CHƯƠNG 3
Sự Quan Tâm Không Xin Phép
Tần Vãn An bắt đầu nhận ra một điều rất kỳ lạ kể từ ngày đó.
Cô không còn tan học một mình nữa.
Không phải kiểu có người đi cùng hay chờ đợi công khai, mà là cảm giác… luôn có một khoảng cách an toàn được giữ lại phía sau lưng cô. Vừa đủ để không ai nói gì, cũng vừa đủ để cô nhận ra.
Như bây giờ.
Trên đường từ thư viện về lớp, Vãn An ôm một chồng sách hơi nghiêng về một bên. Cô mải suy nghĩ nên không để ý bậc thềm thấp phía trước, chân trượt nhẹ.
Chưa kịp kêu lên, cuốn sách ở trên cùng đã được một bàn tay khác giữ lại.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau.
Tần Vãn An giật mình, quay đầu thì bắt gặp Lục Cảnh Nghiêm đang đứng sát bên cạnh mình. Khoảng cách gần hơn so với những lần trước, đủ để cô nhìn rõ từng sợi mi dài dưới ánh chiều nhạt.
“Cảm ơn anh.” Cô vội vàng nhận lại sách.
Anh không rút tay về ngay.
Ngón tay hơi cong lại trên gáy sách, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi mới chậm rãi buông ra.
“Em hay đi không nhìn đường à?”
Giọng điệu không trách mắng, cũng không quan tâm thái quá. Như một câu nhận xét bình thường.
Vãn An khẽ lắc đầu: “Không ạ. Chỉ là… hôm nay hơi mệt.”
“Ừ.”
Anh đáp đơn giản.
Không hỏi vì sao mệt.
Không an ủi dư thừa.
Nhưng anh lại bước đi chậm hơn, để tốc độ của hai người ngang bằng nhau.
Đi cùng cô.
Hành lang chiều nay đông hơn thường lệ, nhưng không ai chú ý đến họ. Một học sinh giỏi lớp 12 và một nữ sinh bình thường lớp dưới, nhìn thế nào cũng không có điểm chung.
Chỉ là… ánh mắt của Lục Cảnh Nghiêm thỉnh thoảng lại nghiêng về phía cô.
Rất khẽ.
Rất nhanh.
Như một thói quen đã hình thành.
Đến trước cửa lớp Vãn An, anh dừng lại.
“Tan học về nhớ đừng đi đường vắng.”
Cô sững người: “Anh… biết em hay đi đường nào sao?”
Lục Cảnh Nghiêm nhìn cô vài giây.
Ánh mắt bình tĩnh, không hề dao động.
“Biết đại khái.”
Ba chữ đó khiến tim Vãn An khẽ chùng xuống.
“Ờ… em sẽ nhớ.”
Anh gật đầu, coi như đã xong việc. Nhưng khi cô vừa quay người, giọng anh lại vang lên lần nữa.
“Tần Vãn An.”
Cô quay lại.
“Có người làm phiền em không?” anh hỏi.
Câu hỏi đến rất bất ngờ.
“Không ạ.” Cô đáp theo phản xạ, rồi bổ sung: “Nếu có… em cũng tự giải quyết được.”
Lục Cảnh Nghiêm nhìn cô thật lâu.
Rồi anh cười.
Không phải kiểu cười thân thiện.
Mà là một nụ cười rất nhạt, rất kín, như đã có sẵn đáp án trong lòng.
“Ừ.”
Anh nói.
“Nhưng nếu có chuyện gì, cứ nói với anh.”
Tần Vãn An hơi bối rối: “Sao anh lại—”
“Bạn học giúp nhau.”
Anh ngắt lời. Giọng đều đều. “Không có gì khó hiểu.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, không cho cô cơ hội hỏi thêm.
Vãn An đứng tại chỗ vài giây, tay vẫn ôm sách, lòng ngổn ngang.
Cô tự nhủ:
Chỉ là quan tâm bình thường thôi.
Nhưng ở cuối hành lang, Lục Cảnh Nghiêm dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía đó.
Ánh nhìn trầm xuống.
Anh rất rõ ràng mình đang làm gì.
Không phải giúp đỡ.
Không phải tiện tay.
Mà là… đặt một ranh giới vô hình quanh cô.
Để từ giờ trở đi —
khi có người muốn tiến gần Tần Vãn An,
họ sẽ phải vô thức dừng lại.
Vì có một người đứng đó trước rồi.