Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 16: Xe chở rác (tiếp)

Chương 16: Xe chở rác (tiếp)

Người phụ trách cúp điện thoại, thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc là ngày gì, vừa có bọn bắt cóc lại vừa có kẻ đòi giết người. Công viên giải trí mới vận hành thử nghiệm được hai ngày đã thu hút một đám người tâm thần.

Điền Hoằng nghe thấy câu cuối của người phụ trách liền ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Người phụ trách không dám giấu giếm: “Đồn cảnh sát khu vực gần đây gọi điện nói vừa nhận được tin báo án rằng, có người ở công viên giải trí nghe thấy kẻ khác nói muốn đến công trường để giết người.”

Đến công trường giết người thì liên quan gì đến công viên giải trí của họ? Hơn nữa, ai lại công khai kế hoạch giết người giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ.

“Công trường?” Điền Hoằng nhạy cảm. Dư Tân Vũ chính là nhà phát triển bản địa. “Khi nào? Nghe được ở đâu? Đối phương trông thế nào?”

Người phụ trách đáp: “Nói là 5 giờ 50 chiều nghe thấy ở gần cửa ra vào phía Bắc, không rõ tướng mạo lắm.”

Điền Hoằng nhìn về phía đội viên bên cạnh, người này lập tức điều tra camera giám sát ở gần lối ra vào cửa phía Bắc, sau đó kéo gần trục thời gian.

“Đợi chút.” Điền Hoằng đột nhiên hô ngừng, anh ấy bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào màn hình camera giám sát lối ra vào cửa phía Bắc, “Phóng to chỗ này lên.”

Lúc 5 giờ 51 phút chiều, khu vui chơi sắp đóng cửa nên đều là du khách đi ra ngoài. Phóng to video giám sát còn có thể nhìn thấy một chiếc xe chở rác chạy ra bên ngoài.

Điền Hoằng nhìn chằm chằm vào chiếc xe chở rác, xâu chuỗi lại những chi tiết đã lơ là trước đó. Anh ấy lập tức lên tiếng: “Phóng to biển số xe chiếc xe này, tiếp tục điều chỉnh giám sát xe hoa sau khi rời đi.”

Đội viên lập tức nghe theo.

Điền Hoằng trông thấy chiếc xe chở rác xuất hiện sau khi xe hoa rời đi vài phút vào giữa trưa: “Dừng, tiếp tục phóng to biển số xe chiếc xe rác này.”

Đội viên phóng to lên, biển số xe giống y hệt, là cùng một chiếc xe rác.

Điền Hoằng nói: “Tiếp tục chạy.”

Anh ấy theo dõi nghiêm túc chiếc xe rác. Một nhân viên vệ sinh đội mũ đeo khẩu trang xuống xe từ ghế lái phụ, kéo một cái thùng rác tới gần cuối xe. Xe rác kẹp thùng rác lên đổ vào trong xe, cuối cùng nhân viên vệ sinh phụ trách dọn dẹp rác rơi lả tả dưới đất, và đặt một hàng thùng rác kia về lại chỗ cũ.

Cả đoạn này họ đi đi lại lại rất nhiều lần, nhưng bởi chiếc xe rác này cả chặng đường đều bình thường, đi theo con đường của xe chở rác nên không ai nghi ngờ.

Lúc nhân viên vệ sinh tới gần thùng rác, hai túi tiền chuộc đã sớm biến mất, mà lúc ấy Dư Thiên Minh đã ngó xem một cái thùng rác.

Điền Hoằng chỉ vào nhân viên vệ sinh trong màn hình, nhìn về phía người phụ trách: “Hai nhân viên vệ sinh trên chiếc xe này là ai?”

Người phụ trách vội vàng nói: “Tôi gọi một cuộc điện thoại bảo bọn họ gửi tư liệu đến.”

Điền Hoằng nhấc bộ đàm lên, hỏi Dư Thiên Minh còn đang tuần tra trong Công viên giải trí: “Thùng rác ở bên cạnh ghế dài, cậu chắc chắn bên trong không có tiền chuộc chứ?”

Dư Thiên Minh đáp: “Không có... Nhưng tôi chỉ nhìn liếc qua, không lật lên xem.”

Anh ta lúc đó đang chú ý đến đám người xung quanh.

Điền Hoằng vội vàng xin trung tâm chỉ huy để lấy đoạn ghi âm cuộc trò chuyện có liên quan đến việc ở Công viên giải trí nghe nói có người đến công trường giết người.

Khoảng năm phút sau, phía trung tâm chỉ huy bên kia gửi đến phần ghi âm trò chuyện.

Sau khi Điền Hoằng mở ra nghe, mơ hồ cảm thấy giọng người báo cảnh sát thật quen tai. Anh ấy mở lại tư liệu có liên quan đến Dư Tân Vũ trong cục gửi tới, tìm thấy công trường dưới danh nghĩa anh ta, cuối cùng ngón tay dừng lại, điểm đi điểm lại ở một chỗ.

“Dư Thiên Minh, Tôn Vi, hai cậu theo tôi đến công trường Tân Vũ đường Hạ Hồ một chuyến.” Điền Hoằng gọi hai cảnh sát hình sự trẻ tuổi đang đi tuần tra ở Công viên giải trí, lại để Dư Tân Vũ cùng theo đi, “Cậu gửi hết tất cả bản vẽ mặt bằng tổng thể, bản vẽ tiến độ thi công và bản vẽ hệ thống đường dây điện lực của công trường này cho tôi.”

Kiến trúc Tân Vũ chỉ có ở đường Hạ Hồ khu Tây Thành, cái khác ở khu khác, nhưng trước mắt vẫn không thể xác định bọn cướp có bao nhiêu người. Điền Hoằng lại liên lạc cảnh sát ở đồn công an Hạ Hồ hỗ trợ, rồi đi xuống công trường Tân Vũ ở đường Hạ Hồ.

Công trường này cách Công viên giải trí không xa. Kể từ lúc mấy người bên Điền Hoằng lên xe, bật đèn báo hiệu nhường đường của cảnh sát thì chỉ cần hơn ba phút đồng hồ là tới. Mấy nhân viên cảnh sát đồn công an Hạ Hồ cũng vừa đến công trường Tân Vũ.

Tài xế xe taxi dừng ở cửa lớn công trường nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, lập tức giật mình cầm lấy điện thoại chụp ảnh cảnh sát và mấy xe phía sau. Sau khi gửi vào nhóm lớn, bấm vào nút ghi âm: “Anh em, tao còn chưa báo cảnh sát, cảnh sát đã đến rồi! Xem ra bên trong thực sự đã có chuyện rồi!”

Điền Hoằng liếc thoáng qua xe taxi, ý bảo Dư Thiên Minh đi xem, rồi nói với mấy vị cảnh sát: “Phiền để lại một đồng chí ở đây cùng người nhà, hai người còn lại đi bật hết đèn lớn chiếu sáng của công trường. Đây là bản vẽ hệ thống đường dây điện lực của công trường.”

Dư Tân Vũ còn muốn vào cùng, bị Điền Hoằng ngăn lại: “Cậu ở lại đây, có gì cần tôi sẽ tìm cậu.”

Điền Hoằng dẫn theo Tôn Vi vào công trường và hai người cảnh sát chia nhau hành động. Mặt khác, sau khi Dư Thiên Minh hỏi rõ thì cho mấy tài xế xe taxi rời đi, rồi mới đuổi theo vào.

Hơn một phút sau, toàn bộ các đèn lớn ở công trường đột nhiên được mở lên.

Bốn người giữa hai đống kiến trúc rác rưởi đều bị lóa mắt đến mức ngây ra một chút. Phản ứng của người trẻ tuổi nhanh hơn, trực tiếp đứng dậy phóng về phía hai cái túi đan dệt, muốn mang tiền mặt rời đi.

Người đàn ông trung niên thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo, đoạt lấy một cái túi đan dệt từ trong tay người thanh niên có gương mặt dài.

“Xông lên! Một buổi tối mới sắp đến rồi...”

Tiếng chuông đồng hồ báo thức mà chính Lữ Cẩn cài đặt còn đang vang lên.

“Đội trưởng Điền, bên kia có tiếng!” Tôn Vi chỉ vào phía sau tòa nhà chát xi măng.

Hai người nhanh chóng tiến lên. Người đầu tiên chính là Chu Hoài Hạ, một tay giúp Lữ Cẩn đứng dậy từ dưới mặt đất.

Kính của Lữ Cẩn bị vỡ mất một bên. Thông qua một mắt kính còn lại cô ấy trông thấy Điền Hoằng, chỉ vào hố sâu bên kia hét lớn: “Đội trưởng, bọn họ ở đằng kia!”

“Đứng lại!” Tôn Vi quát to một tiếng.

Hai tên đàn ông ở bên cạnh hố sâu vừa mới nhấc túi tiền mặt đầy ắp lập tức bỏ chạy về hướng bên cạnh. Hai người Điền Hoằng và Tôn Vi đuổi theo.

Đến lúc này, người đàn ông trung niên còn không sẵn lòng bỏ qua đống tiền đã tới tay. Điền Hoằng chạy như bay: “Tôn Vi, hắn giao cho cô.”

Nữ cảnh sát tóc ngắn ngang tai dừng lại, đè chặt lấy người đàn ông trung niên ngã lên mặt đất, lật ngược tay hắn ra sau rồi còng lại.

Người thanh niên mặt dài bên kia đã vứt bỏ túi đan dệt lại để chạy trốn. Hắn trường kỳ vận động thể lực, trẻ khỏe nên chạy trốn cũng nhanh, lập tức hướng về phía cửa bị phá hỏng để đi ra ngoài, bị Dư Thiên Minh đột ngột xuất hiện níu chặt lấy quần áo.

Người thanh niên mặt dài tay cầm dao phẫu thuật đâm ngược lại. Dư Thiên Minh ngửa người ra sau đá một cước tới, đá trúng bụng của đối phương.

Lúc này Điền Hoằng đuổi tới, thừa thế nắm chặt lấy cổ tay của người thanh niên mặt dài, tay hắn lập tức bị đau, vô ý thức buông rơi dao phẫu thuật.

Điền Hoằng đá vào khoeo chân hắn, chân người thanh niên mặt dài khẽ cong rồi quỳ trên mặt đất, chớp mắt đã bị khóa còng ở hai tay.

Ở phía khác, Chu Hoài Hạ rút điện thoại từ trong túi Lữ Cẩn ra, tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức inh ỏi kia, hỏi lại cô: “Điện thoại tắt chuông?”

Lữ Cẩn đẩy kính mắt, không đẩy được, gọng kính nghiêng nghiêng vẫn cứ mắc ở trên sống mũi. Cô ấy hơi chột dạ: “... Quên mất, lần sau tắt cả đồng hồ báo thức.”

Bình thường giờ này cô ấy mới vừa ăn xong cơm tối ở nhà ăn, đúng giai đoạn buồn ngủ, cho nên đặt cái đồng hồ báo thức này để cố ý nhắc nhở mình đi học.

Chu Hoài Hạ mặt không đổi: “Sẽ không có lần sau đâu.”

Cô ấy tuyệt sẽ không ra ngoài mạo hiểm, nhất là cùng Lữ Cẩn.

Chu Hoài Hạ hỏi: “... Cậu có bị thương không?”

Lữ Cẩn bỏ kính mắt bị lệch của mình xuống, hai tay dùng sức ép, bẻ thẳng một chút, rồi lại miễn cưỡng đeo lên một lần nữa để sử dụng: “Không có, may quá, được mắt kính cản lại, chỉ là mũi bị đụng phải, hơn nữa vừa rồi tên khốn kia để đoạt lấy dao còn đập vào tay tớ.”

Nhưng xương cô ấy cứng, bây giờ chỉ còn hơi đau nhức, ngay cả da cũng không bị đứt.

Chu Hoài Hạ buông thõng tay phải xuống, mặt thần ra, nói: “Có lẽ tớ bị nứt xương rồi.”

Lữ Cẩn lập tức quan sát cánh tay phải của cô: “Tên kia vừa nãy cầm nứt à?”

Chu Hoài Hạ cũng không muốn nói là mình dùng sức quá mức để ném mạnh quạt điện mini và hamburger, dẫn đến việc phần xương cốt vừa khép lại lại bị thương. Cô nói lảng sang chuyện khác: “Trong hầm còn có trẻ con, gọi 120 trước đi.”

Phần móng khối kiến trúc của tòa trung và cao tầng ít nhất cũng 5 mét trở lên, không biết đám trẻ kia còn có thể sống sót không.

Dư Thiên Minh và Tôn Vi áp giải người hiềm nghi. Sau khi Điền Hoằng đến xác định trong hầm có con trai của Dư Tân Vũ, lập tức thông báo cho người bên trong và bên ngoài Công viên giải trí không cần tra xét nữa, toàn bộ tới đây.

Điền Hoằng quay đầu đảo nhìn qua hai nữ sinh viên bên cạnh thấy vô cùng quen mắt, cuối cùng nhìn về phía Chu Hoài Hạ: “Là cô báo cảnh sát rằng nghe thấy có người muốn đến công trường giết người.”

Không phải câu hỏi, anh ấy trực tiếp xác nhận người báo cảnh sát là cô.

Vốn Chu Hoài Hạ cho rằng bọn họ nhận được tin nhắn báo cảnh sát mà mình gửi đi mới chạy tới, bây giờ rõ ràng đối phương đã nghe đoạn ghi âm cuộc trò chuyện cô báo cảnh sát.

Nguy rồi.

Chu Hoài Hạ cúi đầu che lấy cánh tay phải của mình, hắng giọng một tiếng.

“Cậu đau không?” Lữ Cẩn ở bên cạnh lập tức chạy tới, híp mắt nhìn tình trạng cánh tay cô, “Đội trưởng, tay Chu Hoài Hạ bị thương rồi.”

“Đợi lát nữa để bác sĩ kiểm tra xem.” Điền Hoằng nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh trẻ tuổi đang cúi đầu không thấy rõ thần sắc, “Các cô còn phải đi một chuyến với chúng tôi.”

Công tác trấn an trẻ em bị thương, bị hôn mê và hai người nhà trong hầm giao cho chuyên gia xử lý. Điền Hoằng phải dẫn hai gã cướp về thẩm vấn. Anh ấy trông thấy Lữ Cẩn, nói vẻ khách khí: “Tôi cho người dẫn bạn cùng phòng của cô đi bệnh viện kiểm tra, phiền cô đi với tôi một chuyến đến chi cục công an Tây Thành trước.”

Chu Hoài Hạ đứng ở sau lưng Lữ Cẩn không tiếng động giơ tay trái ra chọc vào phía sau lưng cô ấy.

Lữ Cẩn lắc đầu: “Đội trưởng, tôi muốn đi cùng bạn cùng phòng đến bệnh viện trước.”

Điền Hoằng không cưỡng cầu, ngược lại nói: “Bác sĩ đằng kia muốn cứu người từ trong hầm ra cũng mất thời gian, giờ tôi cho người đưa hai cô đi bệnh viện.”

Hai người không có cách nào để tiếp tục từ chối, chỉ có thể đi cùng bọn họ ra ngoài công trường.

Cảnh sát hình sự canh giữ cửa chính đến từ Công viên giải trí, tách hai tên cướp ra áp giải về chi cục công an Tây Thành.

Điền Hoằng gọi hai đội viên tới, để bọn họ dẫn Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đi bệnh viện kiểm tra.

“Ôi, đó chính là bạn trai cô à?” Tài xế xe taxi bị Dư Thiên Minh yêu cầu rời đi, hắn đỗ xe ở phía xa, người chạy ngược lại, vẫn cứ lang thang xung quanh để xem. Lúc này rốt cục thấy người đi ra. Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của nhà thầu và bạn trai, không nhịn được mà tiến tới, rõ ràng thông cảm với Chu Hoài Hạ, tuổi còn trẻ mà thị lực không tốt. “Nghe anh khuyên một câu, hắn không xứng.”

Chu Hoài Hạ: “...” Quên cái này đi.

“Tiền này cô cầm về đi.” Lái xe taxi cảm thấy mỹ mãn vì hóng xong chuyện, tiền cũng không cần.

Điền Hoằng nhíu mày nhìn đối phương. Dư Thiên Minh ở bên cạnh giải thích: “Vừa rồi tài xế xe taxi ở cửa chính, hắn nói chở hai nữ sinh đến công trường bắt kẻ thông dâm.”

Chu Hoài Hạ nhắm hai mắt lại, thế giới bỗng chốc tối sầm.

Đề xuất Cổ Đại: Nhiếp Chính Vương và Đặc Công Vương Phi Khôi Hài của Người
Quay lại truyện Xâm Nhiễm Giả
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện