Chương 464: Ngây ngô và bỡ ngỡ
Nguyễn Miểu Miểu vẫn còn trong giai đoạn phát triển nên chưa cao lắm, lại nhỏ nhắn so với Tần Mạc mới mười tám tuổi mà đã cao tới 1m85. Cô bé trông thật bé nhỏ đến mức có thể dễ dàng bị anh ấy bồng bế lên, chân còn không chạm đất.
Cả người Miểu Miểu hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của Tần Mạc.
Hồi nhỏ, mỗi lần Miểu Miểu giận dỗi hay khi Tần Mạc tâm trạng tốt, anh đều bế cô lên như thế này. Ai ngờ lớn rồi vẫn vậy.
Chân cô bé bập bồng giữa không trung, có chút bối rối, cảm thấy hơi ngượng.
Cô nghĩ đến việc mình thấp quá, lại không cao hơn cô gái từng tỏ tình với Tần Mạc, nên mới bị anh bế lên như thế này. Thật là xấu hổ...
Má rưng rưng đỏ lên, Miểu Miểu không dám nhìn Tần Mạc, cúi đầu xuống.
Nhưng vì đang bị bế nên cô chỉ cần cúi đầu là sẽ đối diện ngay với ánh mắt của anh.
Miểu Miểu bình tĩnh ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng càng rõ hơn.
“Này, Tần Mạc...” Một cô gái bước tới, nhìn thấy Tần Mạc ôm cô bé nhỏ nhắn thân mật như vậy thì đứng hình.
Cô còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhận thấy trong ánh mắt Tần Mạc là sự trìu mến, yêu chiều mà cô chưa từng nào nhìn thấy.
Tần Mạc với cô và với mọi người khác luôn lạnh lùng, khó gần, vẻ ngoài vừa ngầu vừa lạnh khiến những người thầm thương trộm nhớ anh vẫn không ngừng đến tìm ánh mắt anh.
Nhưng bây giờ, anh lại thể hiện ánh mắt trìu mến như thế này, lại còn làm hành động thể hiện sự nâng niu, khiến cô gái ấy cảm thấy khó tin.
“Cô về trước đi, tôi còn việc,” Tần Mạc lạnh lùng nói, rõ ràng không muốn cô làm phiền họ.
Cô gái cười gượng gạo, hiểu anh không muốn có ai quấy rầy lúc này.
Cảm thấy trong lòng cay đắng, cô đành quay người rời đi.
Miểu Miểu không nhìn anh khi ngẩng đầu, vậy nên anh đặt cô xuống.
Cô lập tức cúi mặt, nhưng bị Tần Mạc nâng lên, giữ lấy khuôn mặt buộc phải nhìn anh.
“Miểu Miểu, sao vậy? Sao không nhìn anh Tần Mạc?”
Khi đối diện ánh mắt anh, dù có muốn nhìn chỗ khác cô cũng không thể, buộc phải dừng lại.
Khuôn mặt bầu bĩnh vốn đã rất mềm mại của cô càng tròn trĩnh hơn, khiến Tần Mạc không nhịn được, dùng ngón cái vuốt vài cái.
Rất mềm, rất mượt mà và non nớt, khiến anh muốn cắn một miếng.
Ánh mắt Tần Mạc trở nên mơ hồ, khó đoán.
Miểu Miểu giãy ra không được, giận dỗi nói: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
“Đang giận gì vậy? Hmm?”
Lời nói vốn đầy yêu chiều ấy trong tai Miểu Miểu chỉ như lời dạy dỗ.
Quả nhiên, từ khi có người tỏ tình thì anh bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương, nên mới trở nên bất nhẫn với cô!
Giận quá, Miểu Miểu trừng mắt nhìn Tần Mạc: “Yêu sớm là sai!”
Câu nói có phần lủng củng khiến người nghe khó hiểu.
Nhưng Tần Mạc hiểu ngay, niềm vui trong lòng bùng nổ. Đôi mắt anh sáng rực, nhìn Miểu Miểu nồng nhiệt.
Khẽ gạt cảm xúc, anh hỏi: “Miểu Miểu nói gì? Nói lại đi.”
Giọng anh trở nên lạ thường, ánh mắt cháy bỏng đến đáng sợ.
Miểu Miểu tưởng anh giận dữ thật sự, sợ hãi, mềm lòng không dám nói thêm câu nào.
“Anh Tần Mạc khó chịu ghê,” cô lẩm bẩm.
Anh chưa nghe được câu mình muốn, nóng lòng vừa nịnh vừa dụ dỗ: “Miểu Miểu nói lại đi được không? Em không muốn anh Tần Mạc yêu ai khác đúng không? Đúng không? Nói đi?”
Tần Mạc lúc này vẻ mặt háo hức gần như mất kiểm soát, chất vấn dồn dập khiến anh trông đáng sợ.
Miểu Miểu vì bị anh làm cho sợ, cắn môi, dè dặt gọi: “Anh Tần Mạc...”
Cái vẻ e ngại của Miểu Miểu như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Tần Mạc, khiến anh bình tĩnh lại ngay.
Anh vừa làm gì vậy chứ? Làm cô sợ hãi như thế...
Tần Mạc đưa tay che mắt cho Miểu Miểu, hít một hơi sâu, kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong ánh mắt.
Một lúc lâu sau anh mới lấy lại bình tĩnh như ban đầu.
Rồi hạ tay xuống, cúi nhìn sâu vào mắt cô: “Xin lỗi, Miểu Miểu, anh làm em sợ rồi.”
“Anh mắng em đó,” Miểu Miểu ấm ức.
Tần Mạc biết mình có lỗi chỉ khẽ xin lỗi: “Anh không đúng.”
Anh không kiểm soát được bản thân mình. Miểu Miểu còn nhỏ, anh phải giữ mình, không được thể hiện cảm xúc quá nhiều.
Cách anh xin lỗi thành tâm nên nỗi sợ hãi của Miểu Miểu nhanh chóng tan biến.
Dù không rõ chuyện gì xảy ra với Tần Mạc, có thể vì áp lực học tập lớp 12 cũng nên.
Nghĩ thế, Miểu Miểu không dám cứng đầu nữa.
Cô suy nghĩ rồi nhấc tay, ngón tay gõ nhẹ lên trán Tần Mạc, cười nói: “Thôi được rồi, em tha thứ cho anh.”
Bị nụ cười dịu dàng của Miểu Miểu làm rung động, Tần Mạc choàng tỉnh, gãi gãi trán, đôi mắt nửa sáng nửa tối như còn suy nghĩ điều gì đó.
Miểu Miểu kéo áo anh: “Đi về thôi, em đói rồi, muốn ăn cơm.”
Nghe vậy, Tần Mạc nhanh chóng lấy lại tinh thần, nắm tay cô chuẩn bị về.
Trên đường trở về, Miểu Miểu im lặng như có chuyện bận tâm, Tần Mạc nhận ra nên hỏi.
Cô ngập ngừng nói: “Yêu sớm là sai, nhất là... nhất là lúc này rất quan trọng, không nên yêu đương, anh Tần Mạc à.”
Nói tới đó cô hơi ngại, mím môi, lo anh sẽ nghĩ cô can thiệp quá nhiều.
Nhưng Tần Mạc lại mỉm cười.
Nụ cười rất tự nhiên, như nghe được điều thú vị, trông rất vui vẻ, phá vỡ vẻ lạnh lùng băng giá, biến anh thành chàng trai trẻ trung, năng động.
Miểu Miểu đỏ mặt trước nụ cười ấy, tức giận mắng: “Không được cười!”
Nhưng Tần Mạc vẫn cười, không những thế còn vuốt rối tóc cô.
Miểu Miểu trừng mắt: “Anh Tần Mạc đáng ghét!”
“Tội nghiệp em quá, Miểu Miểu, anh chỉ vui thôi mà,” Tần Mạc cười đủ rồi dừng lại.
Anh chú ý chỉnh lại mái tóc cô bị anh làm rối, trở nên nghiêm túc.
Cúi đầu nhìn Miểu Miểu, ánh mắt đầy lo lắng: “Vậy em phải hứa với anh, trước khi trưởng thành, không được yêu đương, được không?”
Anh cũng đang sợ hãi, bất an.
Từ tiểu học đến trung học, nhờ có anh quản chặt, đâu có chuyện Miểu Miểu được phép yêu đương, ngay cả thư tình cũng chưa hề được đọc, đều bị anh vứt thẳng vào thùng rác.
Tuy anh bảo vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn có thoáng qua, nhưng dưới sự chăm sóc của anh, không ai có thể đến gần Miểu Miểu.
Hạt giống tình yêu không thể tồn tại trong cô, nếu có sẽ bị anh nhổ tận gốc.
Nhưng khi anh vào đại học, đi đến thành phố khác thì không thể lúc nào cũng bên cạnh cô được.
Lúc đó, những kẻ để mắt tới cô, không còn bị kiềm chế, chẳng phải sẽ có người chực chờ xuất hiện sao?
Đề xuất Huyền Huyễn: Luận Từ Thiên Tài Đến Đại Năng