Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 236: Chinh phục (Xin phép viết kết cục đại sự) (2)

Lại vô cùng khao khát có con.

Nếu có, đây ắt hẳn là món quà tuyệt vời nhất mà trời xanh ban tặng nàng trong kiếp này.

Thái y vội vã đến ngay. Hiển Đức Hoàng hậu dường như còn mừng rỡ hơn cả Thẩm Diệu, liền giục thái y mau chóng bắt mạch cho nàng.

Vị thái y râu bạc bắt mạch cho Thẩm Diệu, trầm tư hồi lâu, rồi mới đứng dậy, cúi mình hành lễ với Thẩm Diệu, lại hành lễ với Hiển Đức Hoàng hậu, cười nói: “Chúc mừng Thân vương phi, mạch như đi châu, chính là hỷ mạch. Thân vương phi e rằng đã mang thai hơn một tháng rồi, Thân vương phủ sắp có thêm người!”

Thẩm Diệu vẫn còn chút khó tin, nàng vội hỏi: “Thật ư?”

Hiển Đức Hoàng hậu hiếm khi thấy Thẩm Diệu ngây ngô đến vậy, bèn “phì” một tiếng bật cười. Nàng giả vờ nghiêm nghị nói: “Thân vương phi hỏi ngươi có thật không, nếu có sai sót, ắt sẽ trọng phạt không tha!”

Thái y râu bạc cười đáp: “Lão thần không dám nói dối. Thân vương phi nếu không tin, có thể thỉnh thêm vài vị khác đến xem.”

Vốn là lời trêu ghẹo, nhưng Thẩm Diệu lại nói: “Được, vậy xin phiền thỉnh thêm vài vị nữa đến xem thử.”

Khiến vị thái y kia ngẩn người kinh ngạc.

Hiển Đức Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, biết Thẩm Diệu không chịu tin, nhất định phải xác nhận lại nhiều lần. Song thuở xưa khi nàng mang thai, cũng từng khó tin đến vậy. Nghĩ đến mình, ánh mắt nàng chợt tối sầm, rồi nhanh chóng hoàn hồn, cười nói: “Vậy cứ theo lời Thân vương phi, thỉnh thêm vài vị thái y nữa đến.”

Hiển Đức Hoàng hậu quả thật rất mực quan tâm Thẩm Diệu, liền thỉnh mấy vị thái y đến bắt mạch cho nàng. Kết quả bắt mạch đều như một, Thẩm Diệu quả nhiên đã mang thai hơn một tháng.

Thật là khéo làm sao, Tạ Cảnh Hành vừa rời đi chưa đầy mười mấy ngày, Thẩm Diệu bên này đã mang thai. Nói sao đây, khi một mình, ít nhất sẽ không quá cô quạnh, song cũng có thể càng thêm cô quạnh.

Hiển Đức Hoàng hậu mừng rỡ khôn xiết, đại khái cả hoàng gia vốn chỉ có hai huynh đệ Vĩnh Lạc Đế và Tạ Cảnh Hành, Vĩnh Lạc Đế lại không con, Tạ gia vốn chẳng có hậu bối. Đứa bé Thẩm Diệu đang mang, xem như là hậu bối đầu tiên của Tạ gia. Hiển Đức Hoàng hậu liền sai người thỉnh Vĩnh Lạc Đế đến.

Vĩnh Lạc Đế khi hay tin này, cũng có chút khó tin. Hiển Đức Hoàng hậu cười nói: “Thử nghĩ xem, sau này sẽ có một tiểu nam hài hay tiểu cô nương, gọi huynh là Hoàng bá bá, gọi muội là Hoàng cô cô, chẳng phải rất thú vị sao?”

“Có gì thú vị.” Vĩnh Lạc Đế vẫn còn chút gượng gạo. Người thật sự không mấy ưa Thẩm Diệu, vì nàng mà còn từng tranh chấp với Tạ Cảnh Hành. Song Vĩnh Lạc Đế xưa nay chưa từng xoay chuyển được ý nghĩ của Tạ Cảnh Hành, lại chẳng có cách nào với Tạ Cảnh Hành, bởi vậy đối với Thẩm Diệu cũng mang vài phần thái độ coi như hồng nhan họa thủy.

“Huynh đó,” Hiển Đức Hoàng hậu liếc nhìn người: “Đây có thể xem là đại hỷ sự của hoàng gia ta. Thân vương phi sau này nếu sinh thêm vài đứa nữa thì tốt biết mấy, Thân vương phủ sẽ thật náo nhiệt, thật là hay.” Trong mắt nàng ánh lên vài phần ngưỡng mộ, hiển nhiên, Hiển Đức Hoàng hậu cũng rất yêu thích trẻ con.

Nỗi niềm ngưỡng mộ trong lời Hiển Đức Hoàng hậu, người tinh tường đều có thể nhận ra. Thẩm Diệu khẽ khựng lại, ánh mắt Vĩnh Lạc Đế thoáng qua một tia đau xót. Chốc lát sau mới cất lời: “Đêm nay nàng hãy thu xếp đồ đạc, dọn vào cung. Chuyện này lúc này không thể truyền ra ngoài, trong cung có thể bảo toàn cho nàng.”

Thẩm Diệu khẽ giật mình.

Hiển Đức Hoàng hậu cũng vội nói: “Phải. Lũng Nghiệp thành tuy bề ngoài yên bình, nhưng vào thời khắc này, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào. Vả lại chuyện này cần phải giữ kín, không được để người ngoài hay biết. Còn về phía Cảnh Hành, hãy bí mật truyền tin cho chàng…”

“Hoàng hậu nương nương,” Thẩm Diệu chợt cất lời: “Thần phụ có một việc muốn cầu xin.”

Hiển Đức Hoàng hậu nói: “Nàng cứ nói.”

“Chuyện này xin hãy tạm giấu điện hạ.” Nàng nói: “Điện hạ nay đang trên đường chinh chiến, nếu biết chuyện này, khó tránh khỏi trong lòng vướng bận. Nếu bị kẻ có tâm lợi dụng, thậm chí sẽ bị thừa cơ hãm hại. Chi bằng cứ giấu đi.”

Hiển Đức Hoàng hậu và Vĩnh Lạc Đế nhìn nhau. Hiển Đức Hoàng hậu nói: “Nàng nghĩ không sai. Nhưng Thân vương phi, nếu nàng không chịu nói cho Cảnh Hành, thì mọi buồn vui về đứa trẻ này nàng sẽ phải một mình gánh chịu. Cảnh Hành không biết khi nào mới trở về, nàng sẽ phải chịu đựng một thời gian dài cô quạnh. Bổn cung từng thấy nhiều nữ tử, cũng vì đủ loại nguyên do mà giấu đi tin mang thai, song quá trình ấy lại vô cùng tủi thân. Nàng có chịu nổi nỗi tủi thân này không?”

“Thần phụ không tủi thân.” Thẩm Diệu khẽ mỉm cười, hai tay vô thức vuốt ve bụng mình. Khi biết mình mang thai, nàng liền cảm thấy trong cơ thể còn có một sinh linh bé nhỏ đang cùng mình hít thở, đó thật là một điều kỳ diệu. Nàng nói: “Nếu kết quả tốt đẹp, quá trình có vất vả đôi chút, cũng đều rất đáng giá.”

“Được.” Người cất lời lại là Vĩnh Lạc Đế, người nhìn Thẩm Diệu, nói: “Nếu đã vậy, thì không nói cho chàng.”

Hiển Đức Hoàng hậu còn muốn nói gì đó, Thẩm Diệu đã khẽ gật đầu với Vĩnh Lạc Đế, nói: “Đa tạ Bệ hạ.”

“Nếu đã vậy, thôi vậy.” Hiển Đức Hoàng hậu thở dài: “Tuy nhiên, từ mai nàng hãy dọn vào cung. Bổn cung sẽ nói là muốn nàng vào cung bầu bạn, đỡ cho các phu nhân kia cứ cách vài ba bữa lại tìm nàng nói chuyện, làm lỡ việc dưỡng thai của nàng.”

Lần này, Thẩm Diệu cũng không từ chối nữa. Quả thật như vậy, Duệ Thân vương phủ nay chỉ có một mình nàng là nữ nhân, dù có một số hộ vệ của Mặc Vũ Quân, nhưng khó tránh khỏi có kẻ dòm ngó. Ngược lại, vì chuyện của Lư Diệp hai nhà, uy tín của hoàng thất nay lại lớn hơn bao giờ hết, ở trong cung quả thật an toàn hơn nhiều.

Vì cốt nhục trong bụng, Thẩm Diệu chẳng màng đến bản thân mình ra sao.

Hiển Đức Hoàng hậu thấy nàng đồng ý, liền lập tức sai Đào Cô Cô đi tìm gian thiên điện gần Vị Ương cung nhất, dọn dẹp để Thẩm Diệu ở.

Vì sự việc này mà trì hoãn, khi trở về, trời đã tối.

Đường Thúc thấy nàng cuối cùng cũng trở về, mới thở phào nhẹ nhõm. La Đàm cũng từ bên ngoài trở về, nghe Kinh Trập Cốc Vũ kể chuyện Thẩm Diệu mang thai, ai nấy đều vừa kinh vừa mừng.

Đường Thúc mừng đến nỗi không biết nói gì, Thẩm Diệu bảo họ đừng nói cho Tạ Cảnh Hành, nay đang lúc chiến tranh, Tạ Cảnh Hành phân tâm thì không hay. Đường Thúc liền gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xót xa, nói rằng sẽ đi thắp một nén hương cho Tiêu Hoàng hậu, để Tiêu Hoàng hậu cũng hay tin tốt lành này.

La Đàm thì rất đỗi ngạc nhiên, có chút muốn sờ bụng Thẩm Diệu, nhưng lại không dám. Cuối cùng, nàng cẩn thận đặt tay lên, cảm nhận một lúc lâu, rồi mới thất vọng nói: “Sao chẳng thấy động tĩnh gì cả.”

“Mới hơn một tháng, làm gì có động tĩnh gì?” Thẩm Diệu bật cười.

“Nhưng mà,” La Đàm nhìn nàng: “Tiểu biểu muội, không nói cho cô phụ cô mẫu họ sao? Nếu họ biết, chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.”

Thẩm Diệu suy nghĩ một lát, rồi mới lắc đầu: “Nay cha mẹ và đại ca cũng đang đối đầu với Phó Tu Nghi, lúc này, ta ngược lại là điểm yếu của họ. Nếu có thêm một đứa trẻ, lại càng thêm bó buộc. Vả lại Tạ Cảnh Hành sớm muộn cũng đến Minh Tề, sẽ hội quân với cha mẹ họ. Nếu cha mẹ biết, Tạ Cảnh Hành cũng sẽ biết.”

La Đàm nghĩ một hồi, cũng thấy có lý. Liền nói: “Tuy họ không biết, nhưng ta đây, dì của đứa bé, thì biết. Dù không biết là tiểu chất nhi hay tiểu chất nữ, nhưng nghĩ đến một cục thịt nhỏ, liền cảm thấy rất yêu thích.”

La Đàm những ngày này đều có vẻ trầm lặng, nàng vốn tính tình hoạt bát, khiến người trong Duệ Thân vương phủ có chút bất ngờ. Nay cuối cùng cũng đã khôi phục lại vẻ hoạt bát như xưa.

“Đây có thể xem là đại hỷ sự từ mấy ngày nay.” Đường Thúc cười nói: “Đúng là nên náo nhiệt một phen.” Rồi vỗ trán: “Suýt nữa quên mất, một số thức ăn cũng nên chú ý một chút, phu nhân nay đang dưỡng thai, tuyệt đối không được có sai sót gì. Cả những bậc thang, góc cửa, đều phải dùng vải bọc lại.”

Căng thẳng đến mức không thể tả.

Thẩm Diệu bật cười. Kiếp trước khi nàng mang thai Phó Minh và Uyển Du, nào có được đãi ngộ như vậy. Ngay cả Đổng Thục phi cũng chỉ hỏi han qua loa xem nàng có gì không ổn, rồi gửi chút bổ phẩm, nếu không phải Thẩm gia quan tâm, Thẩm Diệu e rằng bản thân cũng sẽ rối bời.

Nay nàng thì trấn tĩnh, nhưng người trong Duệ Thân vương phủ lại ai nấy đều căng thẳng vô cùng.

Nàng cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu. Đường Thúc, người cũng thu xếp đi, vì ta mang thai, Hoàng hậu nương nương muốn ta vào cung, trong phủ để lại một số hộ vệ, và vài người nữa, những người quan trọng đều theo ta vào cung.”

Đường Thúc ngẩn người, rồi dường như cũng hiểu ý Thẩm Diệu, liền nói: “Được được, lão nô sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Tiểu biểu muội, ta cũng phải đi sao?” La Đàm hỏi.

“Đương nhiên là phải đi rồi.”

“Nhưng ta… không hiểu lễ nghi trong cung, liệu có không ổn không?” La Đàm hỏi.

Thẩm Diệu nói: “Sao lại không ổn? Muội cứ múa vài đường quyền cước, mọi người đều sẽ biết muội võ công cao cường, kiêng dè ta thêm, ta liền an toàn hơn. An nguy của ta và đứa trẻ, đều trông cậy vào muội bảo vệ.”

“Tiểu biểu muội, muội đừng trêu ta nữa.” La Đàm ngượng ngùng: “Nhưng muội nói cũng không sai, ta ở cùng muội, hai người dù sao cũng tốt hơn một người. Ta sẽ theo muội vào cung.” Nàng đứng dậy: “Ta đi thu xếp một chút đây.”

Sau khi La Đàm đi, Thẩm Diệu đứng dậy.

Nàng không ngờ lại mang thai vào lúc này, nhưng lại cảm thấy trong cõi u minh, mọi chuyện đều đã được định sẵn.

Mở cửa sổ, vầng trăng mùa thu sáng vằng vặc, cũng dần dần tròn vành vạnh, chẳng mấy chốc nữa là đến Trung thu.

Tết Trung thu đoàn viên, nhưng nàng lại cách xa người thân. Tạ Cảnh Hành cũng vậy, Thẩm Tín họ cũng thế, đều không ở bên cạnh. Năm nay định sẵn là một năm khó khăn, nhưng mà… Thẩm Diệu vuốt ve bụng mình, vì có một đứa trẻ, vì nàng lại trở thành mẹ, nên vầng trăng tròn đầy này, nàng dường như cũng có thể thưởng thức được rồi.

Trời cao sẽ không mãi mãi lạnh lùng với một người, ít nhất vào khoảnh khắc này, ông trời là một người tốt. Người đã ban cho Thẩm Diệu một kiếp trùng sinh, lại ban cho nàng một nam nhân nàng yêu sâu sắc, và một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Những gì đã qua thì đã qua rồi, đây là một ánh trăng hoàn toàn khác biệt.

Nàng khẽ hỏi đứa trẻ trong bụng: “Con xem, con và cha, đang ngắm cùng một vầng trăng đó.”

Thẩm Diệu dọn vào hoàng cung.

Hiển Đức Hoàng hậu đối đãi với nàng cực kỳ tốt, ban cho nàng gian thiên điện cạnh Vị Ương cung. Thẩm Diệu vẫn dùng người hầu của mình, nên cũng không bất tiện. Những lúc bình thường, Hiển Đức Hoàng hậu thích trò chuyện và pha trà cùng Thẩm Diệu. La Đàm cũng theo cùng, La Đàm tính tình hoạt bát, Hiển Đức Hoàng hậu cũng rất yêu thích nàng.

Ngày tháng trôi qua rất đỗi bình yên, nếu có gì bất ngờ, thì chính là Diệp Hồng Quang.

Diệp Hồng Quang cũng được đón vào cung. Vì chàng mãi không tỉnh lại, sau này một ngày nọ lại bất ngờ tỉnh dậy, nhưng sau khi tỉnh, tâm trí lại như đứa trẻ ba tuổi, chẳng biết gì cả. Thái y xem qua, e rằng là do chịu quá nhiều kinh hãi mà gần như hóa điên.

Thế là, Vĩnh Lạc Đế cũng lười quản. Nuôi một kẻ ngốc, cũng chẳng tốn bao nhiêu gạo. Diệp Hồng Quang suốt ngày trong vườn bắt dế, đuổi bướm, vui vẻ khôn xiết.

Đôi khi Thẩm Diệu nhìn thấy khuôn mặt giống Phó Minh của chàng, cảm thấy cuộc đời Diệp Hồng Quang cũng bi thảm như Phó Minh. Đều là đầu thai không vào nhà tốt, uổng phí cả một đời mình.

Hiển Đức Hoàng hậu thấy nàng ánh mắt trầm buồn, còn tưởng nàng đau lòng vì Diệp Hồng Quang, bèn vỗ nhẹ tay Thẩm Diệu, an ủi nàng: “Không cần đau lòng nữa, kỳ thực như vậy, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt. Nay Diệp gia đã không còn, nếu chàng là người tỉnh táo, sau khi tỉnh lại biết những chuyện này, trong lòng không biết sẽ đau khổ đến nhường nào. Dù không có thù hận, trong lòng cũng ắt hẳn đau đớn muốn chết. Mà Hoàng thượng làm việc, lại thích nhổ cỏ tận gốc, nhất định sẽ không giữ lại tính mạng chàng. Nay chàng như vậy, tuy ngốc nghếch, nhưng không cần đối mặt với những chuyện đau lòng kia, mãi mãi sống vô ưu vô lo như một đứa trẻ, chẳng phải rất tốt sao?”

Vĩnh Lạc Đế cũng từng nghi ngờ Diệp Hồng Quang giả ngốc, nhưng thái y đã xem qua, vả lại cũng phái người âm thầm giám sát, Diệp Hồng Quang quả thật đã ngốc thật rồi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, chàng đi lại không tiện, vì lần bị thương này, thân thể càng ngày càng yếu, có thể sống được bao lâu, bao nhiêu tuổi, đều là ẩn số.

Có lẽ là cảnh ngộ của Diệp Hồng Quang khiến Vĩnh Lạc Đế nhớ đến bản thân mình thuở thiếu thời, người cũng từng mang trọng độc từ khi còn trẻ, cũng chẳng biết mình có thể sống được bao lâu. Chính điểm tương đồng trong cảnh ngộ này, đã khiến Vĩnh Lạc Đế nảy sinh lòng thương xót hiếm có, tha cho Diệp Hồng Quang một mạng.

Tuy nhiên Diệp Hồng Quang nay là một kẻ ngốc, chẳng hay biết sinh tử của mình bị đế vương nắm giữ, bản thân đã từng lăn lộn một phen ở Diêm La điện, vẫn ngày ngày vô ưu vô lo cười nói.

Thế nhưng, trong thiên hạ không phải ai cũng có thể như Diệp Hồng Quang, sống như một đứa trẻ, cười vui vẻ.

Hai tháng sau, Tạ Cảnh Hành đến biên giới Minh Tề, bắt đầu giao chiến với quân đội Minh Tề. Đồng thời, La gia quân và Thẩm gia quân hội quân tại Hàm Cốc Quan, quân đội Tần Quốc nhập quan.

Tần Tề liên thủ, cùng quân đội Đại Lương do Tạ Cảnh Hành dẫn dắt bắt đầu chính thức đối đầu.

Chiến tranh vốn vô tình, một khi đã bắt đầu, kết thúc nào có dễ dàng. Huống hồ hai nước đối đầu một nước, vốn dĩ là ngang tài ngang sức.

Thẩm Diệu mỗi ngày đều cầm bản binh phòng đồ nàng từng chép cho Tạ Cảnh Hành ra nghiên cứu, lúc đầu còn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng dần dần, dấu hiệu bắt đầu xuất hiện. Tựa như những quân cờ đã định sẵn đường đi, đang từng bước tiến vào con đường mà đối phương đã sắp đặt.

Thẩm Diệu liền biết, bản binh phòng đồ kia, nếu không đoán sai, hẳn là đã đến tay Phó Tu Nghi.

Cuộc giao chiến giữa Đại Lương và Tần Minh, thắng thua bất phân, nhất thời khiến người ta không nhìn ra ai thắng ai thua. Tạ Cảnh Hành không như kiếp trước quét sạch ngàn quân, cố nhiên là vì kiếp trước Tần Minh chưa liên thủ, lúc đó Đại Lương là đánh Tần Quốc trước, rồi mới diệt Minh Tề. Nhưng còn một điểm nữa, Thẩm Diệu biết, Tạ Cảnh Hành đã thay đổi sách lược, chàng như một thợ săn tinh ranh xảo quyệt, đang dẫn dụ con mồi chui vào bẫy của mình.

Một mẻ hốt gọn, không thích dây dưa rườm rà, gọn gàng dứt khoát, quả đúng là phong cách của người Tạ gia.

Phó Tu Nghi đang cắn câu. Thẩm Diệu vừa cảm thấy an ủi về điều này, lại không khỏi thán phục thủ đoạn của Diệp Mi, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng nàng ta vẫn có thể chiếm được trái tim Phó Tu Nghi, dâng lên bản binh phòng đồ kia, và khiến Phó Tu Nghi tin tưởng nàng ta hết mực.

Quả nhiên, không lâu sau đó, thư của Tạ Cảnh Hành truyền về Đại Lương.

Trong thư là tình hình Minh Tề.

Văn Huệ Đế bệnh nặng băng hà, do Cửu hoàng tử Phó Tu Nghi đăng cơ làm Hoàng đế. Phó Tu Nghi vừa đăng cơ đã giao hảo với Hoàng đế Tần Quốc, được Hoàng đế Tần Quốc ủng hộ, hai nước cùng nhau phát động tấn công Đại Lương đang suy yếu. Các hoàng tử khác của Minh Tề, bao gồm Chu Vương, Tĩnh Vương, đều đã bị giam vào ngục, thủ đoạn của Phó Tu Nghi, khi đối phó với người nhà mình, xưa nay đều vô cùng thành thạo.

Thẩm gia và La gia liên kết với các thế gia lâu đời khác từng bị Văn Huệ Đế chèn ép, công khai làm phản, trong Minh Tề bị gán cho danh “loạn đảng”, nhưng dân chúng dường như không chấp nhận. Thanh danh trong sạch của Thẩm gia đã tồn tại nhiều năm, không dễ dàng bị bôi nhọ.

Người của Tạ Cảnh Hành đang bí mật liên lạc với người của Thẩm gia, chẳng bao lâu nữa, Thẩm gia sẽ lấy danh nghĩa đầu hàng, kết thành đồng minh với Tạ Cảnh Hành, chính thức về phe Đại Lương.

Và cuối thư, Tạ Cảnh Hành lơ đãng thêm vào vài câu, tựa như một lời đồn đại không đáng kể, tùy tiện viết thêm.

Nói rằng ở Định Kinh thành nay đang lưu truyền một chuyện phong lưu của hoàng gia. Trong cung có một mỹ nhân, là cháu gái xa của một Hoàng Thương, dung mạo như tiên, thông minh lại hiểu chuyện, tân đế yêu như châu báu, nâng niu trong lòng bàn tay, ban tên Mi Phu nhân, chỉ trong thời gian ngắn, thế lực đã vượt xa các phi tần khác trong hậu cung.

Thẩm Diệu gấp thư lại, rồi mỉm cười.

La Đàm hỏi: “Tiểu biểu muội, chẳng phải chỉ là một phong thư thôi sao, cứ lật đi lật lại xem mãi, đã cười đến ba lần rồi.” Chợt lại nhìn sang phía khác: “Ôi. Con mèo kia sao lại leo lên đó? Lại còn leo cao đến vậy?”

Không xa trong vườn, một con mèo đen đang men theo thân cây leo lên, cành cây càng lên cao càng mảnh, dường như không chịu nổi sức nặng của con mèo, lung lay chao đảo, vô cùng nguy hiểm.

“Leo nhanh, leo cao, thì ngã càng nhanh, đau càng thấu.” Thẩm Diệu cười nói: “Cứ từ từ mà xem.”

Lại qua nửa năm.

Chiến tranh một khi đã bắt đầu, nào có dễ dàng dừng lại. Cuộc đại chiến liên quan đến ba nước này lại càng như vậy. Hôm nay nơi này khói lửa ngút trời, ngày mai nơi kia binh đao chạm trán. Có thua có thắng, tiến thoái bất phân. Tần Quốc và Minh Tề gần như dốc hết sức lực để đánh trận này, bởi vậy đầu tư cũng đặc biệt nhiều.

So với đó, binh mã Đại Lương mang theo, thậm chí có thể xem là ít ỏi.

Tuy nhiên, dù vậy, Minh Tề và Tần Quốc liên thủ, cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì từ Đại Lương. Tựa như một cuộc chiến giằng co kéo dài, Đại Lương bên này tiêu hao không nhanh không chậm, nhưng bước đi của Tần Quốc và Minh Tề lại dần dần bị xáo trộn.

Đặc biệt là gần đây.

Những trận chiến trước đó, lớn nhỏ đều có, Tần Tề luôn thắng thế hơn, đặc biệt là lúc ban đầu. Hầu như trận nào cũng nếm được vị ngọt, tuy thu hoạch không phong phú, nhưng lại có thể khích lệ sĩ khí rất lớn. Các tướng sĩ hai nước Tần Tề đều rất đỗi kiêu hãnh.

Càng về sau, ưu thế của hai nước Tần Tề lại càng không rõ ràng. Tuy cũng có trận thắng, nhưng dần dần đã nghiêng về thế bại.

Cho đến U Châu Thập Tam Kinh.

U Châu Thập Tam Kinh nằm ở nơi giao giới của ba nước Minh Tề, Tần Quốc và Đại Lương. Từ trước đến nay vẫn là địa bàn của Tần Quốc, còn vì sao lại là địa giới của Tần Quốc, thì phải truy ngược về rất xa xưa, thậm chí từ thuở lập quốc. Bao nhiêu năm qua, U Châu Thập Tam Kinh vẫn vững vàng đứng sừng sững ở biên giới, không phải vì Đại Lương và Minh Tề chưa từng động tâm, mà là vì địa thế U Châu Thập Tam Kinh hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu muốn công hạ, e rằng phải tốn rất nhiều công sức, một khi sơ sẩy, còn có thể liên lụy đến bản thân.

Một miếng xương khó gặm như vậy, dù muốn gặm, ngoài dã tâm, còn phải có dũng khí cực lớn.

Tướng sĩ Đại Lương do Tạ Cảnh Hành dẫn dắt, đang chuẩn bị phát động tấn công U Châu Thập Tam Kinh. Trận chiến này vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là quyết định then chốt của toàn bộ cục diện chiến trường. Nếu Tạ Cảnh Hành thuận lợi chiếm được U Châu Thập Tam Kinh, tiếp theo có thể kết thúc trận chiến này trong thời gian ngắn hơn, đối với Minh Tề và Tần Quốc đều có thể như chẻ tre, thuận lợi đến lạ thường.

Ngược lại, nếu Tạ Cảnh Hành không thể gặm được miếng xương này, thì chỉ khiến quân đội Đại Lương nguyên khí đại thương, đừng nói là đối phó với Minh Tề và Tần Quốc, ngay cả việc chống lại sự kẹp đánh của hai nước này cũng rất khó khăn.

Thế nên trận chiến này, bất kể là Đại Lương, hay Minh Tề và Tần Quốc, đều đã đặt cược mười hai vạn phần, gần như là lấy cả thân gia tính mạng ra đánh cược.

Hiển Đức Hoàng hậu vừa nói chuyện này với Thẩm Diệu, vừa cười đùa với nàng: “Dù sao người cầm quân cũng là phu quân của nàng, sao đến giờ, lại chẳng thấy chút nào lo lắng vậy?”

Thẩm Diệu khẽ mỉm cười: “Thần phụ đương nhiên tin tưởng điện hạ.” Tạ Cảnh Hành người này, quả thật rất xảo quyệt. Bản binh phòng đồ sai lầm của Diệp Mi có thể thuận lợi đến tay Phó Tu Nghi, và được Phó Tu Nghi tin tưởng, đó cố nhiên là bản lĩnh của nàng ta. Nhưng vai trò của Tạ Cảnh Hành trong đó cũng không nhỏ.

Vào lúc chiến tranh mới bắt đầu, Tạ Cảnh Hành vẫn luôn thắng thua không nặng không nhẹ, khiến Phó Tu Nghi nếm được vị ngọt mấy lần. Thực tế, chính những lần thắng lợi đó, đối với Minh Tề và Tần Quốc, cũng không chiếm được lợi lộc thực chất nào, nhưng lại tạo ra một ảo giác, dường như Tần Tề rất lợi hại.

Cứ như vậy lâu dần, Phó Tu Nghi ngược lại sẽ càng ngày càng tin tưởng những thứ Diệp Mi dâng lên. Dù sau này Đại Lương lại thắng vài lần, trong mắt Phó Tu Nghi cũng chỉ là ngẫu nhiên. Người lại bỏ qua rằng, những trận chiến Tạ Cảnh Hành thua, đều là những thành trì không quan trọng, còn những thành trì giành được và giữ vững tuy ít, nhưng đều cực kỳ trọng yếu, thậm chí nhìn kỹ, tựa như điểm nối thành đường, ẩn hiện còn có thế hợp tung liên hoành.

Tuy nhiên Phó Tu Nghi và Hoàng đế Tần Quốc đại khái sẽ không chú ý đến điểm này, vì những trận chiến gần đây, họ đều thắng nhỏ, sĩ khí quân đội Đại Lương dường như đang dần suy yếu, họ tấn công càng thêm mãnh liệt, dường như muốn một hơi đánh bại đối phương.

Vì vậy, Phó Tu Nghi coi trọng U Châu Thập Tam Kinh đặc biệt. Từ cục diện chiến trường hiện tại và so sánh với bản binh phòng đồ Thẩm Diệu tự vẽ, Phó Tu Nghi dường như đang cẩn trọng sắp xếp binh mã của mình dựa theo bản binh phòng đồ kia.

Không có tin tức nào khiến người ta vui mừng hơn thế. Phó Tu Nghi càng hao phí nhân lực và tài lực vào đó, cuối cùng đòn đánh nhận được sẽ càng lớn. Tạ Cảnh Hành giống như đang dụ dỗ một kẻ nghiện cờ bạc, trước tiên cho hắn thắng nhỏ chút tiền tài, thắng thua bất phân, khiến kẻ cờ bạc cảm thấy mình vận may không tệ, kỹ năng cũng không tồi, cuối cùng kẻ cờ bạc dứt khoát, đặt cược tất cả gia sản của mình, đến lúc này, Tạ Cảnh Hành mới không nhanh không chậm thu lưới, một mẻ hốt gọn, kẻ cờ bạc đương nhiên là thua sạch sành sanh, trắng tay.

Phó Tu Nghi đã bắt đầu cắn câu. Còn về Hoàng đế Tần Quốc, người thận trọng hơn Phó Tu Nghi một chút, có lẽ ở U Châu Thập Tam Kinh có sắp xếp khác. Tuy nhiên, một khi Phó Tu Nghi bên này bắt đầu tan rã, đối với Tạ Cảnh Hành, Tần Quốc ra sao không quan trọng. Tựa như mở một lỗ hổng, đánh bại từng kẻ một, những chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.

La Đàm đưa tay ra, cẩn thận đặt lên bụng Thẩm Diệu, nói: “Tiếc là tin tức bên U Châu Thập Tam Kinh chỉ có thể nhận được qua thư tín. Nhưng mà, tiểu gia hỏa lớn nhanh thật.”

Thẩm Diệu cúi đầu nhìn bụng mình. Tám tháng ngày tháng, cứ thế bình yên trôi qua. Dường như không có gì khác biệt so với ngày thường, dù là khói lửa chiến tranh, cũng có thể đối mặt với thái độ rất bình thản. Không chỉ vì tin tưởng người thân và người yêu, mà còn vì nàng hiểu rằng, trong bụng còn có một sinh linh bé nhỏ đang cùng nàng trưởng thành.

Vì trở thành mẹ, nên càng dũng cảm và kiên cường, gánh vác trách nhiệm, cũng có thể giữ vững tâm thần.

Đang nói chuyện với Hiển Đức Hoàng hậu, Đào Cô Cô lại vội vã từ bên ngoài chạy vào, nàng dường như còn có chút gấp gáp, nhưng trên mặt lại không sao che giấu được vẻ vui mừng, cười nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng Thân vương phi, vừa rồi tiền triều truyền tin, U Châu Thập Tam Kinh truyền đến tin thắng trận, Thân vương điện hạ đã thắng rồi!”

“Thật ư?” Hiển Đức Hoàng hậu lập tức đứng dậy. Nàng vốn dĩ trầm ổn, lúc này cũng có chút bối rối.

Đào Cô Cô gật đầu lia lịa: “Bệ hạ rất đỗi vui mừng, đang đại xá thiên hạ đó ạ.”

“Trời xanh phù hộ!” La Đàm chắp tay, lẩm bẩm nói.

U Châu Thập Tam Kinh bị công hạ, truyền đến tin thắng trận, điều đó đại diện cho điều gì? Đại diện cho trận chiến kéo dài hơn nửa năm này, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn yên bình. Binh sĩ đều có thể về nhà, và mặt khác, thiên hạ hỗn loạn này, cuối cùng cũng thống nhất, nghiệp lớn bá vương, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ thành hiện thực.

Thẩm Diệu vuốt ve bụng mình, trong lòng cũng dâng lên niềm vui sướng. Nàng biết mà, Tạ Cảnh Hành nhất định sẽ làm được.

Đào Cô Cô lại cười nhìn Thẩm Diệu: “Thân vương phi đừng vội, Thân vương điện hạ còn sai người mang thư về, lát nữa người đưa thư sẽ đưa thư đến tay ngài.”

“Thật khiến người ta ghen tị chết đi được.” Hiển Đức Hoàng hậu trêu ghẹo Thẩm Diệu: “Chẳng thèm gửi thư cho bổn cung và Hoàng thượng, chỉ nhớ mỗi vợ mình, đúng là uổng công mang tiếng huynh đệ.”

La Đàm cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chẳng biết có nghĩ đến cảm nhận của người khác không.”

“La tiểu thư cũng đừng thất vọng.” Đào Cô Cô có lẽ vì người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hôm nay còn phá lệ tiếp lời: “Cũng có thư của cô đó ạ, dường như là thiếu gia phủ Cao gia sai người mang đến.”

La Đàm nghi hoặc: “Cao Dương? Chàng ta gửi thư gì cho ta?”

Thẩm Diệu và Hiển Đức Hoàng hậu nhìn nhau, cười lắc đầu.

Tin thắng trận ở U Châu Thập Tam Kinh, khiến cả Lũng Nghiệp trên dưới đều vui mừng khôn xiết. Vĩnh Lạc Đế thậm chí còn phá lệ tổ chức yến tiệc trong cung đã lâu không làm, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Diệu không tham gia yến tiệc này.

Một là, chuyện nàng mang thai chưa truyền ra ngoài. Vẫn luôn ở trong cung, tuy bên ngoài cũng luôn có lời đồn đoán, nhưng Hiển Đức Hoàng hậu bảo vệ nàng rất tốt. Về sau, sự nhiệt tình của mọi người dần nguội lạnh, cũng không còn tò mò nữa. Hai là, những dịp yến tiệc như vậy, Thẩm Diệu đang mang thai vốn không thích hợp tham gia, nếu giữa chừng lại xảy ra chuyện gì, thì càng không hay.

Huống hồ, nàng còn muốn sớm trở về đọc “gia thư” của Tạ Cảnh Hành.

“Gia thư” của Tạ Cảnh Hành, từ khi chiến cuộc căng thẳng, cục diện khẩn trương bắt đầu, liền rất ít khi truyền về. Đại khái là truyền một phong thư cũng rất phiền phức, đã hai tháng rồi chàng không viết thư cho nàng.

Thẩm Diệu mở thư ra.

Trong thư chẳng có gì đặc biệt, đều là nói chàng sống khá tốt, lại rất đỗi tự đắc khoe khoang công trạng của mình, tiện thể chê bai Phó Tu Nghi chẳng đáng một xu. Nói Phó Tu Nghi ngoài việc thủ đoạn trong chuyện tranh đoạt ngôi vị còn được, chứ về việc trị quốc, thật sự là lộn xộn. Triều đình Minh Tề hỗn loạn không ra thể thống gì, căn bản không cần quá lo lắng.

Rồi nhắc đến Mi Phu nhân.

Nói Phó Tu Nghi nâng niu Mi Phu nhân rất cao, trong triều đình Minh Tề đều có người bàn tán, Mi Phu nhân trước đây chỉ có thể coi là tung hoành trong hậu cung. Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, lại có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng của Phó Tu Nghi. Phó Tu Nghi dường như không chỉ coi nàng ta là một nữ nhân xinh đẹp, mà còn coi là một phúc tướng. Thậm chí mấy lần chiến dịch “thắng lợi”, đều là nhờ Diệp Mi.

Diệp Mi nay trên triều đình Minh Tề, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thật sự là ngoài Phó Tu Nghi ra, chẳng coi ai ra gì nữa. Phó Tu Nghi cũng dung túng nàng ta, một mặt dường như thật sự cảm thấy nàng ta đẹp và thông minh, mặt khác, nhất định cũng là vì bản lĩnh của Diệp Mi.

Chỉ là khi Tạ Cảnh Hành nói về những chuyện này, giữa các dòng chữ đều là sự châm chọc, gần như coi Phó Tu Nghi là một kẻ ngốc vậy. Xong còn vô cùng ngông cuồng tuyên bố vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ đối phương tự chui vào lưới. Lần này U Châu Thập Tam Kinh thắng lợi xong, nghĩ chắc Định Kinh bên kia, chẳng cần chàng ra tay, Diệp Mi e rằng cũng sẽ bị Phó Tu Nghi hành hạ đến chết. Phó Tu Nghi vốn dĩ lòng dạ không rộng rãi, trước đây từng đích thân khen ngợi Diệp Mi là “phúc tướng” trước mặt các triều thần, vị “phúc tướng” này nay lại khiến người chịu thiệt trong một trận chiến cực kỳ quan trọng, Phó Tu Nghi làm sao có thể bỏ qua.

Đương nhiên, Tạ Cảnh Hành còn sắp xếp một chút chuyện thú vị ngoài lề, tạo ra vẻ Diệp Mi là gián điệp của Đại Lương, đến Định Kinh tiếp cận Phó Tu Nghi vốn dĩ là để làm quân cờ cho Đại Lương. Phó Tu Nghi là người không thể dung thứ sự phản bội, đương nhiên sẽ không tiếc sức lực.

Nhìn nét chữ của Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu gần như có thể hình dung ra vẻ mặt lười biếng ngậm bút, hả hê của chàng.

Nàng gấp lá thư lại, nhưng lại cảm thấy trong phong thư dường như còn có thứ gì khác, lắc lắc, rồi nghiêng phong thư đổ ra. Quả nhiên, từ bên trong “lăn lông lốc” ra hai hạt đậu đỏ.

Đậu đỏ, là thứ tương tư nhất.

Chàng không viết lời tương tư trong thư, lại cố tình dùng hai hạt đậu đỏ để chứng minh chàng quả thật không một khắc nào quên Thẩm Diệu, thật không biết nên nói chàng là giữ kẽ hay là ngây thơ.

Thẩm Diệu nghĩ một lát, lại lấy chiếc túi thơm bên cạnh ra, trân trọng đặt hai hạt đậu đỏ vào.

“Phong thứ năm.” Nàng nói.

Minh Tề, Định Kinh, Hoàng cung.

Trong địa lao âm u, khắp nơi tràn ngập mùi tanh nồng nặc, dường như còn lẫn với mùi gì đó khác, khiến người ta buồn nôn.

Sâu bên trong nhà lao, một nữ nhân trần truồng ngồi trên đất. Hai tay nàng bị cùm vào tường, hai chân ngâm trong nước cống lạnh lẽo, trong nước cống còn có vài con chuột béo múp, không ngừng bò lên bò xuống trên mu bàn chân nàng, còn gặm ngón chân nàng. Một số ngón chân đã bị gặm đến máu thịt lẫn lộn, mùi máu tanh lại như thu hút những con chuột đói điên cuồng, càng ra sức gặm nhấm.

Mắt trừng trừng nhìn cơ thể mình bị chuột gặm nhấm, đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng sẽ cảm thấy kinh hãi. Mà nữ nhân này lại không hề lên tiếng, nhưng chỉ có nàng ta mới biết, không phải là không muốn hét lên, mà là cổ họng gần như đã khản đặc, mà tiếng hét, chỉ đổi lấy sự tra tấn sâu sắc hơn.

Nữ nhân này không ai khác, chính là Diệp Mi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tựa như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Diệp Mi chưa từng nghĩ rằng mình lại có một ngày sống không bằng chết như vậy. Càng không ngờ Phó Tu Nghi lại là một kẻ tuyệt tình đến thế.

Nàng ta chỉ biết trận chiến U Châu Thập Tam Kinh đã bại, trong lòng liền âm thầm cảm thấy không ổn. Nhưng nàng ta nghĩ, bằng trí tuệ của mình, chưa chắc đã đến mức tồi tệ nhất, có lẽ còn có thể giữ vững Phó Tu Nghi. Nhưng Phó Tu Nghi căn bản không cho nàng ta cơ hội, người tàn nhẫn đến đáng sợ, trực tiếp sai người bắt Diệp Mi vào địa lao trước mặt các phi tần hậu cung.

Rồi tra tấn dã man cho đến tận hôm nay, ép nàng ta nói ra Đại Lương còn giao cho nàng ta nhiệm vụ gì.

Diệp Mi vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nàng ta hy vọng có thể giải thích. Nhưng dung mạo của nàng ta lần này không còn là vũ khí nữa, vì ngay ngày đầu tiên vào địa lao, Phó Tu Nghi đã vô cùng ghét bỏ, sai người dùng thanh sắt nung đỏ làm bỏng hai má nàng ta.

Một bên mắt của nàng ta thậm chí còn vì thế mà bị bỏng, trong địa lao không được đại phu cứu chữa, coi như đã mù.

Diệp Mi xưa nay không sợ, nàng ta không sợ hoàn cảnh tuyệt vọng, cũng không sợ tình thế có tồi tệ đến đâu, dù bị người ta chà đạp ngay lúc này, cũng có thể tràn đầy sức sống, kiên cường như cỏ dại. Điều duy nhất nàng ta sợ, chính là dung mạo của mình. Bởi vì đó là vũ khí vĩnh cửu duy nhất của nàng ta.

Vũ khí này bách chiến bách thắng, nhờ nó, nàng ta có thể sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, xoay chuyển tình thế tồi tệ, đạp lên những kẻ chà đạp mình mà vươn lên, sống một cách ung dung tự tại. Nhưng một khi dung mạo của nàng ta bị hủy hoại, nàng ta mất đi sợi dây liên kết để lợi dụng người khác, mọi chuyện liền trở nên tuyệt vọng.

Nàng ta quả thật đã cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí mất đi ý chí chiến đấu, cảm thấy chuột gặm ngón chân, phát ra âm thanh gì cũng không thể thay đổi được gì nữa.

Một kẻ mù, hai má lại bị bỏng, nàng ta có thể hình dung ra bộ dạng mình bây giờ đáng sợ đến nhường nào. Nàng ta có thể dụ dỗ người ta bất chấp tính mạng, trên đời này luôn không thiếu những kẻ đó, hoa trên vách đá, dù mất mạng cũng phải hái. Nhưng nay hoa đã biến thành cỏ dại, thậm chí là cỏ dại mọc đầy ghẻ lở, ai còn liều mạng đi hái nữa?

Phó Tu Nghi thật sự đủ tàn nhẫn. Người và Diệp Mi quấn quýt bao nhiêu ngày, có lẽ chính là hiểu được bản lĩnh mê hoặc lòng người của Diệp Mi, dứt khoát một lần cho xong, trực tiếp hủy hoại dung mạo của Diệp Mi, khiến nàng ta không làm được gì nữa.

Diệp Mi hận thấu xương!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân “lộp bộp”, vang vọng rõ mồn một trong địa lao trống trải.

Nàng ta có chút khó khăn vặn vẹo cổ, dùng con mắt còn lại nhìn ra ngoài.

Phó Tu Nghi đứng bên ngoài.

Người lạnh lùng nói: “Diệp Mi, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hết những gì ngươi biết ra.”

“Thần thiếp biết gì?” Diệp Mi hỏi. Nàng ta vẫn tự xưng là “thần thiếp”, dường như như vậy, vẫn có thể chứng minh nàng ta vẫn là phi tần được Phó Tu Nghi sủng ái, như cá gặp nước trong hậu cung Minh Tề.

Phó Tu Nghi ghét bỏ nhíu mày, dường như bị bộ dạng xấu xí của nàng ta làm cho ghê tởm, quay đầu đi: “Trẫm đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, ngươi đã là mật thám của Đại Lương, thì phải có kênh liên lạc với bọn chúng!”

Diệp Mi bật cười lớn.

Tiếng cười của nàng ta khản đặc, đã không còn vẻ uyển chuyển du dương như xưa, ngược lại vô cùng chói tai. Nàng ta cũng không biết vì sao Phó Tu Nghi lại nói nàng ta là mật thám, có lẽ Phó Tu Nghi chỉ muốn tìm một lý do cho thất bại của mình. Người tự mình bố trí sai binh, lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu nàng ta.

Nàng ta nói: “Thần thiếp nói gì Bệ hạ cũng không chịu tin, vậy thần thiếp nếu nói ra kênh liên lạc, Bệ hạ lại tin hay không tin? Hay là, Bệ hạ lại cho rằng đây cũng là thần thiếp nói dối?”

“Ngươi nói ra, trẫm ban cho ngươi toàn thây.” Phó Tu Nghi lạnh lùng nói.

Diệp Mi cười, nàng ta giờ đây cười lên, dung mạo đáng sợ, giống hệt lệ quỷ, nhưng bản thân lại không hề hay biết, càng thêm õng ẹo, nàng ta nói: “Bệ hạ làm ăn kiểu gì mà tệ quá vậy, ban toàn thây tính là điều kiện gì? Nếu Bệ hạ nói tha cho thần thiếp một con đường sống, rồi tìm cách chữa lành vết thương trên mặt thần thiếp, thần thiếp có lẽ có thể cân nhắc, nói ra tất cả những gì thần thiếp biết.”

Phó Tu Nghi không giận mà cười: “Kẻ phản bội trẫm, xưa nay chưa từng có ai sống sót!”

“Vậy nên Bệ hạ dứt khoát hủy hoại thần thiếp sao?” Diệp Mi nói: “Nghe nói thuở xưa Duệ Thân vương phi cũng từng khổ lụy Bệ hạ, theo đuổi không ngừng, tiếc là Bệ hạ đối đãi với nàng lạnh như băng, sau này liền không còn gì nữa.”

Nay Phó Tu Nghi đã biết thân phận của Tạ Cảnh Hành, đương nhiên cũng biết thân phận của Thẩm Diệu. Nhắc đến Thẩm Diệu, sắc mặt Phó Tu Nghi càng thêm khó coi vài phần. Trong cuộc đời người, quen với việc nắm giữ mọi chuyện trong tay. Nhưng cố tình Thẩm Diệu lại xảy ra ngoài ý muốn, vốn tưởng có thể dựa vào tình yêu của Thẩm Diệu dành cho mình mà chiếm lấy Thẩm gia, nhưng Thẩm Diệu lại xảy ra chuyện, Thẩm gia không chiếm được, hại người phải đi một vòng lớn. Nay Thẩm gia lại còn đối đầu với người, khiến người cũng khá đau đầu. Ngoài những điều đó ra, Thẩm Diệu từ bỏ người, quay đầu tìm một người có vẻ tốt hơn, cũng gần như là đánh vào mặt Phó Tu Nghi trước mặt thiên hạ, Phó Tu Nghi tức giận đến cực điểm, lúc này nghe Diệp Mi nhắc nhở, càng chạm vào nỗi đau của người.

“Ta vốn tưởng, Duệ Thân vương phi kia chẳng qua là may mắn hơn một chút, xuất thân tốt hơn một chút, mới có thể vô tình trở thành Thân vương phi, sống một cuộc đời khiến người ta ngưỡng mộ. Nay xem ra, nàng ta lại thông minh hơn ta tưởng, có lẽ nàng ta sớm đã biết, ở lại bên cạnh Bệ hạ, bất kể có trung thành với Bệ hạ hay không, cuối cùng kết cục đều là một, chính là không được chết tử tế.” Diệp Mi nói.

“Hỗn xược!” Phó Tu Nghi nói.

“Ta đã thua Bệ hạ rồi.” Diệp Mi nói: “Bệ hạ không lâu trước còn ân ái với ta.

Đề xuất Trọng Sinh: Tâm Can Của Nhiếp Chính Vương
Quay lại truyện Tướng Môn Độc Hậu
BÌNH LUẬN