Ba vị tiểu thư vừa rời đi, trong trường đấu vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Nghe nói, nàng Uyển Ninh tỉ tỉ đánh cừu rất xuất sắc, cưỡi ngựa tinh thông, mấy lượt chọi bóng đều trúng ngay mục tiêu...
Cứ như thế, viên ngọc lành ấy không phải chắc chắn thuộc về nàng Uyển Ninh tỉ tỉ sao? Người khác coi như chỉ là khách đi thiệp mà thôi.
Thật ra là Tạ Chiêu Ninh tỉ tỉ mới tự mình hãm mình lắm, lần trước chọi bóng, còn sợ cả ngựa, làm sao có thể trước tiên ghi điểm? Cùng là dòng dõi chính thất nhà Tạ gia, ta xem rõ ràng khác biệt trời vực!
Tạ Chiêu Ninh không mấy để tâm những lời ấy, thấy Tạ Minh Nhược vẫn đứng tại chỗ, dường như đang suy nghĩ miên man, liền cười nói: “Nghĩ gì vậy, sắp tới giờ ngọ rồi, chẳng đói hay sao?”
Kéo cô tiểu muội nhỏ tiến về phía bên kia của hoa đình.
Nàng nghĩ tới trải nghiệm cuối cùng kiếp trước, muốn đối với tiểu muội kia tốt đẹp hơn. Tạ Minh Nhược tính tình nhu mỳ nhút nhát, nàng nhớ rõ nàng sau này gả cho một phu quân, mặc dù hiền thục thuận phục, phu quân cũng không đối xử tốt với nàng. Nàng muốn giúp nàng biến thành rạng rỡ hơn, dù là con thứ thì sao? Phải chăng con thứ thật sự không bằng con chính?
Tạ Minh Nhược lại vô cùng lo lắng, nhỏ giọng rằng: “Chiêu Ninh tỷ tỷ, ta chẳng sao cả, tỷ tỷ vẫn nên đừng tham gia nữa.”
Tạ Chiêu Ninh nhìn ngắm khuôn mặt còn non nớt của nàng, mỉm cười rằng: “Ngươi cứ chờ xem, tỷ tỷ sẽ khiến người ta pha trà tạ tội với ngươi. Có tin tỷ tỷ không?”
Ánh mắt cô bé nhìn nàng vẫn đầy lo âu, nhưng từ cổ họng non yếu thốt ra hai chữ không tin lắm: “... tin.”
Tạ Chiêu Ninh cười vui vẻ, xem ra tiểu muội tuy có phần mù quáng mến mộ nàng, nhưng vẫn còn giữ được tỉnh táo, lại nhẹ nhàng mân mê đôi búi tóc nhỏ của nàng: “Đi thôi, ăn cơm đã rồi tính.”
Thấy tỷ tỷ đưa tay như thế, Tạ Minh Nhược tuy còn ngượng ngùng, nhưng đã thẳng thắn ngẩng cao lưng không còn né tránh.
*
Ăn qua bữa đơn sơ, các quý phu nhân cùng các lang quân đều đã tới sân đánh cừu bên cạnh nhà Tạ gia khu Đông Tú.
Sân đánh cừu này không lớn bằng ở ngoại thành, nhưng là nơi các phu nhân cùng lang quân kinh thành hay lui tới nhất.
Bãi cỏ rộng lớn còn điểm hạt mầm xanh biếc, hai bên bãi cỏ có hai cánh cửa gỗ mới sơn bóng, mỗi cửa dưới khắc hình nguyệt đông, lấy việc đánh bóng trúng trong cửa làm thắng. Bên cạnh chuồng ngựa có nuôi mười con mã thượng thần thú đủ loại, về phía kia dựng lều mát, là nơi lang quân phu nhân nghỉ ngơi khi đánh cừu.
Bà tổ mẫu Dư thị cũng được các nữ tỳ dìu đặt ngồi trong lều lớn. Các phu nhân phần nhiều đi chơi bài bạch cữu, còn sân đánh cừu là hoạt động của thanh niên, nên các lang quân phu nhân nhất nhất đều tề chỉnh tới, rồi chia nhau ngồi ở các hội lều. Trong lều bên cạnh tổ mẫu, một bên là Cao Tuyết Uyên, bên kia lại vẫn chưa có người ngồi. Bảo rằng là chỗ riêng dành cho Cố gia, nhưng Cố Tam lang quân đã mấy lần không xuất hiện, rồi để trống đó. Phu nhân nào mong dậm gặp lại Cố Tam lang quân đều hết sức thất vọng.
Tạ Minh Nhược cũng đến trước lều, Dư thị rất nhân hậu, cũng thương yêu cháu gái con thứ, mỉm cười nói: “Minh Nhược, đến đây ngồi chỗ tổ mẫu đi!”
Tạ Minh Nhược chần chừ một thoáng rồi tới ngồi bên tổ mẫu, bà cũng đưa một đĩa quả ra mời nàng ăn. Nàng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của phu nhân nhà Cao liếc nhìn mình, nhưng nhận lấy quả từ tay tổ mẫu mà không thiết ăn, tâm trí nàng đều dồn hết vào sân đấu, lo lắng hồi hộp như sắp nghẹt thở.
Cao Tuyết Uyên đương nhiên đã mong chờ xem cảnh hay, bèn sai nữ tỳ mang ra dưa hấu, trái cây cùng điểm tâm, chờ Tạ Chiêu Ninh lúng túng thất bại.
Lúc này trong trường, tiếng trống vang lên từng hồi, các thị vệ mở cổng chuồng ngựa, vài lang quân phu nhân kéo theo mã đã chọn bước vào.
Thấy ba vị tiểu thư đi ra, trán tiên là Tạ Minh San, nàng mặc bộ y phục lụa đỏ thắm bó sát tay, mang bốt cao cổ, rõ ràng đã thay y phục cưỡi ngựa. Tạ Uyển Ninh khoác chiếc áo bào màu hồng phấn, nhưng đổi dáng tay thắt lại cùng các dây buộc, tà váy hồng nhẹ nhàng bay, khiến nàng càng thêm thanh khiết diễm lệ. Bọn lang quân trong trường cũng một lần nữa dấy lên bàn tán.
Sau đó Tạ Chiêu Ninh xuất hiện, mặc áo lụa xanh biếc bó sát tay, tóc dài vấn tròn thành búi, ghim trâm ngọc trai. Giữa làn gió lồng lộng nơi trường đấu, càng làm da nàng trắng như tuyết, ánh mắt thản nhiên vững vàng.
Mọi người đều hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, lại vang lên tiếng nói bàn tán. Cao Tuyết Uyên ngồi trong lều nghe vậy, lườm lạnh mà mỉa mai: “Chẳng lẽ nàng lại dám nghĩ mình có thể giành thắng sao?”
Lúc này ba lang quân cũng tiến vào sân, một người là anh trai Tạ Minh San - Tạ Thừa Sơn, một người là lang quân nhà Trương vốn tính cứng ngắc, còn người thứ ba xuất thân hào môn, nhưng dung nhan bình thường, là lang quân thứ tư nhà Trung Dũng bá - Đổng Tiến. Ba người vừa xuất hiện, Tạ Thừa Sơn cười rộ rõ ràng vì đi chơi cho vui, lang quân nhà Trương thì chăm chú nhìn con mã thần giỏi bên cạnh, còn Đổng Tiến lại đổ ánh mắt say đắm vào Tạ Uyển Ninh, như mang nặng tình sâu.
Mọi người không ngờ, y cũng tham gia đánh cừu, trước đó chẳng thấy ghi danh, liền khiến trường ấy dậy lên một trận sôi nổi.
Lúc đó tiếng nói xôn xao: “Lúc trước còn bảo nàng Uyển Ninh giỏi, giờ có Đổng lang quân tham gia, người khác còn sao được? Y đánh cừu là bậc thầy, từng thắng cả giải đánh cừu bộ binh!”
“Ai mà chẳng biết y theo đuổi nàng Uyển Ninh lâu rồi, chắc chắn sẽ một đôi với nàng ấy!”
Mọi người lại quay sang nhìn Tạ Chiêu Ninh, trước đây nàng đã nói sẽ tranh tài để dành điểm nhất.
Tạ Chiêu Ninh nhìn Đổng Tiến trong lòng cười lạnh, vì y kiếp trước mến mộ nàng Uyển Ninh hết lòng, biết được nàng nghi kỵ với Tạ Uyển Ninh trong gia đình, nên trong các yến tiệc hào môn, y cũng thường lạnh lùng đối xử với nàng, gây khó dễ.
Dù y xuất thân tốt, nhưng dung mạo lại bình thường, không có công danh đỡ đầu, cũng chẳng được thừa kế tước vị. Nên nàng Uyển Ninh xem y chỉ là công cụ. Chỉ cần mấy cái nhìn mềm mại nhút nhát là Đổng Tiến tự nguyện bị nàng nắm trong lòng bàn tay. Khi đã lợi dụng tới cùng, Tạ Uyển Ninh đâu có thật lòng xuýt thương, cuối cùng lại sắp xếp cho Thủ Bắc hầu thế tử kết duyên cùng.
Nhưng cuối cùng Đổng Tiến vì mòn mỏi chờ đợi bao năm, tuổi cũng đã già, vẫn còn lưu luyến Tạ Uyển Ninh, cuối cùng lại cưới Tạ Minh Nhược!
Y lấy Tạ Minh Nhược, nhưng lại chẳng yêu nàng, sao có thể không thường lạnh nhạt, lời lẽ nhẫn tâm làm khổ nàng? Vẫn tiếp tục truy cầu Tạ Uyển Ninh, vì nàng sống vì nàng chết, quả thực là một tình si hiếm thấy trong đời.
Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh Thập Niên 80: Ly Hôn Rồi Mới Bắt Đầu