nhạn, người tạm thời thay Thiên Khí quản lý mọi việc trên đảo: “Trong đây có Thiên Độn Cốt Phù do ta luyện chế. Đệ tử nào ra ngoài làm việc đều có thể mang theo một tấm. Khi cần thiết, chỉ cần bóp nát nó, liền có thể trực tiếp trở về Thiên Ô Đảo. Hải Vô Bá đang bế quan tu luyện trong động phủ dưới nước ngoài đảo. Ngày xuất quan cũng là lúc hắn độ kiếp. Đến lúc đó, các ngươi phải dốc toàn lực tương trợ, hòn đảo này ắt sẽ có thêm một đại trợ lực.”
Thiên Độn Cốt Phù này, là do Manh Manh sau khi lĩnh ngộ Âm Dương Liên, rồi dùng Cửu Lê Luyện Phù Thuật mà tế luyện thành. Dĩ nhiên, nó không thể sánh bằng Âm Dương Liên, lại chỉ dùng được một lần, nhưng để thoát thân thì vẫn vô cùng hiệu nghiệm. Nàng đã miệt mài luyện chế trong Phù Đồ Không Gian suốt một năm trời, cho dù các đệ tử ngày ngày đều cần dùng để chạy trốn, cũng dư dả. Ba vị Luyện Đan Tông Sư, nàng giữ lại hai vị. Có họ tọa trấn, cùng với các đệ tử Bách Thảo Phong và vô số linh dược nàng để lại, việc giao dịch với Tức Mặc Gia Tộc hoàn toàn có thể duy trì. Hơn nữa, phần lớn các giao dịch giữa hai bên đều yêu cầu đối phương cung cấp nguyên liệu.
Sau khi xử lý xong mọi việc liên quan đến các thuyền bè, Manh Manh lại đem toàn bộ số phù lục và yêu đan uy lực kinh người do mình luyện chế giao lại cho Lạc Thi. Dù sao, chỉ cần có nguyên liệu, nàng có thể tùy thời luyện chế lại. Về phương diện linh đan cũng không thành vấn đề, nàng mang theo Tế Đạo Lâm, người có thực lực luyện đan mạnh nhất, bên mình. Hơn nữa, nàng còn đặt Âm Liên của Âm Dương Liên trong động phủ. Một khi nhận được truyền tin, nàng sẽ lập tức quay về... Mọi thứ có thể tính toán, nàng đều đã tính toán kỹ lưỡng.
“Tố Tâm tiên tử, Lãnh đạo hữu, đã để hai vị chờ lâu, chúng ta có thể khởi hành rồi!”
Sau khi từ biệt các đồng môn, Manh Manh tìm đến Tố Tâm tiên tử và Lãnh Hồn, hai người đã chờ đợi trên đảo nhiều ngày.
“Không sao, viễn hành sắp tới, lẽ ra phải sắp xếp mọi việc ổn thỏa.”
Cả hai đều rất thấu hiểu. Dù thời gian ở trên đảo không dài, nhưng họ đều biết Manh Manh là hạt nhân không thể thay thế của Thiên Ô Đảo. Chuyến du hành lần này không biết sẽ kéo dài bao lâu, nên việc sắp xếp cẩn thận là điều tất yếu.
Ba người hàn huyên đôi chút, rồi liền giá lên độn quang, bay về hướng Cực Quang Thành. Vừa bay, Tố Tâm tiên tử và Lãnh Hồn vừa kể cho Manh Manh nghe về tình hình của Cực Quang Thành.
Quy mô của Cực Quang Thành thuộc hàng trung thượng trong Thiên Hoàng Thế Giới, ít nhất gấp ba lần Thần Hi Thành. Nơi đây có hơn mười môn phái và gia tộc lớn nhỏ, tán tu cũng vô cùng đông đảo. Tuy nhiên, ba thế lực thực sự nắm giữ Cực Quang Thành là Cực Âm Tông, Kim Ma Tông và Vũ Thị Thế Gia. Trong số các thế lực nhỏ hơn, có cả Âm Quỳ Tông của Tố Tâm tiên tử và Lãnh Tự Thế Gia.
Nghe xong lời giới thiệu về các thế lực này, Manh Manh trầm tư hỏi: “Nếu Cực Quang Thành có nhiều tu chân giả như vậy, ắt hẳn cũng có rất nhiều nguyên liệu quý hiếm?”
Nàng hiện đang muốn tìm kiếm một số nguyên liệu để tế luyện lại Âm Dương Liên, cùng với một vài phù lục và yêu đan đặc biệt khác. Tất cả những thứ này đều cần một lượng lớn nguyên liệu trân quý, mà ở một nơi nhỏ bé như Thần Hi Thành thì không thể nào gom đủ.
“Hà tiên tử, những nguyên liệu mà cô cần hẳn là vô cùng trân quý.”
Tố Tâm tiên tử khẽ trầm ngâm, rồi nói: “Ở Cực Quang Thành có một Kỳ Trân Các, mỗi nửa năm sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn, chuyên đấu giá các loại pháp bảo và nguyên liệu quý hiếm. Hơn nữa, cô cũng có thể báo cáo những nguyên liệu mình cần cho Kỳ Trân Các, họ sẽ phát nhiệm vụ giúp cô tìm kiếm.”
“Ồ, Kỳ Trân Các này thật lợi hại!” Manh Manh có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên lợi hại rồi. Mặc dù Cực Quang Thành do ba thế lực lớn kiểm soát, nhưng Kỳ Trân Các lại là một thế lực đặc biệt, ngay cả ba thế lực này cũng không muốn trêu chọc. Hơn nữa, Kỳ Trân Các cũng không can thiệp vào các sự vụ của Cực Quang Thành, lai lịch của nó vẫn luôn là một ẩn số.” Tố Tâm tiên tử giải thích.
“Hà tiên tử, không biết cô cần những nguyên liệu gì?” Lãnh Hồn tò mò hỏi.
“Một vài nguyên liệu khá hiếm có, như Thiên Huyền Linh Tinh…”
Manh Manh một hơi đọc ra hơn mười loại nguyên liệu. Những cái tên đó, có loại hai người từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ, lại có loại ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến.
Lãnh Hồn và Tố Tâm nhìn nhau, nói: “Quả nhiên là đủ hiếm có. Những buổi đấu giá trước đây chúng ta cũng tham gia vài lần, nhưng dường như chưa từng gặp những thứ này.”
“Vậy sao?”
Manh Manh khẽ nhíu mày: “Vậy thì thôi vậy, chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.”
Nàng vốn chưa từng nghĩ những thứ đó sẽ dễ dàng có được, nên cũng không thất vọng. Nàng lại hỏi thăm hai người về những tình hình khác của Cực Quang Thành… Thời gian vô tri vô giác trôi qua. Mặc dù Lãnh Hồn ban đầu có chút khiến người ta không thích, nhưng dọc đường đi, biểu hiện của hắn lại đáng khen ngợi. Ba người trò chuyện khá hợp ý, phía trước đã không còn xa Cực Quang Thành nữa.
Người ném đào, ta đáp lại bằng mận. Manh Manh dù sao cũng đã nhận được không ít truyền thừa. Khi trò chuyện về tâm đắc tu luyện, nàng cũng chia sẻ một vài điều độc đáo mà mình lĩnh ngộ được với hai người. Bởi vậy, trên đoạn đường này, Tố Tâm tiên tử và Lãnh Hồn cũng đều thu hoạch không nhỏ.
Chương Năm Trăm Ba Mươi Tám: Vũ Ngọc Thần
Khoảng một tháng sau, ba người cuối cùng cũng bay đến Cực Quang Thành. Giống như những tiên thành khác trong Thiên Hoàng Thế Giới, Cực Quang Thành cũng tọa lạc trên một hòn đảo. Tuy nhiên, hòn đảo này có thể nói là một tiểu đại lục cũng không quá lời. Tố Tâm tiên tử nói với Manh Manh rằng, ở một đầu khác của hòn đảo còn có một tiên thành với diện tích không kém Cực Quang Thành, nhưng khoảng cách khá xa, lại có nhiều hiểm trở ở giữa, nên họ cũng không thường xuyên lui tới.
“Hà tiên tử, Cực Quang Thành vì quy mô lớn, nên được quản lý theo hình thức liên minh. Bất kỳ tu chân giả ngoại lai nào cũng đều phải đến liên minh báo cáo, chỉ có như vậy, mọi quyền lợi của cô trong thành mới được đảm bảo. Ngoài ra, những nơi linh khí sung túc trong thành đều đã bị các thế lực lớn phân chia. Tu chân giả ngoại lai hoặc là treo danh ở một môn phái nào đó, hoặc là phải thuê động phủ tư nhân với giá cao. Những nơi như khách điếm linh khí loãng, không thích hợp để ở lâu dài. Nếu cô không ngại, có thể treo danh khách khanh trưởng lão ở Âm Quỳ Tông chúng ta, sẽ được một động phủ để cư trú lâu dài.” Tố Tâm tiên tử nhìn Manh Manh với ánh mắt đầy mong đợi.
Trong giới tu chân, chỉ cần lợi ích môn phái không xung đột, việc đảm nhiệm chức trưởng lão ở tông môn hay thế gia khác không phải là chuyện hiếm, lại còn có thể nhận được không ít lợi ích. Nhưng đồng thời với việc hưởng quyền lợi, cũng phải thực hiện các nghĩa vụ tương ứng, đây là chân lý vĩnh cửu không đổi. Manh Manh tự nhủ, nếu treo danh ở Âm Quỳ Tông, nàng sẽ phải chấp nhận sự cung phụng của đối phương và thực hiện các nghĩa vụ tương ứng. Điều quan trọng nhất là, nàng có Phù Đồ Không Gian, lẽ nào còn phải lo lắng về vấn đề môi trường tu luyện? Vì vậy, nàng khẽ mỉm cười, vừa cảm ơn lời mời của Tố Tâm tiên tử, vừa khéo léo từ chối.
Tố Tâm tiên tử trong lòng tự nhiên có chút thất vọng. Lãnh Hồn bên cạnh nhân cơ hội mời Manh Manh đến Lãnh Tự Thế Gia nghỉ tạm… Manh Manh càng thêm kính tạ bất mẫn. Làm người không thể thiên vị, huống hồ một nữ tử đến nhà một nam tử ở tạm, đó là chuyện nói ra thì hay nhưng nghe vào thì không ổn.
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đến trước cổng thành Cực Quang Thành. Sau khi Manh Manh nộp phí vào thành, nàng mới biết rằng, sau khi báo cáo tại liên minh, sau này ra vào sẽ không cần phải trả phí vào thành nữa. Điều này khá tiện lợi, nhưng nàng đoán khi làm thủ tục sẽ tốn không ít linh thạch. Tuy nhiên, điều này không thành vấn đề với nàng, phàm là phiền phức mà linh thạch có thể giải quyết được thì đều không phải là phiền phức.
Quả nhiên, việc báo cáo tại liên minh phải tốn một khoản linh thạch. Mặc dù Tố Tâm tiên tử và Lãnh Hồn đều ám chỉ rằng nếu treo danh dưới thế lực của họ thì có thể tiết kiệm được không ít linh thạch, nhưng Manh Manh vẫn không hề lay chuyển.
Sau khi báo cáo xong, Tố Tâm tiên tử dẫn nàng đến một khách điếm thuộc Âm Quỳ Tông, thuê một tiểu viện độc lập, rồi mới cùng Lãnh Hồn rời đi… Trước khi đi, họ trao đổi truyền tấn phù cho nhau, còn Manh Manh thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Loại viện tử này tuy linh khí thưa thớt, nhưng đều có cấm chế phòng hộ. Dù chưa chắc đã chịu được công kích của cao giai tu chân giả, nhưng chỉ cần có ý định dùng thủ đoạn phi thường để đột nhập, sẽ lập tức phát ra cảnh báo. Bởi vậy, nó vẫn rất phổ biến.
“Tước Tước, ngươi ở ngoài cảnh giới, ta muốn vào tắm rửa.”
Nữ tử nào cũng có bệnh sạch sẽ. Mặc dù với tu vi của nàng cùng bộ tiên y trên người, cơ bản sẽ không tích tụ bụi bẩn, nhưng thói quen đã thành, nếu không tắm rửa, cảm giác sẽ vô cùng khó chịu.
Sau khi vào Phù Đồ Không Gian tắm một bồn nước nóng thoải mái, Manh Manh liền bắt đầu dạo chơi trong Cực Quang Thành. Nàng không vội tìm kiếm nguyên liệu, mà muốn làm quen với thành phố này trước. Manh Manh dung mạo xuất chúng, y phục lộng lẫy, lại mang theo một chú chim nhỏ màu đỏ hoạt bát đáng yêu. Nàng đi trên phố tự nhiên tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp, thu hút không ít nam tu có chút tơ tưởng đến nữ tu khác giới. Tuy nhiên, tu vi không hề che giấu của nàng đã khiến nhiều tu chân giả phải chùn bước.
Đến ngày thứ tư, Manh Manh đến Trân Bảo Các. Vừa bước vào cửa, nàng liền cảm thấy một đạo thần thức nhanh chóng lướt qua người mình. Nàng đoán đây là tu chân giả tọa trấn Trân Bảo Các đang kiểm tra người đến. Vì đối phương không có hành vi thất lễ, nên Manh Manh cũng không để tâm, mà bắt đầu quan sát xung quanh.
Các quầy hàng của Trân Bảo Các khá đặc biệt, giống như những cây cột. Hàng hóa được đặt trên đỉnh cột, được bao bọc bởi một tầng cấm chế, phía trên còn có một tấm biển ghi rõ xuất xứ và đặc tính của món hàng. Khách hàng sau khi chọn được món đồ, sẽ giao linh thạch cần thiết cho tiểu nhị, sau đó tiểu nhị sẽ mở cấm chế và giao hàng.
Tuy nhiên, Manh Manh lướt nhìn một lượt, thấy hàng hóa ở tầng này không có gì đặc biệt, khách hàng cũng đa phần là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống. Nàng không mấy hứng thú, liền bước lên tầng hai… Điều thú vị là, ở lối cầu thang lên tầng hai có một đạo cấm chế. Nàng vốn tưởng là cấm người ra vào, nhưng khi đưa tay thử, lại dễ dàng xuyên qua. Nàng cẩn thận dùng thần thức kiểm tra lại một lần, mới biết đạo cấm chế này được thiết lập để kiểm tra thân phận người vào – chỉ tu chân giả có tu vi Kim Đan kỳ trở lên mới có thể thông qua.
Ngay sau khi nàng bước vào tầng hai không lâu, từ bên ngoài Trân Bảo Các, một tu chân giả Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi vội vã bước vào. Hắn lướt nhìn một lượt, rồi không chút do dự đi thẳng lên lầu.
Lúc này, Manh Manh đã thông qua kiểm tra của tầng ba. Và vì kiểm tra này chỉ dành cho nhân loại tu chân giả, nên Tiểu Chu Tước cũng an toàn đi theo nàng lên.
Tầng ba là khu vực dành riêng cho tu chân giả Nguyên Anh kỳ. Tuy nhiên, điều bất ngờ là ở đây hoàn toàn không có quầy trưng bày vật phẩm, mà thay vào đó, trên một bức tường có một cấm chế giống như màn hình cuộn. Thông tin vật phẩm dày đặc cuộn tròn trên bề mặt cấm chế, không chỉ ghi rõ tên, phẩm chất, công dụng của hàng hóa, mà còn mã hóa tất cả hàng hóa. Nhờ đó, khách hàng có thể trực tiếp đến chỗ tiểu nhị, đọc mã hàng hóa rồi giao linh thạch.
Đang lúc xem xét, một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh: “Vị tiên tử này là lần đầu đến Cực Quang Thành phải không? Trông có vẻ lạ mặt quá?”
Manh Manh quay đầu nhìn lại, thấy đó là một nam tu dáng người ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuấn lãng, đang tươi cười đánh giá nàng và Tiểu Chu Tước trên vai.
Đối phương cũng là một tu chân giả Nguyên Anh kỳ, lại không hề lộ ra ác ý, nên Manh Manh cũng không tiện tỏ vẻ khó chịu. Nàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta là lần đầu đến Cực Quang Thành. Xin hỏi các hạ là?”
“Ha ha, tại hạ Vũ Ngọc Thần, là trưởng tử dòng chính của Vũ Thị Thế Gia ở Cực Quang Thành. Hai ngày trước đã nghe nói Cực Quang Thành có một vị tiên tử xinh đẹp đến, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt.” Vũ Ngọc Thần nói.
“Nữ tu vào thành không ít, đạo hữu liền nhận định là ta sao?” Manh Manh hỏi ngược lại. Đối phương không hề lộ vẻ vội vàng, nàng liền bớt đi vài phần ác cảm… Chẳng lẽ không thể đánh tất cả những người khen mình xinh đẹp một trận sao? Vậy thì chi bằng hủy dung còn đỡ phiền phức hơn.
“Ta đã ở Cực Quang Thành lâu năm, rất ít tu chân giả trong thành mà ta không quen biết. Chỉ có tiên tử là trông có vẻ lạ mặt, nên mạo muội hỏi, mong đừng trách!” Vũ Ngọc Thần rất khách khí.
“Không sao.”
Manh Manh thản nhiên nói… Vũ Thị Thế Gia hẳn là thế gia duy nhất trong ba thế lực nắm quyền ở Cực Quang Thành, trách không được lại có sự tự tin và ngữ khí như vậy.
Mấy ngày nay ở Cực Quang Thành, nàng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Theo nàng thấy, Thiên Hoàng Thế Giới này thật sự quá thần kỳ, cao giai tu chân giả cứ như từ dưới nước chui lên vậy. Chỉ riêng Vũ Thị Thế Gia này đã có bốn tu chân giả Hóa Thần kỳ, tu chân giả Nguyên Anh kỳ thì càng không ít, thế lực tuyệt đối là hàng đầu.
Thấy đối phương phản ứng thản nhiên, Vũ Ngọc Thần cũng rất tự nhiên, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi tiên tử xưng hô thế nào, đến từ đâu?”
“Hà Manh Manh, đến từ Huyền Thiên Tông ở Thần Hi Thành.”
Đối với ý đồ của Vũ Ngọc Thần, Manh Manh không hề nghi ngờ nhiều, chỉ cho rằng đối phương muốn lôi kéo. Tình huống này nàng đã quá quen thuộc, nên nàng trực tiếp nói ra môn phái của mình, ý là muốn bày tỏ nàng không có ý định gia nhập bất kỳ thế lực nào.
“Thần Hi Thành?”
Vũ Ngọc Thần khẽ nheo mắt. Nơi đó, quy mô thành phố không lớn, có mấy gia tộc hắn biết rất rõ, dường như không có cái tên Huyền Thiên Tông này. Tuy nhiên, cũng có thể là mới xuất hiện sau này, điều này không có gì lạ. Nhưng hắn không phải muốn lôi kéo Manh Manh, mà có ý định khác, nên hắn không nghĩ nhiều, mà nhiệt tình nói: “Thì ra là Hà tiên tử, không biết Vũ mỗ có vinh hạnh mời cô cùng dùng bữa trưa không?”
Manh Manh đầu tiên hơi sững sờ, sau đó thản nhiên nói: “Vũ đạo hữu có phải đối với mỗi nữ tu mới đến Cực Quang Thành đều mời cùng dùng bữa trưa không?”
“Đương nhiên không phải.” Vũ Ngọc Thần có chút ngượng ngùng.
“Ta cũng không phải.”
Manh Manh khẽ gật đầu, quay người đi về phía một tiểu nhị.
“Ấy…”
Vũ Ngọc Thần sững sờ một chút, khi muốn nói thêm thì Manh Manh đã quay người rời đi. Hắn cũng không tiện đuổi theo nữa, khẽ cười một cách đầy ẩn ý, rồi liền quay người rời đi.
Tiểu nhị kia là một tu chân giả Trúc Cơ kỳ, thấy Manh Manh đi về phía mình, vội vàng hành lễ, nói: “Tiền bối, đã chọn được vật phẩm rồi sao?”
“Ta cần một vài nguyên liệu khá đặc biệt, ngươi có thể giúp ta kiểm tra xem cửa hàng quý vị có những thứ này không?”
Manh Manh đưa một tờ danh sách cho hắn.
Tiểu nhị này nghiêm túc xem qua một lượt, trên mặt lộ vẻ suy tư, rồi lắc đầu nói: “Những cái tên nguyên liệu này đều từng nghe nói qua, nhưng hiện tại cửa hàng chúng ta không có. Tuy nhiên, có hai cách. Một là có thể đăng nhiệm vụ treo thưởng; hai là chờ buổi đấu giá do cửa hàng chúng ta tổ chức, đến lúc đó có thể sẽ có một vài nguyên liệu quý hiếm xuất hiện.”
Manh Manh gật đầu: “Nếu ta có một lô hàng muốn bán, các ngươi có nhận không?”
Tiểu nhị kia lại rất kiên nhẫn, trả lời: “Bẩm tiền bối, cửa hàng chúng ta cũng thu mua vật phẩm và nguyên liệu có phẩm chất không tệ. Tuy nhiên, vãn bối ở đây chỉ phụ trách bán vật phẩm. Nếu tiền bối muốn bán vật phẩm, xin hãy đến phòng giám định bên cạnh để đăng ký giám định vật phẩm, sau đó giám định sư sẽ thương lượng giá cả với tiền bối.”
“Cảm ơn ngươi.” Manh Manh rất hài lòng với thái độ của hắn, tiện tay lấy ra một khối trung phẩm linh thạch đưa cho hắn, rồi quay người đi về phía phòng giám định mà hắn đã chỉ.
“Cảm ơn tiền bối!” Tiểu nhị kia sững sờ một chút, vội vàng cảm tạ.
Cái gọi là ‘phòng giám định’ thực ra cũng là một đại sảnh, bên trong có rất nhiều căn phòng nhỏ giống như chuồng bồ câu. Manh Manh vừa bước vào, liền có một thị nữ dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ.
“Tiền bối, xin hỏi ngài muốn giám định vật phẩm gì? Vãn bối sẽ dựa vào vật phẩm ngài muốn giám định để mời giám định sư tương ứng.” Thị nữ cung kính hỏi.
Chương Năm Trăm Ba Mươi Chín: Hiệp Nghị
“Ta có một lô linh đan cần giám định.” Manh Manh nói.
“Xin ngài chờ một lát, vãn bối sẽ lập tức đi mời giám định sư đến.” Vừa nói, thị nữ vừa rót cho nàng một chén linh trà rồi mới rời đi.
Loại linh trà này chỉ là hàng bình thường, Manh Manh căn bản không thèm để ý. Nàng quan sát căn phòng… Căn phòng này được bố trí vô cùng đơn giản, một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn còn có một bộ trà cụ. Xung quanh cửa phòng còn có dấu vết của một vài trận văn.
Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ cửa. Thị nữ vừa rời đi dẫn theo một tu chân giả Nguyên Anh kỳ bước vào phòng, khẽ hành lễ với nàng nói: “Tiền bối, đây chính là giám định sư Đồng tiền bối của các chúng ta.”
Nói xong, lại hành lễ rồi lui ra khỏi phòng.
Vị tu chân giả họ Đồng kia quay đầu phất tay về phía cửa… Cửa và tường khẽ lóe lên một tầng ánh sáng nhạt, hóa ra là một cấm chế kích hoạt.
“Đây là để đề phòng những người không liên quan biết được nội dung giao dịch. Lão phu Đồng Thiệu Văn, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào? Đến từ đâu?”
“Hà Manh Manh, xuất thân Huyền Thiên Tông.” Manh Manh đáp.
“Không biết đạo hữu muốn giám định đan dược gì?” Đồng Thiệu Văn hỏi.
“Linh đan cấp 1 đến cấp 6.” Manh Manh lấy ra mấy cái hồ lô đựng linh đan, đặt lên bàn.
Loại hồ lô này tục gọi là Tử Kim Hồ Lô, là một dị chủng. Manh Manh sau này phát hiện một cây trên Tử Tiêu Phong, liền di thực vào Phù Đồ Không Gian. Sau khi luyện chế sơ qua, nó rất thích hợp để bảo quản linh đan.
Đồng Thiệu Văn xem xét từng cái hồ lô một, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Linh đan cấp 1, 2, 3 không phải là hàng hiếm, nhưng phẩm chất tốt như vậy thì khá ít gặp. Còn linh đan cấp 5, 6 trên thị trường thì vô cùng đắt đỏ, nhưng những linh đan mà Manh Manh lấy ra này, phẩm chất đều cao hơn không ít so với những đan dược trên thị trường, tuyệt đối có thể bán được giá vượt cấp (tức là đan cấp 6 bán được giá đan cấp 7).
Hắn kiểm tra xong một lượt, khẽ gật đầu: “Hà đạo hữu, những linh đan này của cô chuẩn bị bán dưới hình thức nào?”
“Ồ, có gì khác biệt sao?” Manh Manh hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có khác biệt.”
Đồng Thiệu Văn khẽ cười: “Nếu là ký gửi, chúng ta sẽ thay cô bán, đợi sau khi bán hết, chúng ta sẽ trích một khoản hoa hồng nhất định, nhưng sẽ không nhiều; cách thứ hai là mua đứt, cô một lần bán hết những linh đan này cho chúng ta, giá thu mua sẽ thấp hơn giá thị trường, sau này bán được bao nhiêu là chuyện của chúng ta. Phương pháp này thích hợp cho những trường hợp thiếu linh thạch, tạm thời không xoay sở kịp.”
Manh Manh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu chọn phương thức bán thứ nhất, khi nào ta có thể nhận được linh thạch?”
Đồng Thiệu Văn đáp: “Sau khi chúng ta ký kết một bản hiệp nghị, khoảng mười lăm ngày sau, chúng ta có thể đưa linh thạch đến động phủ của cô.”
“Vậy thì dùng phương thức thứ nhất đi.”
Manh Manh cảm thấy hiện tại mình không có việc gì đặc biệt cần gấp, liền chọn phương thức bán thứ nhất… Nói thật, linh đan trong tay nàng bây giờ nhiều đến mức tràn ngềnh, cho dù bán rẻ một ít cũng không để tâm, nhưng… ai lại chê linh thạch nhiều chứ?
Hai người lập tức trao đổi ý kiến về giá linh thạch và các điều khoản khác, sau khi xác nhận liền ký kết hiệp nghị bán hàng… Đợi mọi thủ tục hoàn tất, Đồng Thiệu Văn hỏi: “Hà đạo hữu, có thể hỏi một câu, những linh đan này là do đạo hữu tự luyện, hay là?”
Sở dĩ hắn có chút không chắc chắn, cũng là vì Manh Manh quá trẻ. Với tuổi của nàng, trở thành tu chân giả Nguyên Anh kỳ vốn đã có cảm giác hơi vội vàng, huống chi lại còn trở thành một luyện đan sư cao cấp.
“Ồ, có vấn đề gì sao?” Manh Manh lại không chịu trả lời trực tiếp.
Ánh mắt Đồng Thiệu Văn lóe lên, nói: “Là thế này, lão phu có một người bạn, cần một lô Lôi Phách Đan cấp bảy, khổ nỗi không tìm được luyện đan sư thích hợp, không biết có thể thỉnh đạo hữu giới thiệu một chút không? Về giá cả thì dễ nói, có thể cao hơn giá thị trường mà giao dịch.”
Lôi Phách Đan, là một loại đan dược phụ trợ tu luyện, nhưng loại linh đan này có phạm vi sử dụng… Nó chỉ thích hợp cho những người tu luyện công pháp thuộc tính Lôi hoặc thuộc tính Thủy.
“Đồng đạo hữu, nếu quý hữu tin tưởng, xin hãy chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu luyện chế Lôi Phách Đan, ta có thể đến ký kết hiệp nghị.” Manh Manh nói.
“Vậy đạo hữu có thể giúp giới thiệu một chút không?” Đồng Thiệu Văn vẫn không từ bỏ ý định hỏi.
“Giới thiệu thì không cần, nhưng đạo hữu có thể từ chối mà.” Manh Manh khẽ cười thản nhiên.
“Ha ha, vậy ta sẽ bàn bạc với bạn ta, nếu có tin tức gì sẽ liên hệ với cô.” Đồng Thiệu Văn cũng không tức giận.
“Đồng đạo hữu, ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Xin cứ nói.”
“Ta có một danh sách nguyên liệu ở đây, đã đi khắp các cửa hàng ở Cực Quang Thành mà không tìm thấy. Nghe nói quý các có nghiệp vụ treo thưởng nhiệm vụ, không biết có thể giúp phát hành nhiệm vụ liên quan không?” Vừa nói, Manh Manh vừa đưa tờ danh sách nguyên liệu đó cho Đồng Thiệu Văn.
Hắn nhận lấy xem qua một lượt, rồi nói: “Những nguyên liệu này quả thực là hiếm gặp. Phát hành nhiệm vụ treo thưởng không thành vấn đề, nhưng phải định giá những nguyên liệu này, sau đó cô phải giao một phần ba tiền đặt cọc thì mới có thể phát hành. Trong thời gian này, tiền đặt cọc không được phép rút ra.”
“Vậy thì làm phiền Đồng đạo hữu định giá giúp.” Manh Manh gật đầu.
Đồng Thiệu Văn đáp một tiếng, cầm tờ danh sách nguyên liệu bắt đầu định giá. Một lát sau, hắn đặt tờ danh sách xuống, mở miệng nói: “Những nguyên liệu này trị giá ba trăm chín mươi vạn linh thạch. Theo tính toán một phần ba tiền đặt cọc, cô cần nộp một trăm ba mươi vạn linh thạch.”
“Nếu đổi thành trung phẩm linh thạch, vậy là mười ba vạn sao?”
Manh Manh đặt một túi trữ vật lên bàn: “Xin ngươi kiểm tra.”
Đồng Thiệu Văn hơi kinh ngạc, ngay cả trong số các đệ tử thế gia mà hắn từng gặp, cũng không có ai hào phóng như vậy mà không hề biến sắc.
Ngay lập tức, hắn cầm lấy túi trữ vật kiểm tra một lượt, sau đó lại cùng Manh Manh ký kết bản hiệp nghị thứ hai… Khế ước của tu chân giả không thể tùy tiện ký kết, lời nói ra thành luật, xuất khẩu thành chú. Một khi một bên ký kết không chịu thực hiện hiệp nghị, thì tâm ma sẽ theo đó mà đến, không chết không thôi.
“Vậy thì làm phiền Đồng đạo hữu rồi.”
Mọi việc xong xuôi, Manh Manh cáo từ rời đi. Đồng Thiệu Văn tiễn đến cửa, sau đó có thị nữ đưa nàng ra ngoài. Đồng Thiệu Văn quay người trở lại phòng giám định.
Một bóng người lóe lên ở cửa, Vũ Ngọc Thần xuất hiện trong phòng: “Đồng thế thúc, đã thăm dò được lai lịch của nàng ta chưa?”
Đồng Thiệu Văn lắc đầu: “Không nhiều, đa phần vẫn là những gì cháu đã giới thiệu. Tuy nhiên, ta nghĩ nàng ta rất có thể là một luyện đan sư, hơn nữa… còn có thể là một luyện đan sư cấp bậc khá cao.”
Đồng Thiệu Văn tự mình cũng cảm thấy có chút không thể tin được. Hắn kể lại tình hình giao dịch vừa rồi, Vũ Ngọc Thần cũng thấy hơi kỳ lạ. Hắn trầm ngâm nói: “Với tuổi của nàng ta, lẽ ra không thể đạt đến trình độ này chứ?”
“Khó nói.”
Đồng Thiệu Văn nói: “Linh đan cấp bảy không phải nói luyện là luyện được. Trừ phi là chính luyện đan sư, nếu không làm sao có thể lập tức đưa ra câu trả lời?”
Điểm này Manh Manh quả thực đã bỏ qua, nhưng nàng không nói rõ thân phận luyện đan sư của mình không phải vì có điều gì kiêng kỵ, mà là cảm thấy không cần thiết phải đi khắp thế giới mà la làng mình là luyện đan tông sư… Hơn nữa, thuật luyện đan của Manh Manh đã đạt đến một giai đoạn đột phá khác rồi.
“Đúng rồi, Đồng thế thúc, nàng ta có để lại địa chỉ không?” Vũ Ngọc Thần hỏi.
“Có.”
Đồng Thiệu Văn này một chút cũng không có đạo đức nghề nghiệp, lại cứ thế mà bán đứng Manh Manh. Nếu Manh Manh biết chuyện này, chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Manh Manh bước ra khỏi Trân Bảo Các, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng đã thu hoạch được rất nhiều trong các lần thám hiểm trước đây, các loại nguyên liệu quý hiếm và linh dược không đếm xuể. Chỉ xét về tu vi, trừ một số thứ đặc biệt ra, thì những thứ này cơ bản đã đủ rồi. Hơn nữa, nàng có Phù Đồ Không Gian bên mình, không lo tu vi không được nâng cao. Nhưng ra ngoài thám hiểm không chỉ để thu thập bảo vật gì, mà hơn thế nữa là một sự rèn luyện. Đây là điều nàng thực sự lĩnh ngộ được sau khi thăng cấp lên Nguyên Anh đỉnh phong. Nhiều tu chân giả Nguyên Anh kỳ đã lãng phí hàng ngàn năm ở cấp độ này mà vẫn chưa thăng cấp, không phải vì tích lũy không đủ, mà mấu chốt là thiếu đi chữ “ngộ” đó. Bởi vậy, nàng mới rời Thiên Ô Đảo ra ngoài lịch luyện, để cầu một sự đốn ngộ.
Giao phó việc tìm kiếm nguyên liệu cho Trân Bảo Các, Manh Manh liền quay về nơi ở. Nàng chuẩn bị dùng khoảng thời gian này để ra ngoài xông pha, tìm kiếm cơ hội… Đốn ngộ đôi khi là như vậy, hoặc là đối mặt với thời khắc sinh tử, hoặc là đang đánh nhau bỗng nhiên ngộ ra, thậm chí đi dạo, ngắm cảnh cũng có thể có được lĩnh ngộ. Nhưng cứ ngây ngốc ngồi trong phòng thì chắc chắn không có hiệu quả.
Vừa về đến khách điếm không lâu, cấm chế bên ngoài viện đã truyền đến tiếng gõ cửa. Manh Manh có chút kỳ lạ đi ra mở cửa viện, lại thấy Lãnh Hồn và một nữ tử áo đỏ đang đứng bên ngoài cấm chế.
Nàng vội vàng mở cấm chế: “Thì ra là Lãnh đạo hữu, vị này xưng hô thế nào?”
Lãnh Hồn vội vàng giới thiệu: “Đây là xá muội Lãnh U. Muội muội, đây chính là Hà Manh Manh, Vân Thường tiên tử mà ta đã nói với muội.”
Manh Manh cảm thấy khá thú vị, cái tên ‘Lãnh U’ này, cả trong lẫn ngoài đều toát ra một luồng hàn khí, vậy mà lại mặc một bộ y phục đỏ rực như lửa.
“Vãn bối Lãnh U, bái kiến Hà tiền bối!” Lãnh U tiến lên hành lễ, trông có vẻ đúng mực, nhưng Manh Manh luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng nghi hoặc nhìn Lãnh Hồn một cái, rồi tươi cười nói: “Lãnh đạo hữu không cần khách khí, ngươi và ta cứ xưng hô bình đẳng là được. Ở đây có một viên Thủy Linh Đan, rất có ích cho công pháp thuộc tính Thủy mà ngươi tu luyện, xin hãy nhận lấy.” Nói xong, nàng đưa một viên linh đan màu đen cho Lãnh U.
Lãnh U có chút oán khí. Một người bạn thân của nàng vẫn luôn có ý với Lãnh Hồn, cha mẹ hai bên cũng có ý định liên hôn, chỉ là chưa đưa vào nghị trình. Nhưng cách đây không lâu, Lãnh Hồn truyền tin về nhà hy vọng dừng việc liên hôn, mà bây giờ lại đưa một người về Cực Quang Thành, nên trong lòng nàng có chút bất bình, cố ý dùng lễ vãn bối để bái kiến… Nhưng giờ Manh Manh không hề trách tội, lại còn tặng linh đan, khiến nàng không biết phải làm sao.
Lãnh Hồn sau khi nghe lời Lãnh U nói, sắc mặt cũng cứng đờ, nhưng thấy Manh Manh không có ý trách móc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt khi thấy viên Thủy Linh Đan kia, trong lòng càng đại hỉ… Lãnh U chỉ còn một bước nữa là đột phá Kim Đan, với hiệu lực của Thủy Linh Đan, chắc chắn sẽ giúp Lãnh U thăng cấp. Bởi vậy, hắn khẽ trừng mắt, nói: “Còn không mau nhận lấy!”
“Cảm ơn Hà tiên tử tặng đan.” Lãnh U lần này không còn làm bộ nữa, cảm ơn rồi nhận lấy linh đan.
“Hà tiên tử, Lãnh mỗ hôm nay đến đây là đặc biệt để đưa thiệp mời.”
Vào trong nhà, Lãnh Hồn nói đến chuyện chính.
“Thiệp mời?” Manh Manh có chút nghi hoặc.
“Gia huynh sẽ thành hôn sau bảy ngày nữa, tương lai gia tẩu là tiểu thư của Vũ Thị Thế Gia, bởi vậy mời rộng khắp thân bằng. Mong Hà tiên tử bớt chút thời gian đến dự.” Nói xong, Lãnh Hồn đưa một tấm thiệp hỷ cho Manh Manh.
“Ha ha, đây là chuyện tốt mà, ta nhất định sẽ đi.”
Manh Manh nhận lấy tấm thiệp mời mà thở dài một tiếng. Vừa đến đây đã phải đi mừng, tổn thất này… thật sự không nhỏ chút nào.
Chương Năm Trăm Bốn Mươi: Đố Kỵ
Nơi tổ chức hôn lễ không phải ở Cực Quang Thành.
Trên hòn đảo này, có rất nhiều nơi linh khí sung túc. Nhiều môn phái và thế gia có hàng vạn đệ tử, nếu tất cả đều ở Cực Quang Thành thì tuyệt đối không thực tế. Lãnh Tự Thế Gia liền xây dựng Lãnh Gia Bảo trên một ngọn núi cách Cực Quang Thành khoảng hơn hai ngàn dặm.
Xung quanh ngọn núi này, các đỉnh núi nhấp nhô, địa thế rộng lớn, duy chỉ có ngọn núi này vươn thẳng lên trời, không xa có một con sông lớn cuồn cuộn chảy qua, bốn phía xanh tươi rậm rạp, linh cầm dị thú không ngừng xuất hiện, quả thực có thể coi là một bảo địa.
Toàn bộ Lãnh Gia Bảo được xây dựng dựa theo thế núi này, mái hiên xanh biếc, lầu ngọc ánh cầu vồng, đặc biệt là đại điện trên đỉnh núi ẩn hiện trong mây mù, được gọi là Trích Vân Tiêu Bảo Điện, hệt như tiên cảnh.
Manh Manh đến Cực Quang Thành cũng đã vài ngày, chỉ loanh quanh trong thành mà chưa từng ra ngoài thành. Lúc này, nàng đạp mây bay lượn thảnh thơi, tùy ý ngắm nhìn cảnh sắc sông núi, cảm thấy cũng không tệ.
Phía sau có hơn mười đạo độn quang bay tới. Trong lòng nàng khẽ động, thi triển Ẩn Linh Thuật, Độ Ách Tiên Y cũng mờ đi vài phần, nhưng thân hình vẫn không ngừng tiếp tục bay về phía trước.
“Đạo hữu phía trước xin dừng bước!” Một giọng nói cất lên.
Manh Manh quay đầu nhìn lại, người gọi nàng là một nam tu khoảng ba mươi tuổi, xung quanh hắn còn có hơn mười tu sĩ nam nữ, tuổi tác lớn nhỏ khác nhau, đa phần là tu vi Kim Đan kỳ, có hai nữ tu còn là tu chân giả Trúc Cơ kỳ.
Nam tu gọi nàng có dung mạo tuấn lãng, cũng khá điển trai. Hắn gọi nàng từ phía sau vừa là vì tò mò về độn quang nàng đang điều khiển, vừa là vì nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng mà trong lòng khẽ động. Lúc này nhìn rõ dung mạo Manh Manh, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng, nhưng lại có chút kinh ngạc… Bởi vì hắn lại không thể nhìn rõ tu vi của đối phương.
Ngay lúc hắn đang đánh giá, Manh Manh mở miệng hỏi: “Đạo hữu có gì chỉ giáo?”
Nàng cũng biết nam tu này đang đánh giá mình, nhưng thứ nhất, nam tu này trông cũng không tệ, đàn ông đẹp trai thời nào cũng có chút lợi thế. Quan trọng nhất là ánh mắt của người đàn ông này khi đánh giá người khác không phải là loại háo sắc, mà là tò mò, hơn nữa ánh mắt cũng rất đúng mực, nên nàng không ghét.
“Tại hạ Doãn Quốc Vĩ, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào? Có phải đến Lãnh Gia Bảo tham gia hỷ yến không?” Doãn Quốc Vĩ hỏi. Sự kinh ngạc trong lòng hắn đã tiêu tan… Thực ra có không ít tu chân giả thích dùng pháp bảo hoặc thần thông có thể che giấu khí tức của mình để che giấu tu vi thật, cố làm ra vẻ thần bí, đây cũng là một biện pháp tự bảo vệ phổ biến.
“Ta họ Hà, đúng là đi Lãnh Gia Bảo. Xin hỏi đạo hữu cũng nhận được thiệp mời của Lãnh Gia Bảo mà đến dự tiệc sao?” Manh Manh không báo tên thật. Mọi người còn chưa quen thuộc đến mức đó, không cần thiết phải báo tên thật.
Nghe lời nàng nói, trên mặt Doãn Quốc Vĩ lóe lên một tia ngượng ngùng. Hắn nhìn Manh Manh một cái, cảm thấy nàng thực sự là tùy tiện hỏi, trong lòng liền nhẹ nhõm, cười nói: “Lãnh Tự Thế Gia ở Cực Quang Thành tuy không phải là gia tộc mạnh nhất, nhưng cũng là một trong số ít các thế gia hàng đầu. Tán tu bình thường như chúng ta làm gì có tư cách nhận được thiệp mời? Chỉ là ngày đại hỷ của Lãnh Gia Bảo, bất kể có thiệp mời hay không, đều có thể đến bảo làm khách. Chúng ta cũng là kết bạn cùng nhau đến bảo chúc mừng, một mặt để mở rộng tầm mắt, mặt khác cũng là để tìm kiếm cơ duyên. Hà đạo hữu đã đến Lãnh Gia Bảo, chúng ta sao không cùng đi?”
Nghe hắn nói thật thà, Manh Manh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Mọi người liền cùng nhau giá độn quang bay về phía Lãnh Gia Bảo. Mặc dù tu vi của nàng không dễ xác định, nhưng vì tuổi nàng không lớn, nên mọi người đều không có sự kính sợ, ngược lại còn rất tò mò về độn thuật của nàng… Đạp mây bay lượn, váy áo tung bay, nhẹ nhàng như tiên nữ bay lượn, tạo hình này đặc biệt khiến mấy nữ tu vô cùng ngưỡng mộ, chỉ là mọi người không quen biết, cũng không tiện mạo muội yêu cầu đối phương tặng phương pháp tu luyện độn thuật.
Doãn Quốc Vĩ rất hoạt bát, từ miệng của những tu chân giả cấp thấp này có thể tìm hiểu được một mặt khác của các thế gia, tông môn. Hơn nữa, Manh Manh cũng không rõ lắm về tình hình đại hôn của hai nhà Lãnh, Vũ. Vì đã gặp một người khá có ham muốn thể hiện, nàng cũng không ngại hỏi thêm một vài chuyện bát quái giải trí.
Lãnh gia ở Cực Quang Thành xếp hạng trung thượng. Lần này kết hôn với Vũ gia là Lãnh Thiên Đô, gia chủ tương lai của Lãnh gia, trưởng tử dòng chính. Còn nữ phương Vũ Ngọc Thiền tuy không phải do trưởng phòng của Vũ gia sinh ra, nhưng lại là cháu gái ruột của gia chủ Vũ gia đương nhiệm. Việc liên hôn của hai bên cũng tượng trưng cho sự liên minh giữa hai gia tộc. Lãnh gia đương nhiên sẽ vì thế mà danh tiếng vang dội, còn thực lực của Vũ gia cũng vì thế mà tăng vọt, đây là một sự kết hợp đôi bên cùng có lợi. Cũng chính vì vậy, nhiều thế gia nhỏ hoặc tán tu đều muốn nhân cơ hội này để thân thiện với Lãnh gia. Dù sao, kết được một đoạn thiện duyên như vậy, sau này nói không chừng sẽ được che chở.
Một đoàn người vừa đi vừa nói chuyện trên đường, phía trước đã không còn xa Lãnh Gia Bảo. Để bày tỏ thiện ý, mọi người khi còn cách xa cổng lớn Lãnh Gia Bảo liền hạ độn quang, đi bộ về phía cổng bảo.
Manh Manh đi phía trước, lúc này đã có rất nhiều người đến. Trong và ngoài bảo khách khãng tấp nập, người quen, người lạ đều chào hỏi nhau. Ngay cả những người bình thường có chút hiềm khích trong lòng, giờ phút này gặp mặt cũng cười nói như bạn bè lâu năm. Dù sao đây là ngày đại hỷ, ai dám gây sự vào lúc này… cho dù đối tượng không phải người của Lãnh gia, thì cũng không nghi ngờ gì là đang khiêu khích hai nhà Lãnh, Vũ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Bên ngoài cổng bảo, ngoài một đội đệ tử y phục chỉnh tề tuần tra, tại cổng bảo còn có hơn mười tu chân giả Kim Đan kỳ đón khách và nhận lễ, không lớn tiếng thông báo thân phận và danh hiệu của khách đến… Có thể được lớn tiếng thông báo thân phận trong trường hợp này cũng là một vinh dự.
Trong giới tu chân, thường thì lấy tu vi cao thấp để phân định hơn kém, thân phận có nghĩa là địa vị trong giới tu chân, danh hiệu thì ít người có, tu chân giả có danh hiệu có nghĩa là người này có uy vọng cực cao, danh tiếng cực lớn, những điều này đều rất được coi trọng. Đặc biệt là tu chân giả xuất thân từ các đại môn phái và đại gia tộc, nếu gặp tán tu không có thân phận, hoặc tu chân giả của các gia tộc nhỏ có thân phận thấp kém thì ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm… Đây không phải là thái độ khinh thường, mà là một thực tế.
“Tán tu La Sĩ Thông của Cực Quang Thành, mừng một cây Tuyết Chi năm trăm năm!”
Một tu chân giả Kim Đan kỳ của Lãnh gia yếu ớt hô lên. Nếu không phải cây linh dược năm trăm năm này cũng coi như hiếm thấy, hắn còn lười không thèm lên tiếng. Còn vị tu chân giả được thông báo tên thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng bước vào bảo.
Có mấy tu chân giả gần cổng bảo chú ý đến tên linh dược, liền nhìn về phía này… Ở một nơi không xa cổng bảo, Lãnh Hồn và mấy tu chân giả nam nữ đang đứng, trong đó có cả Lãnh U. Bên cạnh nàng còn có một cô gái dung mạo xinh đẹp, đang trò chuyện với Lãnh Hồn, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt thất thần của Lãnh Hồn.
Chỉ có Lãnh U không chịu nổi, hung hăng kéo tay áo Lãnh Hồn: “Vô Sương hôm nay bận rộn từ sáng sớm, ngươi làm chủ nhân mà ngay cả một câu cũng không chịu nói đàng hoàng, cứ nhìn đông nhìn tây? Bây giờ cũng không có việc gì cần ngươi làm.”
“Vô Sương” trong lời nàng nói, chính là cô gái bên cạnh, tên là Hư Vô Sương, là nữ đệ tử của Cực Âm Tông. Nàng là bạn thân của Lãnh U, cũng có tình cảm đặc biệt với Lãnh Hồn, và Lãnh U cũng hy vọng nàng có thể trở thành chị dâu của mình.
“Ta đây không phải lo lắng đệ tử đón khách vô tình đắc tội quý khách sao!” Lãnh Hồn nói dối.
Đề xuất Cổ Đại: Xuyên Về Cổ Đại: Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Kim Đan]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Kim Đan]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Kim Đan]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Kim Đan]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.