Chương 17: Quen biết?
Chống lại những ánh nhìn kỳ lạ xung quanh, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn ngồi lên xe cảnh sát hình sự, đi đến bệnh viện.
Lữ Cẩn vừa lên xe liền tò mò đánh giá. Xe cảnh sát hình sự không có tiêu chí rõ ràng như xe cảnh sát đồn công an, nhưng phía trước lại có rất nhiều thiết bị. Cô không hiểu, chỉ cảm thấy khá uy nghiêm.
Chu Hoài Hạ thì ngược lại, lên xe xong là cứ nhìn xuống. Nếu không phải thỉnh thoảng phải nháy mắt, Lữ Cẩn đã nghĩ cô lại ngủ mất rồi.
Chu Hoài Hạ đang suy nghĩ cách ứng phó với các câu hỏi sau đó. Đội trưởng Điền đã biết cô báo cảnh sát từ Công viên giải trí. Cảnh sát hình sự không thể qua loa đại khái như Lữ Cẩn. Cô cần phải giải thích hợp tình hợp lý.
Rõ ràng đây là một vụ án bắt cóc. Hai người đàn ông là bọn cướp. Sau khi lấy được tiền chuộc ở Công viên giải trí, tên cướp lớn tuổi định giết con tin tại công trường.
Giọng nói mà cô nghe thấy ở Công viên giải trí chính là của ông ta.
Chu Hoài Hạ cần một lý do có thể giải thích được tại sao mình nghe thấy bọn cướp này nói chuyện, nhưng căn bản trước đó cô không nhìn thấy bọn cướp.
Cô nhớ lại trước đó trong Công viên giải trí, Lữ Cẩn nói nhìn thấy cảnh sát Dư Thiên Minh cùng với cảnh sát Tôn Vi. Tất nhiên cảnh sát hình sự lúc đó đã can thiệp vào rồi.
Hai cảnh sát hình sự đi dạo ở gần đó, rõ ràng địa điểm giao dịch tiền chuộc khả năng chính là xung quanh tàu lượn siêu tốc. Sau khi cô xuống lại nghe thấy bọn cướp nói câu "lấy được rồi", lại càng thêm minh chứng cho điểm này. Nhưng hai cái túi lớn như thế, chỉ cần xách trên tay thì ai cũng có thể phát hiện ra.
Chu Hoài Hạ không phát hiện ra ai cầm hai cái túi đan dệt to.
Hơn nữa thời gian đã qua mấy tiếng đồng hồ, cô ở gần cửa Bắc lại nghe thấy tiếng bọn cướp lần nữa, chứng tỏ rất có thể lúc ấy bọn cướp đang ở gần cửa Bắc.
Có thể nói trí nhớ của Chu Hoài Hạ vô cùng tốt, tin chắc rằng mình ở gần hai nơi này đều không trông thấy hai tên cướp.
Sau khi cô liên kết lại hai điều đó trong đầu, tất cả ký ức về hình ảnh đã trông thấy dần dần chồng lên nhau.
... Là xe chở rác!
Chu Hoài Hạ tìm thấy thứ trùng hợp trong trí nhớ rồi.
"Anh cảnh sát, hai nhân viên vệ sinh trong Công viên giải trí tại sao phải bắt cóc con của người khác?" Chu Hoài Hạ ngẩng mặt lên, làm bộ hiếu kỳ hỏi.
Lữ Cẩn ở bên cạnh nhìn xuyên qua mắt kính bị vỡ, nhìn Chu Hoài Hạ bằng vẻ mặt cổ quái. Nhân viên vệ sinh gì? Cũng không thấy bạn cùng phòng xem điện thoại, cô lấy đâu ra tin tức mới đó?
Nhưng Lữ Cẩn không lên tiếng.
Hai cảnh sát hình sự đều chưa từng gặp Chu Hoài Hạ. Vừa rồi lại nghe được lời tài xế taxi nói, cho rằng các cô chỉ là vô tình gặp phải bọn cướp, và bị bọn cướp làm bị thương.
Cảnh sát hình sự trẻ tuổi ngồi cạnh ghế lái nói: "Còn đang điều tra động cơ của bọn chúng."
Anh ta không phủ nhận thân phận nhân viên vệ sinh của bọn cướp.
Chu Hoài Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt dường như xa xôi của Lữ Cẩn.
Bạn cùng phòng rất giỏi ứng phó, khẳng định tình nguyện phối hợp.
Chu Hoài Hạ dĩ nhiên nhìn thấu bản tính của Lữ Cẩn. Cô tựa vào lưng ghế, lôi điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô ấy: "Thực ra, thính lực của tớ cực kỳ tốt, cũng giống như khứu giác của cậu rất nhạy vậy. Ở Công viên giải trí, tớ nghe thấy tên cướp lớn tuổi lầm bầm lầu bầu hai lần, cuối cùng trước khi rời khỏi Công viên giải trí vẫn quyết định báo cảnh sát. Chỉ có điều sợ cảnh sát không tin, lại thêm có cậu khích lệ, mới quyết định đến gần công trường tìm hiểu đến cùng."
Chu Hoài Hạ gửi tin nhắn đi, đang muốn tiếp tục giải thích để tẩy não, thì lại nhận được tin nhắn trả lời của Lữ Cẩn.
Tiểu Lữ tương lai vui tươi: "Tớ biết, cậu đang bịa khẩu cung với tớ."
Chu Hoài Hạ: "..."
Ánh mắt Lữ Cẩn nhìn xuyên qua mắt kính bị vỡ, liếc thấy cơ thể bạn cùng phòng cứng đờ, hơi đắc ý gửi thêm một tin nữa: "Vừa rồi cậu đâm tớ không phải là muốn đến bệnh viện để bịa khẩu cung à?"
Chu Hoài Hạ cảm giác hoa mắt chóng mặt. Cô chậm rãi tựa vào cửa xe, suy nghĩ tiếp tục giải thích như thế nào, nhưng rất phiền.
Cô thở dài một hơi, tự giận mình.
Đừng nằm mơ nữa: "Đúng rồi, cho nên cậu bịa sao?"
Lữ Cẩn nghiêm túc nhìn màn hình, ngón tay gõ bàn phím rất nhanh.
Tiểu Lữ tương lai vui tươi: "Bịa thôi, nhưng lời khai của bọn mình không thể giống nhau hoàn toàn, nếu không rất dễ bị phát hiện. Cảnh sát hình sự sẽ truy hỏi chi tiết, xác nhận nhiều lần, thậm chí còn sẽ thẩm vấn theo trình tự."
Đừng nằm mơ nữa: "... Đấy là quy trình thẩm vấn người bị tình nghi, chúng ta chỉ là người qua đường có lòng tốt thôi."
Mặt khác, ở cửa ra vào công trường Dư Tân Vũ.
"Đúng, chúng tôi đều ở công trường Dư Tân Vũ." Cảnh sát đồn công an Hạ Hồ đến trợ giúp nhận được điện thoại gọi tới của đồng nghiệp: "Hai người đàn ông bắt cóc con trai của Dư Tân Vũ? À... Đã bắt được người rồi."
Điền Hoằng đã chuẩn bị lên xe rồi, nghe thấy lời của cảnh sát đồn công an, lại lùi lại hỏi cảnh sát ở đầu dây bên kia: "Sao vậy?"
Cảnh sát đồn công an Hạ Hồ cười nói: "Đồng nghiệp của tôi vừa nhận được nhiệm vụ của trung tâm chỉ huy, nói nhận được tin nhắn báo cảnh sát, có hai người đàn ông bắt cóc con trai của Dư Tân Vũ ở đây. Thế chẳng phải là khéo quá hay sao."
Điền Hoằng: "Tôi có thể xem tin nhắn báo cảnh sát này không?"
Đây là cùng một vụ án. Cảnh sát đồn công an Hạ Hồ bảo đồng nghiệp trực tiếp gửi tin nhắn báo cảnh sát đến.
Trung tâm chỉ huy gửi tin nhắn đến khu đồn công an trực thuộc bao gồm cả số điện thoại người báo cảnh sát.
Điền Hoằng nhìn thoáng qua số điện thoại: "Phiền cậu gửi tin này cho tôi."
....
Bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học S.
"Sao vậy, tay vẫn còn cảm thấy khó chịu à?" Bác sĩ trực ban nhìn thấy Chu Hoài Hạ liền hỏi.
Chu Hoài Hạ gật đầu: "... Lắc tay mấy cái, bây giờ rất đau."
Bác sĩ ngó thấy hai cảnh sát hình sự đứng ở cửa ra vào. Mặc dù không mặc đồng phục cảnh sát, như người thường, nhưng cảnh tượng này nhìn quen mắt đến mức không nói nên lời.
Bác sĩ kiểm tra lại một lượt: "Vẫn nên đi chụp phim xem."
Đợi sau khi xem ảnh phim, bác sĩ khá cạn lời: "Mấy hôm trước mới tháo dụng cụ bảo vệ, sao lại nứt xương rồi?"
Lữ Cẩn xen vào: "Cậu ấy là bị bệnh tuổi già."
Chu Hoài Hạ chỉ có thể đeo dụng cụ bảo vệ một lần nữa.
...
Khu làm việc đại đội 3 trinh sát chi cục công an Tây Thành.
Điền Hoằng đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn người bị tình nghi ở bên trong. Anh đã nhận được tư liệu nhận chức của hai người trên xe chở rác. Kẻ bị tình nghi lớn tuổi hơn đã nhận chức lái xe chở rác của Công viên giải trí vào nửa tháng trước. Hắn ta không có bằng lái xe B2, chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ, phụ trách dọn dẹp các thùng rác.
Nhưng người thanh niên trẻ tuổi mặt dài cũng không phải lái xe chở rác, lái xe là một người khác.
Hai tên cướp đều đã từng là công nhân xây dựng công trường Dư Tân Vũ, bởi vì bị khất nợ tiền lương mà sinh lòng tức giận, cho nên lựa chọn bắt cóc con trai của Dư Tân Vũ.
"Đội trưởng Điền, tra ra rồi." Tôn Vi cầm một tập giấy tờ tới: "Hai người này là người cùng thôn, người trẻ tên là Trương Bồi, tốt nghiệp trung học, chưa lập gia đình. Anh ta kiêm luôn diễn viên đi theo đằng sau xe hoa trong ba ngày, giả trang yêu tinh, lúc đó vẫn luôn đeo khăn trùm đầu. Có lẽ anh ta thừa dịp sương mù từ băng khô phóng ra, nhét hai túi tiền chuộc lớn vào trong thùng rác. Người còn lại tên là Trương Địa, chưa hết tiểu học, đã ly hôn, có một đứa con trai mười một tuổi."
Điền Hoằng nhíu mày: "Bọn chúng quen thuộc Công viên giải trí vậy sao?"
Tôn Vi: "Tôi đã xem camera giám sát những nơi mà Trương Bồi đã đi qua trước một ngày, anh ta đã dừng thật lâu ở gần tàu lượn siêu tốc. Ngoài ra, sim lậu điện thoại cũng là anh ta làm, tôi nghi ngờ chính anh ta phụ trách cả kế hoạch."
Điền Hoằng lật hết tập tài liệu: "Lái xe chở rác kia đến đây chưa?"
Tôn Vi gật đầu: "Đến rồi, đã tra hỏi rồi, lái xe không có mối quan hệ gì với chúng, cũng không quen biết Dư Tân Vũ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, tôi đã gọi điện thoại hỏi người phụ trách xe chở rác Công viên giải trí, nói là lái xe và phụ xe là phân công ngẫu nhiên, tuyến đường thì cố định, buổi trưa mỗi ngày đi dọn rác một lần, trước khi đóng cửa công viên một lần."
"Buổi trưa hôm nay Trương Địa phụ trách phân loại rác ở trạm trung chuyển rác tại khu giải trí, thì lái xe đã đi nghỉ ngơi rồi. Có lẽ lúc này ông ta đã lấy tiền chuộc ở trong xe rác, cũng thay sang túi đan dệt."
Trạm trung chuyển rác vì để không ảnh hưởng du khách nên đã được thiết lập ở khu dịch vụ hậu cần của Công viên giải trí, cách Công viên giải trí rất xa. Cửa ra vào và khu vực thiết bị nén có camera giám sát, nhưng khu tập trung phân loại thì không có.
Điền Hoằng: "Ông ta làm thế nào để mang hai cái túi đan dệt ra ngoài mà không làm cho lái xe nghi ngờ?"
Tôn Vi: "Bởi vì Trương Địa trong lúc phân loại rác vẫn luôn để rác có thể đáng giá một chút vào trong hai cái túi đan dệt. Lái xe nói đã quen rồi, chỉ cần đừng quá bốc mùi thì cũng cho ông ta để lên xe mang ra ngoài."
Tôn Vi tiếp tục: "Đợi đến chiều bọn chúng vừa ra khỏi khu công viên không lâu, Trương Địa nói muốn chọn quà cho đứa con trai, phải rời đi trước, cho nên đã mang theo hai cái túi đan dệt lớn xuống xe giữa đường. Còn Trương Bồi thì rời khỏi Công viên giải trí khi kết thúc công việc."
Điền Hoằng: "Kế hoạch của hai người này cũng khá kín kẽ."
Hiện trường đã bắt được người, xác nhận thân phận rất nhanh. Tuy Trương Địa ác độc, nhưng trình độ văn hóa thấp, không qua được thẩm vấn của cảnh sát hình sự, đều khai ra hết rồi.
Tên cướp trẻ tuổi còn lại là Trương Bồi, bình thường thích giao lưu với một vài người không đứng đắn. Như Tôn Vi suy đoán, sim điện thoại chính là được bọn chúng làm ra. Anh ta đã thiết kế cả kế hoạch.
"Đội trưởng Điền, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đến rồi." Dư Thiên Minh thấy Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn ở khu vực tiếp đón, lập tức quay đầu vào trong văn phòng hô lên một tiếng với Điền Hoằng.
Trước đó, Đội trưởng Điền đã cố ý dặn dò, đợi các cô tới, muốn đích thân hỏi Chu Hoài Hạ.
Dư Thiên Minh giọng vang, cả tầng đều có thể nghe thấy giọng anh ta. Điền Hoằng ở trong văn phòng đặt đồ trong tay xuống, đi ra ngoài, gọi Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn qua đó.
Không ai chú ý tới một cảnh sát hình sự ở đại đội trinh sát số hai phía đối diện đang tăng ca tiến vào thăm dò vẻ kỳ quái, xông vào bên trong thăm dò.
"Tiểu Chu, cô đi theo tôi." Điền Hoằng nói vẻ ôn hòa: "Tôn Vi, cô phụ trách Tiểu Lữ."
Chu Hoài Hạ theo Điền Hoằng đi vào trong, ngồi đối diện anh.
Phòng xét hỏi không lạnh như băng và vắng vẻ như phòng thẩm vấn. Ánh đèn khá êm dịu, bố cục bàn ghế đơn giản, còn đặt vài chậu cây xanh.
"Mệt rồi phải không?" Điền Hoằng không hề vừa vào liền hỏi, mà hàn huyên trước. Anh cầm một cây bút và một quyển sổ trong tay.
Chu Hoài Hạ: "Vẫn ổn ạ."
Điền Hoằng cười cười: "Tôi nghe mấy người Tôn Vi nói gặp các cô ở Công viên giải trí."
Chu Hoài Hạ: "Đúng vậy, Lữ Cẩn đã nói với tôi rồi."
Điền Hoằng: "Lần này may có cuộc điện thoại đó của cô, bằng không chúng tôi cũng không bắt được bọn cướp."
Chu Hoài Hạ: "Việc nên làm thôi ạ. Đây đều là nghĩa vụ của một công dân ạ."
Điền Hoằng: "Nhưng mà sao cô có nghe thấy bọn cướp nói những lời như vậy?"
Đến rồi!
Chu Hoài Hạ lập tức giữ vững tinh thần, mặt vô cùng bình tĩnh, nói: "Từ nhỏ thính lực của tôi rất nhanh nhạy. Tuy rằng âm thanh này trong đám đông rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy, chỉ là nhất thời không biết là ai nói."
Nếu như anh điều tra camera giám sát, nhất định có thể thấy hai lần xe chở rác đều ở gần cô, đặc biệt ở gần cửa Bắc, xe chở rác trực tiếp lái qua bên người cô.
"Đẳng cấp... vậy." Điền Hoằng rất bình tĩnh: "Cho nên cô báo cảnh sát trước khi Công viên giải trí đóng cửa, nhưng tại sao lại đến công trường Dư Tân Vũ với Lữ Cẩn? Chẳng phải trong điện thoại báo cảnh sát, cô nói không nghe thấy công trường nào hay sao?"
Chu Hoài Hạ: "Bởi vì bọn họ nói đợi tí nữa, tôi đoán khả năng là công trường gần đó. Lại sợ những người phụ trách công trường kia không để tâm đến chuyện này, cho nên thương lượng với bạn cùng phòng đi trước xem, có chuyện thì lập tức báo cảnh sát."
Phần này căn bản là nói thật.
Điền Hoằng: "Vậy sao lại chọn công trường Dư Tân Vũ?"
Chu Hoài Hạ đã nói ra hết những phán đoán mà trước đó chính cô đã giảng cho Lữ Cẩn.
Điền Hoằng khen ngợi: "Cô rất có thiên phú phá án. Trước đây từng gặp ông chủ Dư Tân Vũ sao?"
Chu Hoài Hạ lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Bàn tay đang đặt trên đầu gối ở dưới bàn đột nhiên siết chặt lại, lập tức bổ sung một câu: "Có điều, lúc lên mạng tìm kiếm công trường thì hiện ra từ khóa về anh ta. Tôi đã xem một lần, trên mạng có rất nhiều hình ảnh của anh ta."
Tin nhắn báo cảnh sát của cô rõ ràng đã viết con trai của Dư Tân Vũ, nhưng lúc hai tên bắt cóc nói chuyện với nhau căn bản không hề nhắc đến tên, ngoại trừ tiếng lòng của người đàn ông trung niên truyền vào trong đầu cô.
Dư Tân Vũ không giống như người sẽ giữ gìn sự riêng tư về con trai. Chu Hoài Hạ đánh cược rằng trên mạng nhất định có ảnh chụp con của anh ta.
Điền Hoằng lại cười: "Phen này ông chủ Dư phải cảm tạ các cô cho tử tế mới được."
Chu Hoài Hạ: "Điều nên làm thôi ạ."
Điền Hoằng gập quyển sổ lại: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cô rồi. Tay có nghiêm trọng lắm không?"
Chu Hoài Hạ: "Nứt xương thôi ạ, chăm chút là được rồi ạ."
Điền Hoằng gật đầu. Anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, thấy Chu Hoài Hạ không phản ứng liền nhắc nhở: "Tôi đang gọi điện cho cô."
Chu Hoài Hạ lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra: "Xin lỗi, tôi để chế độ rung."
"Không sao, wechat của tôi cũng dùng số điện thoại của tôi." Điền Hoằng nói, "Cô lưu số lại, thêm tôi là bạn thân, từ nay về sau có chuyện gì cũng có thể liên lạc với tôi."
"Vâng ạ." Chu Hoài Hạ nhận lời, cúi đầu lưu lại số điện thoại, lại dán số điện thoại để làm bạn thân trên wechat, ghi chú tên của mình.
Điền Hoằng nhìn cô gõ chữ, như là thuận miệng nói ra: "Lái xe chở rác không phải đồng lõa của bọn cướp, tên cướp trẻ tuổi kia vẫn luôn ở đằng sau xe hoa."
Ngón tay Chu Hoài Hạ dừng lại, gắng trấn định lại, tiếp tục nhập nốt tên, sau đó ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: "Sao ạ?"
Điền Hoằng nở nụ cười: "Nói với cô một câu vậy thôi, quay về đi."
Chu Hoài Hạ ớn lạnh sau lưng. Nếu lái xe không phải đồng bọn, bọn cướp kia căn bản không thể nói hai câu đó trong xe với người khác.
Cô cố gắng khống chế chính mình bình tĩnh đi ra khỏi phòng xét hỏi. Lữ Cẩn đi ra sớm hơn cô một chút, đứng ở bên ngoài vô cùng thoải mái, hẳn là cho rằng đã thành công qua vòng xét hỏi.
"Ồ, hai cô chính là hai người sáng hôm nay đó hả?" Cảnh sát hình sự đại đội trinh sát số hai ở phía đối diện lại đi lật lại camera giao thông công cộng và bản ghi chép báo án, ra vào mấy lần rốt cuộc cũng trông thấy các cô đi ra, đứng ở cửa ra vào cao giọng hỏi: "Chu Hoài Hạ, Lữ Cẩn phải không?"
Dư Thiên Minh đứng lên từ chỗ ngồi, hiếu kỳ hỏi: "Lão Lưu, anh quen bọn họ à?"
"Chính là hai người này đã bắt được một tên đàn ông mặc vest bỉ ổi trường kỳ quay chụp vị thành niên ở xe công cộng." Người cảnh sát hình sự họ Lưu nói: "Vừa rồi nghe thấy anh lên tiếng tôi liền thấy cái tên này thật quen. Hai người họ sao vậy?"
Chu Hoài Hạ cứng đơ tại chỗ, căn bản không dám nhìn vẻ mặt của đội trưởng Điền ở phía sau lưng, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi thế giới này.
Đề xuất Hiện Đại: Tuế Nguyệt Nhẫm Tinh Sương