Không có biến cố gì xảy ra vào hôm đó.
Và chính vì thế…
Tần Vãn An bắt đầu thấy bất an.
Buổi chiều tan học, Lục Cảnh Nghiêm đứng chờ cô dưới gốc cây quen thuộc sau dãy phòng thí nghiệm. Ánh nắng cuối ngày rơi loang lổ trên vai áo sơ mi trắng của anh, giống hệt những ngày trước.
“Đi ăn không?”
Anh hỏi.
Giọng rất bình thường.
Không gấp.
Không ép.
“Ừ.”
Cô gật đầu.
Mọi thứ trông giống như một cặp đôi học sinh ưu tú mà người lớn nào cũng thích: nam sinh trầm ổn, thành tích xuất sắc; nữ sinh ngoan ngoãn, dịu dàng.
Chỉ là…
mấy hôm nay, Vãn An luôn có cảm giác mình quên mất điều gì đó.
Quán ăn nhỏ cạnh trường vẫn đông học sinh.
Lục Cảnh Nghiêm gọi món thay cô, đúng tất cả những gì cô thích. Không cần hỏi, không cần xác nhận.
“Anh nhớ kỹ nhỉ.”
Cô cười.
“Vì em hay khó chịu nếu ăn sai.”
Anh đáp, rất tự nhiên.
Cô khựng lại rất nhẹ.
Không phải vì anh nhớ.
Mà vì anh nhớ quá đúng.
“Tuần sau em có định nộp đơn học bổng không?”
Anh hỏi trong lúc bẻ đôi đôi đũa gỗ.
“Anh biết rồi à?”
“Ừ.”
Anh ngẩng lên. “Anh đọc qua thông báo giùm em rồi.”
“…Em chưa gửi anh cái đó.”
Lục Cảnh Nghiêm dừng lại một nhịp.
Chỉ một nhịp.
“Anh vô tình thấy.”
Anh nói. “Email mở sẵn.”
Cách anh nói khiến chuyện đó nghe như điều hiển nhiên.
Nhưng Vãn An không thấy thoải mái.
Lớp trưởng từng nói với một bạn khác:
“Tần Vãn An hình như lúc nào cũng xin phép Lục Cảnh Nghiêm trước khi quyết định gì đó.”
Người kia cười:
“Người ta thân mà.”
Nhưng lớp trưởng nhớ rõ một chi tiết:
Hôm chọn nhóm tham gia cuộc thi học thuật, Vãn An đã định đăng ký với một nhóm khác. Danh sách đã gần xong.
Năm phút sau, cô quay lại, lặng lẽ gạch tên mình đi.
Không ai biết vì sao.
Ăn xong, Lục Cảnh Nghiêm đưa cô về.
Con đường phía sau trường vắng người, gió mang theo mùi cỏ ướt.
“Vãn An này.”
Anh nói, giọng trầm hơn thường ngày.
“Nếu có cơ hội đi xa… em có muốn không?”
Cô nghĩ một chút.
“Có lẽ… có.”
“Ừ.”
Anh cười nhẹ.
“Anh chỉ hỏi thôi.”
Nhưng tối hôm đó, email học bổng trong máy cô biến mất.
Không rác.
Không dấu vết.
Trình Dã để ý Vãn An rất lâu.
Không phải vì cô nổi bật.
Mà vì cô có kiểu ngoan ngoãn quá mức.
Ngày nào cũng đúng giờ.
Không trễ hẹn.
Không tranh cãi.
Có lần cậu hỏi vui:
“Cậu không bao giờ làm chuyện gì bốc đồng à?”
Vãn An mỉm cười:
“Mình quên rồi.”
Câu trả lời đó làm Trình Dã thấy lạnh sống lưng.
Đêm, Vãn An nằm trong phòng, nhìn trần nhà.
Cô mở điện thoại, định nhắn cho Lục Cảnh Nghiêm:
Anh có vào mail em không?
Ngón tay dừng lại rất lâu.
Rồi cô xóa đi.
Cô không muốn đối chất.
Cô bắt đầu sợ —
nếu hỏi ra rồi, sẽ không thể giả vờ như trước được nữa.
Ngày hôm sau, khi Vãn An đến lớp, vị trí ngồi của Trình Dã bị đổi.
“Bạn ấy xin chuyển tổ à?”
Cô hỏi.
Bạn cùng bàn nhún vai:
“Hình như gia đình bạn ấy có chuyện.”
Không ai hỏi thêm.
Không ai quan tâm.
Chỉ có Vãn An đứng lặng một lúc lâu.
Trong đầu cô, một suy nghĩ mơ hồ bắt đầu hình thành:
Mọi thứ rời đi khỏi cuộc sống mình… đều rất yên lặng.
Quá yên lặng.