Tần Vãn An nhận ra có điều gì đó đang… lệch đi.
Không ồn ào.
Không rõ ràng.
Chỉ là những chi tiết rất nhỏ — nhỏ đến mức nếu không để tâm, người ta sẽ dễ dàng bỏ qua.
Như việc mỗi lần cô ra khỏi lớp muộn, hành lang đều vắng vừa đủ.
Như việc đi con đường vòng quen thuộc sau thư viện, luôn có bảo vệ đi ngang qua đúng lúc.
Như việc mấy nam sinh hay tụ tập hút thuốc gần cổng phụ… bỗng dưng không thấy nữa.
Ban đầu, Vãn An nghĩ là trùng hợp.
Cho đến hôm đó.
Hôm nay cô ở lại làm trực ban của lớp, ra về khi trời đã sẩm tối. Trường yên ắng, chỉ còn tiếng chổi quét lá ở sân sau.
Vãn An đi nhanh hơn một chút.
Khi còn cách cổng chính không xa, cô thấy Lục Cảnh Nghiêm đứng dưới tán cây long não quen thuộc. Đồng phục vẫn chỉnh tề, cặp sách đeo trên vai, dáng người thẳng, như thể đã đứng đó một lúc.
Cô khựng lại.
“Anh… chưa về sao?”
“Chờ người.”
Anh đáp, ánh mắt rơi lên người cô rất tự nhiên, như thể người anh chờ chính là cô.
Tim Vãn An hẫng một nhịp.
“Chờ ai ạ?”
Cô hỏi, dù trong lòng đã mơ hồ đoán được câu trả lời.
“Em.”
Hai chữ ấy được nói ra quá bình tĩnh.
Gió thổi qua, mang theo mùi nhựa cây ngai ngái. Vãn An đứng yên, có chút không biết nên phản ứng thế nào.
“Sao anh biết hôm nay em trực?” cô hỏi.
Lục Cảnh Nghiêm im lặng một giây.
Chỉ một giây rất ngắn. Nhưng với người nhạy cảm như Vãn An, nó vẫn bị cô bắt được.
“Anh thấy tên em trên bảng trực ban.”
Anh nói tiếp, giọng đều. “Thuận đường.”
Thuận đường.
Ba chữ quen thuộc đến mức chẳng có gì đáng nghi. Nhưng không hiểu vì sao, Vãn An lại có cảm giác… nó không hoàn toàn đúng.
Hai người sóng bước ra cổng trường. Trời tối dần. Đèn đường bật lên từng chiếc một.
“Anh thường về muộn thế sao?” cô hỏi.
“Không.”
Anh đáp ngay. “Hôm nay thì có.”
“Ừm…”
Im lặng trải ra giữa họ.
Đến ngã rẽ quen thuộc, Vãn An theo thói quen rẽ trái. Nhưng hôm nay, Lục Cảnh Nghiêm dừng cô lại bằng một câu nói nhẹ tênh.
“Đừng đi đường đó.”
Cô quay đầu nhìn anh: “Sao ạ?”
“Đèn đường bên kia hỏng rồi.”
Anh nói. “Hôm qua anh thấy.”
Vãn An sững lại.
“Anh… đi đường đó rồi à?”
Lục Cảnh Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô.
Rất lâu.
Lâu đến mức cô bắt đầu cảm thấy bất an.
“Ừ.”
Cuối cùng anh cũng trả lời. “Anh đi qua.”
Vãn An đổi sang con đường khác. Hai người lại đi cạnh nhau, khoảng cách vừa đủ.
Nhưng trong lòng cô, có thứ gì đó đang rơi lệch khỏi vị trí ban đầu.
Cô nhớ ra rồi.
Con đường hắn vừa ngăn cô đi—
là con đường chỉ có học sinh trong khu nhà cô ở mới thường xuyên sử dụng.
“Lục Cảnh Nghiêm,” cô gọi tên anh khẽ khẽ.
“Ừ?”
“Anh nói… biết đại khái về em.”
Anh nhìn về phía trước, không quay đầu lại.
“Em là người cẩn trọng.”
“Học lực không nổi bật, nhưng ổn định.”
“Tan học thích đi đường vắng hơn đường đông.”
“Gặp chuyện không thích nhờ người khác.”
Mỗi câu anh nói ra, tim Vãn An lại đập mạnh thêm một nhịp.
Đó không phải những điều người ta biết qua vài lần chạm mặt.
“Anh—” giọng cô hơi khàn, “anh để ý em từ bao giờ?”
Lục Cảnh Nghiêm dừng bước.
Lần này, anh quay lại, đứng đối diện cô. Đèn đường phủ ánh sáng vàng nhạt lên gương mặt anh, khiến đôi mắt kia càng thêm sâu.
“Không lâu.”
Anh nói.
“Lâu hơn em nghĩ một chút.”
Vãn An cảm thấy sống lưng lạnh đi.
Cô chợt nhận ra —
buổi chiều ở hành lang hôm đó,
không phải là lần đầu anh nhìn thấy cô.
Mà là lần đầu tiên anh để cô nhìn thấy mình.
Lục Cảnh Nghiêm hơi cúi đầu, giọng dịu đi:
“Vãn An, em không cần sợ.”
Câu nói ấy đáng lẽ phải khiến người ta an tâm.
Nhưng không hiểu vì sao, nó lại khiến cô nhận ra một sự thật muộn màng —