Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 91: Chương 92

Chương thứ chín mươi hai

Dung Thư vốn định lấy ngày mùng chín tháng chạp để lên đường về Dương Châu.

Truy Vân đã sai người bí mật canh giữ Tàm Trị, thậm chí cả Trương Ma Ma mê man bất tỉnh cũng có người trông nom.

Dung Thư thấu hiểu sự việc của họ Thẩm cũng đã gần kề hồi kết, liền truyền người chuẩn bị ngựa xe, sắp xếp nguỵ trang Cát Lộc Viện, định đến Dương Châu phủ để gặp mặt Thẩm Nhất Trân.

Song đêm trước ngày xuất hành, Cố Trường Tấn bất ngờ đến.

“Mẫu thân cùng Lộ Bắt Đầu đang hộ tống đoàn thương gia họ Thẩm tiến về Thượng Kinh, nàng nếu giờ khởi hành đi Dương Châu, e rằng sẽ bỏ lỡ mẫu thân.”

Người ấy tới gấp đến nỗi không kịp khoác đại y, chỉ một bộ thường phục màu đen thêu rồng năm móng hình mạch lang. Song y phục mỏng manh đã ướt đẫm vệt tuyết tan trên áo.

Dẫu giọng nói vẫn trầm lặng an nhiên như cũ, Dung Thư vẫn nhận ra trong mắt y ánh lo âu và nặng trĩu muộn phiền.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” nàng vô thức hỏi, “Phải chăng mẫu thân ngự gặp tai họa?”

“Không phải, mẫu thân hiện rất an toàn. Tại Hoài Châu vừa xảy ra trận tuyết sạt, người qua lại đều bị mắc kẹt trong thành. Triều đình đã phái người đến chi viện, Liễu Công Công cùng Đại Ngự Sử Hộ, đại nhân của Đô sát viện đã đến nơi, mấy ngày nữa thì họ sẽ rời khỏi Hoài Châu.”

Dung Thư vẫn chưa yên tâm, “Liễu Công Công cùng bọn họ xuất phát từ khi nào? Nếu giờ ta khởi hành, có kịp theo kịp họ không?”

Cố Trường Tấn không đáp, chỉ nhìn chăm chăm vào nàng, từng chữ từng chữ hỏi: “Dung Thư, nàng có tin ta không?”

Dung Thư chợt đơ người, tạm thời bị câu hỏi ấy làm bối rối.

Sau giây lát lặng im, tuy không biết y hỏi vậy nhằm mục đích gì, nhưng nàng vẫn thành thật đáp: “Ta tin.”

Cố Trường Tấn chậm rãi mỉm cười: “Vậy thì tối nay hãy cùng ta trở về Đông Cung, Lưu Nguyên sẽ trực tiếp tiễn mẫu thân nàng về đó.”

Về Đông Cung?

Dung Thư hơi cau mày: “Hoàng tử nếu cho rằng ta rời Thượng Kinh đi tìm mẫu thân quá vội vàng bốc đồng, ta sẽ ở lại Cát Lộc Viện chờ mẫu thân, không nhất thiết phải đến Đông Cung.”

“Không được.” Cố Trường Tấn lắc đầu, “Ngày nọ Uông Đức Hải tuy chẳng ban chiếu, nhưng người thông minh sớm đã đoán đó là chiếu phong hôn. Giờ khắp phố xá đều biết chuyện ta cầu hôn con gái lớn nhà Dung trên đường Kỳ Lân Đông, Tiêu Phức nhất định sẽ dò la tin tức này, với thủ đoạn của nàng, chẳng bao lâu sẽ ra tay với nàng.”

Mày Dung Thư nhíu chặt hơn.

Nàng vẫn không hiểu tại sao bản thân và Tiêu Phức có thù oán sâu nặng đối với nhau. Trương Ma Ma là người của nàng, lại chẳng loại trừ khả năng chính nàng đã ra tay đầu độc trong kiếp trước.

“Tại sao nàng ta lại căm ghét ta đến thế?” nàng băn khoăn: “Tàm Trị là người nghe theo nàng, nếu nàng giết ta, chỉ khiến mẫu thân và Tàm Trị bất hoà, nàng chẳng lo mẫu thân sẽ thay ta báo thù, đuổi Tàm Trị khỏi gia tộc Thẩm sao?”

“Bởi vì nàng không cho ta được yêu thương nàng, hay nói đúng hơn, nàng không cho phép ta yêu ai cả.” Cố Trường Tấn giọng trầm, chậm rãi nói: “Khởi nguyên Thái Tử sự, Tiêu Phức thuở nhỏ dạy ta không thể tin tưởng, cũng không thể yêu thương bất cứ ai. Cho nên bất cứ cô gái nào ta yêu, nàng đều không tha.”

Lời ấy, ánh mắt nhìn nàng thẳng thắn vô ngần, lại chẳng hề đỏ mặt đổi sắc.

Dung Thư nhất thời chẳng thốt nên lời, nghe y hỏi: “Nàng còn nhớ A Truy chăng?”

A Truy?

Nàng trong đầu thoáng suy nghĩ mấy hình ảnh.

Giường kéo Bát Bộ trong Tùng Tư Viện, mành rèm thêu hoa lựu rủ nhẹ.

Trong căn phòng chẳng thắp đèn, bóng tối, bàn tay thon dài thô ráp của người đàn ông vuốt ve đôi mày nàng, nói: “Ta luôn muốn mang A Truy trở về Phù Ngọc Sơn, Dung Chiêu Chiêu, sau này ta cùng nàng đưa nó về Phù Ngọc Sơn.”

A Truy là con chó ngao lớn trưởng thành cùng y thơ ấu.

Con ngao ấy từng cứu mạng Cố Trường Tấn khỏi nanh sói dù bị thương nặng, cũng không chịu bỏ chạy, cuối cùng y và nó cùng phối hợp, giết chết con sói đó.

Dung Thư hạ mi, nhẹ “ừ” một tiếng.

Cố Trường Tấn bình thản nói: “Tiêu Phức ép ta tự tay giết chết A Truy.”

Dung Thư ngẩng mắt nhìn y.

Cố Trường Tấn tiếp: “Đó cũng là lý do ta rất chắc chắn, Tiêu Phức sẽ ra tay với nàng.”

Dung Thư bặm môi.

Y xung quanh nàng bố trí nhiều người bảo vệ, quanh Cát Lộc Viện ít nhất có hàng chục quân Kim Ngô vệ canh chừng ngày đêm. Sau khi họ đến, tiếng thú rừng trong núi cũng chẳng còn.

Theo lý mà nói nơi đây thật sự an toàn.

Hơn nữa, từ ngày y cầu hôn đến nay đã qua không ít thời gian, sao không đến sớm mà lại chọn đến ngay hôm nay?

Liệu y chỉ phòng bị Tiêu Phức đích thực thôi sao?

Dung Thư luôn có cảm giác chỗ này không ổn.

Lòng đang suy nghĩ, lại nghe Cố Trường Tấn nói: “Đợi mẫu thân nàng đến, ta sẽ sai người hộ tống các người đi Dương Châu hoặc Đại Đồng.”

Cảm giác bất an trong lòng Dung Thư càng tràn dâng, song nàng biết chỉ khi khiến Cố Trường Tấn thận trọng như thế, mới thật sự là tình thế hiểm nghèo.

Bèn chẳng chần chừ, dứt khoát đáp: “Ta đi thu xếp hành lý.”

Việc Đông Cung bí mật thêm một vị khách quý chẳng ai ở Thượng Kinh hay biết.

Dung Thư vừa rời đi, Cát Lộc Viện liền thêm một nữ nhân hình dáng tương tự nàng. Dương Nguyệt, Oanh Trước và Lạc Yên đều lưu lại tại Cát Lộc Viện, chỉ có Liễu Binh không thấy bóng dáng.

Cố Trường Tấn sắp xếp Dung Thư cư trú tại Tử Thần điện.

Tử Thần điện là điện ngủ của y, Dung Thư không hề biết, theo hai cung nữ vào bên trong, chân liền như đinh đóng đất, đứng cứng tại chỗ.

Trong điện, mọi vật bày biện y hệt như Tùng Tư Viện.

Cũng chiếc giường xoè Bát Bộ làm bằng gỗ hoàng hoa lý điêu khắc mười hai linh thú, cũng màn thêu hoa lựu rủ nhẹ, cùng bàn trang điểm gỗ hoa nam, thậm chí cả hộp trang điểm trên bàn cũng y hệt nhau.

Chỉ có điều khoan viên này thật sự lớn hơn nhiều so với Tùng Tư Viện, những món đồ ấy chẳng chiếm nhiều chỗ, vì thế được ngăn bằng chín chiếc bình phong gỗ đàn hương ôm đá tạo thành phòng sách. Phòng sách ấy rất giống phòng sách ở Ngô Đồng Hương.

Duy chỉ khác biệt là trên tường phòng sách treo bốn bức tranh, trên những bức tranh còn treo một tờ chữ, ghi:

【Tứ thời hữu lệnh】

Dung Thư chăm chú nhìn bốn bức tranh đại diện cho xuân, hạ, thu, đông, lâu không lời.

Những tranh này chính nàng kiếp trước đã từng vẽ trong phòng sách, thuở đó y chuyên chú nghiên cứu sách, nàng dạo chơi trong tranh, không cần nói lời vẫn cảm nhận được thời gian yên ả đẹp đẽ.

Tiếc rằng bấy giờ y đã tháo những bức tranh ấy xuống, nàng cũng không còn đến phòng sách cùng y.

Nàng vẽ tranh hứng đến đâu vẽ đến đó, tùy hứng như ngựa trời phiêu lãng tự do vô ngại.

Những tranh ấy, dù nàng có muốn vẽ lại một bức cũng không dễ, y lại sao chép từng chút một tác phẩm nàng vẽ trước đây như thế nào?

Ngay cả vết mực nhỏ rơi khi nhìn nàng hớp hồn xao xuyến cũng được sao chép không sót.

“Những tranh này… là do ai vẽ vậy?” nàng thảng thốt hỏi.

Hai cung nữ phục vụ nghe thấy, lập tức lắc đầu nói: “Tiểu nô tài chẳng biết.”

Thật ra Dung Thư không cần hỏi cũng đoán ra người đó là ai.

Song người ấy vốn ít khi yêu mến vẽ tranh, sao có thể phục chế nguyên vẹn những bức tranh kiếp trước của nàng chăng?

Đã xem qua bao nhiêu lần?

Và phác lại bao nhiêu lần?

Hai cung nữ thấy Dung Thư không đáp lời, người lớn tuổi hơn cân nhắc rồi cung kính nói: “Cô nương, có cần nô tài đi hỏi trưởng sử đại nhân không?”

Điện ngủ Thái Tử do trưởng sử dẫn người tái trang trí, hẳn trưởng sử biết rõ bốn bức tranh kia là tay ai.

“Không cần hỏi.” Dung Thư mỉm cười, “Ta chỉ là hỏi chơi thôi.”

Nàng nhìn quanh một lượt, lại nói: “Phòng ngủ này thường có người ở chăng?”

Người lớn tuổi tên Trúc Quân, là cung nữ quản sự Đông Cung, chốc lát suy nghĩ rồi đáp thật: “Đây là điện ngủ Thái Tử, Thái Tử thường ưa một mình làm việc trong phòng sách nhỏ, hội họp trong phòng sách lớn. Chốn này chỉ có hai nội thị của Ngài mới được vào, hai người nô tài cũng lần đầu tiên vào đây.”

Khi đang nói, từ phía ngoài cánh cửa hình hoa bốn cánh ba ngõ tam giao bỗng vang lên tiếng nói vọng tới.

Trúc Quân vội nói: “Cô nương, trước để Lan Huyên hầu hạ nàng thay y phục, ta ra ngoài xem thử kẻ nào bất kính làm ồn.”

Hôm nay gió thổi đẫm tuyết, vạt váy Dung Thư phủ đầy bông tuyết, đất long trong điện rang nhiệt làm tan hết, ướt nhẹp bám lấy cổ chân.

Nàng gật đầu: “Cô trúc cứ đi đi, ta có Lan Huyên kề bên đã đủ.”

Trúc Quân kính cẩn lui bước, rời khỏi nội điện, qua hành lang, tiến về khu vườn nhỏ đối diện cửa sổ hình hoa.

Trong vườn trồng mấy cây đỗ thông đỏ, lúc này vài cung nữ đùa giỡn treo lồng gỗ nhỏ dưới tán cây.

Trúc Quân liếc nhìn lồng gỗ, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Một cung nữ nhỏ cười đáp: “Bảo vệ bí mật trao đến, nói là vật lấy từ rừng mai già Cát Lộc Sơn.”

Cung nữ ấy nhìn quanh rồi lén mở cửa lồng gỗ hình chuồng, giữ gìn như vật báu bảo: “Cô Trúc, nàng coi những sinh vật nhỏ trong này, thật sinh động như thể còn sống vậy.”

Trúc Quân nghe lồng gỗ ấy đến từ rừng mai già Cát Lộc Sơn, biết chắc chứa đồ ngài chuẩn bị cho Dung Thư, vội la: “Đừng đùa giỡn lung tung, những thứ này là vật của bệ hạ, làm vỡ một cái, cẩn thận để dành da!”

Cung nữ nhỏ bị la liền đóng cửa lồng gỗ, nói: “Cô Trúc, con biết lỗi rồi.”

“Những lồng gỗ này các người giữ kỹ dùm, mấy ngày nay gió to, nhớ buộc chặt, đừng để rơi vỡ,” Trúc Quân dặn dò rồi trở lại Tử Thần điện.

Dung Thư đã thay xong y phục.

Bộ y phục nàng mặc nay là do Trúc Quân trực tiếp đến cơ quan may mặc cung lấy về, thêu chỉ tơ đỏ phượng hoàng con, vân mây tím, chỉ phi tôn phi tôn mới được mặc.

Trong nội điện có vài chục bộ, đều do các thợ thêu ngày đêm gấp rút may xong hơn tháng trước.

Sáng nay Thái Tử sai nàng đi lấy, Trúc Quân đoán biết cô gái đến đây cư trú hẳn sẽ là Thái Tử phi tương lai, nên không dám sơ suất.

“Tiếng ồn vừa rồi là các cung nữ dưới điện theo chiếu của Thái Tử, đang treo lồng gỗ trong vườn nhỏ,” nàng đứng đắn tâu.

Rồi mở cửa sổ to hình hoa, “Những lồng gỗ này cũng được chuyển từ chỗ cô nương trú ngụ, hẳn là vật nàng yêu thích.”

Dung Thư nhìn ra, quả nhiên thấy mấy cây đỗ thông đỏ dưới gió tuyết lay động những chiếc lồng gỗ.

Nàng đứng ngắm hồi lâu, bất chợt hỏi: “Hoàng tử hiện tại có trong Đông Cung không?”

Lúc đó Cố Trường Tấn đưa nàng đến Tử Thần điện rồi vội vã rời đi.

Đông Cung là nơi ở tương lai của Thái Tử, như một tiểu hoàng cung, trải rộng bao la, Dung Thư cũng không biết y có ở đây hay không.

Trúc Quân cười lễ phép: “Hoàng tử đang ở Thư Anh điện, phòng sách lớn gặp quản sự, quản sự sáng nay đã đến Đông Cung, đợi rất lâu, hẳn có việc hệ trọng cần thỉnh báo.”

Trúc Quân không hề hay biết trong phòng sách lớn Thư Anh điện ngoài Quản Thiếu Vi còn có một người đàn bà như lão phu nhân.

Người đàn bà quỳ tại đất, mặt mày đầy sẹo dài ngoằn ngoèo, chính là Đinh thị.

“Hãy đứng dậy, cùng ngồi nói chuyện,” Cố Trường Tấn hạ tầm mắt nhìn bà, “Vụ án Trần Mai giết chồng, Ngự Sử Đô sát viện đã trình lên ta chứng cứ mới, chẳng bao lâu Đại Lý tự sẽ tái thẩm, ta cũng sẽ đến.”

Đinh thị xúc động rơi lệ, mừng vui khó tả, liên tiếp khấu đầu tạ ơn.

Bà nghe danh đức Thái Tử, vụ án Hứa Lê nhi cũng được y cải án. Bà tin chỉ cần Thái Tử hiện hữu, Mai nhi sẽ không bị xử quyết.

Trần Mai bị bắt hơn nửa năm, Đinh thị suốt khoảng thời gian ấy ngày đêm không yên, sức khỏe hao mòn đi rất nhiều.

Quản Thiếu Vi tới hỗ bà ngồi lên ghế xoay gần đó, nói: “Hoàng tử yêu thương dân như con, bảo ngồi trả lời thì cứ ngồi.”

Bà mới an tâm ngồi xuống.

Bà nhìn Quản Thiếu Vi, dù biết vụ án Trần Mai có chuyển biến, song nghĩ lại lời quản sự, lòng vẫn ngổn ngang.

“Quản đại nhân bảo nhân phụ có thể giúp Hoàng tử phá một án oan nghiệt, không biết là án nào?”

Cố Trường Tấn dịu dàng hỏi: “Trên đường đến Thượng Kinh, bà từng bị bắt cóc, những kẻ ấy muốn bà làm gì?”

Lời này khiến Đinh thị suýt ngồi rớt khỏi ghế, lòng sợ hãi vô cùng, không dám ngước mặt nhìn y.

Bà biết những lời đã nói trước Hoàng hậu là sự thật, nhưng hiểu rằng đó là người kia dạy bà nói nhằm đánh lạc hướng Hoàng hậu.

“Nhân phụ, nhân phụ ngu muội thực không hiểu Hoàng tử nói gì, nhân phụ chưa từng bị bắt cóc.”

“Đinh phu nhân không cần lo lắng, ta đại diện Thái Tử đến Thái Y viện mời y sư chuẩn đoán Trần Mai, y này có thể giải độc. Y ấy là cháu của viện sử, khi Thái Tử bị thương nặng là người trị liệu cứu sống.” Quản Thiếu Vi mỉm cười.

Đinh thị vẫn lắc đầu.

Người đưa bà đến Đô sát viện từng nói nếu tiết lộ nửa lời bí mật Mai nhi lập tức bị phát độc chết trong tù.

Bà không dám mạo hiểm.

Cố Trường Tấn thấy bà lặng yên, trầm tư: “Ta đã sai người bí mật chuyển Trần Mai khỏi nhà tù Đại Lý tự sang nơi khác cho y sư giải độc, kẻ đó muốn ám hại Mai nhi trong tù cũng tìm không ra.”

Y dừng lời rồi nói: “Bà thực tâm khai ra cùng ta, sau này dù Hoàng hậu biết rõ chân tướng cũng sẽ không truy cứu bà.”

Trong phòng sách im lặng lâu.

Cố Trường Tấn cùng Quản Thiếu Vi đều không nói thêm lời nào.

Đinh thị lưỡng lự nửa hồi, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng tử thật sự có thể bảo vệ Mai nhi? Còn Hoàng hậu sẽ không truy cứu trách nhiệm nhân phụ sao?”

Cố Trường Tấn biết bà sắp mở miệng, liếc Quản Thiếu Vi, nói: “Làm phiền quản đại nhân ra ngoài gọi Truy Vân vào.”

Quản Thiếu Vi hiểu ý định Thái Tử muốn rời khỏi, liền khẽ chắp tay đáp: “Vâng,” rồi nhanh rời phòng.

Đinh thị thận trọng hỏi: “Dám hỏi Hoàng tử, những lời lúc trước Ngài nói có phải biết sự việc năm xưa tại Đại Từ Ân tự?”

Cố Trường Tấn cầm chén trà, nhìn nước trà lạnh lùng đáp: “Năm ấy mẫu hậu lén lút đổi trắng thay đen tại Đại Từ Ân tự, đưa em gái ta đi, mấy năm qua mẫu hậu luôn tìm kiếm nàng ấy.”

Quả nhiên Thái Tử biết chuyện!

Đinh thị rõ ràng, ngày ấy Hoàng hậu sinh ra một muội muội, chứ không phải là Thái Tử ở trước mắt. Tại sao y lại là con trai Hoàng hậu, bà không dám thắc mắc cũng không dám hỏi.

Bà cắn môi, cuối cùng quyết định thành thật khai ra.

“Năm ấy ta do Thích gia bí mật tìm đến làm vú nuôi cho tiểu công chúa. Khi Hoàng hậu sinh tiểu công chúa, ta và y tá đều ở đó, chính ta giúp y tá lau nước, quấn tã cho công chúa. Tiểu công chúa vai phải có nốt ruồi son, nếu ta nói thật điểm này thì mới khiến người ta tin.”

Cố Trường Tấn nhấp một hơi trà, hỏi: “Nhất định là ngày mùng sáu tháng tư năm Gia Hựu thứ nhì?”

“Đúng.”

Y chăm chú nhìn trà, tiếp tục hỏi: “Ngoài nốt ruồi son trên vai phải, tiểu công chúa có đặc điểm gì khác không?”

Đinh thị lắc đầu: “Ta chỉ thấy nốt ruồi son trên vai ấy. Nhưng— ”

“Nhưng sao?”

“Hôm Hoàng hậu sinh, bà nắm trên tay một chuỗi chuỗi phật ngọc, sau đó chuỗi đứt, ngọc vương vãi khắp nơi. Trong nhà nhỏ Phật điện rất hỗn loạn, ta nhìn thấy y tá khi quấn tã cho tiểu công chúa lén giấu một viên ngọc vào tay công chúa. Có lẽ bà định khi công chúa về Thích gia sẽ giấu kín viên ngọc đó.”

Chuỗi ngọc Phật.

Cố Trường Tấn ngồi bất động, nhớ tới chiếc dây đỏ trên cổ Dung Thư, chẳng lẽ bên dưới đó cũng có viên ngọc Phật?

Nàng vốn không phải con gái Thẩm Nhất Trân, mà trên vai cũng có nốt ruồi son.

Trương Ma Ma từ nhỏ chăm sóc bên nàng, còn để lại đoạn giấy ghi “Gia Hựu nhị niên tứ nguyệt sơ lục.”

Kiếp trước... nàng chết trong “tam canh thiên” mà Chu Ma Ma đưa tới.

Dung Chiêu Chiêu của y, từ khi mới sinh ra đã bị xem như đứa con bỏ rơi.

Tim như bị người xiết chặt, hàm y dần cứng lại.

Đề xuất Hiện Đại: Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Thực Vật
Quay lại truyện Tuế Thời Hữu Chiêu
BÌNH LUẬN

Sao từ chương 56 trở đi k đọc đc ạ 😭

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
1 ngày trước

vẫn đọc bình thường mà bạn?

Truyện nhẹ nhàng mà nó cuốn kiểu gì đâu á

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]
5 ngày trước
Trả lời

Vừa cập nhật lại chương 7, do thiếu 1 chương nên mình gộp vô.

Hoá ra trong lòng chàng cũng có nàng, từng lời nàng nói, từng cử chỉ,thói quen của nàng. Chàng đều để tâm !

Truyện có bn nhiêu chương ạ

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
5 ngày trước

135 chương thôi bạn. Không tách theo đúng tác giả nên mỗi chương sẽ dài.