Tần Vãn An không phải người bốc đồng.
Chính vì thế, quyết định đồng ý với Trình Dã khiến chính cô cũng thấy bất ngờ.
Buổi trưa hôm ấy, Trình Dã nhắn tin hỏi cô có thể cùng xuống căn-tin ăn cơm không. Không có ý tán tỉnh rõ ràng, chỉ là một lời mời rất bình thường.
Cô nhìn màn hình điện thoại rất lâu.
Rồi nhớ lại ánh mắt của Lục Cảnh Nghiêm tối hôm qua.
Nhớ câu nói: “Tất cả những thứ khiến em rẽ khỏi quỹ đạo ban đầu, đều là rắc rối.”
Vãn An gõ hai chữ:
Được.
Khoảnh khắc gửi đi, tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Không phải vì Trình Dã.
Mà vì đây là lần đầu tiên, cô cố tình làm một việc đi ngược lại giới hạn anh đặt ra.
Căn-tin giờ này khá đông.
Trình Dã cầm khay thức ăn, cười hỏi cô chuyện học hành, chuyện giáo viên mới. Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không có áp lực.
Vãn An thả lỏng hơn so với khi ở cạnh Lục Cảnh Nghiêm.
Cô nhận ra mình… cần cảm giác này.
“Cậu thích môn nào nhất?” Trình Dã hỏi.
“Văn.”
Cô đáp.
Cậu ta hơi ngạc nhiên: “Mình đoán cậu học Toán.”
Vãn An bật cười khẽ.
Tiếng cười rất nhẹ, nhưng đủ để khiến một người ở xa nhìn thấy.
Ở góc căn-tin, Lục Cảnh Nghiêm đứng cạnh máy bán nước tự động. Tay đặt trong túi áo, ánh mắt dừng lại ở bàn gần cửa sổ.
Dừng lại trên Tần Vãn An.
Khoảnh khắc cô cười, ánh mắt anh chùng xuống.
Không phải tức giận.
Mà là một thứ gì đó sâu hơn — như khi phát hiện một thứ từng thuộc về mình bắt đầu tự ý rời khỏi phạm vi cho phép.
Chiều hôm đó, tin đồn lan ra.
Không lớn.
Nhưng đủ nhanh.
“Tần Vãn An hình như có bạn trai bạn lớp 11.”
“Nghe nói đi ăn chung, nói cười thân lắm.”
Vãn An chỉ biết khi một bạn nữ trong lớp hỏi đùa.
Cô lắc đầu, phủ nhận, nhưng sâu trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an khó gọi tên.
Tan học, Trình Dã đợi cô ở cổng phụ.
“Đi bộ một đoạn nhé?” cậu hỏi.
Vãn An gật đầu.
Chưa đi được bao xa, trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa bất chợt khiến hai người phải trú tạm dưới mái hiên của một cửa hàng đóng cửa.
Khoảng cách gần lại.
Trình Dã cúi đầu, giọng có chút do dự:
“Vãn An, mình—”
Cậu chưa kịp nói hết thì có người bước vào vùng trú mưa.
Không cần nhìn, Vãn An cũng biết là ai.
Lục Cảnh Nghiêm.
Anh đứng đó, áo khoác sẫm màu, nước mưa rơi từ tóc xuống gò má. Ánh mắt lướt qua Trình Dã, rồi dừng thẳng trên người cô.
Không tức giận.
Không chất vấn.
Chỉ có im lặng.
“Anh…” Vãn An mở miệng trước, nhưng không biết nên nói gì.
Lục Cảnh Nghiêm quay sang Trình Dã:
“Cậu về trước đi.”
Trình Dã nắm chặt quai cặp:
“Em đang nói chuyện với Vãn An.”
Ánh mắt Lục Cảnh Nghiêm không đổi.
“Cậu không nên.”
Ba chữ.
Rất nhẹ.
Nhưng mang theo áp lực khiến người khác khó thở.
Trình Dã ngập ngừng vài giây, rồi quay sang Vãn An:
“Mình sẽ nhắn tin cho cậu.”
Cậu rời đi rất nhanh, như thể không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Mưa rơi nặng hạt.
Chỉ còn lại hai người.
“Em chọn cậu ta?”
Lục Cảnh Nghiêm hỏi.
Câu hỏi không có dấu hỏi trong giọng.
“Em chỉ ăn cơm chung thôi.”
Vãn An đáp, giọng căng thẳng.
“Anh đã nói rồi.”
Anh tiến lên một bước. “Anh không thích.”
“Nhưng anh không có quyền quyết định em nói chuyện với ai.”
Cô nói, vai run nhẹ vì lạnh… hay vì sợ.
Lục Cảnh Nghiêm nhìn cô rất lâu.
Lâu đến mức cô bắt đầu thấy hối hận vì đã đứng ở đây.
Cuối cùng, anh cởi áo khoác khoác lên vai cô, động tác rất nhẹ.
“Đúng.”
Anh nói khẽ.
“Anh không có quyền.”
Cô sững người.
Nhưng ngay sau đó, giọng anh trầm xuống:
“Cho nên… anh chỉ có thể đổi cách.”
“Cách gì?”
Vãn An hỏi.
Lục Cảnh Nghiêm cúi đầu xuống gần cô hơn một chút. Không chạm, nhưng đủ để hơi thở kề sát.
“Cách khiến em tự nguyện quay lại.”
Tuần sau, Trình Dã xin chuyển tổ học tập.
Hai ngày sau nữa, cậu không còn xuất hiện ở cổng phụ.
Một tuần sau, cô nghe được tin:
gia đình Trình Dã nộp đơn xin chuyển trường.
Không ai nói vì sao.
Vãn An đứng lặng trong hành lang, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô chợt hiểu ra —
lựa chọn ngày hôm đó của mình không khiến cô tự do hơn.
Mà là…
khiến Lục Cảnh Nghiêm quyết định ra tay.
Và lần này,
anh không cần hỏi ý kiến cô nữa.