Chương 31: Rời đi.
“Mọi người chắc chắn thuốc đã bị đổi?” Điền Hoằng hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Chu Hoài Hạ lấy ra hai bản báo cáo từ bệnh viện hàng đầu thành phố: “Đây là báo cáo độc lý học của Khổng Bình, và báo cáo kiểm tra viên nang giảm đau mà anh ấy dùng hàng ngày.”
Cô chỉ vào một dòng trong bản báo cáo độc lý học: “Thành phần giống nhau, đều là thuốc chống trầm cảm. Thuốc của viện điều dưỡng này được vận chuyển từ viện bên cạnh sang. Ban đầu, chúng tôi định kiểm tra camera kho thuốc để xem có phát hiện được điều gì không.”
Điền Hoằng, với kinh nghiệm phá án dày dặn, lắc đầu: “Nếu đã vậy, nên bắt đầu từ những người tiếp xúc với nhân viên kho thuốc của cả hai viện trước.”
Thẩm Diệc ngồi ở ghế phụ lái cũng chú ý lắng nghe câu chuyện của họ, rồi lập tức tắt màn hình máy tính.
Điền Hoằng nhận xét: “Phương hướng của mọi người từ đầu đã sai rồi, hơn nữa……”
Anh nhìn về phía Chu Hoài Hạ và Khổng Bình: “Các cậu nên báo cảnh sát trước.”
Cảnh sát đều phải tuân theo quy trình phá án hợp pháp. Nếu anh biết được chuyện này, đã không cần phải lén lút đến đây.
“Đội trưởng, chiều nay chúng tôi mới biết thuốc bị đổi.” Lữ Cẩn quỳ gối bám vào lưng ghế trước, không nhịn được mà giải thích.
“Là tôi quyết định không báo cảnh sát.” Khổng Bình nói: “Tôi nghĩ chỉ nhắm vào một mình tôi.”
Nếu đúng thật là nhắm vào một mình anh ấy, tình hình sự việc sẽ khác, và quân đội chắc chắn sẽ tham gia.
Điền Hoằng nhìn ba người trẻ tuổi trong xe, rất muốn nói với Khổng Bình rằng, vậy càng không nên kéo họ vào chuyện này.
“Nếu Chu Hoài Hạ đã báo với tôi, ngày mai sau khi hoàn tất thủ tục chính thức,” Điền Hoằng nói, “tôi có thể cho người đi lấy danh sách những ai từng tiếp xúc với thuốc.”
“Ờ thì…… Điền đội trưởng à.” Thẩm Diệc quay đầu: “Tôi đã liệt kê toàn bộ danh sách ra rồi.”
Điền Hoằng ngạc nhiên.
Chu Hoài Hạ im lặng.
Công khai thực hiện hành vi xâm nhập trái phép ngay trước mặt cảnh sát, Thẩm Diệc đúng là coi trời bằng vung. Chu Hoài Hạ chỉ cảm thấy may mắn vì đội trưởng Điền cũng không quá cứng nhắc.
Thẩm Diệc đặt màn hình máy tính ra giữa: “Tôi đã loại trừ hai nhân viên bê vác thuốc, vì họ chỉ tiếp xúc với thuốc khi đóng gói. Vậy trong kho thuốc, những người có thể tiếp xúc với thuốc của cả hai viện gồm có năm dược sĩ và ba nhân viên quản lý thuốc.”
Cậu ấy gõ trên bàn phím, mấy cái tên được đánh dấu vàng hiện lên: “Mặt khác, đối chiếu lại những nhân sự phụ trách thuốc giảm đau, thuốc kháng sinh và thuốc chống trầm cảm trong vòng một tháng qua, cuối cùng còn lại hai dược sĩ và một nhân viên quản lý thuốc. Họ đều ký tên lên danh sách thuốc được chuyển đến viện điều dưỡng.”
Điền Hoằng nghi ngờ nhìn cậu ấy: “Giờ cậu đang làm công việc gì?”
Tốc độ còn nhanh hơn so với nhân viên kỹ thuật.
Thẩm Diệc khiêm tốn: “Sinh viên năm 3.”
Điền Hoằng: “Đại học S?”
Thẩm Diệc: “Đúng vậy.”
Điền Hoằng: “…… Đúng thật có nhiều người kỳ lạ.”
Hai sinh viên Đại học S khác không hiểu sao mình cũng bị vạ lây.
“Đêm nay là một lần duy nhất và cuối cùng.” Điền Hoằng cảnh cáo, “Bằng không sau này nếu trong Cục thấy…”
Thẩm Diệc đồng ý: “Được, đội trưởng, chắc chắn rồi.”
Điền Hoằng im lặng.
Anh cố gắng bỏ qua cảm giác quen thuộc này: “Cậu mở rộng thời gian đối chiếu lên hai tháng đi.”
Bệnh nhân của Ngô Linh xảy ra chuyện là vào hai tháng trước.
Thẩm Diệc lại mở máy tính ra một lần nữa: “Chờ một lát.”
Một lát sau, Thẩm Diệc nói: “Sau khi mở rộng thời gian giới hạn, nhân viên quản lý thuốc có thay đổi, nhưng dược sĩ thì vẫn là hai người này.”
Điền Hoằng: “Có thể tra được thời gian làm việc của hai người này không?”
“Có thể.” Thẩm Diệc truy xuất thời gian làm việc của hai người từ hệ thống.
Bình thường, hai dược sĩ ngoài việc cấp phát thuốc, còn phụ trách kiểm tra thời hạn sử dụng và bảo quản thuốc, kiểm tra ghi chép tồn kho định kỳ, và kiểm tra ngẫu nhiên chất lượng thuốc.
Điền Hoằng nói: “Để tất cả những số liệu giám sát cậu lấy được vào trong ổ cứng đi.”
Thẩm Diệc làm theo: “Được ạ.”
Điền Hoằng gật đầu, rồi giơ tay rút ổ cứng ra, nhanh chóng bỏ vào túi.
Thẩm Diệc nhất thời ngơ ngác.
Điền Hoằng đẩy cửa đi ra, nhìn Khổng Bình: “Còn lại giao cho tôi điều tra, tình huống cụ thể ra sao đến lúc đó tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với anh.”
Rồi anh chỉ vào ba sinh viên trong xe: “Còn về các cậu…… Bây giờ thì từng người về ngủ đi.”
Lữ Cẩn mặt đầy vẻ tiếc nuối: “A?”
Không thể tiếp tục tham dự à?
Điền Hoằng im lặng rồi nói với cô: “Nếu cô cảm thấy hứng thú với nghề này, cứ thi vào là được, còn nhiệm vụ bây giờ là học hành cho tốt.”
Lữ Cẩn thành thật trả lời: “Ồ.”
Điền Hoằng lập tức cầm ổ cứng rời đi, còn lại bốn người trong xe đưa mắt nhìn nhau.
Mãi lâu sau, Khổng Bình mở miệng: “Đội trưởng Điền nói đúng, các cậu …… không nên dây vào chuyện này.”
“Cho dù thế nào, vẫn cảm ơn các cậu.” Tuy rằng Khổng Bình không biết vì sao họ lại tìm đến mình chính xác như vậy, anh đành tạm thời tin rằng họ thật sự ngẫu nhiên phát hiện manh mối ở viện điều dưỡng.
Thẩm Diệc xua tay: “Cứu người, nên làm mà.”
Lữ Cẩn tán đồng: “Không sai.”
Chu Hoài Hạ: “Khổng Bình, chúng tôi đưa anh về trước.”
Hiệu suất làm việc của Điền Hoằng rất nhanh. Ngày hôm sau, anh đã xin phép cấp trên xong, cử đội viên của mình kiểm tra camera giám sát. Giữa trưa, anh dẫn người đến Viện điều dưỡng Tâm thần Tùng Sơn, niêm phong phòng hồ sơ, đồng thời triệu tập dược sĩ và nhân viên quản lý kho thuốc đến để phối hợp điều tra.
Mặt khác, khi đang tra xét tất cả mọi người ở kho thuốc, Điền Hoằng cho người đưa bệnh nhân của cả hai viện đi lấy mẫu để làm kiểm tra độc lý học.
Bởi vì từng có người bệnh tự sát, nhưng đây không phải tình huống đặc thù, nên nếu không có người nhà thì không thể kiểm tra. Cũng không thể phán đoán chính xác từ hồ sơ bệnh án là thuốc có vấn đề hay không.
Chỉ có thể kiểm tra trong đơn thuốc có thiếu thuốc chống trầm cảm hay không.
Điền Hoằng yêu cầu đưa ra hồ sơ quản lý thuốc và công tác của các dược sĩ ở kho thuốc trong mười năm qua để đối chiếu từng cái một. Tuy tốn nhiều thời gian, nhưng nếu điều tra kỹ lưỡng là có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt.
“Đội trưởng.” Tôn Vi tra được một vài thứ: “Thạch Tú Thanh từng có hai lần bị xử phạt nội bộ.”
Thạch Tú Thanh là tên của nữ dược sĩ trong hai dược sĩ kia.
Điền Hoằng nhíu mày: “Xử phạt gì?”
Tôn Vi đưa tài liệu đã in ra cho anh: “Lần đầu tiên là vào mười một năm trước, bà ấy không phát hiện thuốc quá hạn kịp thời, khiến người bệnh uống nhầm rồi bị phát hiện. Lần thứ hai là mười năm trước, có điều dưỡng phát hiện bà ấy phát sai liều thuốc, nhưng vì người bệnh chưa dùng nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên vẫn là xử phạt nội bộ.”
Điền Hoằng lật xem tài liệu trong tay: “Cậu bảo Dư Thiên Minh xem xét kỹ camera giám sát Thạch Tú Thanh làm việc ở kho thuốc, ngoài ra điều tra kỹ về bà ấy.”
Điều tra liên tục gần một tuần, Điền Hoằng lại triệu tập Thạch Tú Thanh một lần nữa.
Một người phụ nữ trung niên rất bình thường, 46 tuổi, thân hình gầy gò, ngồi trong căn phòng thẩm vấn xa lạ, nhìn khắp nơi xung quanh.
Điền Hoằng nhìn bà ấy rồi hỏi: “Thạch Tú Thanh, cô biết vì sao mình bị đưa đến đây không?”
Thạch Tú Thanh: “Họ nói kho thuốc xảy ra vấn đề, nhưng điều này cũng không liên quan đến tôi.”
“Chúng tôi đã hỏi thăm hàng xóm và đồng nghiệp của cô, bao gồm cả bạn cùng phòng trước kia của cô.” Điền Hoằng nói, “Họ đều dùng chung một từ “cố chấp” để hình dung về cô?”
Thạch Tú Thanh nhíu mày, giữa trán hằn lên hai vết nhăn: “Thì sao, tôi phạm pháp ư?”
“Cố chấp không phạm pháp.” Điền Hoằng nhìn chằm chằm bà ấy lạnh lùng nói, “Nhưng cố chấp đi hại người thì phạm pháp.”
Thạch Tú Thanh thể hiện thái độ không hợp tác: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Điền Hoằng đặt một chồng tài liệu ở trước mặt bà ấy: “Cô công tác tại Viện Tâm thần Tùng Sơn hai mươi năm. Từ mười năm trước, khi cô bắt đầu phát thuốc cho người bệnh, tình trạng như vậy tăng lên theo từng năm, cho đến hai năm gần đây, số lượng tử vong bắt đầu tăng nhiều.”
Thạch Tú Thanh không mở tài liệu ra, bà ấy cảm thấy rất quá đáng: “Những người đó đều là bệnh nhân tâm thần, tình hình vốn đã không ổn định, không phải cứ uống thuốc là có thể khỏi hẳn. Dược sĩ nào có thể đảm bảo người bệnh qua tay mình chắc chắn sẽ khôi phục?”
Điền Hoằng cũng không quá ngạc nhiên với cách giải thích của bà ấy. Anh quay về chỗ ngồi, cầm lấy văn kiện: “Cô rất cẩn thận, luôn tránh được camera giám sát khi đổi thuốc, nhưng cô giải thích thế nào về những báo cáo độc lý này?”
Báo cáo kiểm tra độc lý của những người bệnh trong Viện Tâm thần Tùng Sơn, hôm nay đã có kết quả.
Người bệnh qua tay Thạch Tú Thanh, liều lượng của hơn một nửa số thuốc trong cơ thể đều không hợp lý, hoặc là không có, thậm chí còn thêm cả những loại thuốc không nên có.
Thạch Tú Thanh im lặng.
Sắc mặt Thạch Tú Thanh dần trở nên âm u. Mãi lâu sau, bà ấy mới mở miệng hỏi: “Vì sao các người đột nhiên điều tra chuyện này? Không thể có người phát hiện được.”
Bà ấy chỉ đổi thuốc trong viên nang, sao lại có người phát hiện?
Người nhà của những bệnh nhân tâm thần đã chết đều cảm thấy bình thường, tại sao đột nhiên cảnh sát lại điều tra đến?
Điền Hoằng nhìn chằm chằm bà ấy: “Ngô Linh biết không?”
“Ai?” Thạch Tú Thanh mãi mới kịp phản ứng: “Cô ấy tố cáo tôi sao? Không đúng, không phải cô ấy đã chết rồi sao?”
Rõ ràng khi anh nhắc đến Ngô Linh, Thạch Tú Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không biết Ngô Linh từng hoài nghi chuyện người bệnh tự sát.
Điền Hoằng cũng từng điều tra mối quan hệ của bà ấy và tài xế gây tai nạn với Ngô Linh, không hề liên quan.
…… Ngô Linh chết chỉ đơn giản là trùng hợp?
“Cô làm vậy vì điều gì?” Điền Hoằng tiếp tục hỏi.
“Thành tích tốt nghiệp của cô rất tốt, mấy năm trước chưa từng có chuyện phát sai liều thuốc, cho đến mười năm trước.” Điền Hoằng nhìn bà ấy nói: “Là vì mười năm trước phía bệnh viện đã vu tội rồi xử phạt cô?”
Thạch Tú Thanh cười mỉa: “Người phát nhầm thuốc là một dược sĩ phụ trách khác, chỉ vì anh ta là con trai của lãnh đạo, liền đẩy tội lên người tôi.”
“Nếu tôi đã bị xử phạt, mà lại không làm sai. Vậy sao có thể xứng đáng với việc xử phạt đó chứ.”
Không ngờ mới phát sai liều thuốc được một năm đã bị phát hiện. Bên phía viện đã liên hệ riêng với bà ấy nói rằng vì lần trước đã chịu tội thay nên không cách chức, chỉ phạt nội bộ.
Lại một lần nữa.
Thạch Tú Thanh càng uất hận trong lòng. Sau này, khi tiếp xúc với thuốc, bà ấy càng cẩn thận hơn, âm thầm chờ người bệnh xảy ra chuyện để tổn hại thanh danh của viện, nhưng hiệu quả quá chậm.
Hai năm trước, bà ấy thử đổi thuốc trầm cảm. Quả nhiên sau đó, tình trạng người bệnh càng nghiêm trọng hơn, thậm chí bắt đầu tự sát.
“Đội trưởng.” Tôn Vi thấy Điền Hoằng đi ra, gọi một tiếng.
Điền Hoằng gật đầu: “Cậu sửa lại ghi chép khi thẩm vấn đi.”
Anh quay lại văn phòng, ngồi một hồi, lấy ra hồ sơ bệnh án của người bệnh cuối cùng tự sát do Ngô Linh phụ trách.
Người phát thuốc đúng là Thạch Tú Thanh.
Tuy thi thể người bệnh đã hỏa táng, không thể kiểm tra, nhưng Thạch Tú Thanh đã thừa nhận bà ấy đã đổi thuốc.
Ngô Linh nghi ngờ không sai, đáng tiếc…… Cô không bao giờ có thể biết được sự thật.
“Tôi đi ra ngoài một chuyến.” Điền Hoằng nói với mấy thành viên trong đội rồi cầm chìa khóa xe ra khỏi văn phòng.
Tôn Vi nhìn bóng anh ấy, giọng điệu khó hiểu nói: “Vụ án đã tra xong rồi, đội trưởng vẫn không vui thế nhỉ.”
“Nhiều người bệnh chết một cách lặng lẽ như vậy, đội trưởng không vui cũng là bình thường.” Dư Thiên Minh ngẩng đầu: “Nhưng mà, vụ án kín đáo đến mức này là ai đã phát hiện thế?”
Tôn Vi: “Hình như là do người của viện điều dưỡng bên cạnh uống thuốc thấy hơi lạ mới phát hiện ra.”
Điền Hoằng lái xe đến cổng Viện Tâm thần, lấy ra giấy chứng nhận, rồi đi thẳng vào.
Từ khi cảnh sát đến viện bên cạnh, lại thu thập mẫu của hai bệnh viện, đã không ít người nghe ngóng được tin tức, bắt đầu làm thủ tục xuất viện.
Khổng Bình cũng là một trong số đó, anh ấy nhận được thông báo, được chuyển đến một viện điều dưỡng khác trong quân đội, nhưng không phải ở trong thành phố S.
Điền Hoằng tìm được mấy người bọn họ ở phòng 105, bốn người ngồi trên bàn đánh bài. Mặt Lữ Cẩn và Khổng Bình bị dán đầy sợi giấy, trên mặt Thẩm Diệc cũng có mấy cái, chỉ có mặt Chu Hoài Hạ là sạch sẽ, cánh tay phải của cô đã tháo băng, tay cầm bài còn mắt mơ màng như sắp ngủ.
Hành lý của Khổng Bình đã dọn xong đặt ở bên cạnh.
“Đội trưởng?” Lữ Cẩn gỡ giấy trên mặt xuống: “Vụ án điều tra sao rồi? Vừa hay lát nữa Khổng Bình phải đi rồi.”
Điền Hoằng gật đầu, nói ngắn gọn cho bọn họ chuyện của Thạch Tú Thanh, lại nói với Khổng Bình: “Không phải nhắm vào một mình anh, thuốc anh uống được phát ngẫu nhiên. Trước đây viện điều dưỡng cũng có bệnh nhân uống phải, nhưng có lẽ không có biểu hiện rõ như anh, nên vẫn không có ai phát hiện ra.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Khổng Bình nhìn thông báo trên điện thoại, đứng dậy cầm túi hành lý của mình, nói với mấy người họ: “Họ tới đón tôi rồi, đến lúc đi rồi.”
“Khổng Bình, bọn tôi tiễn anh.” Thẩm Diệc nói, “Dù sao tôi cũng xuất viện.”
Điền Hoằng thấy thế, cũng theo bọn họ ra ngoài.
“Khổng Bình, sau này anh muốn làm gì?” Trên đường đi, Lữ Cẩn hỏi anh ấy.
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Khổng Bình cười cười, “Nhưng có lẽ vẫn sẽ được ở lại bộ đội.”
Anh ấy quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở người đi cuối cùng đang cúi đầu đi: “Chu Hoài Hạ, sau này có chuyện gì, có thể tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thể giúp, chắc chắn sẽ giúp.”
Chu Hoài Hạ ngẩng đầu, chầm chậm nói: “Không được, đi tìm anh, vậy là sẽ gặp phải phiền phức gì đó rồi.”
Khổng Bình cười ra tiếng: “Được, tốt nhất đừng gặp phải phiền phức gì.”
“Tìm tôi cũng được.” Điền Hoằng ở bên cạnh nói.
Chu Hoài Hạ: “Tôi hy vọng tôi chẳng cần tìm ai.”
Cô chỉ muốn ngủ ngon mỗi ngày.
Một chiếc xe lặng lẽ dừng ở cổng lớn. Mãi cho đến khi Khổng Bình đi ra, mới có hai người đi xuống, nhìn khí thế cũng biết là bộ đội.
Vừa xuống đã cúi chào với Khổng Bình, Khổng Bình cúi chào lại, đi theo lên xe, vẫy tay với mọi người bên ngoài: “Đi đây, có duyên gặp lại.”
Lữ Cẩn: “Khổng Bình hẹn gặp lại!”
Thẩm Diệc: “Khổng Bình, baiii~”
Chu Hoài Hạ vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe kia quay đầu rời đi.
“Cuối cùng cũng có thể xuất viện.” Thẩm Diệc đột nhiên đứng dậy từ xe lăn, giơ tay về phía Lữ Cẩn: “Chìa khóa xe, tôi lái.”
“……” Điền Hoằng nhìn qua chân cậu ta, sau đó quay đầu nhìn Chu Hoài Hạ, “Gãy chân ư?”
Mặt Chu Hoài Hạ không đổi, đáp: “Hồi phục rồi.”
“Được được.” Điền Hoằng lắc đầu, “Tôi về Cục trước, các người đừng gặp phải chuyện gì đó.”
“Được.” Chu Hoài Hạ đồng ý.
Cô nhìn Thẩm Diệc đang lái xe lại đây, Lữ Cẩn lên xe, quay người ánh mắt nhìn về phía Điền Hoằng, đột nhiên hỏi: “Đội trưởng Điền, anh thấy chiếc xe này khi nào?”
Cô nhớ rõ ngày đó ở dưới chân núi, hắn có hỏi một câu về chiếc xe này.
Điền Hoằng quay đầu lại, nhìn về phía cô: “Ngày Ngô Linh xảy ra chuyện, chiếc xe của mấy người đã đỗ ở làn đường bên phải.”
Ngô Linh là vợ của bạn anh ấy, Chu Hoài Hạ đã nghe Điền Hoằng nhắc qua.
Chu Hoài Hạ sửng sốt: “Là…… người bị đụng xe trên lối đi bộ?”
Điền Hoằng kéo cửa xe, không quay đầu lại: “Đúng vậy.”
Nhớ tới Ngô Linh, trong lòng anh đều có ít nhiều tiếc nuối.
Lữ Cẩn mở cửa sau xe, nói: “Chu Hoài Hạ, lên xe.”
Bên kia Điền Hoằng đã lên xe đóng cửa, Chu Hoài Hạ bước về phía trước vài bước, ngồi lên xe Thẩm Diệc.
“Mọi người về trường trước, hay là định đi đâu?” Thẩm Diệc hỏi các cô.
Lữ Cẩn không chút do dự: “Về trường, tôi phải học tập.”
Chu Hoài Hạ dựa vào cửa sổ nhíu mày: “Về trường.”
Tiểu Chu: Cảm giác không đúng lắm