Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 235: Chinh (Xin phép viết đại kết cục) (1)

Hai ngày sau khi tỷ đệ Diệp Mi trốn thoát, Vĩnh Lạc Đế lấy cớ Diệp gia cấu kết Lư Chính Thuần, mưu phản triều đình, liền tru diệt toàn bộ Diệp gia, không sót một ai. Đối phó Diệp gia dễ hơn Lư gia nhiều. Lư gia là chỗ dựa của Diệp gia, Lư gia đã đổ, một Diệp gia nhỏ bé nào còn có thể làm nên sóng gió gì. Dẫu cho khi Diệp Mậu Tài còn tại thế, y có nhiều nhân mạch cùng kẻ theo phò tá, song dưới bàn tay sắt đá của Vĩnh Lạc Đế, chúng nhân đều nhìn rõ mười mươi, sinh lòng khiếp sợ, chẳng còn dám càn rỡ như thuở trước.

Diệp Mậu Tài bị Vĩnh Lạc Đế đích thân định tội, chém đầu tại Ngọ Môn. Nói ra, Diệp Mậu Tài cũng chẳng oan uổng gì. Thẩm Diệu đem những vật đổi được từ Diệp Mi, chọn ra những thứ liên quan đến hoàng thất giao cho Hiển Đức Hoàng hậu. Diệp Mậu Tài vì muốn kiềm chế hoàng thất, quả thật đã ngấm ngầm giở không ít thủ đoạn. Chính những vật này lại trở thành chứng cứ quan trọng để định tội Diệp gia.

Chém đầu tại Ngọ Môn, uy thế của hoàng gia lần này quả là lớn lao.

Quân Mặc Vũ theo Diệp Mi và Kim Tinh Minh cũng không ngừng truyền tin về, rằng bọn họ trốn thoát rất thuận lợi. Đa số người đời đều tin rằng cặp tỷ đệ mới được nhận về của Diệp gia đã bỏ mạng nơi vách đá, bởi lẽ khi đêm khuya lẩn trốn, không nhìn rõ đường, hoảng loạn mà ngã xuống vực sâu, chết không toàn thây. Dẫu cho binh lính Đại Lương vẫn tiếp tục truy lùng, song quả thật chưa từng phát hiện dấu vết của hai người bọn họ.

Người ngoài đều đồn rằng Diệp gia không một ai sống sót, duy chỉ có một người, chính là Diệp Hồng Quang. Thẩm Diệu đã sai Mạc Kình đi lo liệu, song Diệp Hồng Quang đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cao Dương nói y có tỉnh được hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào chính y, biết đâu cứ thế mà ngủ vùi cả đời.

Còn Tạ Cảnh Hành, chàng trở về vào một đêm mưa.

Một trận mưa thu, một trận gió lạnh. Thẩm Diệu ngồi dưới đèn đọc sách, giọt mưa tí tách gõ cửa sổ, tiết trời cũng đã dần se lạnh. Chén trà trên bàn chẳng mấy chốc đã nguội.

Cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy mở, gió mưa mang theo hơi lạnh từ ngoài tràn vào. Thẩm Diệu quay đầu lại, thấy Tạ Cảnh Hành khép cửa bước vào. Y phục chàng bị mưa nhỏ làm ướt đôi chút. Chàng cởi áo ngoài, thấy Thẩm Diệu ngẩn ngơ nhìn mình, khóe môi bất giác cong lên, bước đến bên nàng, khẽ nhéo má nàng: "Chẳng hay, phu nhân của ta đã hóa ngốc rồi sao?"

Thẩm Diệu gạt tay chàng ra: "Sao giờ chàng mới về? Đến một lời cũng chẳng truyền?"

Tạ Cảnh Hành đi biền biệt đã mấy ngày, đến một phong thư cũng chẳng gửi về, Thẩm Diệu dẫu tính tình hiền hòa cũng đâm ra bực dọc. Ít nhất cũng nên báo một tiếng bình an, cả phủ trên dưới đều chẳng hay tung tích chàng, thật khiến người ta nhức óc.

Tạ Cảnh Hành dỗ dành nàng: "Ta sợ rằng hễ nói chuyện cùng nàng, liền không kìm được lòng mà muốn quay về. Huynh trưởng đã giao phó việc, nào dám chậm trễ." Chàng ôm vai Thẩm Diệu, cười như không cười: "Sớm biết phu nhân nhớ ta đến vậy, ta đã nên về sớm hơn."

"Chàng cứ thế đừng về nữa!" Thẩm Diệu vẫn còn giận dỗi.

Tạ Cảnh Hành suy nghĩ một lát, liền làm ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nói: "Thôi được, để đền bù cho phu nhân, hôm nay ta sẽ mặc nàng định đoạt, tuyệt không giãy giụa."

Thẩm Diệu không nhịn được cười, nói: "Chàng thật là..."

Tạ Cảnh Hành thấy nàng cười, mới nói: "Dỗ nàng vui rồi. Nhưng ta về nghe nói một chuyện," chàng nhìn Thẩm Diệu: "Nàng đã thả Diệp Mi đi?"

"Không phải ta thả nàng ta đi." Thẩm Diệu đáp: "Nàng ta muốn đến Minh Tề, còn trộm những bí mật về Đại Lương mà Diệp Mậu Tài đã thu thập. Chắc hẳn nàng ta muốn dựa vào đó để nương nhờ quý nhân bên Minh Tề. Ta đã đổi những thứ của nàng ta, còn tặng thêm vài bản binh phòng đồ. Nghĩ bụng, những thứ ấy hẳn sẽ hữu dụng hơn. Biết đâu chừng, nhờ đó nàng ta còn có thể làm Hoàng hậu."

Tạ Cảnh Hành khẽ sững sờ, rồi lập tức hiểu ý nàng, mắt chớp chớp: "Phu nhân ra chiêu này thật độc địa!"

Diệp Mi hớn hở mang những vật "trân quý" ấy đi tìm quý nhân Minh Tề. Đã có binh phòng đồ trọng yếu như vậy, quý nhân nào chẳng phải kẻ ngu, ắt sẽ dùng mọi mối quan hệ, dâng lên Phó Tu Nghi, để đổi lấy công huân thiên hạ. Nhưng ai nào hay, binh phòng đồ ấy lại do Thẩm Diệu vẽ? Nếu Phó Tu Nghi cứ theo đó mà đánh, e rằng chết thế nào cũng chẳng hay biết.

Thẩm Diệu nhướng mày: "Ta chính là độc phụ, lòng dạ rắn rết, thì đã sao?"

"Rất tốt." Tạ Cảnh Hành thong dong nói: "Ta đây chỉ thích độc phụ."

"Những thứ ta tặng cho Diệp Mi, sau này ta đã tự mình chép lại một bản y hệt." Thẩm Diệu nói: "Lát nữa ta sẽ đưa cho chàng. Minh Tề và Đại Lương rồi sẽ khai chiến, đến lúc đó, có những thứ này, chàng ắt sẽ biết Minh Tề toan tính điều gì, làm việc sẽ được gấp đôi công sức." Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Tốt nhất là lúc đầu nên cho Phó Tu Nghi chút bổng lộc, khiến hắn tưởng rằng những thứ ấy đều là thật. Sau khi dò xét thật giả, hắn ắt sẽ theo những gì đã sắp đặt mà tăng cường binh lực bố trí, đến lúc đó lại tương kế tựu kế, ngược lại càng thêm lợi hại."

Tạ Cảnh Hành cười nói: "Nàng tính toán thật lợi hại."

"Khi nào chàng đi?" Thẩm Diệu hỏi.

Lặng im một lát, Tạ Cảnh Hành mới nói: "Nàng đã biết rồi sao?"

"Chàng tưởng có thể giấu được bao lâu sao?" Thẩm Diệu thở dài một tiếng. Thấy Tạ Cảnh Hành không nói lời nào, nàng lại tự mình bật cười, nói: "Này." Nàng rót một chén trà đưa cho Tạ Cảnh Hành: "Lấy trà thay rượu, trước tiên xin chúc chàng thuận buồm xuôi gió."

Tạ Cảnh Hành ngẩn người, rồi cũng nhận lấy chén trà, nhìn Thẩm Diệu.

"Nếu chàng thắng trận, khi trở về hãy nhớ tặng thiếp một tâm nguyện." Nàng nói.

"Nàng muốn tâm nguyện gì?" Tạ Cảnh Hành nhướng mày, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.

Thẩm Diệu suy nghĩ một lát: "Cứ để đó đã, thiếp vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ xong sẽ nói cho chàng hay."

"Được thôi." Tạ Cảnh Hành búng tay một cái: "Ta cũng có một tâm nguyện, nàng phải thỏa mãn ta ngay bây giờ."

"Là gì?"

Chàng một tay vác Thẩm Diệu lên vai, đi thẳng vào trong: "Cùng ta tắm rửa."

Thẩm Diệu: "..."

***

Hoa trong Vị Ương Cung đã tàn úa rất nhiều.

Những đóa hoa tươi tốt rực rỡ vào xuân hạ, đến thu lại từng cánh rụng rơi, trông càng thêm thê lương. Song, các cung nữ lại tìm đến vài chậu cúc, những đóa hoa lớn màu tím, trắng, vàng, đã chớm nở, dường như có thể xua đi phần nào vẻ lạnh lẽo tiêu điều.

Nhưng mùa thu vốn dĩ đã mang vẻ tiêu điều, nào phải vài chậu hoa có thể thay đổi được?

Mưa thu lất phất bay vào, vài hạt lọt cả vào trong phòng. Đào Cô Cô khép cửa sổ lại, khều nhẹ lò sưởi nhỏ hai cái, rồi mới khẽ khàng lui xuống.

Vĩnh Lạc Đế nửa tựa trên giường.

Người vốn dĩ dung mạo tuấn mỹ phi thường, song ngày thường luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng chút biểu cảm, bởi vậy nét tuấn tú ấy cũng bị người đời bỏ qua. Người ta chỉ thấy sự lạnh lùng vô tình của đế vương, những thủ đoạn thâm sâu. Cởi bỏ thân phận Vĩnh Lạc Đế, Tạ Sí rốt cuộc là người thế nào, thì chẳng ai hay biết.

Có lẽ, có hai người là ngoại lệ. Một là Duệ Thân Vương Tạ Uyên, Hiển Đức Hoàng hậu cũng tính là một. Kính Hiền Thái hậu thuở trước đại khái cũng có thể kể đến, chỉ tiếc người đã khuất, nay nhắc lại cũng vô ích.

Hiển Đức Hoàng hậu đang pha trà hoa.

Cánh hoa hái về, có cả tuyết đầu mùa năm ngoái chôn dưới gốc cây, thêm một thìa mật ong, đun nhỏ lửa từ từ. Hương thơm thanh ngọt từ ấm trà nhỏ thoang thoảng bay ra từng chút một. Kèm theo một đĩa bánh quế hoa vừa ra lò từ ngự thiện phòng, nóng hổi, ngọt ngào, khiến người ta ngọt tận đáy lòng.

Hiển Đức Hoàng hậu chọn một chén trà, đưa cho Vĩnh Lạc Đế.

"Tuyết đầu mùa năm ngoái, thiếp cùng Thu Thủy đã hái," Hiển Đức Hoàng hậu tự mình nếm một ngụm, mỉm cười: "Rất ngọt. Năm nay đợi đến mùa đông tuyết rơi, thiếp sẽ lại đi hái, nếu Hoàng thượng thích, cũng có thể cùng đến xem."

Vĩnh Lạc Đế nhìn nàng, lặng im một lát, rồi nói: "Đông năm nay, nếu trẫm còn tại thế, sẽ cùng nàng."

Tay Hiển Đức Hoàng hậu run lên, một giọt trà lớn đổ ra, rơi xuống mu bàn tay nàng, đau đến nỗi nàng "hít" một tiếng.

Vĩnh Lạc Đế thấy vậy, liền tiện tay lấy khăn tay từ một bên, nắm lấy tay nàng, vừa lau vừa trách: "Sao lại bất cẩn đến thế?"

Nước trà chẳng những không lau khô, ngược lại càng lúc càng nhiều.

Hiển Đức Hoàng hậu bật khóc.

Nước mắt nàng cũng rơi xuống mu bàn tay, ấm nóng, ngược lại tựa hồ còn nóng bỏng hơn cả chén trà kia. Nàng nói: "Hoàng thượng hà cớ gì phải nói những lời đâm vào tim gan khiến thiếp đau lòng."

Vĩnh Lạc Đế khựng lại, nhìn nàng: "Tình Trinh..."

"Thiếp từ khi nhập cung đến nay, vị trí Hoàng hậu này, cũng ngồi rất hiểu chuyện. Điều gì nên biết, điều gì không nên biết, đều rõ như ban ngày. Hoàng thượng làm gì, thiếp cũng tuyệt không nửa lời oán thán. Nhưng dẫu cho đến bước đường này, Hoàng thượng cũng muốn đối xử với thiếp như vậy sao?" Lời nàng nói đều là lời oán trách, song ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ dẫu trong lòng chất chứa bao tủi hờn, đối với Vĩnh Lạc Đế cũng chẳng thể nổi giận. Nàng nói: "Hoàng thượng không thèm dỗ dành thiếp, cứ nhất định muốn thiếp đến giây phút cuối cùng cũng phải giữ sự tỉnh táo, nhưng Hoàng thượng lẽ nào không biết, tư vị tỉnh táo đau đớn đến nhường nào?"

Vĩnh Lạc Đế trầm mặc rất lâu.

Rất lâu sau, người lại cầm khăn tay lên, lau đi giọt lệ trên mu bàn tay Hiển Đức Hoàng hậu, nói: "Tình Trinh, đời này trẫm phụ bạc nhiều người, ngoài mẫu hậu ra, nàng là người duy nhất. Nàng là người duy nhất có thể đứng bên cạnh trẫm."

"Tư vị tỉnh táo, trẫm cũng rất rõ, trẫm không còn lựa chọn nào khác."

Hiển Đức Hoàng hậu nhìn chén trà hoa trong tay mình, nói: "Hoàng thượng đã quyết định rồi sao?"

"Trẫm đã quyết định rồi. Mẫu hậu năm xưa cũng từng nói, thiên hạ giang sơn, anh hùng xuất hiện lớp lớp. Trẫm không thể làm anh hùng, nhưng trong những năm tháng còn sống, có thể giữ vững Đại Lương đến ngày nay, diệt trừ Lư Diệp hai nhà, đã là mãn nguyện. Con đường còn lại, phải dựa vào Tạ Uyên mà đi. Còn về sau này, trẫm không thể quản, nhưng," người dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Trẫm vẫn mong, có thể như lời mẫu hậu đã nói, Đại Lương phồn thịnh, thiên hạ thanh danh, giang sơn đế vị, vạn đời trường tồn."

"Tình Trinh," Vĩnh Lạc Đế thở dài: "Trẫm không biết mình sẽ ngã xuống khi nào, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Nếu đến ngày đó, những việc trẫm giao phó cho nàng, nàng nhất định phải làm được. Sau đó, nàng hãy đi sống cuộc đời mình mong muốn. Tỉnh táo cũng được, hồ đồ cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ."

Hiển Đức Hoàng hậu cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vành chén trà, qua hồi lâu mới nhìn Vĩnh Lạc Đế, trên mặt nở một nụ cười nhạt, nói: "Bệ hạ còn nhớ lần đầu tiên gặp thiếp, thiếp đã pha trà hoa dâng Bệ hạ uống không?"

Khi ấy, mẫu thân Hiển Đức Hoàng hậu dẫn nàng vào cung yết kiến Kính Hiền Thái hậu. Kính Hiền Thái hậu vốn đang chọn vợ cho Vĩnh Lạc Đế. Ngày đó cũng có vài tiểu thư con nhà quan lại khác đến, đàn cầm, chơi cờ, viết thư, vẽ tranh, hết sức phô diễn tài năng trước mặt Vĩnh Lạc Đế, cũng chỉ vì muốn có được vị trí cao quý kia.

Riêng nàng, chỉ một mình ngồi ở góc, an tĩnh mỉm cười, thản nhiên nhìn mọi việc, tựa hồ chẳng mấy bận tâm đến những điều ấy. Dù là ngôi vị Hoàng hậu cao quý, hay vị đế vương trẻ tuổi phong thái tuấn lãng, đều không lọt vào mắt nàng.

Kính Hiền Thái hậu liền hỏi nàng, có tài nghệ gì không.

Khi đó Hiển Đức Hoàng hậu đã đáp thế nào, nàng nói: "Thần nữ ngu muội, không có tài nghệ gì đặc biệt, chỉ là thường ngày ở nhà, thỉnh thoảng pha trà cho phụ huynh uống, phụ huynh đều thấy rất ngon."

Khi ấy các tiểu thư khác đều lộ vẻ khinh thường, việc pha trà này, giao cho hạ nhân làm là được rồi. Một thiên kim tiểu thư, không biết luyện chút tài nghệ nào ra hồn, chỉ biết pha trà, chẳng lẽ lại tự cho mình là tỳ nữ sao?

Kính Hiền Thái hậu lại vô cùng hài lòng.

Sau này, Kính Hiền Thái hậu nói với Vĩnh Lạc Đế: "Ai gia thấy đứa trẻ Tình Trinh này rất tốt, pha trà nhìn phẩm tính, con bé rất trầm ổn, tâm tính ôn hòa, có thể cùng con nắm tay cả đời, dù là phong ba bão táp, hay là nước chảy dài lâu, con bé đều cam tâm tình nguyện. Điều này rất tốt, rất hiếm có."

Vĩnh Lạc Đế nhớ lại lời Kính Hiền Thái hậu, lại không kìm được nhìn Hiển Đức Hoàng hậu một cái.

Hiển Đức Hoàng hậu đang nhẹ nhàng thổi những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước trà.

Từ khi Hiển Đức Hoàng hậu nhập cung đến nay, bao nhiêu năm qua, quả nhiên như lời Kính Hiền Thái hậu đã nói, nàng đích thực là một người tâm tính ôn hòa. Chưa bao giờ hỏi nhiều, cũng không làm nhiều chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Tựa hồ mặc cho thời gian trôi chảy, nàng vẫn là dáng vẻ ban đầu, ngồi ở góc phòng, cầm một chén trà, khẽ mỉm cười, dẫu bể dâu cũng không đổi thay.

Hiển Đức Hoàng hậu nhận ra ánh mắt của Vĩnh Lạc Đế, khẽ cười: "Hoàng thượng, hôm nay chúng ta đừng nghĩ đến chuyện khác nữa. Vì mùa thu đã đến, hôm nay hãy thư giãn một phen, như thuở trước, uống trà, đánh cờ, gảy đàn, viết chữ, được không?"

"Được." Vĩnh Lạc Đế gật đầu.

Người đáp lời sảng khoái, khuôn mặt vốn lạnh lùng gần như khắc kỷ cũng mang theo chút ý cười, khiến Hiển Đức Hoàng hậu kinh ngạc. Sau đó nàng vội vàng đứng dậy, như sợ Vĩnh Lạc Đế đổi ý, nói: "Vậy thiếp sẽ đi lấy hộp quân cờ ngọc mà Cảnh Hành đã tặng trước đây. Cảnh Hành tặng xong, Hoàng thượng cũng chỉ cùng thiếp đánh có một lần, uổng phí quân cờ tốt."

Vĩnh Lạc Đế bật cười: "Cứ để Đào Cô Cô đi lấy là được rồi."

"Nàng ấy không biết ở đâu." Hiển Đức Hoàng hậu nói: "Thiếp đã cất đi rồi. Hoàng thượng ở đây đợi thiếp." Nàng vén váy, hơi chạy nhanh về phía sau.

Hiển Đức Hoàng hậu từ trước đến nay luôn giữ vẻ trinh tĩnh dịu dàng, hiếm khi có lúc như thế này, lại lộ ra vẻ thiếu nữ kiều diễm mà ngày thường không có. Vĩnh Lạc Đế nhìn nàng, nhìn mãi, ánh mắt lại có chút xót xa.

Người chợt nhíu mày, ho dữ dội hai tiếng, từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay che miệng, hồi lâu sau mới lau khăn ra khỏi miệng. Khăn vẫn sạch sẽ, không nhìn ra điều gì.

Chiếc khăn bị người nắm chặt trong lòng bàn tay, một nếp gấp lộ ra, lại thấm một chút màu đỏ tươi.

Vô cùng bắt mắt.

Người dừng lại một chút, cất khăn vào tay áo. Nhìn Hiển Đức Hoàng hậu lại cầm hộp cờ chạy nhanh ra, khẽ mỉm cười.

Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

***

Những ngày sau đó, bình yên lạ thường.

Bình yên như thể trong dòng chảy cuộc đời êm đềm, chưa từng có chuyện gì không hay xảy ra. Tựa như sau bao sóng gió, bụi trần lắng xuống, khắp nơi đều là an định và hòa thuận.

Tạ Cảnh Hành và Thẩm Diệu những ngày này đều ở Lũng Nghiệp. Ban ngày thì dạo chơi khắp nơi, hoặc ở phủ gảy đàn viết chữ. Thỉnh thoảng Tạ Cảnh Hành hứng chí, kéo Cao Dương ra so tài, Thẩm Diệu thì cùng La Đàm nghiên cứu những thứ khác. Đêm đến, lại cùng Tạ Cảnh Hành bàn luận về mấy tấm binh phòng đồ kia. Hai người một người giỏi tấn công, một người giỏi phòng thủ, khi tính toán cũng có sở trường sở đoản riêng, vô cùng ăn ý. Tạ Cảnh Hành bá đạo, không thích thủ đoạn dây dưa kéo dài để tiêu diệt địch, nhưng trực tiếp lại khó tránh khỏi rủi ro. Mỗi lần tranh cãi với Thẩm Diệu, chàng lại bá đạo tự mình quyết định, đập bàn đứng dậy, Thẩm Diệu cũng lười quản chàng. Đến nửa đêm, chàng lại lén lút tự mình lẻn về giường khi không có ai.

Nếu Thẩm Diệu dùng lời lẽ châm chọc chàng, Tạ Cảnh Hành liền lật người đè nàng xuống, dùng một cách khác để "trừng phạt" nàng thật tốt.

Ngày tháng cứ thế trôi đi êm đềm, nhưng mọi người đều hiểu rõ, chẳng qua là đang tận hưởng những giây phút quấn quýt trước khi phải rời xa. Một khi chiến tranh bắt đầu, chia ly là điều tất yếu, và những ngày tháng xa cách ấy, sẽ phải dựa vào những kỷ niệm quấn quýt này để lấp đầy.

Ngày ấy rốt cuộc cũng đã đến.

Minh Tề vào một đêm mưa thu lất phất, vượt qua biên giới hai nước, phát động tấn công binh lính canh gác ở biên cảnh. Một phía khác, Tần Quốc đổ bộ bằng đường thủy, từ làng chài phía Bắc Đại Lương lên bờ, tàn sát dân làng. Và lấy đó làm cứ điểm, tiến sâu vào nội địa, phát động xâm lược.

Chiến tranh đã nổ ra. Minh Tề và Tần Quốc ngấm ngầm cấu kết cũng được, che mắt thiên hạ cũng được, tóm lại là "không phụ lòng mong đợi", không thể kiềm chế tính tình, từ từ mưu đồ, ngược lại lại phô trương thanh thế, điều đó cho thấy họ rất tự tin vào việc này.

Đại Lương chiến hay không chiến?

Đương nhiên là chiến!

Duệ Thân Vương dâng sớ xin lĩnh soái lệnh, Vĩnh Lạc Đế đích thân phong tướng, điểm binh ba mươi vạn, suất đại quân xuất chinh.

Đây không chỉ là sự phản công đối với các quốc gia xâm lược, mà còn là quyết tâm phá vỡ cục diện, đẩy bánh xe lịch sử tiến về phía trước, trong suốt lịch sử lâu dài của ba nước.

Anh hùng tranh giành thiên hạ, cục diện phong vân nổi dậy. Hào kiệt đứng lên, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Từ xưa loạn thế xuất anh hùng, chiến tranh cũng vậy.

Bách tính Đại Lương sĩ khí không giảm, ban đầu tuy hoang mang lo sợ, nhưng thấy hoàng thất vững như thái sơn, lại thấy thân vương chinh chiến ở tiền tuyến, liền trong lòng dâng trào vạn ngàn hào khí, chẳng chút sợ hãi.

Ngày xuất chinh định vào ngày mai.

La Đàm nhìn Cao Dương. Những ngày ở Đại Lương, nàng theo Thẩm Diệu cũng trải qua không ít chuyện. Nàng và Cao Dương trước đây cũng có hiểu lầm, nhưng sau này cũng đã hóa giải. Cao Dương tuy luôn thích trêu chọc người khác, cũng tuyệt không giống vẻ ngoài khiêm khiêm quân tử như ngọc, nhưng... đối với nàng cũng không tệ, cũng coi như là một người tốt.

La Đàm vốn định cùng Cao Dương trở về Minh Tề, chỉ vì trước đây nàng lén theo Thẩm Diệu đến Đại Lương. Nay đã qua lâu như vậy, vả lại Phó Tu Nghi bắt đầu đối phó Thẩm gia, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua La gia, La Đàm muốn cùng người nhà mình cùng tiến cùng lùi.

Nhưng thư của La Tùy lại bảo nàng ở lại Minh Tề. Một là La Đàm trở về cũng chẳng giúp được gì nhiều, có lẽ còn bị liên lụy, ngược lại không tốt. Hai là Thẩm Diệu phải ở lại Lũng Nghiệp, có La Đàm ở bên cạnh nàng, dù sao cũng có người chiếu cố.

Không thể về Minh Tề, cũng quả thật không thể bỏ Thẩm Diệu một mình ở Lũng Nghiệp. La Đàm chỉ có thể ở lại đây. Nhìn Cao Dương bắt đầu sắp xếp đồ đạc, chàng thu dọn một số sách y thuật và thuốc men vào trong rương, sai người khiêng từng rương ra ngoài.

La Đàm ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn từng cử chỉ của chàng.

Đợi Cao Dương thu dọn xong, ngẩng đầu lên, thấy La Đàm không chớp mắt nhìn mình. Hơi khó hiểu, liền nói: "Ngày thường chẳng phải luôn ồn ào sao, hôm nay sao lại yên tĩnh thế này, tâm trạng không tốt à?"

"Ngày mai chàng đi rồi." La Đàm nói: "Trên đường, nhất định phải bảo vệ tốt thân vương đó."

Cao Dương nghẹn lời, nói: "Ta bảo vệ chàng ấy? Chàng ấy bảo vệ ta thì đúng hơn."

"Chàng là thuộc hạ của chàng ấy mà." La Đàm ngượng nghịu nói: "Đương nhiên, bản thân chàng cũng phải chú ý nhiều một chút."

Cao Dương sững sờ, đợi nghe rõ nàng nói gì, liền khẽ mỉm cười.

La Đàm ngày nào cũng trêu chọc Cao Dương, quả thật Cao Dương cũng rất thích trêu chọc nàng. Hai người này ở cùng nhau ngày nào cũng cãi vã ầm ĩ, hiếm khi nói chuyện tử tế. Tính cách của La Đàm vốn phóng khoáng, cũng khó mà dặn dò người khác những điều nhỏ nhặt, hôm nay có thể nói một câu tốt với Cao Dương, đã là rất hiếm có rồi.

Cao Dương liền đến gần nàng, cố ý hỏi: "Chú ý nhiều một chút, chú ý điều gì?"

Chàng vốn dĩ sinh ra đã tuấn tú, ngày thường lại luôn giữ vẻ văn nhã ôn hòa, khi đến gần, ý cười có chút trêu chọc. La Đàm không hiểu sao đỏ mặt, đẩy chàng ra một cái, không vui nói: "Còn chú ý gì nữa, đương nhiên là chú ý đừng chết."

"Ta chết nàng chẳng phải thấy rất tốt sao?" Cao Dương phe phẩy quạt: "Cả Cao phủ này đều có thể bị nàng chiếm đoạt. Hạ nhân trong đó tùy nàng sai khiến, vàng bạc châu báu tùy ý dùng, còn có những cửa hàng điền trang..."

"Khoan đã," La Đàm nghe chàng nói càng lúc càng quá đáng càng kỳ lạ, vội ngắt lời chàng, nói: "Ai thèm mấy thứ này của chàng? La gia chúng ta cũng đâu có thiếu thốn gì? Hơn nữa, chàng coi ta là kẻ ngốc sao, đây đều là đồ của Cao gia chàng, liên quan gì đến ta, chàng chết rồi, những thứ này sao lại thuộc về ta? Chàng bị điên rồi sao."

Cao Dương nói: "Liên quan gì đến nàng? Nàng tự mình không biết sao?"

"Biết gì?" La Đàm nghi hoặc, rồi dò hỏi: "Chẳng lẽ... đây là cha ta tặng cho chàng? Thực ra chàng là người của cha ta?" Nàng một tay che miệng, kinh hãi nói: "Cha ta phái chàng đến giám sát ta?"

Cao Dương: "..."

Nửa khắc sau, chàng mới cam chịu thở dài một tiếng, gõ nhẹ lên trán La Đàm, nói: "Ngày thường nhìn có vẻ tinh ranh lắm, sao giờ lại ngốc nghếch thế này."

La Đàm nói: "Này, chàng nói rõ ràng trước đã."

Cao Dương đột nhiên đặt một ngón tay lên môi La Đàm, làm động tác "suỵt", La Đàm sững sờ, chỉ cảm thấy nơi ngón tay Cao Dương chạm vào từ từ nóng lên, dần dần nóng ran cả mặt...

"Ta và nàng có quan hệ gì, nàng tự mình từ từ nghĩ đi. Đợi ta về sẽ nói cho ta biết." Cao Dương đặt một quyển y thuật lên đầu La Đàm: "Bây giờ, trước tiên giúp ta sắp xếp cái này." Nói xong liền quay người tự mình thu dọn.

La Đàm nhìn bóng lưng chàng, lại bất ngờ không hề nổi giận. Bĩu môi, nàng lại ngoan ngoãn bắt đầu thu dọn.

***

"Rốt cuộc xong chưa?"

"Sắp xong rồi, sắp xong rồi."

"Suỵt, đau."

"Còn chút cuối cùng thôi. Đừng sợ, ta nhẹ tay một chút."

Ngoài cửa, Tòng Dương, Mạc Kình và Kinh Trập, Cốc Vũ đều mặt đỏ bừng. Kinh Trập nói: "A, ta nhớ ra y phục còn chưa phơi, ta đi phơi trước đã."

Cốc Vũ vội vàng nói: "Ta cũng đi giúp một tay."

Tòng Dương cũng nói: "Ta cũng đi phơi chăn đệm vậy."

Mạc Kình gật đầu lia lịa.

Bốn người trong chớp mắt tản đi như chim thú.

Duy chỉ có Thiết Y đang ngồi xổm trên cây, thân hình vạm vỡ, bất động như núi.

Trong phòng, Tạ Cảnh Hành bất lực đỡ trán, Thẩm Diệu cuối cùng cũng xỏ xong sợi dây cuối cùng, hài lòng vỗ vỗ tay chàng: "Xong rồi!"

Tạ Cảnh Hành nhìn một chuỗi dây đỏ trên cổ tay mình, thật sự rất đau đầu. Chàng đường đường là nam nhi, buộc nhiều dây của nữ nhân đeo làm gì. Nàng Thẩm Diệu lại còn chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Nhiều thế này, sao cũng không đứt hết được."

Chàng còn chưa nói gì, Thẩm Diệu đã "loảng xoảng" một tiếng đứng dậy, "thịch" một tiếng ngồi vào lòng chàng, khiến Tạ Cảnh Hành giật mình.

Những vò rượu trong phòng đều đã cạn, khắp phòng nồng nặc mùi rượu. Thẩm Diệu uống đến mặt đỏ bừng, kiều diễm như hoa, hiếm khi cười tươi ngọt ngào, hai tay ôm lấy mặt chàng, "chụt" một tiếng hôn lên má chàng.

Tạ Cảnh Hành đã bình tĩnh rồi, từ khi Thẩm Diệu say đến giờ, nàng có lẽ đã hôn chàng mấy chục lần rồi. Chỉ cần Thẩm Diệu say rượu, ha, về cơ bản, có thể thấy một nữ nhân hoàn toàn khác. Nói sao nhỉ, giống như một tên háo sắc trêu ghẹo tiểu nương tử.

Đường đường Duệ Thân Vương sống đến tuổi này, vô tình hữu ý trêu ghẹo vô số nữ nhân, nhưng bị nữ nhân trêu ghẹo thì chỉ có một, hơn nữa lại là một nữ nhân tàn nhẫn tỉnh dậy là không nhận nợ.

"Vị diện thủ này quả thật không tồi." Thẩm Diệu nói: "Có thể làm hoa khôi."

Tạ Cảnh Hành mặt không biểu cảm nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Đa tạ phu nhân thưởng thức."

Thẩm Diệu lại hài lòng, nói: "Thưởng cho chàng ít bạc, cầm đi mua y phục đi." Nàng từ trong tay áo sờ sờ, sờ ra một thứ, ném vào tay Tạ Cảnh Hành.

Lại chính là miếng ngọc bài mà Tạ Cảnh Hành đã tặng nàng khi ở Minh Tề.

Tạ Cảnh Hành còn chưa nhìn rõ, Thẩm Diệu lại liên tục xua tay, nói: "Không không không, lấy nhầm rồi, cái này là phu quân của ta tặng ta." Nàng vội vàng thu lại.

"Phu quân?" Chàng nhướng mày: "Nàng còn nhớ mình có một phu quân sao."

Thẩm Diệu nhìn chàng: "Nhớ chứ, phu quân của ta đẹp trai hơn chàng nhiều."

Tạ Cảnh Hành: "..."

"Nhưng chàng ấy phải xuất chinh rồi." Nàng lại vùi đầu vào vai Tạ Cảnh Hành, tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn lại, ngáp một cái, dường như có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở miệng nói: "Cho nên ta uống say rồi, như vậy khi chàng ấy đi ta vẫn còn say chưa tỉnh, sẽ không nhìn thấy."

"Vì sao không muốn nhìn thấy chàng ấy?" Tạ Cảnh Hành nhíu mày.

Giọng nàng dần yếu ớt: "Vì không muốn chàng ấy vướng bận tình nhi nữ, nhưng nếu ta nhìn chàng ấy đi, ta sẽ không nỡ..." Nói đến cuối cùng, hơi thở đều đặn kéo dài, quả thật đã ngủ say.

Tạ Cảnh Hành có chút buồn cười, cuối cùng lại dần thu lại nụ cười. Chàng cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trong lòng, dừng lại một chút, mới khẽ nói: "Thực ra nàng có thể tùy hứng một chút."

Thẩm Diệu không trả lời lời chàng.

Chàng ôm Thẩm Diệu, đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, nhưng lại vươn tay nắm lấy tay nàng, ngồi bên giường, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn khuôn mặt nàng đang ngủ, tựa hồ như vậy đã mãn nguyện rồi.

Nửa đêm, Thiết Y gõ cửa bên ngoài: "Chủ tử, có thể xuất phát rồi."

Chàng dừng lại một lát, cúi người hôn lên trán nữ nhân.

Rồi, sải bước ra khỏi cửa.

Cửa đóng lại, Thẩm Diệu trên giường từ từ mở mắt.

Không nỡ.

Không nỡ tỉnh táo nhìn chàng rời đi, nhưng cũng không nỡ cứ thế say sưa mà bỏ lỡ.

Ly biệt, rốt cuộc vẫn là một chuyện khiến người ta đau lòng và không nỡ.

Hãy để chàng đi mà không vướng bận, rồi trở về như một vị anh hùng cái thế.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhẹ nhàng và vững vàng, còn có những người khác, nhưng dường như nàng vẫn có thể phân biệt được tiếng bước chân mà mình muốn nghe.

Tiếng bước chân ấy khi đi ngang qua phòng hơi dừng lại một chút, rồi mới dần dần đi xa.

Đêm dài sắp qua đi, trời sáng rồi, một ngày mới sắp đến.

Nàng cũng không biết mình đã ngủ trên giường bao lâu, mới ngồi dậy, đợi rất lâu, Kinh Trập bưng chậu nước vào, thấy nàng ngồi trên giường suy tư, kinh ngạc nói: "Phu nhân tỉnh rồi sao?"

"Ừm." Nàng đáp: "Ta muốn vào cung một chuyến."

***

Tạ Cảnh Hành đi chưa đầy mười ngày, nhưng ngày tháng trôi qua lại chậm hơn rất nhiều so với khi chàng còn ở đây. Rõ ràng vẫn là Duệ Thân Vương phủ như cũ, nhưng sao cũng thấy không đúng vị.

Người của Mặc Vũ Quân để lại một số thị vệ ở Duệ Thân Vương phủ, bảo vệ an nguy của vương phủ. Thiết Y đã theo Tạ Cảnh Hành cùng đi rồi. Còn Cao Dương, Quý phu nhân không định cho Quý Vũ Thư đi, dù sao Quý gia chỉ có một mầm độc này, ai ngờ Quý Vũ Thư cũng là một kẻ phóng khoáng, để lại một phong thư, trà trộn vào quân đội xuất chinh cùng đi. Đợi Quý phu nhân phát hiện muốn đuổi theo, lại bị Quý đại nhân ngăn lại, Quý đại nhân nói: Quý Vũ Thư ngày nào cũng lỗ mãng vô tri, để nó rèn luyện tâm chí cũng tốt.

Thế là một Lũng Nghiệp rộng lớn, hầu như những người có giao tình tốt với Thẩm Diệu, dường như chỉ sau một đêm đều đã đi hết. Cao Dương đi rồi, Cao gia phái một sư đệ của chàng đến khám bệnh cho Diệp Hồng Quang. Diệp Hồng Quang vẫn chưa tỉnh, cứ thế ngủ say.

La Đàm dường như cũng trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một ngày, không còn ngày nào cũng ra ngoài trêu mèo chọc chó, đi khắp hang cùng ngõ hẻm nữa. Thỉnh thoảng cũng dừng lại, quan tâm đến cục diện bên Minh Tề. Ban đầu, La Đàm rất băn khoăn về việc Đại Lương và Minh Tề giao chiến, Thẩm Diệu liền kể cho nàng nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở Minh Tề trong suốt thời gian qua. Bao gồm Phó Tu Nghi, bao gồm Văn Huệ Đế, bao gồm việc chèn ép La gia Thẩm gia. Nghe càng nhiều, La Đàm càng trầm mặc, đến sau này, nàng cũng chẳng nói gì nữa.

Thẩm Diệu cũng không đi khuyên nàng, có những chuyện, từ từ rồi sẽ nghĩ thông suốt, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua, bách tính thành Lũng Nghiệp lại không hề có dấu hiệu hoảng loạn nào. Có lẽ là vì họ quá tin tưởng vào các tướng sĩ xuất chinh, hoặc là đã quen với nhiều năm ca múa thái bình, đối với chiến tranh, không có ấn tượng gì lớn, vì vậy cũng không cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Diệu và các phu nhân quý tộc ở Lũng Nghiệp, giờ đây lại có giao tình cực tốt. Điều này đương nhiên là kết quả của việc nàng cố ý lôi kéo, những phu nhân kia cũng rất thông minh. Mối đe dọa lớn nhất của hoàng thất là Lư gia và Diệp gia đã biến mất khỏi thế gian, giờ đây Đại Lương là hoàng thất nắm quyền, Duệ Thân Vương phủ cũng là tông thân hoàng thất, Thẩm Diệu lại giao hảo với Hiển Đức Hoàng hậu, đương nhiên phải vội vàng lấy lòng mới phải.

Nói đến Hiển Đức Hoàng hậu, Thẩm Diệu những ngày này thường xuyên vào cung thăm nàng. Thẩm Diệu thích nói chuyện với Hiển Đức Hoàng hậu, Hiển Đức Hoàng hậu là một nữ nhân tài hoa xuất chúng, kiếp trước Thẩm Diệu cũng vì làm Hoàng hậu mà mở mang tầm mắt không ít. Hai người họ đàm luận cổ kim, từ những chuyện kỳ lạ hiếm thấy đến cục diện thiên hạ hiện nay, ý kiến lại hợp nhau đến bất ngờ. Hiển Đức Hoàng hậu cũng thích nàng, mỗi khi trò chuyện, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.

Ngày này, Thẩm Diệu lại muốn ra ngoài, định vào cung yết kiến Hiển Đức Hoàng hậu.

Càng về thu, càng cảm thấy lạnh. Đường Thúc bưng một bát canh sữa dê vào, đại khái vì Tạ Cảnh Hành đi rồi, Đường Thúc ngày nào cũng rảnh rỗi. Ngoài thỉnh thoảng được Thẩm Diệu giao phó xử lý chuyện ở cửa hàng, phần lớn thời gian đều vô sự. Liền nghĩ cách làm vài món ăn, lấy cớ: "Chủ tử trở về nếu thấy phu nhân gầy gò tiều tụy, nhất định sẽ trách lão nô. Chi bằng để lão nô làm vài món ăn, phu nhân ăn vào, cũng tốt cho sức khỏe."

Kinh Trập liền nói: "Mùi sữa dê này thơm quá."

"Đổi một nhà sữa dê khác, canh làm ra cũng thơm ngọt hơn." Đường Thúc nói: "Phu nhân ăn xong bát này rồi hãy vào cung, trong lòng ấm áp, cũng sẽ không bị nhiễm phong hàn trên đường." Lại nhìn ra ngoài, nói: "Mấy ngày nay thời tiết cũng chuyển lạnh rồi."

Thẩm Diệu cười nói: "Đa tạ Đường Thúc." Nàng bưng bát lên uống một ngụm.

Vừa uống một ngụm, liền cảm thấy dạ dày cuộn trào, suýt nữa muốn nôn. Lập tức đặt bát xuống che miệng, nhíu mày.

Cốc Vũ và Kinh Trập đều giật mình, Đường Thúc vội hỏi: "Phu nhân sao vậy?"

Thẩm Diệu lắc đầu: "Đại khái là đêm qua bị nhiễm phong hàn, ngửi mùi sữa dê thấy tanh. Thế này ta ăn không nổi, vẫn là không uống nữa."

"Nếu vậy," Đường Thúc trầm ngâm: "Lát nữa sai hạ nhân đi bốc thuốc về. Bát canh dê kia phu nhân đừng uống nữa, kẻo không thoải mái. Tối nay để nhà bếp làm chút canh thanh đạm."

Thẩm Diệu gật đầu, cầm áo choàng lên nói với Kinh Trập Cốc Vũ: "Đi thôi."

Mạc Kình và Tòng Dương đã chuẩn bị xe ngựa bên ngoài rồi. Hai người họ không theo Tạ Cảnh Hành đi Minh Tề, Lũng Nghiệp bên này cũng không phải từ nay về sau sẽ cao gối ngủ yên, hai người họ võ công cao cường, Thẩm Diệu lại dùng rất thuận tay, liền ở lại Lũng Nghiệp, nghe theo lời Thẩm Diệu mà làm việc.

Khi vào cung, Hiển Đức Hoàng hậu đang đợi nàng ở Vị Ương Cung, liền cười nói: "Hôm nay nàng đến muộn hơn một chút."

"Trước khi ra ngoài có chút rắc rối." Thẩm Diệu cười nói, lại hỏi: "Bệ hạ những ngày này thân thể có tốt hơn chút nào không?"

"Cũng không tệ, hôm qua còn cùng bản cung dạo chơi trong hoa viên. Nhưng mà..." Hiển Đức Hoàng hậu cười khổ một tiếng: "Có lẽ là lừa bản cung cũng nên, dù sao người ấy luôn thích lừa bản cung, có chuyện gì cũng không nói."

Thẩm Diệu dừng lại một chút, liền khuyên nàng: "Bệ hạ cũng sợ nàng lo lắng, mong nương nương đừng vì thế mà bận tâm, là trong lòng người ấy luôn nghĩ đến nàng."

"Có lẽ vậy." Hiển Đức Hoàng hậu cười cười: "Không nói những chuyện này nữa, bản cung hôm qua mới có trà mới, nhà bếp còn làm bánh quế hoa. Cổ tịch có ghi chép, văn nhân nhã sĩ tiền triều đặt trà vào bánh quế hoa, mới có được hương trà thanh khiết, kết hợp với nước trà, gọi là trà thực. Thấy không tệ, hôm nay nghĩ nàng sẽ đến, liền sai ngự thiện phòng làm. Hoàng thượng biết được chỉ sợ sẽ cười bản cung, bản cung đành phải trơ mặt đến tìm nàng."

"Nương nương thật là quá khen thần phụ rồi." Thẩm Diệu mỉm cười: "Thần phụ là con nhà võ tướng, từ trước đến nay thô kệch, những chuyện phong nhã này, thật sự chẳng biết gì."

"Nàng bớt nói đi," Hiển Đức Hoàng hậu trách yêu: "Trong Lũng Nghiệp này ngay cả những văn thần tự nhận học rộng tài cao cũng không có kiến thức như nàng. Nếu nàng thô kệch, chẳng phải là chê bai tất cả văn thần Lũng Nghiệp sao?" Nàng đưa chén trà cho Thẩm Diệu: "Mau nếm thử xem, thế nào?"

Hiển Đức Hoàng hậu thích pha trà, nàng thích nhìn lá trà sôi trong nước, nhiệt độ nước phải vừa phải, nhiều một chút không được, ít một chút cũng không được. Thời gian cũng phải vừa phải, còn về loại trà gì, nước suối nào, mật ong nào, lại càng là một môn học vấn. Những chuyện vụn vặt này, thân là Hoàng hậu, nàng lại dường như không hề sốt ruột. Dường như chính vì vậy, tính cách mới được mài giũa trở nên ôn hòa đến thế. Thẩm Diệu thích ở bên Hiển Đức Hoàng hậu, chính là vì khí chất ôn hòa trên người nàng, khiến người ta cảm thấy, năm tháng tĩnh lặng, thời gian dài lâu.

Thẩm Diệu nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh." Nàng bưng trà lên nhấp một ngụm. Nước trà rất thơm, hương thơm nồng nàn lại hơi đắng, dư vị lại ngọt thanh. Thẩm Diệu vừa định nói, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, tay run lên, nửa chén trà liền đổ ra, nàng che miệng mình lại nôn khan một tiếng.

Hiển Đức Hoàng hậu sững sờ, vội vàng đỡ lấy chén trà trong tay nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hỏi: "Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"

Thẩm Diệu cảm thấy cơn buồn nôn trong dạ dày hơi dịu đi một chút, mới lắc đầu nói: "Không sao. Xin lỗi nương nương, thật sự xin lỗi, gần đây có lẽ là bị cảm lạnh, luôn cảm thấy dạ dày không thoải mái, hôm nay ra ngoài lúc còn..." Giọng nàng đột nhiên ngừng bặt, trên mặt hiện lên một vẻ không thể tin được.

Hiển Đức Hoàng hậu ban đầu cũng có chút không hiểu, đợi nhìn thấy thần sắc của Thẩm Diệu, dường như nghĩ đến điều gì, kinh ngạc nói: "Nàng sẽ không phải là..."

Thẩm Diệu nắm chặt tay một cái, rồi lại nhanh chóng buông ra, nói: "Thần phụ cũng không biết."

"Mau, gọi thái y đến!" Hiển Đức Hoàng hậu lại có chút kích động đứng dậy, gọi Đào Cô Cô: "Lấy thiếp của bản cung, mời thái y đến đây!"

Thẩm Diệu nhìn chén trà trên bàn, trong lòng lại chấn động.

Nàng đã từng mang thai, cho nên dáng vẻ của mình như thế này rốt cuộc có phải là mang thai hay không, thật sự không thể nói rõ. Chỉ vì Tạ Cảnh Hành mới đi mười mấy ngày, "ngày ấy" của nàng lại vốn không mấy đúng hẹn, vì vậy cũng không để tâm. Chỉ nghĩ là bị cảm lạnh, ai ngờ... Giờ nghĩ lại, liền cảm thấy, gần đây khẩu vị quả thật trở nên hơi kỳ lạ.

Nhưng vẫn có chút không quyết định được.

Trong lòng Thẩm Diệu cũng có chút kích động, từ "con cái" đối với nàng mà nói quá đỗi xa vời. Nàng có chút sợ hãi, sợ hãi con cái đến thế gian, phải đối mặt với những khổ đau và buồn vui của nhân thế, mà bản thân nàng có lẽ không phải là vạn năng, không thể bảo vệ chúng chu toàn. Mặt khác...

Đề xuất Cổ Đại: Chưởng Hoan
Quay lại truyện Tướng Môn Độc Hậu
BÌNH LUẬN