Lục Cảnh Nghiêm thật sự nhượng bộ.
Ít nhất, biểu hiện bên ngoài là như vậy.
Sau lần Vãn An nói muốn tự quyết, anh không hỏi thêm. Không tra lịch cô trước mặt cô nữa. Không nhắc đến buổi sinh hoạt học thuật lần nào sau đó.
Sự yên lặng ấy khiến người khác sẽ thở phào —
nhưng Vãn An thì không.
Cô học được điều này từ rất sớm:
có những người chỉ im lặng khi họ đã sắp xếp xong mọi thứ.
Sáng thứ bảy, Vãn An ra khỏi nhà sớm.
Cô không báo.
Không giải thích.
Chỉ nhắn một câu rất ngắn, đúng mực đến vô hại:
Em đi theo lịch ở trường.
Lục Cảnh Nghiêm hồi đáp gần như ngay lập tức:
Ừ. Đi cẩn thận.
Không thêm biểu tượng.
Không hỏi giờ về.
Sự gọn gàng ấy…
khiến Vãn An thấy rỗng.
Buổi sinh hoạt học thuật diễn ra tại một trung tâm lớn, đông người. Vãn An cố tình ngồi giữa đám đông, tắt điện thoại trong hai tiếng liền.
Lần đầu tiên sau rất lâu, cô thấy đầu óc mình trống trải.
Không phải căng thẳng.
Mà là không bị quan sát.
Khi phần thảo luận bắt đầu, giáo viên hỏi:
“Có ai muốn chia sẻ quan điểm không?”
Vãn An giơ tay.
Cử động rất nhỏ.
Nhưng tim đập mạnh đến mức tay cô run nhẹ.
Cô nói.
Không hỏi ai.
Không nghĩ xem Lục Cảnh Nghiêm sẽ đánh giá thế nào.
Mấy bạn cùng trường nhìn cô ngạc nhiên —
có lẽ vì trước đây, cô luôn yên lặng.
Khi câu trả lời kết thúc, có người gật đầu.
Có tiếng vỗ tay lác đác.
Lần đầu tiên, Vãn An cảm thấy:
quyết định của mình có trọng lượng.
Cô bật lại điện thoại lúc gần trưa.
3 cuộc gọi nhỡ.
Đều từ cùng một số.
Tin nhắn chỉ có một:
Em ổn không?
Không trách.
Không giận.
Chỉ quan tâm vừa đủ.
Nhưng Vãn An biết —
đó là sợi dây đầu tiên.
Cô trả lời:
Ổn. Em đang ăn trưa.
Chưa đầy mười giây sau:
Ăn ở đâu?
Cô dừng lại.
Lần này… cô không trả lời.
Buổi chiều, khi chương trình kết thúc, Vãn An bước ra bãi xe.
Lục Cảnh Nghiêm đứng đó.
Không ở gần.
Không chắn đường.
Anh đứng cạnh xe, nói chuyện điện thoại, như thể chỉ tình cờ xuất hiện.
Cô đứng sững.
Anh nhìn thấy cô, kết thúc cuộc gọi.
“Xong rồi à?”
Anh hỏi, giọng rất tự nhiên.
“Ừ.”
“Anh nghĩ em sẽ về muộn hơn.”
“Em muốn về sớm.”
“Anh tiện đường.”
Anh mở cửa xe.
“Lên đi.”
Không xin phép.
Không ép buộc.
Chỉ là không cho cô một lựa chọn khác dễ hơn.
Trên xe, không ai nói nhiều.
“Buổi sinh hoạt thế nào?”
Anh hỏi.
“Ổn.”
“Em có nói không?”
“Có.”
Anh im lặng vài giây.
Rồi cười nhẹ:
“Giỏi.”
Một lời khen phụ hợp.
Nhưng Vãn An phát hiện ra —
tuyến đường xe chạy đã khác.
“Anh đi đâu?”
Cô hỏi.
“Đi ăn.”
“Em không đói.”
“Anh đói.”
Cô không cãi.
Một việc rất nhỏ.
Nhưng là sợi dây thứ hai.
Tối hôm đó, Lục Cảnh Nghiêm đưa cô về tận cửa.
“Tuần sau anh hơi bận.”
Anh nói.
“Em tự sắp xếp thời gian nhé.”
Câu nói nghe như trao tự do.
Nhưng ngay tối hôm đó, điện thoại cô nhận được:
– lịch học nhóm do anh lập
– danh sách những buổi cô “nên” tham gia
– một lời nhắn cuối:
Anh không can thiệp.
Anh chỉ ở phía sau.
Vãn An đặt điện thoại xuống.
Ngón tay cô lạnh.
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ:
Anh không cần đứng trước mặt cô để kiểm soát.
Chỉ cần đặt sẵn đường đi — cô sẽ tự bước vào.
Đêm đó, Vãn An không ngủ.
Cô mở sổ, viết rất chậm:
Anh đã nhượng bộ.
Nhưng không buông.
Ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ làm rèm lay động.
Không có khóa.
Không có xiềng.
Chỉ có một sợi dây vô hình,
đang siết dần khi cô còn chưa kịp quay đầu.
Và cô biết —
lần tự quyết tiếp theo, hậu quả sẽ không còn nhẹ như thế này.