CHƯƠNG 2
Lục Cảnh Nghiêm
Hôm sau, cái tên Lục Cảnh Nghiêm xuất hiện khắp nơi.
Từ bảng vàng thành tích đầu năm, từ cuộc trò chuyện rì rầm của các bạn nữ, cho đến lời nhắc của giáo viên chủ nhiệm trong giờ sinh hoạt.
“Học sinh lớp 12A1, gương mẫu về cả học lực lẫn kỷ luật.”
Tần Vãn An ngồi ở hàng ghế cuối, tay cầm bút nhưng không ghi chép được chữ nào.
Cô không có ý tò mò.
Nhưng cái tên ấy… tự nhiên cứ lọt vào tai.
Giờ ra chơi, cô xuống căn-tin mua nước. Vừa quay người, suýt nữa thì va vào ai đó.
“Mình xin—”
Cô chưa nói hết câu đã sững lại.
Người đứng trước mặt chính là nam sinh hôm qua.
Khoảng cách rất gần. Gần đến mức cô ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên áo anh.
“Chào.”
Lần này, anh là người mở lời trước.
Vãn An lùi lại nửa bước: “Chào anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng sâu hơn hôm qua. Như thể đang quan sát phản ứng của cô, từng chút một.
“Anh là Lục Cảnh Nghiêm.”
“Em biết.” Cô đáp nhỏ.
Khóe môi anh khẽ cong lên. Rất nhẹ. Nhưng thoáng qua cũng đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.
“Vậy thì tốt.”
“……”
“Ít nhất, khi anh gọi tên em,” anh nói chậm rãi,
“em sẽ không hỏi… anh là ai.”
Tần Vãn An ngẩng lên nhìn anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng hiểu ra —
người trước mặt không giống như vẻ ngoài trầm ổn kia.
Và cô… đã bị để ý.