Chương 18: Quên tự giới thiệu
Lữ Cẩn lúc này mới lên tiếng, cô nhìn về phía cảnh sát hình sự Lưu vừa bước vào từ ngoài cửa, cảm thấy rất lạ: "Anh đã từng gặp chúng tôi sao?"
Hai người họ tóm được tên biến thái rồi đến đồn công an báo án xong thì rời đi, căn bản chưa từng gặp người cảnh sát hình sự này.
"Đúng thế, tôi đã xem video giám sát xe buýt sáng nay, trong báo cáo cũng có tên của các cô." Cảnh sát hình sự Lưu đi tới, thấy hai cô dường như còn chưa kịp phản ứng, chủ động giải thích: "Vụ án buổi sáng đó liên quan đến kẻ biến thái, chụp ảnh vị thành niên, thuộc vụ án hình sự tương đối nghiêm trọng, đồn công an bên đó đã chuyển giao cho chúng tôi điều tra xử lý."
Cảnh sát hình sự Lưu lại nói: "Các cô đã làm một chuyện tốt, là người dám làm việc nghĩa."
Dư Thiên Minh ngồi ở chỗ làm cách vách vừa nghe liền thấy vui vẻ, nhìn về phía Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn: "Ồ, các cô trong hơn một tháng ngắn ngủi đã hăng hái làm việc nghĩa ba lần, khá giống cánh tay nối dài của cảnh sát hình sự rồi đó."
Cảnh sát hình sự Lưu kinh ngạc: "Ba lần?"
Chu Hoài Hạ cảm giác không ngừng có mũi tên ngầm cắm ở trên lưng cô, lại không dám quay đầu lại, bắt đầu điên cuồng tự hỏi chính mình sao lúc quay lưng về phía tên đàn ông mặc vest lại phát hiện hành vi dâm loạn của hắn, sao lại biết lý do mà tên đàn ông mặc vest giả vờ giấu mật mã album ảnh.
Thật ra cô là thiên tài hacker, đã sớm phát hiện ra những video quay lén của tên đàn ông mặc vest, dựa vào định vị IP bắt được tên đó, và sau khi lấy được điện thoại thì liền phá giải mật mã trong nháy mắt?
Trên thực tế, Chu Hoài Hạ chỉ biết chuyển đổi các loại hình văn bản một cách thuần thục... Ví dụ như đổi Word thành PDF.
Khả năng vừa rồi mới gặp thất bại, Chu Hoài Hạ đột nhiên cảm nhận được mình đã mắc phải bệnh đau nửa đầu, căn bản không nghĩ ra được lý do thích hợp. Tay phải được treo bằng dụng cụ cố định cầm lấy tay trái của cô, nói bằng giọng yếu ớt: "Ngại quá, các anh sĩ quan à, vết thương của tôi hơi đau nên về trường học trước đây."
Rời đi trước rồi nói sau, cô đợi không nổi nữa rồi.
"Tiểu Chu." Lúc sắp đi tới cửa, Đội trưởng Điền ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
Chu Hoài Hạ dừng lại, quay đầu lại ngỡ ngàng: "Đội trưởng Điền, sao vậy ạ?"
Đôi mắt lanh lợi như chim ưng của Đội trưởng Điền dừng lại trên khuôn mặt cô, dường như muốn xuyên thấu vào chiếc mặt nạ của Chu Hoài Hạ, nhưng ánh mắt của anh ấy lại trở nên ôn hòa chỉ trong nháy mắt: "Trời tối rồi, trường học của các cô lại ở xa, để tôi lái xe đưa các cô về."
"Không cần đâu..." Chu Hoài Hạ muốn từ chối ngay lập tức.
Nhưng Đội trưởng Điền đã lấy chìa khóa xe ra, nói đôi ba câu với đội viên, muốn bọn họ cẩn thận kết thúc công việc, còn bản thân thì đi đến trước mặt Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn, không cho từ chối: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Chu Hoài Hạ quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hoài nghi một khắc sau Đội trưởng Điền sẽ đặt câu hỏi.
Điều ngoài dự tính chính là, Đội trưởng Điền từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, yên lặng nhanh chóng lái xe về phía Đại học S, dường như không có ý truy hỏi.
Mãi cho đến khi hai người xuống xe từ phía sau, Đội trưởng Điền hạ cửa sổ xe xuống rồi gọi cô: "Tiểu Chu."
Chu Hoài Hạ từ từ xoay người lại, như hoàn toàn không biết rõ tình hình: "Đội trưởng Điền, sao vậy ạ?"
Đội trưởng Điền có ý gì đó: "Wechat và số điện thoại của tôi cô đều lưu rồi nhỉ, từ nay về sau có chuyện gì muốn nói đều có thể liên lạc với tôi."
Chu Hoài Hạ làm bộ nghe không hiểu, ý ở ngoài lời: "Vâng ạ."
Đội trưởng Điền gõ hai cái lên tay lái, nhìn hai người: "Bất kể là lý do gì, như chuyện tiến vào công trường khuya hôm nay quá nguy hiểm, từ nay về sau các cô đừng làm nữa."
Lữ Cẩn ở bên cạnh cuống quýt đáp lời: "Nhất định rồi, đội trưởng!"
Đội trưởng Điền: "..."
Cô ấy đồng ý quá nhanh quá vang, làm cho người ta mơ hồ sinh ra một loại ảo giác rằng sau này nhất định sẽ lại phạm lỗi nữa.
...
Đợi đến lúc cuối cùng cũng quay về đến phòng 407, Chu Hoài Hạ ngồi ở trên ghế, có cảm giác bị hút cạn sinh lực, đột nhiên lại có thêm năng lực kỳ quái lạ lùng, vật lộn về mặt lời nói với cảnh sát hình sự, cũng khiến cho tâm trạng cô mỏi mệt và bực bội.
Vốn ban đầu nguyện vọng hàng năm của cô là hy vọng tất cả mọi người trên thế giới đừng nằm mơ nữa, giờ đây... còn không bằng lúc đầu.
"May nhờ cậu, hôm nay mới có thể kịp thời cứu được một người!" Lữ Cẩn kéo cái ghế ngồi đến gần, chân thành nói: "Tuy rằng chúng ta ra trận bất lợi, suýt nữa bị hai tên cướp bắt được."
Chu Hoài Hạ liếc về phía cô ấy vẻ lạnh lùng: "Là suýt nữa bị giết."
"Được rồi, tớ thừa nhận hôm nay tớ hơi lỗ mãng, lại quên tắt chuông đồng hồ báo thức." Lúc đó Lữ Cẩn muốn xác nhận xem thứ gì ở trong cái túi, với trình độ quen với cơ thể người, thật sự cảm thấy hình dạng rất giống con người, máu xộc lên đầu liền chạy qua đó.
Chu Hoài Hạ: "Tớ cũng có phần trách nhiệm, không nên dẫn cậu đến công trường để mạo hiểm."
Lữ Cẩn không đồng ý: "Nhưng chúng ta kéo dài được đến lúc cảnh sát đến, đã cứu được một đứa bé."
Lữ Cẩn bỗng nhiên lại phấn khởi hẳn lên, ánh mắt của cô ấy lướt qua đống sách vở kỳ quái của Chu Hoài Hạ ở trên mặt bàn, cảm giác mình đã hiểu rồi: "Chu Hoài Hạ, tớ biết làm sao cậu lại biết những thông tin kia rồi!"
Chu Hoài Hạ chậm rãi xoay mặt nhìn về phía cô ấy: "Làm sao mà biết được?"
"Thật ra cậu biết xem bói à." Lữ Cẩn hạ thấp giọng, giống như sợ bị người khác nghe thấy: "Đạo sĩ hay là Phật tử? Chẳng lẽ cậu là tín đồ Cơ Đốc?"
Theo tầm mắt của cô ấy, Chu Hoài Hạ nhìn về phía đống sách của mình trên giá sách, cạn lời chỉ trong nháy mắt: "... Tớ tu hành cả ba thứ."
Lữ Cẩn than lên vẻ sợ hãi: "Lợi hại vậy à?"
Chu Hoài Hạ không còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại: "Tắm rửa rồi ngủ thôi."
Lữ Cẩn lưu luyến kéo cái ghế quay về chỗ, lầm bầm trong miệng: "Ngày mai còn phải đi thử kính mắt mới, may là bà Lữ Chí Hoa đã đến nơi khác rồi, nếu không thì sau khi biết chuyện nhất định sẽ giáo huấn tớ."
...
4:23 rạng sáng, Chu Hoài Hạ nằm ở trên giường cứ lần lữa không chịu nhắm mắt, sau một lúc lâu, cô mở miệng: "Lữ Cẩn."
Không ai trả lời.
Chu Hoài Hạ ngồi dậy, dùng một tay vịn vào thanh giường xuống giường một cách thuần thục, cô đi tới cửa rồi bật đèn, ánh đèn sáng chiếu sáng cả phòng ngủ chỉ trong nháy mắt.
"Lữ Cẩn." Chu Hoài Hạ đứng ở phía dưới lại liên tục gọi vài tiếng.
"Ừ? Sao thế?" Lữ Cẩn ở trên giường dụi dụi mắt, hỏi vẻ mơ hồ.
Chu Hoài Hạ không lên tiếng thở ra một hơi, rồi sau đó ngước mắt lên thấy đầu cô ấy đầy mồ hôi lạnh: "Cậu đang sợ à?"
Trong giấc mơ của cô ấy, toàn bộ đều là các bóng đen người, làm cô ấy ngã bổ nhào trên mặt đất, dao phẫu thuật lạnh như băng cắm vào cơ thể.
Lữ Cẩn lại dụi mắt, lắc đầu nói: "Không có, tớ sẽ sợ cái gì chứ."
Chu Hoài Hạ thấy cô ấy lại nằm xuống một lần nữa, lấy chăn trùm lên mặt tiếp tục ngủ, một phút đồng hồ sau mới tắt đèn trở lại giường mình.
Buổi sáng ngày hôm sau, người nói mình không sợ hãi từ đầu đến cuối vẫn không rời giường, còn sốt cao.
Chu Hoài Hạ nhìn nhiệt kế hiện 38℃ thì nhíu mày: "Lữ Cẩn, cậu sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi."
Lữ Cẩn tinh thần mệt mỏi nằm ở trên giường: "Không cần, uống nước ấm, ngủ một lúc là ổn rồi."
Cô ấy nói vẻ yếu ớt: "Hôm nay không thể học rồi."
Chu Hoài Hạ lần xuống theo tay vịn giường, đi tới cửa gọi điện cho phòng y tế trường, hỏi xem tình hình như thế này có cần đi bệnh viện hay không.
Y tế trường nói: "Theo như em nói, hẳn là phát sốt do tâm lý. Nếu như không vượt quá 38.5℃, em ấy không muốn đi bệnh viện thì bổ sung nước nhiều lên, chủ yếu vẫn là bình phục cảm xúc sợ hãi và lo âu."
Có được kiến nghị chữa trị, Chu Hoài Hạ đã biết nguyên nhân, quay lại lấy bình giữ nhiệt ở trong ba lô của Lữ Cẩn, chuẩn bị rót ít nước ấm.
Cô mở nắp bình ra, thấy thứ còn sót lại bên trong có màu nâu đậm.
Chu Hoài Hạ tưởng là cà phê, bình thường Lữ Cẩn ngủ muộn dậy sớm, mỗi sáng dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi cô chuẩn bị cầm bình đi rửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi vị ngọt quen thuộc.
Chu Hoài Hạ ghé sát vào để ngửi: "..."
Cô ngẩng đầu lên vẻ rất cạn lời: "Lữ Cẩn, cậu cho Coca-Cola vào trong bình giữ nhiệt à?"
Mỗi sáng sớm luyện một lượt Thái cực quyền, lại giữ bình giữ nhiệt không rời tay, cô còn cho rằng cô ấy rất tận tình dưỡng sinh. Khó trách trước kia toàn quay lưng về phía cô để rót nước, còn lén lút xách rác ra ngoài.
Lữ Cẩn do phát sốt mà mơ mơ màng màng hừ vài tiếng: "Bà Lữ không cho tớ uống."
Đến buổi chiều, cơn sốt của Lữ Cẩn đã hạ bớt, nhưng dường như càng ngày người càng mơ hồ, miệng không ngừng hỏi những câu hỏi linh tinh lộn xộn, lẫn lộn quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Chu Hoài Hạ hoàn toàn nghe không hiểu.
Một người bệnh bị thương ở tay phải như cô ở trong phòng chăm sóc một người bệnh khác từ A đến Z, lại cả đêm ngủ không ngon, mệt mỏi như đi trên mây.
Chu Hoài Hạ ngồi lên trên ghế của Lữ Cẩn, tay trái chống lên trán nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lữ Cẩn ở trên giường lại tỉnh lại, cô ấy nhìn chằm chằm lên trần nhà phòng ngủ, trời đất quay cuồng trước mắt: "Chu Hoài Hạ."
Chu Hoài Hạ ở phía dưới miễn cưỡng lên tiếng: "Gì thế."
Cô ấy lại chuẩn bị phát biểu những câu hỏi lớn gì đó về y học.
Hai mắt Lữ Cẩn nhìn không rõ, cảm thấy trần nhà lúc xa lúc gần: "Tại sao cậu cứ mặc quần áo màu vàng, lại còn toàn là hình con vịt?"
Chu Hoài Hạ lười mở mắt: "Màu sáng biểu thị cho việc tớ hoạt bát, con vịt biểu thị cho việc tớ lạc quan."
"Ồ." Đầu óc Lữ Cẩn mơ mơ màng màng, nhưng không quên bình luận: "Cho nên cậu cố ý cho người khác xem."
Chu Hoài Hạ đột nhiên mở to mắt: "Cậu đã khỏe rồi à?"
Lữ Cẩn: "Chóng mặt, đói bụng."
Đến buổi sáng thứ hai Lữ Cẩn đã tỉnh táo lại, tốc độ cô ấy giải quyết cảm xúc rất nhanh. Tuy vẫn còn có những cơn ác mộng ngắn ngủi, nhưng tốt hơn nhiều so với đêm trước.
Buổi tối cô ấy nhanh chóng chọn một cặp kính mới ở cửa trường học, lại trở thành học sinh ngoan học tập chăm chỉ mỗi ngày, cũng không cần tiếp tục lén lút lấy Coca-Cola từ trong ba lô ra rót vào bình giữ nhiệt nữa.
Giờ đây Lữ Cẩn rót một cách quang minh chính đại, dù sao Chu Hoài Hạ cũng đã biết rồi, chỉ cần không nói với bà Lữ Chí Hoa là được.
...
"Kể từ thứ sáu ngày mai bắt đầu vận hội trường ba ngày." Lữ Cẩn đẩy cửa tiến vào, cô ấy nói vẻ chắc chắn: "Chu Hoài Hạ, cậu khẳng định không thi hạng mục nào à."
Chu Hoài Hạ nằm ở trên giường, đang đắp cái chăn dày: "Có việc gì à?"
Lữ Cẩn: "Tớ đăng ký rồi, thi tiếp sức 4x100, thứ bảy thi, cậu có đi chơi không?"
Quả thực Chu Hoài Hạ nghĩ mãi không ra cô ấy lấy ở đâu ra nhiều tinh thần và thể lực như vậy, cô thở dài: "Đi."
Lữ Cẩn đặt ba lô xuống rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, Chu Hoài Hạ trở mình nhìn cô ấy đi ra: "Sao trên người cậu có mùi nước khử trùng nặng như vậy?"
"Tớ á? Có sao?" Lữ Cẩn đứng ở cửa phòng vệ sinh, đưa tay trái phải lên ngửi ngửi người mình, nhớ ra gì đó rồi nói, "À, bởi vì hôm nay tớ đến phòng thí nghiệm giải phẫu, mùi nước khử trùng bên trong nặng hơn các nơi khác."
Có thể bình thường cô ấy đã quen với mùi này, cũng không phát giác ra được mùi nặng thế nào.
Bởi vì phải mở vận hội trường mùa thu, các tiết học thứ sáu đều được nghỉ. Lễ khai mạc buổi sáng vừa kết thúc, những người không tham gia thi đều có thể hoạt động tự do, tương tự như được nghỉ.
Chu Hoài Hạ bị cưỡng chế đi theo lớp mình ngồi trên khán đài cổ vũ cho những tuyển thủ dự thi cùng khoa. Tiếng gào ồn ào bên tai không ngừng, cô nghe mà mệt rã rời, dứt khoát đeo kính râm lên, ngồi đó nhắm mắt ngủ.
"Brum…"
Sóng tiếng động cơ cực kỳ chấn động.
Một chiếc xe thể thao hình giọt nước màu đỏ phóng nhanh như bay, hoàn toàn không để ý đến những người qua lại trên đường, cứ lao thẳng tới tất cả những người đi đường và xe cộ phía trước, sau đó bay mạnh lên trên không trung xoay mấy vòng, cuối cùng cả chiếc xe nện mạnh xuống mặt đất, thân xe vỡ nát.
Vô số máu tươi từ vị trí ghế lái nhanh chóng chảy ra.
"..."
Chu Hoài Hạ chậm rãi mở to mắt, cô ngồi thẳng người dậy, hai tay chống lên trên đùi, hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu nhìn bậc thang xi măng dưới chân vẻ bình tĩnh.
Toàn bộ người đi đường, xe cộ và con đường đều mơ hồ, máu chảy ra từ ghế lái của xe thể thao rất khoa trương, tất cả hình ảnh đều không hợp với lẽ thường.
Không phải cơn ác mộng của ai đó thì chính là tưởng tượng của ai đó.
Chu Hoài Hạ nghiêng về tưởng tượng của ai đó, bởi vì biển số xe của chiếc xe thể thao màu đỏ quá rõ ràng. Cô ngồi ở đó do dự một lúc lâu xem có cần quan tâm hay không. Cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, nhưng không tìm ra được tin tức về biển số xe liên quan.
Biển số xe thông thường, cũng không có bất kỳ ghi chép vi phạm luật, trên mạng không có tí tin tức nào.
Chỉ là cơn ác mộng? Nhưng giấc mơ này dường như trộn lẫn cả ác ý, không phải đối với người đi đường, mà là nhằm vào chiếc xe thể thao màu đỏ đó.
Chu Hoài Hạ nhớ lại logo của chiếc xe thể thao, lại đi tìm danh sách loại hình xe của nhãn hiệu này, nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được cùng loại.
"..."
LaFerrari, vô cùng cao cấp.
Đây là người nào đang báo thù kẻ giàu vậy?
Chu Hoài Hạ cất điện thoại đi, tầng lớp này mình tiếp xúc không nổi, cô cũng không quản nổi ảo tưởng tà ác báo thù kẻ giàu của người khác.
Đợi đến khi toàn bộ vận động viên dự thi của Học Viện Tâm Lý bị loại hết sạch ở vòng đấu loại, ủy ban mới không cam lòng tuyên bố giải tán tại chỗ, mọi người tự do hoạt động.
Chu Hoài Hạ chậm rãi đứng dậy, đi xuống từ khán đài, rời khỏi sân vận động ngoài trời, cô chuẩn bị quay trở về tiếp tục đi ngủ.
Từ cửa hông ra vào của sân vận động, Chu Hoài Hạ đi vài bước về phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại, chậm rãi lùi về sau, xoay mặt đưa tay chậm rãi kéo kính râm xuống, nghiêng người nhìn về phía chiếc xe dừng lại ở ven đường đối diện.
Màu đỏ rực rỡ, thân xe thấp bé hình giọt nước, giống như một con mãnh thú đang vận sức chờ khởi động. Thiết kế năm trục bánh xe, kết hợp lốp xe với chiều rộng quá khổ, đặc biệt máy ở phần đuôi mở rộng và hai ống bô trông cực kỳ đánh vào thị giác.
LaFerrari.
Chiếc xe nhìn rất quen.
Biển số xe cũng nhìn rất quen.
Chu Hoài Hạ cứ thế đứng đó, tay cầm chặt gọng kính râm, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia như có điều suy nghĩ.
"Cô thích à?"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam vẻ tùy ý, khinh khỉnh.
Chu Hoài Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh trẻ tuổi nhuộm tóc màu bạch kim nghiêng người tựa vào trước lưới sắt cửa hông của thao trường, hai tay khoanh lại nhếch mày, không biết ở đó nhìn bao lâu rồi.
Tầm mắt của cô rơi vào chiếc chìa khóa xe trong tay anh ta: "Xe của cậu à?"
Cậu nam sinh trẻ tuổi đứng thẳng lên, ấn vào chiếc chìa khóa xe, đèn của chiếc xe thể thao màu đỏ nháy sáng, dừng ở bên cạnh Chu Hoài Hạ, giọng lộ ra vẻ thờ ơ, nói vẻ mời gọi: "Có muốn lên thử không?"
Chu Hoài Hạ đẩy kính râm lên một lần nữa, ngăn cách tầm mắt đối phương: "... Không cần."
Nhìn rất gợi đòn, chẳng trách người khác muốn báo thù kẻ giàu.
"Tôi nghĩ cô nhìn chăm chú lâu như vậy, sẽ rất thích." Cậu nam sinh trẻ tuổi tóc màu bạch kim nhún vai, lại nhìn về phía Chu Hoài Hạ: "Buổi tối ngày mai Học viện tài chính có một buổi vũ hội, đến chơi không?"
Chu Hoài Hạ: "?"
Chúng ta quen nhau sao?
Đại khái là qua cặp kính râm cũng có thể nhìn ra vẻ khó hiểu của cô, nam sinh trẻ tuổi tóc màu bạch kim mặt mày khẽ hiện ý cười, nhưng có vẻ cà lơ phất phơ, anh ta đưa tay về phía Chu Hoài Hạ: "Quên tự giới thiệu, Thẩm Diệc."
Chu Hoài Hạ liếc mắt về phía bàn tay của anh ta xuyên qua cặp kính râm, không bắt tay. Cô xoay người rời đi, trước khi đi còn quẳng lại một câu: "Tôi cảm thấy xe cậu có vấn đề, kiểm tra một chút đi."
Đề xuất Huyền Huyễn: Ta Không Phải Hí Thần