Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 87: Lừa ta, nàng buông chân ta ra

Chương thứ bảy mươi tám: Lừa dối ta - Hãy buông chân ta ra

Chân nàng Thẩm Liên Tú giáng mạnh vào thân Chu Lâm Cẩm, song y dường như không động đậy một chút, thậm chí còn chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Liên Tú tức giận vô cùng, đứng không nổi, bèn ngồi trở lại, dùng một bàn chân đẩy lấy eo Chu Lâm Cẩm, cố sức quăng ra ngoài.

Lần này, Chu Lâm Cẩm cuối cùng tỉnh ngủ, y vẫn còn mơ mơ màng màng, chẳng rõ có điều gì xảy ra. Trong phòng tối om, mắt y không thể nhìn thấu, đưa tay chộp vào phần hông, bắt được một chân của nàng Thẩm.

Cảm giác mềm mại trơn tru truyền đến từ tay y, Chu Lâm Cẩm từ từ tỉnh hẳn, vừa chống tay ngồi dậy, vừa không buông chân nàng, chỉ hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Liên Tú một chân chưa bị trói vẫn tiếp tục đá vào y, nhưng sợ làm tỉnh An An, nên phải hạ thấp giọng nói: “Chỗ của ngươi còn rộng lắm, sao cứ nhích sang chỗ ta?”

Chu Lâm Cẩm nhìn quanh, trong lòng thầm nghĩ: lỡ rồi.

Bởi y rõ ràng để ra nhiều chỗ trống bên kia, đêm qua khi nằm xuống cũng vậy, chính là cố ý, chỉ vì muốn bắt nạt Thẩm Liên Tú nằm bên trong mà không nhìn được thôi.

Nguyên là y định lúc đêm tối lặng lẽ dịch chuyển về chỗ cũ, nhưng sau đó mệt ngủ đi, sáng nay cũng có thể dời ra ngoài, ai ngờ Thẩm Liên Tú thức sớm như vậy.

Chu Lâm Cẩm ngước mắt nhìn trời ngoài cửa khẽ mờ, thở dài, nói: “Đừng làm loạn nữa, ngủ thêm chút.”

Thẩm Liên Tú nghiến răng nói: “Ngươi dối ta, làm ta mềm lòng!”

“Không phải đâu,” Chu Lâm Cẩm vội ứng biến nói, “ta đêm qua ngủ say, chính mình cũng không biết mình ngủ ở đâu.”

“Lừa dối! Ngươi lúc nào ngủ cũng giữ tư thế tốt,” Thẩm Liên Tú một chân vẫn đá mạnh, nói tiếp: “Buông chân ta ra!”

Chu Lâm Cẩm quanh quẩn tránh né cả mấy ngày, may mà An An yên ổn ngủ suốt một đêm, giờ vẫn chưa ngủ đủ, buồn ngủ đờ đẫn, khép mắt nói: “Ngươi ngưng đi ta sẽ buông.”

Quả nhiên Thẩm Liên Tú không động đậy.

Chu Lâm Cẩm vừa lòng buông chân nàng khỏi lòng bàn tay, dự định ngủ tiếp, nào ngờ nàng lay động tứ chi, đá y ngã xuống đất.

Y ngước đầu, Thẩm Liên Tú ngồi trên giường lạnh lùng nhìn y nói: “Từ nay về sau ngươi ngủ dưới đất đi.”

Chu Lâm Cẩm đứng lên phủi bụi dính trên người, nói: “Đất dưới kia dơ quá, sao ta ngủ nổi?”

Thẩm Liên Tú không đáp, tự xuống giường, quay người mặc áo ngoài rồi mở cửa bước ra.

Chu Lâm Cẩm xoa trán, lại nằm xuống giường.

Y tưởng chuyện cũng qua rồi, nàng chỉ làm trò cho vui, dù thật sự có ý, cũng chẳng có điều kiện, nơi này không có thêm chăn màn, muốn ngủ dưới đất cũng chẳng được.

Chẳng ngờ đến đêm khuya, y mới biết Thẩm Liên Tú đang thật lòng.

Nàng đi trong nhà mang ra một tấm ván cửa cũ để cạnh tường, đặt giữa nền nhà, rồi chỉ vào đó bảo Chu Lâm Cẩm: “Ngươi ngủ đây đi.”

“Ngươi nói gì?” Chu Lâm Cẩm không tin.

Tấm ván kia tuy hơn nằm thẳng dưới đất bẩn thỉu chút ít, nhưng cũng dày một lớp bụi thời gian, có vết dơ không rõ do đâu, thậm chí còn có mạng nhện bám trên đó.

Thẩm Liên Tú lại nhắc lần nữa: “Ngươi ngủ đây.”

“Bẩn vậy...” Chu Lâm Cẩm ngập ngừng.

“Bên ngoài có nước và giẻ lau, ngươi tự lau cho sạch là được.”

Chu Lâm Cẩm lặng đi rồi nói: “Không có chăn.”

“Trời còn chưa lạnh đến thế, ngươi mặc y phục mà ngủ là được.”

Chu Lâm Cẩm không nói gì thêm, y hiểu Thẩm Liên Tú thật càng mềm lòng thì lại càng cứng rắn, nếu không thì làm sao nàng chịu lìa quê theo y lên kinh thành.

Y âm thầm đi múc nước lau chùi tấm ván cũ nhiều lần, bụi và mạng nhện cũng sạch, song những vết bẩn khô cứng thấm sâu vào gỗ thì chẳng thấm vào đâu.

Chu Lâm Cẩm khó chịu trong lòng, nhưng không còn cách nào, chưa từng trải qua cảnh này, chỉ đành an ủi chính mình, cũng đỡ hơn mấy ngày qua ăn nằm trần trụi.

Vì phòng chật chội, tấm ván cửa đặt đâu cũng khó, chỉ đặt bên giường làm chật chội hơn.

Thẩm Liên Tú dẫn An An rửa ráy trở về, bé gái thấy tấm ván kia không rõ là gì, chạy tới nhảy nhót trên đó mấy hồi.

Chu Lâm Cẩm nhìn những dấu chân mới bên trên vừa lau sạch, trộn với vết dơ, công sức bấy lâu như đổ sông đổ biển.

Ấy thế mà An An lại cười tủm tỉm nhìn y, khiến Chu Lâm Cẩm giận cũng chẳng nổi.

Y bắt đầu phần nào hiểu vì sao phụ thân từng quý trọng tỷ tỷ hơn.

Chu Lâm Cẩm đành ôm An An xuống, bảo: “An An, đừng nhảy chân lên đó, cha đêm nay ngủ trên đó.”

“Sao lại ngủ đây?” An An chớp mắt to, “ở đây vui lắm sao? Con cũng muốn ngủ đây!”

“Con không thể ngủ, đêm khuya dễ lạnh mà lại không thoải mái,” Thẩm Liên Tú đi tới mắng nhiếc cắt ngang sự tò mò của đứa bé.

Chu Lâm Cẩm quỳ xuống vỗ đầu An An bảo: “Con ngoan nằm với mẹ đi.”

Hai người nằm hai bên, đêm nay vẫn do Chu Lâm Cẩm đi tắt đèn nến.

An An chưa ngủ ngay, Thẩm Liên Tú nhẹ nhàng ru con ngủ, còn Chu Lâm Cẩm nằm trên tấm ván cứng cỏi, người chỉ đắp một chiếc áo ngoài, cảm thấy chưa từng lâm cảnh vất vả, tình trạng thê thảm như thế.

Song ai rỗi tâm bới móc, bởi là tự chuốc lấy hết.

Đêm đó Chu Lâm Cẩm lay chuyển không yên trên tấm ván, mong Thẩm Liên Tú chốc lát mềm lòng gọi y trở lại giường ngủ, nhưng cả đêm chỉ nghe tiếng nàng thở nhẹ, không hề mời gọi.

Sau vài ngày tiếp sau cũng thế.

Dù hai tên lính gác không nghi ngờ y, song vẫn cần rất cẩn trọng, phòng khi Huệ Vương bỗng đột đến hay sai người thân tín đến, sẽ dễ lộ diện Chu Lâm Cẩm.

Y tiện thể đem Tiểu Thụ cùng An An ra ngoài chơi hoặc lên núi săn bắt, ban ngày đi dò xét tình hình, né tránh lính tráng canh phòng; nếu bị phát hiện y liền nói mình là đầy tớ bên cạnh phu nhân Thẩm, vẫn dễ bề giả dạng.

Chỉ có điều Huệ Vương dường như đã quyết tâm tĩnh chứ không động binh, chưa nắm được phương án gì.

Một lúc sau, Huệ Vương lại một lần nữa đến gặp Tô Quỳnh.

Lại là ban đêm, như lần trước, Thẩm Liên Tú ra bếp đun nước pha trà, Chu Lâm Cẩm theo dõi kỹ đã toán, lặng lẽ đứng nép góc tường.

Huệ Vương đem theo hai vệ sĩ đứng ngoài cửa canh chừng, ấy vì nơi này nhỏ hẹp, khi có biến cố, đứng đó cũng đủ ứng phó.

Thẩm Liên Tú vẫn như trước mang trà vào phòng, Huệ Vương lần này bế Tiểu Thụ ngồi lên đùi, không nói lời nào với Tô Quỳnh mà chỉ hỏi chuyện thường ngày Tiểu Thụ, như sống ở nhà họ Thẩm có ra sao.

Tiểu Thụ ít nói, gần như mỗi câu Huệ Vương hỏi, cậu mới đáp vài lời, Huệ Vương không lâu sau nhăn mày thở dài: “Sao lại nhút nhát thế? Ngày mai theo ta đến doanh trại đi.”

Tô Quỳnh vội nói: “Thế không được đâu! Tiểu Thụ sợ hãi người lạ, không quen nói chuyện.”

“Chính bà thương con thì sinh con hư,” Huệ Vương nói xong không ép con theo, chỉ bảo: “Phải làm con khỏe mạnh cường tráng, sau này sao gặp mặt người ta?”

Tô Quỳnh không nói gì, sau đó giận dỗi: “Đều tại ngài.”

Huệ Vương ngước mắt nhìn nàng, cười tươi: “Đợi ngày sau, ta sẽ dạy Tiểu Thụ bù đắp thiếu sót.”

“Cửu vương phải nói đi nói lại cho rõ, đừng rồi quên cậu bé chứ,” Tô Quỳnh nói, còn than rằng: “Không biết còn ở đây bao lâu, thiếu áo thiếu ăn mà trời đã lạnh.”

Huệ Vương nói: “Ta gọi đi nơi khác bà lại không chịu.”

“Ta không đi, muốn cùng ngài chung chỗ, thế ngài mới hay đến thăm chúng ta như hôm nay, đi nơi khác ai mà thèm để ý tới mẹ con tôi?”

“Điền thiếu thì nói, không thiếu ngươi, ngày mai ta sẽ cho đem than đến, tránh trời lạnh mùa đông.”

Nói xong Huệ Vương đứng dậy, không ở lâu, bước ra ngoài thấy An An đang chơi một mình ngoài sân, liền bảo Tô Quỳnh: “Thằng bé này khỏe mạnh và hoạt bát, vẫn phải con nhà làm tớ mới cứng cáp, bà để Tiểu Thụ chơi với nó nhiều.”

Tô Quỳnh miễn cưỡng đáp: “Ừ.”

Bên cạnh Thẩm Liên Tú nghe vậy cũng chẳng phiền lòng gì, còn vui mừng và biết ơn, mừng vì con được nuôi dưỡng tốt, nàng không muốn An An yếu ớt, biết ơn vì An An được nuôi ở thôn quê, không như con nhà quyền quý dễ bị nhận ra ngay bởi Huệ Vương.

Lúc này Huệ Vương hỏi vu vơ: “Nghe nói cha của đứa trẻ đã về?”

Thẩm Liên Tú tiến tới đáp: “Thưa Cửu Vương, nhờ phò mã phò trượng, người đã tìm thấy rồi.”

“Sao không nhìn thấy?” Huệ Vương hỏi.

Thẩm Liên Tú theo lời đã sẵn, đáp: “Đi tắm ở rừng rồi.”

Huệ Vương không hỏi thêm.

Khi mọi người tưởng ngài sẽ rời đi, ngài lại quay lại, nhìn Tô Quỳnh nói: “Ta sẽ ở lại đây đêm nay, cùng các người vài ngày.”

Tô Quỳnh vờ diện vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?”

Huệ Vương gật đầu: “Thời gian tới ta sẽ không lui tới nữa.”

“Tại sao?”

“Chiến sự căng thẳng,” Huệ Vương bước vào, thấy Tô Quỳnh chậm một bước, liền níu lấy nàng, nói: “Ngày sau ta sẽ đưa người vào kinh thành.”

Tô Quỳnh dịu cười, không đáp lời.

Huệ Vương, Tô Quỳnh và Tiểu Thụ vào trong, không thấy ra ngoài nữa, hai vệ sĩ vẫn ngày đêm túc trực cửa.

Chờ lâu sau, Chu Lâm Cẩm vòng ra phía sau nhà rồi lại đến cửa chính bước vào.

Đêm tối dày đặc, y cúi đầu lom khom, đã đổi trang phục trước đó, người không quen khó nhận ra, hai vệ sĩ nhìn lướt qua, thấy Thẩm Liên Tú đã ra đón, biết là phu quân nàng, không hỏi thêm.

Hai người vội vào trong, Chu Lâm Cẩm đã nói: “Hai vệ sĩ hôm nay, có một người ta từng gặp rồi.”

Thẩm Liên Tú lòng như thắt lên, nhưng nghĩ kỹ rồi bảo: “Họ lúc nãy không nhận ra ngươi, chắc không vấn đề.”

Chu Lâm Cẩm gật đầu: “Tạm đối phó qua ngày mai xem sao.”

“Nếu ngày mai Huệ Vương nhìn thấy ngươi, phải làm sao?” Thẩm Liên Tú lại lo.

“Chỉ cần đừng để ngài trông thấy là được,” Chu Lâm Cẩm đã nghĩ hết mọi tình huống, “Ngài chắc sẽ về sớm, không cố ý tìm ta, ta sẽ đi khỏi đây trước. Nếu bị hỏi, ta bảo mình đi bắt cá từ sáng là được.”

Thẩm Liên Tú gật đầu thuận theo.

- Hết -

Đề xuất Cổ Đại: Phong Lăng Bất Độ
Quay lại truyện Vi Quân Thê
BÌNH LUẬN