Người đó xuất hiện vào một buổi sáng rất bình thường.
Không ồn ào.
Không tạo sóng gió ngay lập tức.
Nếu không có Lục Cảnh Nghiêm, có lẽ Tần Vãn An cũng chỉ xem đó là một chuyện nhỏ trong tuổi học trò.
Tiết thể dục hôm ấy, lớp Vãn An học lý thuyết vì trời mưa. Cô ở lại lớp một mình, đang ghi chép thì cửa lớp bị gõ nhẹ hai cái.
“Vào đi.”
Một nam sinh bước vào.
Cao gầy, nụ cười sáng, đeo kính gọng mỏng. Gương mặt mang vẻ hiền lành rất dễ tạo thiện cảm.
“Chào bạn.”
Cậu ta cười, giọng thân thiện. “Mình là Trình Dã, lớp 11B3.”
Vãn An ngẩng lên, có chút ngạc nhiên: “Có chuyện gì không?”
“Mình được thầy nhờ mang tài liệu sang lớp bạn.”
Trình Dã đặt xấp giấy lên bàn giáo viên rồi quay lại nhìn cô. “Bạn là lớp trưởng phải không?”
“Không, mình là tổ trưởng.”
“À, xin lỗi.”
Cậu cười, gãi đầu. “Mình hay nhầm.”
Không khí rất bình thường. Rất thoải mái.
Trình Dã đứng nói chuyện thêm vài câu về bài tập nhóm, rồi không biết từ lúc nào, câu chuyện lệch sang hướng khác.
“Bạn thường ở lại lớp muộn nhỉ?” cậu nói. “Mấy lần mình đi ngang đều thấy.”
Vãn An thoáng khựng, nhưng vẫn đáp: “Ừ, mình trực ban khá nhiều.”
“Vậy à.”
Trình Dã gật đầu, rồi cười nhẹ. “Nếu hôm nào cần người đi cùng, mình có thể—”
“Không cần.”
Giọng nói kia cắt ngang.
Cửa lớp mở ra.
Lục Cảnh Nghiêm đứng ngoài hành lang.
Mưa hắt nhẹ sau lưng anh, áo sơ mi đồng phục hơi sẫm màu ở vai, tóc ướt lơ thơ, ánh mắt trầm xuống khi nhìn thẳng vào trong lớp.
Không ai báo anh sẽ tới.
Không ai mời.
Nhưng sự xuất hiện của anh khiến cả không gian đông cứng lại.
Trình Dã quay đầu, hơi ngạc nhiên: “À… chào anh.”
Lục Cảnh Nghiêm gật đầu rất khẽ, ánh mắt không rời khỏi Tần Vãn An.
“Giờ nghỉ.”
Anh nói. “Cậu ở đây làm gì?”
“Em mang tài liệu.”
Trình Dã chỉ tay về phía bàn giáo viên. “Xong rồi.”
“Ừ.”
Lục Cảnh Nghiêm bước vào lớp, tiến thẳng tới bàn của Vãn An.
Trông anh không vội, nhưng mỗi bước đi lại khiến người khác vô thức nhường đường.
“Đi thôi.”
Anh nói với cô.
Vãn An sững lại: “Nhưng em—”
“Thầy chủ nhiệm gọi em.”
Anh bổ sung.
Giọng nói bình thản. Không cho cô cơ hội hỏi thêm.
Trình Dã cười ngượng:
“Vậy mình về trước. Hẹn gặp lại.”
Cậu ta nhìn Vãn An, ánh mắt còn sót lại chút tiếc nuối rõ ràng.
Từ đầu đến cuối, Lục Cảnh Nghiêm không nhìn Trình Dã lần thứ hai.
Nhưng khi cửa lớp đóng lại, hành lang chỉ còn hai người, anh mới dừng bước.
“Cậu ta là ai?”
Giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ.
“Bạn học.”
Vãn An đáp ngắn.
“Bạn học nào?”
“Bạn lớp bên.”
Lục Cảnh Nghiêm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hạ thấp xuống ngang tầm mắt cô.
“Anh không thích em nói chuyện riêng với cậu ta.”
Câu nói không lớn tiếng.
Không gay gắt.
Nhưng đó không còn là quan tâm.
Đó là giới hạn.
“Anh lấy quyền gì?”
Lần đầu tiên, Tần Vãn An hỏi thẳng.
Lục Cảnh Nghiêm im lặng vài giây.
Rồi anh nói:
“Quyền không muốn thấy em gặp rắc rối.”
“Trình Dã không phải rắc rối.”
Khóe môi anh cong lên rất nhẹ.
“Có.”
Một chữ.
Chắc chắn.
“Tất cả những thứ khiến em rẽ khỏi quỹ đạo ban đầu,” anh nói chậm rãi,
“đều là rắc rối.”
Vãn An nhìn anh, tim đập dồn dập.
Lần đầu tiên, cô nhận ra —
anh không ghen vì thích.
Anh ghen vì đang giữ.
Và Trình Dã…
chỉ là người đầu tiên khiến sợi dây dịu dàng kia bắt đầu siết chặt.