Sau hôm đó, Tần Vãn An bắt đầu chủ động tránh Lục Cảnh Nghiêm.
Không phải vì ghét.
Mà vì cô cảm thấy… cần một khoảng lùi.
Cô đổi giờ ra về, ở lại thư viện lâu hơn, thậm chí đi vòng sang cổng phụ dù phải xa thêm mấy phút. Mỗi thay đổi đều rất nhỏ, rất kín, như thể chỉ là điều chỉnh thói quen cá nhân.
Nhưng cô không ngờ —
mọi đường cô lùi, đều như… đã có người đứng sẵn.
Hôm đó, Vãn An rời thư viện khi trời đã gần tối. Hành lang tầng hai chỉ còn đèn khẩn cấp sáng mờ. Cô cúi đầu kiểm tra điện thoại, vừa đi vừa nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì.
“Vãn An.”
Giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
Cô khựng lại.
Chỉ nghe giọng thôi, cô cũng biết là ai.
Tần Vãn An hít sâu một hơi, quay người lại:
“Anh cũng ở đây sao?”
“Ừ.”
Anh đứng ở đầu hành lang, cách cô vài bước. “Tìm em.”
Tim cô hụt xuống một nhịp.
“Anh tìm em… có việc gì không?”
“Thầy chủ nhiệm bảo anh chuyển bài cho em hôm nay nghỉ tiết tự chọn.”
Nói xong, anh đưa tập tài liệu trong tay ra.
Quá hợp lý.
Hợp lý đến mức không tìm ra một kẽ hở nào.
Vãn An nhận lấy tập giấy, khẽ nói cảm ơn. Nhưng vừa xoay người định đi, cô chợt cảm thấy ánh mắt anh như đang khóa lại từng chuyển động của mình.
“Em đổi thói quen rồi.”
Anh nói.
Không phải câu hỏi.
Là nhận xét.
“Em chỉ…” Vãn An ngập ngừng, “muốn thay đổi chút thôi.”
Lục Cảnh Nghiêm nhìn cô một lúc lâu.
Rồi anh tiến lên một bước.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, đủ để cô ngửi thấy mùi giấy và mực quen thuộc trên áo anh.
“Thay đổi những thứ không cần thiết,” anh nói chậm rãi,
“dễ mệt.”
Cô siết chặt tập tài liệu trong tay: “Em có quyền thay đổi mà, đúng không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Có.”
Anh đáp.
Một giây sau, giọng anh dịu xuống:
“Nhưng có những thay đổi… không an toàn.”
Vãn An ngẩng đầu: “Anh đang nói gì vậy?”
“Hành lang phía sau thư viện,” anh nói, “tuần trước có học sinh gây gổ.”
Cô sững người:
“Em… không biết.”
“Anh biết.”
Anh trả lời rất khẽ.
Không khoe khoang.
Không đe dọa.
Chỉ là một sự thật được đặt lên bàn.
Im lặng phủ xuống giữa họ.
“Anh không cấm em thay đổi,” anh nói tiếp.
“Anh chỉ muốn em vẫn an toàn.”
“An toàn theo tiêu chuẩn của ai?”
Cô buột miệng hỏi.
Ánh mắt Lục Cảnh Nghiêm tối xuống trong tích tắc. Nhưng khi anh cười, nụ cười ấy vẫn rất dịu.
“Theo tiêu chuẩn của anh.”
Câu nói đó khiến tim Vãn An đập mạnh đến mức cô phải khẽ lùi lại nửa bước.
“Anh… chắc là quan tâm em quá mức rồi.”
Cô nói nhỏ, như để trấn an chính mình.
Lục Cảnh Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô, giọng bình thản:
“Có lẽ.”
Rồi anh nói thêm, rất nhẹ:
“Nhưng anh chưa từng làm điều gì khiến em tổn thương.”
Vãn An không nói được gì nữa.
Vì anh nói đúng.
Cho đến lúc này, tất cả những gì anh làm… đều mang danh nghĩa vì tốt cho cô.
Nhưng chính điều đó mới khiến cô thấy sợ.
Trước khi rời đi, Lục Cảnh Nghiêm dừng lại, không quay đầu:
“Nếu em định tránh anh,” anh nói,
“thì đừng đi một mình.”
Cô đứng chết lặng.
Anh bước đi.
Bóng lưng hòa vào cuối hành lang.
Tần Vãn An ôm chặt tập tài liệu vào ngực, lần đầu tiên trong lòng dấy lên một nhận thức rõ ràng đến đáng sợ:
**Cô không biết ranh giới của Lục Cảnh Nghiêm nằm ở đâu.
Và dường như… anh cũng không định để cô tìm ra.**