Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 122: Lại tiếp tục hôn xuống

Nghi Xuân Uyển trong bóng đêm, Nghi Công Tử chăng?

Ôn Ngưng cảm thấy đầu óc lẫn lộn, như chìm trong đáy nước đục, khó thở, chẳng thể suy nghĩ thông suốt.

Nghi Công Tử, nàng quả thật có quen biết.

Chỉ gật đầu vội vàng.

Ngay bên tai lại vang lên tiếng hỏi: “Sao mà nàng biết được?”

Anh Dao đã từng giới thiệu cho nàng mà.

Nhưng lưỡi nàng vụng về nên chỉ lí nhí đáp: “Anh… Anh Dao…”

“Anh Dao giới thiệu sao?”

Ôn Ngưng gật đầu.

“Khi nào quen biết?”

Nàng tính toán trong lòng, đời trước Gia Hòa năm thứ mười chín, chuyện cách đây rất rất lâu rồi…

“Rất…” lưỡi vẫn lúng túng, “rất sớm.”

Lại có tiếng hỏi: “Nàng sao biết người định hại Ôn Đình Xuân tại yến tiệc rửa chân?”

Ôn Ngưng ngỡ như mình đang phun khí trong nước, nàng đâu cần biết, đã trải qua một lần, đương nhiên rõ hết.

Chỉ là… tiếng ấy thật phiền, sao cứ hỏi mãi không ngừng? Nàng muốn ngủ một giấc, rồi dậy xem pháo hoa.

“Ôn Ngưng, sao nàng biết người định hại Ôn Đình Xuân tại yến tiệc rửa chân?” Tiếng ấy lại hỏi lần nữa, còn véo nhẹ cằm khiến nàng đau nhói.

Ôn Ngưng giật tay đó ra: “Ta… ta biết rồi!”

“Ai nói cho nàng biết?”

Dù trong nước, tiếng ấy vẫn trong trẻo, hàm ý rõ ràng như vang ngay bên tai.

“Chẳng… chẳng có ai…”

Say rượu cũng chẳng thể hỏi được sao?

Bùi Hựu nửa ngồi gục trước mặt nàng, nhìn kỹ cô tiểu thư say đến nheo mắt không mở nổi. Rượu hoa dịu dàng không dễ say, nhưng mấy thứ rượu pha lẫn, đặc biệt là rượu hoa kia có chút mạnh, với lượng chị này thì có lẽ đã uống quá rồi?

“Ngươi ngày trước ra vào Nghi Xuân Uyển, là vì việc gì?” Bùi Hựu không dễ dàng bỏ cuộc.

Sao lại quay về Nghi Xuân Uyển nữa, phiền quá! Nàng đang ở dưới nước, người ấy lại đứng gần vậy, sao chẳng kéo nàng ra, cho nàng chỗ dễ chịu mà ngủ?

Ôn Ngưng cố vùng ra khỏi cõi mơ màng, đột nhiên ôm chặt vào một cây cọc gỗ bên cạnh: “Ngươi… cứu ta với, ta… ta lạnh…”

Bùi Hựu còn đang nghĩ cách khiến nàng thổ lộ thì bất ngờ bị ôm chặt. Ôn Ngưng vòng tay lấy cổ y, giọng mềm nhũn, má cũng cọ sát trên cổ y.

Nàng chỉ cảm thấy cây cọc gỗ ấy lại toả nhiệt, trong lúc nàng đang lạnh run người, lập tức áp sát người, chẳng ngờ cây cọc ấy cứng đờ đi.

“Ôn Ngưng.” Cọc gỗ lại vang tiếng, giọng khàn khàn: “Đừng có mấy trò mánh khóe với ta.”

Mánh khóe gì? Ai lại mánh khóe với một cây cọc gỗ chứ?

Ấy thế nhưng ôm cây cọc ấy như không còn chìm trong nước nữa, và… thật ấm áp.

Ôn Ngưng ôm chặt hơn.

Bùi Hựu phải thừa nhận, y chưa từng gần gũi quan hệ với nữ nhân như thế này. Dù lúc đại hôn, y cũng chỉ bồng thẳng nàng lên, hai người vẫn còn có khoảng cách.

Y nhắm mắt lại: “Ôn Ngưng, xuống đi.”

Nàng rên nhẹ: “Không… ta lạnh lắm.”

Bùi Hựu nắm sang tay nàng, kia vừa lạnh vừa lãnh.

Đã gần nửa đêm, trời thu sâu, nàng mặc chiếc y phục mỏng manh, thổi gió đêm lâu như vậy, e là thật sự lạnh rồi. Y lập tức gọi: “Đồ Bạch!”

Lời vừa dứt lại nhớ Đồ Bạch đã được y sai đi rồi.

Y đành bồng thằng Ôn Ngưng vào trong thuyền tranh.

Thuyền yên không gió, chưa đến Đông chí, chưa châm lò sưởi, có giường nằm, trên giường có chăn bông, nhưng đâu biết ai đã từng chiếm giường này.

Bùi Hựu vốn có chút kén sạch, chỉ liếc liếc rồi bỏ qua, ôm nàng ngồi nơi sập quý phi trải thảm nhung.

Chỉ một lát, dường như nàng đã ngủ yên trong lòng y. Y kéo tay nàng, nàng lại ôm chặt hơn, y muốn đặt nàng xuống, nàng lại bám sát hơn.

"Ôn Ngưng, ngươi lại cọ…"

Ôn Ngưng cảm thấy cái cây cọc gỗ ôm lấy hóa từ nóng chuyển sang bỏng rát, khiến nàng không dễ chịu. Nhưng nếu buông tay, chắc chắn lại rơi xuống dòng nước giá buốt kia.

May mà nàng không cử động, cọc gỗ cũng cứng lì lại lâu lắm, độ nóng dần tan đi, trở lại ấm áp.

“Ôn Ngưng, sao lại chọn ta ngay từ đầu?” Cọc gỗ lại hỏi, âm thanh truyền từ lồng ngực, với chút rung động.

Câu hỏi về lừa dối khiến nàng không thể hiểu.

Y lại hỏi: “Ôn Ngưng, ngươi có từng thương mến Bùi Hựu không?”

Tiếng vừa rơi, trong khoang thuyền bỗng yên ắng kỳ lạ.

Nước sông Tần Hoài chảy êm dịu, càng về đêm càng gió lớn, thuyền tranh không to, lại chao đảo. Đèn nến trong thuyền lờ mờ, màu vàng nhạt, cùng nhịp thuyền lắc nhẹ đong đưa.

Bùi Hựu khẽ hạ mi, nhìn cô tiểu thư nhỏ.

Mày rậm, mắt khép hờ, một bên má dựa trên ngực y, rung mũi chạm phải ngực y. Chắc đã không còn lạnh, má đỏ lên do say rượu, đôi môi cũng thêm phần đầy đặn mềm mại.

Y đổi ánh mắt, lại thấy mình mộng mị mê say.

Sao y lại hỏi nàng câu ấy?

Y mong chờ lời đáp thế nào?

Bùi Hựu như bị men rượu chi phối, quên sạch lời hỏi ban đầu, cô gái ấy yên lặng nằm trong lòng y, tựa như được một vật vô hình lấp đầy tim.

Cũng có lẽ do rượu say, y còn thấy môi nàng đầy đặn quyến rũ.

Y lại đặt ánh mắt lên đôi môi mềm mại ấy, rảnh tay nhẹ điều chỉnh gương mặt nàng, khẽ cầm dưới cằm.

Sắp cúi xuống thì Ôn Ngưng đột nhiên nói.

"Thương... thương gì..." Nàng hé môi, thơm mùi rượu nồng, gương mặt vừa được vén chỉnh liền úp vào ngực y: "Kẻ đáng ghét!"

Bùi Hựu động tác đứng sững giữa không trung, lại nhẹ nhàng giữ mặt nàng: "Nói gì vậy, Ôn Ngưng?"

Nàng đang lạc trong biển mây mờ nhạt, làm sao biết lời ấy cất giọng nguy hiểm? Chỉ muốn yên tĩnh, thấy người bên cạnh ồn ào không chịu được.

“Ôn Ngưng.” Bùi Hựu không bỏ qua, tay cầm cằm nàng mạnh hơn chút.

Quá phiền phức rồi!

Lại không còn lạnh nữa, nàng buông cây cọc gỗ, quay lưng lăn ra chiếc sập thấp trải nhung, dễ dàng tìm thế nằm thoải mái, lại chìm vào mây mù.

Tiếng hỏi lại vang bên tai, nhẹ nhàng hơn: “Ôn Ngưng, ngươi thích Bùi Hựu không?”

“N... không thích.” Nàng trả lời thật dứt khoát.

Nàng sao có thể thích y?

Tiếng ấy lạnh như băng: “Nói lại lần nữa đi!”

“Không thích!”

Dưới cằm đau nhói, lời lạnh lùng thúc giục: “Không thích mà ngươi lại đối hắn khúm núm? Không thích mà còn tặng hắn chiếc nhẫn? Hừ, ngươi không hiểu ý nghĩa tặng người nhẫn chăng?”

Quá ồn ào rồi!

Ôn Ngưng lẳng lặng bịt hai tai.

Bùi Hựu lồng ngực dập dềnh, thầm mong giết được người trước mặt.

“Dậy đi.” Bùi Hựu kéo nàng từ sập thấp, “Trở về quan điếm.”

Ôn Ngưng bị kéo giật dậy, mở mắt ra, vẫn thấy mơ hồ.

Bùi Hựu chẳng để ý, kéo nàng dậy, đi xuống tầng một thuyền tranh.

Trên thuyền chỉ còn lão già lái, sắp đến giờ nửa đêm, thuyền đang trên đường quay về, còn cách đoạn sông Tần Hoài rực rỡ náo nhiệt một chút, nên khi y gọi thuyền cập bến, lão già ngạc nhiên.

Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lẽo, đặc biệt chấm ruồi nhỏ trên sống mũi, lạnh như đóng băng, thở cũng không dám mạnh mà ngoan ngoãn lái thuyền vào bờ.

Thuyền vừa cập bến, Bùi Hựu kéo Ôn Ngưng xuống thuyền.

Gió ngoài thổi vào mát lạnh, nàng phần nào tỉnh hơn, phản ứng đầu tiên khi ý thức trở lại là… xuống thuyền rồi? Xem pháo hoa sao?

“Chưa xem pháo hoa! Ngươi dẫn ta đi đâu!” Nàng tỉnh lại phần nào, nỗ lực phản kháng.

Kinh thành ít bắn pháo hoa, Gia Hòa Đế chủ trương tiết kiệm, dịp lễ hội có diễn đèn hoa đã là cực hạn, nhớ lần cuối xem pháo hoa là lúc chín tuổi, dịp sinh nhật hoàng hậu, và lễ trưởng thành của Chiêu Hòa Công Chúa, kinh thành mới bắn pháo hoa.

Nhanh thoáng sắc đẹp ấy khiến Ôn Ngưng kinh ngạc mãi.

“Buông ta ra! Ta muốn xem pháo hoa, hu hu hu…” Nàng có phần tỉnh, nhưng chưa hoàn toàn, chân mềm, đầu đau, bị kéo lê đến ngã nghiêng, con đường trước mặt tối om, rất đáng sợ, vừa kêu khóc vừa thút thít.

Bùi Hựu cũng không rõ trong lòng từ đâu mà cơn giận lớn lao như vậy. Y vốn không dễ nổi nóng, dù giận cũng nhẹ nhàng, dễ dàng bị lý trí điều khiển.

Nhưng gặp việc với Ôn Ngưng thì khác.

Lần trước, biết nàng dối lừa y đủ điều, y tức giận dữ dội, lý trí như bay mất.

Lần này chỉ vì ba chữ—“Không thích.”

Không thích.

Bùi Hựu nhớ rõ nàng nói ba chữ ấy cương quyết không do dự, lửa trong tim chỉ càng cháy bừng lên, không thể ngăn cản.

Thuyền tranh dừng tạm, giờ này, khúc sông Tần Hoài rực rỡ vẫn đầy ánh đèn, chỗ khác đã yên giấc.

Bùi Hựu kéo Ôn Ngưng đi trong bóng tối qua khe hẻm nhỏ, dù nàng sau đó thét lên chống cự, vẫn không buông tay.

“Tướng công Bùi Thự! Buông ta ra!” Đến ngã ba hẻm, nàng tỉnh hơn, có sức hơn, rặn mạnh, thoát khỏi tay y.

Y quay lại, lồng ngực vẫn dập dềnh, mắt còn rực lửa giận dữ, chợt nhìn thấy đôi mắt mờ lệ nàng, liền ngẩn người.

“Ngươi làm ta đau.” Giọng say pha chút nũng nịu, dù nàng thực ra đang trách móc.

Nàng cúi đầu xoa cánh tay, thương tích không chỉ ở đó, vết bỏng gần đây trên ngón giữa cũng bị kéo rách.

Thật ra không đau lắm, chỉ men rượu khiến tâm tư trỗi dậy, nước mắt trào ra: “Vết thương lại bị rách, đều tại ngươi.”

Vậy là kỳ lạ, lửa giận khét lẹt vừa rồi biến mất.

Y bước tới bên nàng, giơ tay xem, dưới ánh trăng rõ vết thương đã bong vảy da, chảy máu đỏ thẫm.

Y cau mày: “Về trạm nghỉ băng bó.”

“Không! Ta muốn xem pháo hoa!”

“Lúc này còn nhớ đến pháo hoa?”

“Nói là sẽ xem mà!”

“Lần sau hãy xem, trước hết về đã.”

“Không! Không còn lần sau đâu, ngươi đúng là kẻ lừa đảo!”

Bùi Hựu nhìn chằm chằm nàng, thấy trong mắt nàng còn đọng hơi sương mờ, biết nàng chưa tỉnh táo.

Ôn Ngưng nhận ra nét mặt y không hờn giận, mũi chợt cay: “Ngươi vẫn hung dữ…”

Lệ lại rơi.

Bùi Hựu đau đầu chống trán.

Đêm nay sắp đặt nàng say, là tự chuốc họa vào thân.

“Đừng khóc nữa.” Lệ làm y loạn thần.

Nàng chớp mắt: “Vẫn còn giận dữ.”

Bùi Hựu thở dài, dịu giọng: “Đừng khóc nữa. Ta đưa nàng về băng bó, rồi lại dẫn nàng đi xem pháo hoa, được chứ?”

Nàng xoay xoay đầu óc mơ màng, trong đó như có bùn lầy, chẳng thể suy nghĩ rõ ràng.

Y nhân lúc ấy liền ghé tay lau lệ nàng.

Bất ngờ gần gũi, nàng lùi lại hai bước, nhưng vốn ở cuối hẻm, vừa lùi đã dựa vào tường đá.

Bùi Hựu lại tiến lên mấy bước, hơi cúi đầu, nhè nhẹ lau lệ nàng, lau trên mặt, trên mắt.

Ôn Ngưng ngơ ngác nhìn mặt người trước, không hiểu sao y bỗng dịu dàng như thế, dịu dàng đến nỗi khiến nàng càng thêm rối loạn suy nghĩ.

“Đã nghĩ kỹ chưa?” Bùi Hựu lau giọt lệ cuối cùng ở khóe mắt nàng, “Ra trạm nghỉ trước nhé?”

Nàng ngẩng mặt nhỏ, chớp mắt, cuối cùng nhớ được chút lí trí: “Nhưng… về trạm giờ không kịp rồi…”

Nàng ngước mắt lên, trăng đã đứng bóng trên cao.

Nàng nhớ rồi, pháo hoa bắn lúc nửa đêm.

Bùi Hựu bên cạnh chưa đầy một tấc, khi nàng hé môi lại là mùi rượu thơm nồng, ký ức thình lình bừng lên.

Hương đào thoang thoảng, bờ môi tinh xảo, cúi người dịu dàng hôn vào môi mềm mại.

Ôn Ngưng nhìn y, nước mắt chưa khô, ánh trăng nhuộm lên gương mặt nàng trắng như ngọc, trong suốt. Nàng thản nhiên chớp mắt.

Ánh dịu dàng ấy bỗng đổi vị.

Hai ngón tay đặt trên má nàng cũng dần nóng bỏng hơn.

Y cúi đầu nhìn nàng, ánh trăng che phủ, không thấy sắc mặt trong mắt, nhưng ánh nhìn như dán chặt đôi môi nàng.

Nàng còn thấy y nghèn nghẹn họng.

Khung cảnh quen thuộc khiến nàng nhớ tới trong đầu một suy nghĩ chốc lát.

Chỉ có điều lần này đang mơ màng, làm gì nghĩ tới được, chỉ thốt ra: “Ngươi… có định… hôn ta chăng?”

Đêm tĩnh mịch, không tiếng người, chỉ gió nhẹ thổi qua, hẻm nhỏ không đèn, chỉ có ánh trăng che phủ lên góc nhỏ ấy một màn voan mờ bay bổng.

Giọng nàng nhỏ nhẹ, dù thanh vắng, vẫn rõ ràng.

Bùi Hựu cúi người hơi giật mình, tay còn bấu trên má nàng dừng lại.

Ôn Ngưng nhìn y mơ hồ, ánh mắt tinh khôi như trẻ thơ.

Lâu rồi, Bùi Hựu ngồi dậy, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt, thanh tao lạnh lùng, vô hồn vô dục, thanh thoát như tiên nhân hạ phàm.

Y thả nàng ra, quay bước ra hẻm.

Cảm giác ấm áp tan biến, gió lạnh thổi thốc vào mặt Ôn Ngưng. Nàng nhìn theo bóng lưng xa dần, bối rối không hiểu sao y bỏ nàng lại đây một mình?

Nàng muốn xem pháo hoa, không muốn theo y đi!

Ôn Ngưng nhìn sâu vào bóng tối hẻm nhỏ rồi lại nhìn hướng Bùi Hựu rời đi, cố gắng tìm khoảng trống trong đầu mông lung để suy nghĩ. Ngay khi nàng cố sức vùng vẫy, bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn vang lên.

Người đó trở lại.

Gió thổi bay vạt áo, hất bay vài lọn tóc, người như quỷ mị tiến lại, hoàn toàn không mang vẻ tiên nhân ban nãy.

Y tới đè nàng lên tường, một tay nâng cằm nàng.

“Ngươi vừa nói gì?” Giọng khàn khàn, lồng ngực phập phồng, không rõ do chạy nhanh hay kiềm chế cơn giận.

Ôn Ngưng mơ màng ngước mắt nhìn y, chớp mắt: “Ta nói, ngươi có định… hôn ta chăng…”

Đôi mắt vốn tối nay càng thêm đen sâu bất thường, lòng bàn tay y siết chặt hơn, nàng phải kiễng chân lên để đáp ứng, đồng thời y cúi đầu, trán chạm sát trán nàng, gần đến mức nàng nghe thấy hơi thở nhẹ của y.

“Phải.”

Y động chân động tay, siết lấy đôi môi nàng.

Bùi Hựu thấy mình thật nực cười.

Đến này rồi vẫn còn chống đối hay sao?

Y vốn chẳng thể kháng cự, sao không nhận?

Một hành động, một ánh mắt, một nụ cười, một giọt lệ đều như sợi dây mảnh buộc chặt lên tim y, càng giằng co càng quấn chặt.

Y đã hoàn toàn bị nàng thu phục, nhưng vẫn giả vờ bình thản, tìm lý do biện minh cho mình.

Chỉ vì ảnh hưởng tiền kiếp không rõ.

Chỉ là một tiểu cô nương, hà cớ gì phải sân si?

Ngày mai đã đi xa, cứ để nàng lần cuối.

Không, không phải thế.

Y yêu nàng chân thành.

Y say mê nàng, không thể thấy nàng cười thì động lòng, không thể thấy nàng khóc thì đau lòng, không thể để nàng thất vọng. Nàng cười y liền rung động; nàng khóc y liền lo sợ; nàng thất vọng, y muốn quên hết nguyên tắc, dốc hết lòng mình để đổi lấy nụ cười của nàng.

Y biết nàng không lưu luyến y nửa phần, y tự dối mình mình cũng chẳng có tình cảm.

Vậy mà sao?

Y chưa từng mộng thấy nàng sao?

Tiền kiếp không, nay sinh nhiều lần mơ thấy nàng mắt say bên ngoài Nghi Xuân Uyển, thấy nụ cười ngời sáng dưới nắng Thi Nhuận Tự, thấy nụ hôn mê đắm bên hồ Thái An.

Y vì sao phải lấy nàng?

Vì dò xét bí mật Nghi Xuân Uyển? Vì từ chối hôn sự do Gia Hòa Đế ban? Vì biết nàng sao đoán trước hiểm họa trong yến tiệc rửa chân?

Y có muôn vàn cách hỏi nàng, biết hết sự thật. Y không muốn lấy Chiêu Hòa Công Chúa, biết bao cách khước từ hôn sự. Y muốn biết bí mật yến tiệc, vạn phương điều tra rõ ràng.

Chỉ về phần nàng gả đi, y bất lực.

Y bất chấp tất cả, dốc sức thâu nàng vào nhà, chẳng vì gì khác ngoài muốn lấy nàng mà thôi.

Y chỉ muốn lấy nàng.

Bùi Hựu dẫn thuộc hạ công thành thâu chinh, sợi dây trói trong tâm vừa đứt thì dục vọng dồn dập ào đến.

Ôn Ngưng cảm giác lại như bị vứt xuống nước.

Chỉ trước kia nước giá lạnh, lạnh thấu xương, giờ đây nước sôi bỏng, nóng rực. Nàng muốn né tránh dòng nước kia, nhưng càng lùi y càng gần, càng né y càng bám sát, cuối cùng nàng khóc rống lên.

Nàng không thể nữa, thở không nổi, như sắp chết đuối.

Dòng nước bỏ tay nàng, không khí tươi mới tuôn vào lồng ngực, khiến nàng sụt sùi.

“Sao lại khóc nữa?” Người bên cạnh như vừa ra khỏi nước nóng, thở như ngột ngạt, lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, ta nhẹ nhàng.”

“Nhẹ nhàng?”

Lại còn muốn thế nữa sao?

Ôn Ngưng gật đầu lia lịa, không muốn nữa, khó chịu lắm, đừng lặp lại lần nữa.

Nhưng Bùi Hựu trông mong bao lâu sao chịu buông tha? Y cúi xuống lại hôn môi nàng. Nàng khẽ hạ đầu né hai lần, y lại bấu cằm, chợt nhớ điều gì đó, ngồi dậy bắt nàng ngước mắt nhìn: “Ôn Ngưng, ta là ai?”

Đôi mắt mù sương nàng nhìn y, chớp mắt hai lần: “Bùi… Hựu?”

“Ừ.”

Bùi Hựu lại cúi xuống, bắt lấy đôi môi mọng nước.

Ôn Ngưng học được bài học, nghiến răng không để y thành công.

“Buông ra.” Y thì thầm bên tai, “Ngoan nào, buông ra, ta dẫn nàng đi xem pháo hoa.”

Xem pháo hoa sao?

Nàng chần chờ, hé môi, nhiệt ấm theo khe hở tràn vào.

Lần này thật nhẹ, thật dịu dàng, nhưng làm nàng thêm khó chịu. Trước kia cảm giác được bao bọc trong nước nóng, giờ lại như chính mình trở thành dòng nước sôi, khó chịu, bất lực, vừa rên một tiếng, người bên cạnh áp sát hơn nữa, muốn nàng tan chảy ra.

May thay, bầu trời đột ngột vang một tiếng nổ “bùm”, nàng ngẩng đầu nhìn thấy pháo hoa rực rỡ giữa màn đêm bao la.

Nàng vỗ vai Bùi Hựu, kéo anh nhìn nhanh lên, pháo hoa!

Bùi Hựu buông nàng, mắt lim dim ngắm dòng Tần Hoài rực rỡ sắc màu.

“Bùi Hựu, Bùi Hựu.” Nàng vui sướng kéo tay áo anh, nhảy chân sáo, “Quá đẹp!”

Bùi Hựu quay nhìn gương mặt nàng dưới ánh pháo hoa rực rỡ.

Phải, chẳng thể diễn tả bằng lời.

Y nâng gương mặt đó, lại khẽ hôn xuống.

Đề xuất Xuyên Không: Hãm Hại Vai Chính Là Không Đúng
BÌNH LUẬN