Trước mặt bao người, vạt váy bị vén lên, để lộ chiếc quần yếm bên trong đã rách nát. Dù Lưu bà tử có mặt dày đến mấy cũng không khỏi ngượng ngùng, trong cơn hoảng loạn, vội vàng giằng co với A Man, muốn đoạt lại vạt áo dưới chân nàng. A Man vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chịu nhấc chân, chợt nghe “xoẹt” một tiếng, chiếc váy màu vàng đất liền rách toạc làm đôi. Tiếng cười nhạo lập tức vang lên râm ran.
“Thật là vô phép tắc! Thật là vô phép tắc!” Phùng lão phu nhân giận đến tái mét cả mặt. Khương Tự thậm chí không thèm liếc Lưu bà tử một cái, nhấc gót bước qua nàng ta, tiến thẳng đến trước mặt Nhị thái thái Tiếu thị, thần sắc trang nghiêm nói: “Nhị thẩm nếu đến cả nô tỳ xảo quyệt như vậy còn không quản giáo nổi, thì chi bằng đừng quản việc nhà nữa cho rảnh thân.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiếu thị không ngờ Khương Tự lại thẳng thắn đến vậy, nhất thời ngây người sững sờ. Tiếng cười nhạo lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Khương Tự.
“Việc đày cả nhà Lưu bà tử xuống điền trang, chính là do Nhị thẩm đã thưa rõ trước mặt Tổ mẫu. Không ngờ đến giờ phút này, cả nhà Lưu bà tử vẫn còn lưu lại trong phủ, lại còn để Lưu bà tử xông đến đây khóc lóc ầm ĩ. May mắn là đã thỉnh an Tổ mẫu xong xuôi, chúng cháu đã rời khỏi Từ Tâm Đường. Chứ nếu sớm hơn một chút, chẳng phải Lưu bà tử đã xông vào tận trong Từ Tâm Đường rồi sao?” Khương Tự liếc nhìn Phùng lão phu nhân, khóe môi giương lên nụ cười lạnh: “Vừa rồi Lưu bà tử còn dám lấy cái chết ra uy hiếp. Nếu nàng ta xông vào Từ Tâm Đường, mà nha hoàn của cháu không kịp ngăn lại, chẳng phải lúc này Từ Tâm Đường đã vấy máu rồi sao? Thế thì về sau Tổ mẫu còn có thể an tâm ở tại Từ Tâm Đường được nữa chăng?”
Phùng lão phu nhân vừa nghe, sắc mặt càng thêm khó coi. Tiếu thị suýt nữa thì tức đến ngất đi. Khương Tự này lại ăn nói sắc sảo đến vậy, trước mặt bao người lại chẳng nể mặt nàng ta chút nào!
“Nhị thẩm, người quản gia đã nhiều năm, nay muốn xử trí một người lại để xảy ra chuyện động trời như vậy, thế thì chất nữ đành phải cho rằng người đã quá mức dung túng đám nô tài xảo quyệt này, khiến chúng dám xem lời người nói như gió thoảng bên tai!”
“Không phải như thế ——” Tiếu thị mở miệng giải thích, nhưng Khương Tự không cho nàng ta cơ hội, quay người quỳ sụp xuống trước Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, nếu về sau bọn hạ nhân trong phủ cứ thế mà học theo, bị chủ tử trừng phạt không vừa ý liền chạy đến trước mặt chủ tử đòi chết, thế thì bá phủ chúng ta chẳng phải sẽ đại loạn hay sao? Hôm nay Lưu bà tử dám lấy cái chết ra uy hiếp cháu, ngày sau Trương bà tử, Vương bà tử cũng có thể làm vậy với các tỷ muội khác, thậm chí với Nhị thẩm, Tam thẩm, hay ngay cả Tổ mẫu! Chẳng lẽ gia đình chúng ta còn có thể giữ được thanh danh tốt đẹp nữa sao?”
Giọng thiếu nữ trong trẻo, tựa ngọc châu rơi trên mâm ngọc, một phen lời nói khiến Phùng lão phu nhân tái nhợt cả mặt, ánh mắt nhìn Tiếu thị càng thêm khó chịu.
“Lão phu nhân ——”
“Hôm qua ta đã dặn dò thế nào rồi hả? Tiếu thị, ngươi đến cả chuyện cỏn con ấy cũng không làm xong sao? Hay là muốn ta phải đích thân mời nàng ta ra ngoài?” Phùng lão phu nhân ngón tay chỉ thẳng vào Lưu bà tử.
Tiếu thị trong lòng giật thót, biết Khương Tự đã ra tay trước, chiếm thế thượng phong, lúc này không nên tiếp tục làm ầm ĩ nữa, lập tức quát Lưu bà tử: “Ngươi này lão nô còn đứng sững ở đây làm gì? Còn không mau cút xuống điền trang đi!”
Lưu bà tử sớm đã sợ mất mật, vội vàng dập đầu lạy Phùng lão phu nhân, lập tức túm lấy nửa chiếc váy rách nát, muốn ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi chốn thị phi này.
“Chờ một chút.” Khương Tự lạnh nhạt cất lời.
“Tứ cô nương còn có việc?” Tiếu thị hiện tại vừa nghe Khương Tự nói chuyện, da đầu liền cảm thấy tê dại.
“Dám lấy cái chết ra uy hiếp chủ tử mà lại không phải trả giá gì lớn. Nhị thẩm hiền từ như vậy, thảo nào không trị nổi loại nô tỳ xảo quyệt này. Chất nữ có thể đoán được, đợi khi nô tỳ này ra khỏi cửa bá phủ, hẳn sẽ không chút sợ hãi mà giẫm đạp thanh danh của chất nữ một cách tùy tiện.”
“Ta xem ai dám!” Phùng lão phu nhân lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt sắc như đao, chầm chậm lướt qua mọi người. Phàm là kẻ nào chạm phải ánh mắt của Phùng lão phu nhân đều không khỏi cúi gằm mặt xuống.
“Lưu bà tử, ngươi hãy nghe cho rõ đây, đến điền trang nếu dám truyền ra nửa lời chuyện trong phủ, thì cả nhà ngươi sẽ chẳng còn được yên ổn ở điền trang nữa đâu.”
Lưu bà tử “bùm” một tiếng quỳ sụp xuống: “Lão nô không dám, lão nô không dám.” Nàng ta cúi đầu xin nhận tội, trong lòng không khỏi thầm oán trách Nhị thái thái Tiếu thị. Nhị thái thái đã hứa hẹn rằng, hôm nay làm ầm ĩ một trận như vậy nhất định sẽ khiến thanh danh của Tứ cô nương bị hủy hoại, mà đợi khi xuống điền trang còn sẽ cho nàng ta không ít bổng lộc ưu đãi. Nhưng giờ Lão phu nhân đã lên tiếng, nàng ta ở bên ngoài không những không thể nói xấu Tứ cô nương, lại còn phải nơm nớp lo sợ từng giây, lỡ có kẻ khác lắm lời thì nàng sẽ rước họa vào thân. Sớm biết có cơ sự này, chi bằng cứ lặng lẽ xuống điền trang còn hơn.
“Còn có các ngươi, về sau ai như nghị luận việc này, lập tức sẽ bị người dẫn đến nha môn xử trí!” Phùng lão phu nhân quát.
“Hầu gái không dám.”
“Đều cho ta tan tác! Khương Tự, ngươi lưu lại.” Mọi người như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài. Khương Tiếu quay đầu lại, hiếu kỳ liếc nhìn Khương Tự một cái. Không thể không nói, so với những lần Khương Tự cãi vã với nàng trước đây, hôm nay nàng ta dám chèn ép Nhị bá nương như thế quả thật khiến Khương Tiếu phải nhìn bằng con mắt khác.
“Tiếu nhi, đi rồi.” Tam thái thái Quách thị khẽ kéo Khương Tiếu một cái.
“Tổ mẫu có gì phân phó?” Khương Tự thần sắc tĩnh lặng hỏi.
Phùng lão phu nhân đánh giá Khương Tự từ trên xuống dưới, thần sắc lạnh lùng: “Khương Tự, ngươi phải nhớ kỹ, con gái mà ăn nói sắc sảo quá thì không hay đâu. Bà không điếc, cũng chẳng mù, lẽ nào lại không nhìn ra đứa cháu gái này đang đối chọi với Tiếu thị? Bà chẳng mảy may bận tâm Khương Tự làm ầm ĩ thế nào, một nữ nhi đã từng bị từ hôn thì tiền đồ có hạn, nhưng nếu để làm hỏng thanh danh của các cháu gái khác thì tuyệt đối không được!”
“Tổ mẫu yên tâm, cháu gái nhớ kỹ.” Khương Tự dường như chẳng nghe ra sự bất mãn trong lời Phùng lão phu nhân, đối với nàng mỉm cười ngọt ngào.
“Đi xuống đi.” Phùng lão phu nhân thấy Khương Tự tươi cười chỉ thấy chướng mắt, bất kiên nhẫn phất tay. Một đứa cháu gái đã bị bỏ đi, chỉ cần không gây chuyện thị phi gì lớn, tự nhiên không đáng để bà phải bận tâm. Về phần Tiếu thị… Quản gia đã lâu, cũng nên có người khiến nàng ta phải nếm mùi nhục nhã.
“Cháu gái cáo lui.” Khương Tự ung dung rời đi, trên đường về Hải Đường Cư thì gặp Tiếu thị đang đợi ở ven đường.
“Nhị thẩm.” Khương Tự cười đối Tiếu thị chào hỏi, dường như cái khí thế bức người lúc trước chưa hề tồn tại.
Tiếu thị âm thầm cắn răng. Cái con nha đầu đáng chết này, mặt dày đến mức nàng ta thật sự phải chịu thua!
“Tứ cô nương có phải đối Nhị thẩm có ý kiến?”
“Nhị thẩm đa tâm rồi, chất nữ từ trước đến nay chỉ luận việc, sao dám có ý kiến với trưởng bối?”
“Hảo một cái ‘luận việc’!” Đứng ở bên ngoài, Tiếu thị trên mặt luôn treo nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại chẳng hề dễ nghe: “Đại tẩu mất sớm, ta là thím sao có thể trơ mắt nhìn Tứ cô nương đi vào đường lạc lối mà không màng? Thím hảo tâm nhắc nhở con một câu, lời người đáng sợ lắm, trên đời này khó nhất ngăn chặn chính là miệng lưỡi thế gian. Dù Lão phu nhân đã lên tiếng không cho phép hạ nhân lắm điều, nhưng trên đời này nào có bức tường nào không lọt gió? Đến lúc đó Lão phu nhân chẳng lẽ sẽ đuổi hết hạ nhân cả phủ đi sao? Chuyện này hiển nhiên là không thể nào.”
Khương Tự đối với Tiếu thị mỉm cười rạng rỡ: “Lẽ đời ‘pháp không trách chúng’, chất nữ cũng rõ. Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng, chất nữ chỉ nhận định một điều, đến lúc đó còn phải nhờ Nhị thẩm liệu vậy.” Nàng nói xong, đối với Tiếu thị duyên dáng thi lễ: “Nhị thẩm cứ thong thả thưởng ngoạn phong cảnh, chất nữ xin phép đi trước.”
Tiếu thị đứng ở gốc cây hoa, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của thiếu nữ, tức đến ngực đau nhói. Con nha đầu đáng chết này, sớm muộn gì có một ngày nàng ta cũng phải cho nó một bài học!
“Cô nương, Nhị thái thái khẳng định ở trong lòng mắng ngài đó.” A Man quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ mách.
“Không có việc gì, chỉ cần đừng để ta nghe thấy là được.” Khương Tự thản nhiên nói.