Vì Hứa Trần đã chán nản khi phải ở trong không gian khép kín quá lâu, nên đã nhờ Cổ Dao cho y nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Điều này vốn chẳng hề tổn thương gì, nên Cổ Dao cũng không cản trở.
“Tiền bối, có chuyện gì sao?” Cổ Dao vừa cùng lúc làm hai việc, trong đầu vẫn giao tiếp với Hứa Trần.
“Thằng nhóc này ta quen biết đấy, không ngờ nó cũng lạc đến đây, nó và ngươi rốt cuộc là thế nào? Nhìn cách hai người thân thiết như vậy.” Hứa Trần thốt lên, trong lòng cảm thán. Có duyên gặp được một mặt với đứa bé kia bên ngoài, xem như cũng là người quen cũ, giữa nơi xa lạ gặp gỡ nhau thật khiến người ta không khỏi cảm khái về sự kỳ diệu của duyên phận.
Không đúng, nhìn khí tức trên người nó trì trệ, chẳng lẽ cũng là do trôi dạt qua khe hở không gian mà đến đây? Suy nghĩ ấy làm Hứa Trần không khỏi mỉm cười hả hê, không biết thằng nhóc kia là vận tốt hay vận xui đây.
Nói cho cùng, nếu nó vẫn ở lại trong bí cảnh trước đây, thân thể thương tích chí mạng như thế thì chắc chắn chẳng thể chống đỡ được bọn tu sĩ vây đánh, sớm muộn cũng sẽ chết dưới lưỡi kiếm, tiêu tán đạo nghiệp.
“Ta đã nói cho ngươi biết tại sao ta lại rơi xuống nơi quỷ quái này chưa?” Giọng răng nghiến của Hứa Trần vang lên trong đầu Cổ Dao. Lần đầu gặp vị tiền bối này, y tưởng ông là bậc cao nhân tôn quý khó với tới, nhưng trải qua vài lần tiếp xúc mới biết con người ông hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài ấy, vừa mở miệng thì hình tượng thanh cao, không dính bụi trần liền vỡ nát, đúng như lúc này đây.
“Tiền bối nói là do trôi dạt qua khe hở không gian mà đến đây, đúng rồi, đại ca Tịch cũng chẳng may rơi xuống khe hở không gian, chẳng lẽ... cùng một khởi nguồn sao?” Cổ Dao nối hai chuyện lại với nhau.
“Chính xác, ha ha, đứa nhóc đó ngày ấy thảm lắm, dường như bị đồng môn huynh đệ phản bội truy sát, nhưng cũng nhờ thế mà ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi bí cảnh đó. Bọn họ giao chiến kịch liệt, khiến không gian bí cảnh xuất hiện dấu hiệu lỏng lẻo. Nói thật, ta cũng cứu được mạng nó một phen, nếu không sao nó thoát được khỏi tay những tu sĩ đó.” Hứa Trần mỉa mai nói.
“Ta nghe bọn họ nói, đều là từ một môn phái gọi là Lăng Vân Tông, đứa nhóc đó tên là Trung Trường Dạ, ha ha, nó từng là tu sĩ Kim Đan, vậy mà một bước tụt xuống tới cấp luyện khí.” Hứa Trần giễu cợt không ngừng, nào nghĩ đến bản thân mình còn chẳng còn thân xác!
Cổ Dao nghe mà chỉ biết ngán ngẩm, một vị cao nhân tiền bối là thế nhưng lại dùng giọng điệu châm biếm người khác đơn giản như châm bút bôi mặt. Hình tượng trong lòng Cổ Dao về Hứa Trần lại sụp đổ nghiêm trọng thêm lần nữa. Dù vậy, y vẫn ghi nhớ lời ông nói – Trung Trường Dạ vốn từ môn phái Lăng Vân Tông, và bị đồng môn phản bội truy sát.
Ngoài ra, đại ca Tịch kia họ Trung, giờ lại đổi thành họ Trì, do không muốn tiếp tục mang họ Trung chăng?
“Đại ca Tịch giờ không còn là Trung Trường Dạ nữa.” Cổ Dao sửa lại cho Hứa Trần.
Hứa Trần thản nhiên đáp một tiếng “ồ”, cũng không nghĩ Cổ Dao sẽ tiết lộ sự tồn tại của mình cho Trì Trường Dạ, ngày nào gặp mặt có khi còn chẳng tới, gọi là Trung hay Trì mà có phân biệt chi đâu?
“Có chuyện gì sao?” Trì Trường Dạ nhìn ánh mắt Cổ Dao đầy sắc thái, tò mò hỏi.
Cổ Dao gượng cười che giấu cảm xúc phức tạp: “Chẳng có gì, chỉ thấy đại ca thật giỏi giang thôi.”
Giữa mọi tâm trạng, duy chỉ thiếu vắng lòng thương hại. Rốt cuộc y từng là tu sĩ Kim Đan, sao đến lượt một đệ tử luyện khí kém cỏi như mình lại có thể đồng tình? Nếu làm vậy chẳng phải sẽ hứng chịu sự cười chê khắp thiên hạ sao? Dựa vào thực lực và tu vi trước kia của Trì Trường Dạ, dù sao có sa đoạ tới đâu thì cũng có thể dẫm bẹp y bằng đầu ngón tay.
Hứa Trần bị giam ở trong Đan Các lâu ngày, may mắn được nhìn ra ngoài, thúc giục Cổ Dao đi ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa, lại bị một vị cao nhân tiền bối luôn luôn đa ngôn trong đầu làm phiền, Cổ Dao chịu không nổi đành đành ra ngoài một vòng, lấy cớ với Trì Trường Dạ là đi thư giãn một chút, y cũng không phản đối.
Ra đến ngoài, quả nhiên yên tĩnh hẳn, chắc mấy người kia đã đồng loạt tụ tập đi thám hiểm di sản.
“Ai này, đây rốt cuộc là nơi gì, thứ linh thảo rẻ rúng mà cũng đem bày bán ngoài chợ sao? Ngươi nhìn xem linh quang yếu ớt, chẳng khác gì cỏ dại, thế mà cũng đem ra chào bán? Còn cả cách xử lý linh thảo phía bên kia cũng sai bét, như vậy thì công dụng dược tính của linh thảo đều tan biến, coi như phế thảo một chiếc. Còn bên kia nữa...” Cổ Dao đau đầu xoa trán, Hứa Trần trong đầu y rì rầm không ngừng, như bàn tay nhỏ mang búa gõ lên đầu y liên tục, chịu không nổi, y đành phải nói: “Tiền bối, ngài làm tôi đau đầu quá rồi, đây vốn chỉ là nơi nhỏ, cư sĩ ở đây trình độ chẳng bằng nơi khác đâu. Ta không thể so sánh với nơi ngài.”
Lại nói tiếp: “Tiền bối ta nhặt được ngài ngay ở chợ này đây mà.”
Hứa Trần lặng yên một chút rồi lại gào lên: “Nhặt được ta? Ngươi đúng là hên trúng số nhặt được cái Đan Các, ta chỉ là ở đó tạm trú thôi!”
Y vừa cho rằng đây là nơi bày bán rác rưởi, thế mà Cổ Dao nói mình bị nhặt ư, rõ ràng ngụ ý ông cũng chẳng khá gì hơn!
Hứa Trần tức giận, y tuyệt không ở cùng đám rác đó, chỉ có người mắt kém mới đem Đan Các xem như rác rưởi mà thôi.
“Tốt, tốt, ta biết rồi, nếu ngài còn làm ta mất tập trung thì sẽ bị đại ca Tịch để ý mất.” Cổ Dao nhắc nhở, Trì Trường Dạ nhìn mình nhiều lần có phần lo lắng, y không muốn để lộ điểm khác thường.
Lần này thật sự Hứa Trần im hơi lặng tiếng, một hồi lâu mới khịt mũi vài tiếng không vui.
Dạo chơi một vòng xong, mua thêm ít dụng cụ chế ấn, lướt qua đám linh thảo không ai để ý chọn lấy vài cây linh thảo bình thường, sau đó tiếp tục mua thêm linh mễ, linh thảo, thịt thú rồi trở về phủ.
Ngoài hoang nguyên ở ngoại ô Trấn Viễn, một đội quân đã nghỉ ngơi sau khi cắm trại, chờ trời sáng sẽ tiếp tục lên đường.
Không tiếng động, một bóng dáng lặng lẽ luồn vào lều trong trại, Điền Phi Dương thấy vậy liền lễ phép chào hỏi: “Cô cô, có vất vả không ạ?”
Đôi mắt y ngập tràn ngưỡng mộ và khát vọng, từ khi cô cô lui về ẩn cư thì không lâu sau đã nghe tin học vị xây cơ của bà thành công! Điền gia lại xuất hiện một tu sĩ xây cơ giai, duy chỉ có điều tin tức này bị tổ tiên giấu kỹ, để tránh cho Cổ gia và Lư gia sinh nghi biến động.
Phải nói rằng sự sắp đặt của tổ tiên vô cùng chu đáo. Lần này, rõ biết tin tức về di sản Đan Sư có điều khả nghi, đây rất có thể là chuyến đi đầy nguy hiểm, nếu Cổ Lư hai gia liên thủ đối phó Điền gia, không biết đội quân này có thể sống sót trở về hay không.
Nhưng từ bỏ chuyến đi lại ngậm ngùi không đành lòng, thật sự có di sản đó thì lợi ích sẽ rơi vào hai gia kia hết, khiến lực lượng họ càng mạnh mẽ, Điền gia cũng sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm hơn, nên không thể bỏ qua.
Trước khi xuất phát, tổ tiên dặn dò y đã liên hệ được cô cô vừa xuất quan, bà sẽ hợp đoàn với họ ở nửa đường. Có cô cô, một người tu luyện giai đoạn xây cơ làm hậu thuẫn, chắc chắn Điền gia sẽ đứng vững, chi bằng giờ thấy bà đến y khá vui mừng.
Người đến mặc bộ y phục khoẻ khoắn màu xanh lam, không phô trương thanh thế, trông trẻ trung, khoảng độ hai ba mươi, mở miệng bảo: “Lần trước thấy Phi Dương vẫn còn bé xíu chăm sóc cho mẫu thân, vừa chớp mắt đã lớn thế rồi. Nhìn ngươi tu vi đã lên đỉnh tầng năm, sắp bước qua giai đoạn mới, xem ra không hề lười biếng. Đợi đến kỳ hội thăng tiên, cô cô sẽ dẫn ngươi nhập môn, sau này cam đoan ngươi xây cơ thành công.”
“Đa tạ cô cô, Phi Dương nghe theo sắp xếp.” Điền Phi Dương không chút bất mãn, đây vốn là con đường tổ tiên định liệu, chỉ có điều sau khi gặp Cổ Dao lại sinh lòng bất mãn vì sự xuất hiện tấm lệnh của Trường Tiên Môn.
“Đứa trẻ ngoan,” Điền Như mỉm cười hài lòng gật đầu, “Phi Dung thì sao? Vẫn cứ như thư gửi, ngày ngày không hay ho gì? Ta thấy con mẫu quá nuông chiều em trai, để y thích làm gì thì làm, rồi bỏ bê tu luyện.”
Điền Phi Dương không dám phê bình người lớn, chỉ nói: “Phi Dung gần đây có tiến bộ nhiều rồi.”
“Thảo nào, ngươi đi nghỉ đi, ban đêm có cô cô ở cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
...
Ở trại của Cổ gia, Cổ Nghiêm cũng có mặt trong đội, đang nghe người báo cáo: “Ngươi nói Cổ Dao và kẻ gọi là Trì Trường Dạ vẫn còn ở trong trấn, với tin tức về di tích Đan Sư không có phản ứng gì sao?”
“Đại thiếu gia, bọn ta phát hiện họ còn ung dung đi chợ, mua khá nhiều lương thực thức ăn.” Người tu sĩ mặc y đen tâu lại.
“Đồ chết tiệt!” Cổ Nghiêm tức giận, chiếc chén trong tay nghiền nát thành bụi vụn. “Tin tức lớn như vậy mà cũng không lôi kéo được họ rời trấn? Toàn là mấy kẻ nhát gan sợ chết!”
Nếu Cổ Dao và Trì Trường Dạ dám rời khỏi Trấn Viễn, y có trăm ngàn cách khiến hai người chết không một tiếng động, mà càng khó chịu là hai người này chẳng ai dám bước vào bẫy đó, khiến Cổ Nghiêm tức đến nghiến răng.
Dù tấm lệnh đã nằm trong tay y, không thể lộ ra nữa, Trường Tiên Môn đã chắn chắn tiến vào, nhưng cứ nghĩ đến đó là Cổ Dao ban tặng thì tâm y không hề thư thái.
Rõ ràng Cổ Dao có vật quý như thế, lại dùng để đổi lấy cơ hội rời khỏi Cổ gia, y là đại thiếu gia của Cổ gia, sao y lại phải hết sức mưu kế lên kế hoạch mới được ra?
Nếu nói kẻ khó chịu nhất trong Cổ gia với Cổ Dao chính là Cổ Nghiêm đại thiếu gia cũng không sai.
Chỉ khi Cổ Dao hoàn toàn biến mất, trong lòng Cổ Nghiêm mới thực sự thảnh thơi, nếu Cổ Dao chết dưới nanh vuốt yêu thú vùng ngoài này, dù người chú bất nhất kia sống trở về cũng không thể đem cái chết của y gán lên đầu Cổ gia, lúc đó y đã bước vào Trường Tiên Môn, người đó còn có thể đối kháng được Trường Tiên Môn sao?
“Đại thiếu gia chẳng cần nóng vội, theo bọn hạ nhân biết được, họ sẽ cùng người Điền gia tham dự hội thăng tiên, đường đi còn xa, có thể xảy ra đủ chuyện, không biết liệu có ai sống sót tới nơi không.” Người tu sĩ trong y phục đen đề nghị.
Cổ Nghiêm rõ điều đó, nhưng cứ nghe tin tức về hai người đó là khó chịu trong lòng, cũng thường nghe người khác bàn tán về nguồn gốc lệnh bài của y, cho nên y muốn mau chóng ra tay diệt trừ hai kẻ khó chịu đó, không ngờ họ lại tránh né không xuất đầu lộ diện.
“Ngươi nói đúng, ha ha! Nghĩ rằng người Điền gia bảo vệ họ là bất khả xâm phạm sao? Ta sẽ thêm chút kiên nhẫn. Nếu lần này không diệt được hai tên đó, làm tổn thất nhân lực của Điền gia cũng coi như được. Nghe nói Điền Phi Dương cũng đã đến? Nếu y chẳng may chết trong di tích, không biết người Điền gia sẽ có tâm trạng ra sao.”
Cổ Nghiêm trầm trầm cười độc ác, gần đây Điền gia thật không yên ổn, trước không tính chuyện giúp Cổ Dao lấy trộm vật sự, mà còn khiến Cổ gia đổ mặt mấy lần, họ tưởng là Cổ gia sẽ bỏ qua sao?
Đề xuất Huyền Huyễn: Phía trước năng lượng cao