Nếu sau này có ai hỏi Tần Vãn An rằng —
khi nào cô bắt đầu cảm thấy sợ Lục Cảnh Nghiêm,
cô sẽ không nhớ ra một khoảnh khắc chính xác.
Vì nỗi sợ ấy…
không xuất hiện bằng tiếng động.
Nó giống như việc bạn quen dựa vào một bức tường,
đến một ngày mới nhận ra —
bức tường ấy đã đứng ở đó từ rất lâu,
trước cả khi bạn đến.
Buổi sáng, trời âm u.
Lục Cảnh Nghiêm đưa cô đến trường như thường lệ.
Không hỏi.
Không nhắc đến chuyện hôm trước.
Không gợi lại buổi gặp với Trình Dã.
Sự bình thản này khiến Vãn An bối rối.
“Tuần sau,” anh nói khi xe dừng lại,
“anh có việc, có thể không đón em vài hôm.”
Cô ngẩng lên.
“Hả?”
“Em tự về được.”
Anh cười.
“Em đâu phải trẻ con.”
Vãn An gật đầu, lòng nhẹ đi một chút.
Cô không thấy —
tay anh vẫn đặt trên vô lăng,
siết chặt đến trắng knuckle.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên sau rất lâu,
Vãn An tự về nhà.
Cô đổi tuyến xe.
Không đi con đường quen.
Cố ý vòng xa hơn.
Không ai đi theo.
Không có cảm giác bị nhìn.
Cô thở ra một hơi dài.
Có lẽ… mình suy nghĩ quá nhiều.
Ở ngã tư gần nhà, cô gặp bà cụ bán vé số.
“Cháu hôm nay đi muộn.”
Bà nói.
Vãn An khựng lại.
“Bà nhớ cháu sao?”
“Nhớ chứ.”
Bà cười hiền.
“Cậu thanh niên cao cao hay đứng bên kia đường,
ngày nào cũng đợi cháu mà.”
Tim Vãn An đập lệch một nhịp.
“Cậu… nào ạ?”
“Cậu hay mặc áo khoác tối màu.”
“Không nói chuyện.”
“Chỉ đứng nhìn.”
Bà nói rất tự nhiên.
Như kể chuyện thời tiết.
Tối đó, Lục Cảnh Nghiêm vẫn về muộn.
Anh nấu cơm.
Bật đèn phòng khách.
Mọi thứ như chưa từng có khoảng trống.
“Chiều nay em về thế nào?”
Anh hỏi.
“Xe bus.”
“Có đông không?”
“Bình thường.”
Anh gật đầu.
“Ngã tư phía Bắc hay phía Nam?”
Vãn An siết chặt chiếc thìa.
“Phía Bắc.”
Anh mỉm cười.
“Tối nay phía Bắc sửa đường, kẹt xe.”
“Em không thích ồn ào.”
Cô chết lặng.
“Anh không phải lúc nào cũng biết hết,”
Lục Cảnh Nghiêm chậm rãi nói,
như thể đọc được suy nghĩ cô.
“Chỉ là… thói quen thôi.”
“Thói quen gì?”
Vãn An hỏi, giọng khàn.
Anh đặt bát xuống.
“Canh chừng.”
Một từ duy nhất.
Không giải thích.
Không biện minh.
Đêm đó, Vãn An không ngủ được.
Cô mở lại điện thoại cũ —
chiếc máy cô dùng trước khi quen Lục Cảnh Nghiêm.
Trong thư mục ảnh,
có một bức chụp mờ mờ ở hành lang trường.
Ngày ghi chú: trước Chương 1 một tháng.
Ở cuối khung hình —
là bóng một người đàn ông cao, gầy,
đứng khuất nửa dưới cầu thang.
Cô chưa từng nhớ mình đã chụp nó.
Ngoài phòng khách, đèn vẫn sáng.
Lục Cảnh Nghiêm chưa ngủ.
Anh nhìn màn hình laptop,
trên đó là lịch trình cũ —
đã được đánh dấu từ nhiều tháng trước.
Tên viết tay ở góc file:
“Tần Vãn An – Thời điểm tiếp cận an toàn.”
Anh khẽ nhắm mắt.
Không phải vì hối hận.
Mà vì biết rõ —
sợi dây đã được buộc xong.