Tần Vãn An bắt đầu thử không nói trước.
Chỉ là một việc rất nhỏ.
Nhỏ đến mức, nếu là trước đây, cô đã vô thức báo cho Lục Cảnh Nghiêm từ sớm — bằng một câu tin nhắn, hoặc một lời nói khi cùng ăn cơm.
Nhưng hôm đó thì không.
Buổi chiều thứ tư, giáo viên chủ nhiệm gọi cô ở lại.
“Có một buổi sinh hoạt học thuật liên trường cuối tuần này,” thầy nói, “thầy nghĩ em nên tham gia. Không liên quan thành tích, chỉ là trao đổi.”
“Em… có thể tự quyết không ạ?”
Cô hỏi.
Thầy cười:
“Chuyện của em mà.”
Ba chữ đó — chuyện của em — khiến tim cô run lên rất nhẹ.
Một cảm giác đã lâu không chạm tới.
Cô gật đầu.
“Dạ. Em muốn tham gia.”
Chiều tan học, Lục Cảnh Nghiêm đứng đợi cô ở hành lang.
“Cuối tuần anh đưa em đi hiệu sách.”
Anh nói rất tự nhiên. “Em thích bộ mới.”
“Cuối tuần này…”
Vãn An ngập ngừng.
“Em có việc rồi.”
Anh dừng bước.
Chỉ một thoáng.
“Việc gì?”
“Buổi sinh hoạt học thuật.”
Cô đáp. “Em tự đăng ký.”
Không khí giữa hai người im lặng lại.
Không nặng nề.
Không căng thẳng.
Chỉ là một khoảng trống kỳ lạ, giống như khi ai đó đổi nhịp thở.
“Ở đâu?”
Anh hỏi tiếp.
“Trung tâm thành phố.”
“Bao lâu?”
“Cả ngày.”
Các câu hỏi đến đều đều.
Bình tĩnh.
Hợp lý.
Nếu là người ngoài, có lẽ chẳng thấy gì bất thường.
Nhưng Vãn An nhận ra —
anh đang thu thập thông tin, không phải quan tâm.
“Em đi cùng ai?”
“Rất nhiều trường.”
Cô đáp.
“Không đi riêng.”
Anh gật đầu.
“Ừ.”
Và thế là hết.
Không khuyên.
Không cản.
Không cảnh báo.
Sự dễ dàng đó…
khiến cô không thấy nhẹ nhõm.
Buổi tối, Vãn An ngồi học bài ở quán trà sữa gần trường.
Cô gặp Trình Dã ở đó — hoàn toàn tình cờ.
“Lâu rồi không thấy cậu.”
Cậu cười.
“Mình bận.”
“Cậu ổn không?”
Câu hỏi đơn giản.
Nhưng lại khiến cô sững lại một nhịp.
“Ổn,” cô đáp.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại rung.
Lục Cảnh Nghiêm:
Em đang ở quán trà số 12 phải không?
Máu trong người cô lạnh đi.
Cô chưa từng nói.
Cô chưa đăng gì.
Cô ngẩng đầu lên — theo phản xạ.
Bên kia đường, bóng người đang đứng dưới ánh đèn xe buýt.
Không nhìn sang.
Nhưng cô biết.
Vãn An rời quán sớm hơn dự định.
Khi ra khỏi cửa, Lục Cảnh Nghiêm đã đứng đó.
“Anh chỉ tình cờ đi ngang.”
Anh nói trước, như đoán được câu hỏi.
“Ừ.”
Cô gật.
Hai người bước song song.
Không ai chạm ai.
“Buổi sinh hoạt.”
Anh lên tiếng.
“Anh đã xem lịch.”
“Xem?”
“Ừ.”
Anh nói như chuyện hiển nhiên.
“Khách mời có một giảng viên từng bị phản ánh. Anh không thích.”
“Nhưng thầy chủ nhiệm nói không sao.”
“Anh không tin.”
Câu nói rất nhẹ.
Nhưng khóa chặt.
“Anh không thể lúc nào cũng quyết thay em.”
Vãn An dừng bước.
Lần đầu tiên.
Lục Cảnh Nghiêm nhìn cô.
Không tức giận.
Không bất ngờ.
Chỉ là quan sát rất kỹ, như nhìn một vật vừa lệch khỏi vị trí quen.
“Em muốn tự quyết?”
Anh hỏi.
“Ừ.”
Cô nói, giọng run nhưng rõ.
Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi anh cười.
“Được.”
Cô ngẩng lên.
Quá nhanh.
Quá dễ.
“Nhưng,”
anh nói tiếp, giọng vẫn dịu,
“lần sau, nói anh biết trước.”
“Vì sao?”
“Vì anh lo.”
Câu trả lời hoàn hảo.
Không thể phản bác.
Nhưng trong lòng Vãn An, điều gì đó sụp xuống rất nhẹ.
Cô hiểu rồi.
Tự quyết của cô chỉ được chấp nhận… khi không vượt ngoài vòng anh cho phép.
Đêm đó, cô ghi vào sổ tay một câu ngắn:
Lần đầu tự quyết — không bị cản.
Nhưng bị theo sát.
Cô đóng sổ.
Ngoài cửa sổ, đèn phòng bên kia vẫn sáng.
Cô không biết —
ánh đèn đó là ngẫu nhiên,
hay là anh chưa ngủ.
Nhưng từ hôm đó, Tần Vãn An bắt đầu chắc chắn một điều:
Muốn thoát, phải học cách giấu suy nghĩ.