Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 33

Lý quản sự mỉm cười đáp lời rồi lui bước ra ngoài.

Đúng vào lúc ấy, Tạ Uyển Ninh cầm giỏ thức ăn, nét mặt ươm đầy niềm vui, hiện diện ngoài cửa mà rằng: “Phụ thân vì việc gì mà lòng phấn chấn rạng rỡ thế kia?”

Mấy ngày qua trong phủ không được yên ổn, Tạ Huyên vốn đã u uất trong lòng, có được tin vui ấy tất nhiên tâm tình trở nên dễ chịu. Đột nhiên thấy con gái mà mình thương mến nhất hiện đến, trên mặt vẫn đượm nụ cười: “Chính là nhờ phu quân con truyền tin tốt về. Mẫu thân chẳng phải thường bảo con thân thể bất thuận sao? Sao đột nhiên lại tới đây?”

Tạ Uyển Ninh bưng thùng thức ăn bước vào. Thân hình nàng thanh tú, vì bệnh tật gương mặt hơi tái nhợt, lại có nét đẹp mềm mại như liễu yếu đào tơ trong gió. Nàng cười nói: “Nghe nói phụ thân mấy ngày liền mỏi mệt bận rộn nơi bàn giấy, nữ nhi trong lòng bứt rứt, đặc biệt nấu mấy món phụ thân yêu thích đem đến. Còn có một bức thư pháp, là trước kia bắt chước nét mực của phụ thân mà viết, đem đến nhờ phụ thân xem qua, chỉ điểm một chút.”

Năm xưa tranh thư pháp của Tạ Huyên từng được triều đình Hán Lâm học sĩ khen ngợi. Hồi Tạ Uyển Ninh còn nhỏ, phụ thân công việc chưa bận rộn lắm, bèn dạy nàng nhận chữ viết thư. Ai ngờ nàng có thiên phú, bút pháp tài tình, thậm chí hơn cả phu quân. Bởi vậy phụ thân càng thêm hài lòng con gái này. Ông nghĩ cũng không thể thiên vị mà bỏ bê, nên có dạy Tạ Chiêu Ninh viết chữ, nhưng nay việc nước bận rộn, hơn nữa đàn bà cần tránh mặt phụ thân, chỉ gửi chữ tập cho nàng ôn luyện mà thôi.

Nhưng Tạ Chiêu Ninh lại không mấy trách nhiệm với việc ấy, chữ tập không mấy khi dùng. Thật ra nên giám sát nghiêm khắc mới phải.

Tạ Huyên nghe xong liền bảo Tạ Uyển Ninh đặt thùng thức ăn sang một bên, đích thân mở xem bức thư pháp nàng viết. Trong lòng rất hài lòng mà khen rằng: “Nàng còn tinh tiến hơn trước, nét chữ rắn rỏi uyển chuyển, sắc độ nhạt đậm đều hợp ý, thật hay thật hay, quả là nữ tử nhà họ Tạ ta.”

Suy nghĩ thoáng qua, ông lại bảo: “Chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh nhật của bà nội đằng ngoại rồi. Năm nay bà tổ đàng ngoại kỷ niệm tuổi thọ trọn vẹn, chắc chắn có rất nhiều đám con nhà quý tộc tới chúc mừng, nàng đến đó cũng nên nhìn ngó kỹ càng. Bình Dương quận chúa cũng sẽ tới, bà ấy đã hỏi ta về nàng, nói khi ấy sẽ dẫn nàng đi gặp mấy phu nhân quý tộc thân thiết cùng bà ấy.”

Tạ Uyển Ninh nghe đến đây, khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện một vệt ửng hồng, đáp rằng: “Phụ thân nói đùa, nữ nhi còn chưa muốn nghĩ tới những chuyện đó.”

Tạ Huyên cười nói: “Nàng là ta trực tiếp nuôi lớn, sắc mạo đều phi phàm, tác phẩm thư pháp hay tiếng tăm cũng sớm truyền khắp Biện Kinh. Nữ nhân nhà họ Tạ, nếu ai có thể cưới được địa vị cao, hẳn là nàng rồi. Ta cũng luôn hài lòng về nàng nhất.”

Tạ Uyển Ninh cười đáp: “Cảm ơn phụ thân quan tâm. Phụ thân nói hài lòng nữ nhi như thế, Vậy chị cả ra sao?”

Tạ Huyên cau mày nhẹ mà nói: “Chị cả nàng là do cậu ruột nuôi dưỡng, tính tình nghịch ngợm, khó quản. Nàng đã nhiều lần dự tiệc tùng, tiếng đồn bên ngoài không tốt cho lắm, ta cũng rất phiền lòng… chỉ mong quản giáo nghiêm ngặt, nàng có thể điều chỉnh tính tình.”

Ông chỉ thở dài từ tốn rằng: “Nếu nhà ta mấy đứa con gái đều thảo hiền như nàng, phụ thân sẽ an tâm hơn nhiều.”

Tạ Uyển Ninh mỉm cười, nét cười ấy lan vào ánh mắt: “Ta cũng rất yêu quý phụ thân.”

*

Ngày hôm qua, Tạ Chiêu Ninh về đến Tầm Tú Đường, lại suy nghĩ kỹ lời của Khương thị.

Ngày thứ hai đến thăm hỏi Khương thị, bà vẫn hỏi nàng cần gì, nhất định phải cho nàng món gì, nàng mỉm cười đáp: “Ta muốn học đánh bàn tính theo mẹ.”

Khương thị ban đầu tưởng rằng nàng muốn nữ trang hay vải vóc thượng hạng, nghe vậy rất ngạc nhiên: “Nàng muốn học thứ này?”

Dẫu triều đình nay không ngăn cấm thương nghiệp, song nữ nhân đa phần học về cầm kỳ thi họa nhiều hơn, học việc này lại ít.

Tạ Chiêu Ninh lại cười nói: “Mẫu thân sao quá kinh ngạc, bà đánh bàn tính rất giỏi, ta tất phải học. Cầm kỳ thi họa đương nhiên hay, nhưng ta nghĩ nếu quản lý tốt hiệu thuốc, quản lý tốt cửa hàng cũng rất tốt.”

Năm xưa Khương thị là đích nữ duy nhất của nhà họ Khương, nhưng ngũ nghệ cẩm thạch không thông, nữ công thêu thùa cũng kém. Phụ thân dù rất yêu thương nhưng cho rằng nếu vậy không phải phương pháp, cần phải có một nghệ thuật đặc biệt, liền mời quản sự trong nhà dạy bà đánh bàn tính. Nào ngờ Khương thị học rất giỏi, cùng với quản sự lớn trong nhà cạnh tranh không kém phần, vì thế rất tự hào.

Tạ Chiêu Ninh thật tâm muốn học. Trước kia dẫu biết cầm kỳ thi họa chưa giỏi hết, nhưng kỳ nghệ rất xuất sắc.

Tiền kiếp về Biện Kinh, từng đến chùa cầu nguyện, đã học cờ với một sư tăng bí ẩn chưa từng thấy mặt thật của ông ta. Người đó nói mình rất giỏi, thế gian ít có ai bì kịp. Quả nhiên sau đó chơi cờ với nữ nhi quý tộc không thua trận nào. Thời gian học ngắn rồi phải gả chồng, giờ nghĩ lại thấy thật uổng phí, nàng rất thích cờ, nếu có thể tiếp tục học cùng vị tăng bí ẩn kia thì hẳn kỳ diệu biết bao, song hiện tại chưa có thời gian tìm ông ta.

Còn lại những điều khác nàng không mấy hứng thú, chỉ muốn luyện chữ tốt hơn, viết thư pháp sau này khỏi ngượng.

Nhưng đánh bàn tính thì nàng lại rất mong muốn học, cho rằng cứu cánh tốt, dù địa vị nào cũng đều hữu dụng. Tạ Chiêu Ninh sau này trải qua cảnh khổ cực, từng đói khát, nàng hiểu rõ tầm quan trọng của một nghề hữu ích. Học được nghệ thuật có ích, dù sống trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều có thể vận dụng được.

Khương thị nghe nàng thật lòng muốn học, bèn sinh tâm, sai Xuân Cảnh đem đến hai chiếc bàn tính.

Hai chiếc bàn tính làm từ gỗ tử đàn nhỏ, khi chạm tay êm mịn, đặt vào tay hơi nặng, theo thời gian đánh thức cho màu sáng móng ngọc thanh tao. Bốn góc đều chạm bạc thắt chỉ. Khương thị nghiêm túc mà truyền dạy cho nàng biết thế nào là hạt trên cùng, hạt dưới cùng, hạt trên, hạt dưới, và các khẩu quyết. Tạ Chiêu Ninh nghe kỹ, học rất nhanh, nhiều khi chỉ dạy một lần là nhớ thuộc, khiến Khương thị rất vui mừng.

Hàm Nguyệt bên cạnh nói: “Đại nương tử thật là cái người do phu nhân ruột sinh, thậm chí kỹ nghệ đánh bàn tính cũng học được rất nhanh.”

Khương thị lại bảo: “Chưa đủ đâu!”

Khương thị liền sai Hàm Nguyệt đưa ra một số sổ sách ghi chép giao dịch trong nhà. Hàm Nguyệt đem tới hai quyển, Khương thị vẫn chưa hài lòng, lại sai nàng mang thêm nhiều nữa, đến khi Hàm Nguyệt ôm một đống dày, bà mới nghiêm mặt: “Nàng về nhà phải tập thật kỹ, lấy cả đống này làm bài tập, ngày mai ta kiểm tra. Nếu nàng có thể tính hết chỗ này, vậy bàn tính mới gọi là học thông.”

Tạ Chiêu Ninh cười nét thoáng ngậm ngùi. Tay chưa lành, mới học mà đã phải tính nhiều sổ sách như vậy?

Hàm Nguyệt bên cạnh lên tiếng: “Phu nhân, như vậy có lẽ quá nhiều, đại nương tử thân thể còn chưa khỏi mà! Hơn nữa đại nương tử mới bắt đầu học, làm sao có thể tính nổi nhiều như vậy.”

Đề xuất Cổ Đại: Cùng Ta Phiêu Bạt
Quay lại truyện Chiêu Tẫn Nguyệt Minh
BÌNH LUẬN