Chương 30: Tôi muốn báo cảnh sát.
...
Khổng Bình lùi lại, kéo giãn khoảng cách, dường như camera vẫn ghi lại được động tác giật tai nghe ở phía đối diện.
Yên tĩnh.
Cả phòng 106 lúc này tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ba người đang tụm lại bên bàn đọc sách đồng loạt im lặng, mím chặt môi, nín thở, không dám cử động.
Đặc biệt, Chu Hoài Hạ không hiểu sao lại như bị đóng đinh tại chỗ, tay trái cầm tai nghe của Thẩm Diệc vẫn lơ lửng giữa không trung. Cô từ từ nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại những lời mình vừa nói.
Đã nói rồi sao?
Có lẽ là chưa, chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy là ổn thôi.
Nếu cô lùi lại mười nghìn bước mà nói, đội trưởng Điền Hoằng cũng chưa chắc đã nghe thấy câu cô vừa thốt ra. Và nếu cô lùi thêm mười nghìn bước nữa, dù hắn có nghe được cũng chưa chắc biết đó là cô.
Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Chu Hoài Hạ tự an ủi mình.
Lúc này, trong phòng hồ sơ tại tầng hầm của Bệnh viện Tâm thần Tùng Sơn, cả hai bên đều nhận ra kỹ năng của đối phương không cùng một hệ thống đào tạo.
Điền Hoằng giơ tay ra hiệu Khổng Bình dừng lại. Sau khi Khổng Bình biết Chu Hoài Hạ quen hắn, anh cũng ngừng chiến.
Thế là, Điền Hoằng tranh thủ đeo tai nghe lên, hỏi phía đối diện: “Sao không nói tiếp?”
Trong phòng 106, Lữ Cẩn và Thẩm Diệc từ từ quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Hạ ở bên phải. Họ vẫn mím chặt miệng, chỉ có đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên. Chu Hoài Hạ vờ như không thấy.
Điền Hoằng ở phía đối diện nói: “Đừng nghĩ rằng không phát ra tiếng thì tôi không biết cô là ai.”
Hiển nhiên hắn đã phát hiện ra camera mini trong ngực Khổng Bình. Trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên camera, tưởng chừng như muốn xuyên qua màn hình để nhìn rõ người đang ở trước máy tính.
“Giọng điệu uể oải, trẻ và thích nuốt âm cuối, từ trước đến nay tôi chỉ gặp một người.” Điền Hoằng lạnh lùng nói: “Chu Hoài Hạ.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Chỉ nói nửa câu mà cũng nhận ra ư? Chu Hoài Hạ chỉ có thể cam chịu số phận: “... Đội trưởng Điền, chào buổi tối.”
Điền Hoằng nhìn Khổng Bình, rồi lại nói về phía Chu Hoài Hạ: “Một thời gian không gặp, cô lại quen thêm được nhiều người tài giỏi nhỉ.”
Điền Hoằng tự nhận kỹ năng của mình trong đội cảnh sát cũng thuộc dạng khá, nhưng so ra thì hoàn toàn kém người đối diện. Mỗi đòn của đối phương đều nhắm vào chỗ chí mạng, thậm chí hắn còn cảm nhận được một luồng sát khí đã từng trải qua gió tanh mưa máu từ trên người đối phương.
Đối phương chắc chắn không phải một bộ đội bình thường.
Chu Hoài Hạ lau mồ hôi: “Bạn chung phòng bệnh, cũng là tình cờ gặp gỡ thôi.”
“Vậy sao?” Điền Hoằng hỏi cô: “Cô ở bệnh viện tâm thần ư?”
Chu Hoài Hạ: “... Không phải, bạn trai tôi ở viện điều dưỡng bên cạnh.”
Điền Hoằng nhướn mày, ừ một tiếng: “Lại là bạn trai, bạn cùng phòng của bạn trai cô tới đây làm gì?”
Chu Hoài Hạ lảng sang chuyện khác: “Đội trưởng Điền, có phải anh đang làm nhiệm vụ bí mật không?”
Lúc này, đến lượt Điền Hoằng lại im lặng: “...” Nhiệm vụ bí mật cái con khỉ!
Hắn âm thầm điều tra, nhưng vẫn không lấy được hồ sơ bệnh án của những người bệnh trong Viện điều dưỡng Tâm thần Tùng Sơn. Hắn chỉ có thể lấy lý do thu dọn đồ đạc cho Ngô Linh, từ miệng đồng nghiệp của cô hỏi thăm về phòng hồ sơ, rồi lén đi vào.
Mãi mới tránh được đám đông, làm lệch hướng hai cái camera, lặng lẽ lẻn vào phòng hồ sơ. Cửa tủ còn chưa kịp mở ra, đã có thêm một người nhanh chóng lẻn vào theo.
Nếu việc này bại lộ, chắc chắn hắn sẽ bị kỷ luật, nghiêm trọng hơn còn có thể bị cách chức tạm thời.
Nhưng Ngô Linh đã chết, Điền Hoằng không thể để sự hoài nghi cứ bén rễ trong lòng mình.
Trong giây phút im lặng ngắn ngủi, hai bên đều đã nhận ra hành động nhỏ của đối phương, thế là lại chìm vào khoảng yên lặng.
“Đội trưởng Điền...”
“Mấy người tới đây...”
Hai người đồng thời nói, cũng đều dừng lại.
Điền Hoằng: “Cô nói trước đi.”
Chu Hoài Hạ hắng giọng, nói rõ ràng từng chữ: “Đội trưởng Điền, tôi muốn báo cảnh sát.”
Người dân báo cảnh sát, là lẽ đương nhiên.
Anh Khổng à, xin lỗi nhé.
Điền Hoằng: “... Cô nói đi.”
Chu Hoài Hạ: “Là thế này, bạn chung phòng của bạn trai tôi nghi ngờ có người đổi thuốc của anh ta, khiến...”
“Khoan đã.” Điền Hoằng lấy điện thoại ra, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất: “Cô gọi cho tôi rồi nói.”
Điện thoại có chức năng ghi âm.
Thế là, Chu Hoài Hạ lấy điện thoại ra, gọi sang cho Điền Hoằng: “... Khiến anh ta tự sát một cách vô thức, vậy nên bọn tôi định ban đêm lẻn vào phòng máy, tìm chứng cứ.”
Điền Hoằng đưa tai nghe trong tay cho Khổng Bình. Từ lúc nghe được “tự sát một cách vô thức” liền nhíu mày. Chờ Chu Hoài Hạ nói xong, anh ngắt cuộc gọi và im lặng một lúc: “Tôi cũng đến để điều tra chuyện này.”
Khổng Bình và cả ba người ngồi trước máy tính đều kinh hãi.
Điền Hoằng: “Vợ của bạn tôi là y tá ở đây, cô ấy nghi ngờ những người bệnh tự sát ở Viện điều dưỡng Tâm thần Tùng Sơn mấy năm gần đây đều có điểm bất thường.”
Thẩm Diệc ở trước máy tính nhỏ giọng nói: “Người bệnh ở bệnh viện tâm thần vốn đã không bình thường rồi.”
“Nghe đội trưởng nói xong đã!” Lữ Cẩn liếc xéo hắn ta.
Thẩm Diệc giơ hai ngón tay kéo miệng mình.
“Chủ nhật tuần trước cô ấy qua đời.” Điền Hoằng nói: “... Nên tôi đến đây điều tra.”
Hắn không ngờ tới chuyện này còn liên lụy đến cả viện điều dưỡng bên cạnh.
“Xem ra, có lẽ chúng ta đều điều tra cùng một chuyện.” Khổng Bình hỏi hắn: “Anh cũng đến phòng máy à?”
Điền Hoằng lắc đầu: “Tôi tới tìm hồ sơ bệnh án của người bệnh và hồ sơ tử vong. Bọn họ không đăng lên hồ sơ điện tử, chỉ có hồ sơ giấy.”
“Tôi đến phòng máy để lấy số liệu giám sát.” Khổng Bình hơi ngừng lại rồi nói, “Bản lĩnh của anh trong đội hình sự đúng là không tồi đấy.”
Anh ta còn thêm cả từ hạn định.
Điền Hoằng hỏi anh ta: “Cậu bên quân đội?”
Khổng Bình không phủ nhận: “Tạm thời xuất ngũ.”
Quân đội không có cách nói kiểu “tạm thời xuất ngũ”, hoặc là có sắp xếp đặc biệt, hoặc là trực tiếp ra quân hoặc là chuyển ngành.
Điền Hoằng nhớ tới Chu Hoài Hạ nói anh ta là bệnh nhân của viện bên cạnh, nhưng rõ ràng mọi cử chỉ của đối phương đều bình thường.
“Khổng Bình.” Khổng Bình giơ bàn tay, có lẽ đoán được sự hoài nghi của hắn, tự giới thiệu: “Tạm thời tôi cũng không biết mình phải giải nghệ hay chuyển ngành, cấp trên bảo tôi cứ nghỉ ngơi trước.”
Cho dù thế nào, anh ta cũng không thể ở lại quân đội nữa.
Điền Hoằng bắt tay anh ta, lúc này mới nhận ra dường như tay Khổng Bình có vấn đề.
“Anh Khổng, anh đến phòng máy trước.” Chu Hoài Hạ cắt ngang sự giao lưu của hai người, “Nếu lát nữa bảo vệ đi ra khỏi WC, anh khó mà xuống được tầng hầm.”
“Được.” Khổng Bình đồng ý.
Chu Hoài Hạ gọi điện cho Điền Hoằng: “Đội trưởng Điền, nếu bảo vệ tới phòng hồ sơ, tôi sẽ nhắc anh.”
Có người nhắc nhở, Điền Hoằng thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
...
Chờ đến khi Khổng Bình xuống tầng hầm thứ hai, anh ta mới biết cần quét thẻ mới vào được phòng máy: “...”
Trước đây trong đội nhiệm vụ của anh ta chủ yếu là tiêu diệt kẻ địch, nên quá trình Khổng Bình đi vào phòng máy thu thập số liệu cũng không thuần thục lắm.
“Hẳn là ở thắt lưng của bảo vệ.” Chu Hoài Hạ nhớ rõ trên hông của đối phương có đeo một tấm thẻ.
Khổng Bình ngẩng đầu quan sát xung quanh: “Không cần, phòng máy tính hệ thống điều hòa và ống thông gió riêng, tôi bò từ bên đó vào.”
Anh ta đi dạo một vòng quanh tầng hầm thứ hai, cuối cùng cũng tìm được lối vào ống thông gió.
“Đội trưởng Điền, bảo vệ sắp lên tầng hầm thứ nhất.” Chu Hoài Hạ chăm chú nhìn vào camera, nói với đầu phía điện thoại bên kia. Thẩm Diệc cũng bắt đầu nhắc nhở Khổng Bình.
Điền Hoằng đang mở cửa tủ lập tức tắt đèn pin, yên lặng trốn bên cạnh tủ.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Bảo vệ lê bước chân, tiếp tục tuần tra từ tầng hầm thứ nhất xuống tầng hầm thứ hai rồi lại đi lên.
Cùng lúc này, Khổng Bình đã thuận lợi chui vào phòng máy bằng ống thông gió. Anh ta nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn căn phòng toàn máy móc: “Thẩm Diệc, tôi phải cắm ổ cứng ở đâu?”
Thẩm Diệc nhìn theo camera mini trước ngực Khổng Bình, chỉ anh ta cắm ổ cứng ở máy chủ của phòng máy.
Bên phòng hồ sơ, Điền Hoằng dùng kẹp giấy mở khóa cánh tủ. Bắt đầu tìm kiếm hồ sơ của những người tự sát mười năm nay, hắn không kịp nhìn kỹ, chỉ có thể chụp ảnh trước.
“Bảo vệ đang lên tầng hầm thứ nhất.” Chu Hoài Hạ nhắc nhở.
Điền Hoằng tắt điện thoại, im lặng quỳ trên mặt đất.
“Hắn đi rồi.”
...
Một giờ sau, Khổng Bình và Điền Hoằng lần lượt rời khỏi Viện điều dưỡng Tâm thần Tùng Sơn.
Có Thẩm Diệc kiểm soát camera, việc đi ra dễ dàng hơn rất nhiều.
Chín giờ, viện điều dưỡng bắt đầu kiểm tra từng phòng.
Chu Hoài Hạ cùng Lữ Cẩn lái xe rời khỏi viện điều dưỡng. Sau khi Khổng Bình đưa ổ cứng cho Thẩm Diệc thì quay lại phòng 105.
Chín giờ mười lăm phút, y tá An Nhã Uyển rời khỏi khu tầng một. Thẩm Diệc và Khổng Bình trèo từ ban công ra.
Thẩm Diệc ngồi trên xe lăn điện, trên đùi chất đống túi lớn túi nhỏ. Hai người cùng nhau chuồn khỏi viện điều dưỡng.
Khổng Bình vừa chạy vừa nhìn Thẩm Diệc trên xe lăn, như suy tư gì đó: “Chân cậu gãy thật hả?”
Vốn còn tưởng cậu ta lừa người khác, nhìn đôi chân này không rời khỏi xe lắm, hình như gãy thật.
Thẩm Diệc: “... Xe lăn cũng tốt mà.” Đỡ phải đi bộ.
Bọn họ mở cổng sắt đi thẳng ra ngoài. Vừa ra khỏi, có ánh đèn lóe lên hai lần ở phía gần đó.
Là Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn. Sau khi rời đi, hai người họ đi được một quãng rồi dừng lại ở gần đây.
Thẩm Diệc ném tất cả túi lên ghế phụ, nhanh nhẹn đứng dậy, cất xe lăn vào cốp, ngồi trên xe xắn tay áo lên: “Số liệu lấy được rồi, để tôi kiểm tra xem viện bên cạnh có làm điều gì khuất tất không.”
Chu Hoài Hạ và Khổng Bình đều ngồi ở ghế sau, cô nói: “Đội trưởng Điền đang chờ chúng ta dưới chân núi.”
“Đội trưởng Điền là đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách chuyện hăng hái làm việc nghĩa của mọi người mấy lần trước đó à?” Thẩm Diệc tay vừa gõ bàn phím, miệng nói không ngừng.
“Thẩm Diệc.” Chu Hoài Hạ lạnh lùng, “Cậu có thể câm miệng không?”
Thẩm Diệc lập tức đồng ý: “Được.”
Khổng Bình cúi đầu cười, không nói gì.
Một chiếc SUV màu đen lặng lẽ đỗ lại ven đường dưới chân núi. Ngay khi đèn xe chiếu vào biển số xe, Chu Hoài Hạ nhắc nhở: “Là xe của Đội trưởng Điền.”
Lữ Cẩn nghe vậy, lập tức phanh lại, dừng ở bên cạnh.
Điền Hoằng xuống xe, nhìn chằm chằm chiếc Phantom một lát, nói với Lữ Cẩn vừa hạ cửa kính xuống, hỏi: “Chiếc xe này... Là của các cô?”
Lữ Cẩn: “Không phải tôi, là của Thẩm Diệc... à, bạn trai Chu Hoài Hạ.”
Cô cố gắng lấp liếm, nhưng vẻ mặt cứng ngắc không bằng sự tự nhiên của Chu Hoài Hạ.
Chu Hoài Hạ mở cửa ghế sau, ngồi vào giữa để Điền Hoằng có thể vào ngồi.
Điền Hoằng tiến vào đóng cửa xe, nhìn thấy ở ghế phụ điều khiển có một nam sinh xa lạ tóc bạch kim, cậu ta đang mở máy tính, ngón tay di chuyển trên bàn phím.
Xem ra người kiểm soát camera chính là cậu ta.
“Mấy người phân công rất rõ ràng.” Điền Hoằng nói một câu mơ hồ với Chu Hoài Hạ.
Chu Hoài Hạ từ từ dựa vào ghế sau, chỉ chỉ về phía Khổng Bình ở bên cạnh: “Đội trưởng Điền, người bị hại ở đây.”
Nhắc tới cái này, vẻ mặt Điền Hoằng lập tức nghiêm túc: “Vốn tôi chỉ định điều tra xem ở bệnh viện tâm thần này có thật sự có chuyện người bệnh tự sát hay không, không ngờ mấy người đột nhiên xuất hiện.”
Anh ta vốn cũng không xác định được có chuyện người bệnh tự sát hay không, nhưng Ngô Linh bất chợt qua đời, xuất phát từ trực giác nhiều năm làm cảnh sát hình sự, hắn không thể không suy xét đến những khả năng khác.
Điền Hoằng cũng không ngờ còn có một người bị hại, còn xuất thân từ quân đội.
“Nguồn gốc của thiết bị giám sát này có hơi nhạy cảm, tuy vừa rồi cô báo cảnh sát, nhưng tôi không xin phép từ trước.” Điền Hoằng nhìn màn hình máy tính của Thẩm Diệc, “Có thể sẽ bị coi là chứng cứ phi pháp.”
“Cứ điều tra trước.” Khổng Bình nói, “Tra rõ rồi, tôi quay về báo cáo.”
Điền Hoằng nhìn Khổng Bình, dường như nhận ra điều gì đó từ trong lời nói của anh ta.
“Vậy nói rõ ràng chuyện cậu muốn tự sát đi.” Điền Hoằng mở điện thoại ghi âm, hỏi Khổng Bình.
Khổng Bình nói mình ở viện điều dưỡng từng có vài lần muốn tự sát, đề cập đến chuyện Chu Hoài Hạ và Thẩm Diệc khi đi thăm quan đã cứu hắn, sau đó Lữ Cẩn đề nghị kiểm tra về độc tính, phát hiện thuốc giảm đau của mình có vấn đề.
Còn về chuyện chi tiết giữa anh ta và ba người Chu Hoài Hạ, Khổng Bình chỉ tóm tắt chứ không kể kỹ càng.
Còn về Điền Hoằng có nhận ra hay không thì trên mặt hắn cũng không để lộ ra.