Thị vệ châm pháo hoa.
Hai người ngồi trước sau. Lục Mạnh tựa trong lòng Ô Lân Hiên, chàng khoác một chiếc áo choàng lông cáo lớn, trùm kín cả hai.
Dưới lớp áo choàng lông cáo, chàng ôm lấy eo Lục Mạnh, khẽ nghiêng đầu tựa vào má nàng.
Lửa hoa vút lên trời cao, không quá nhiều kiểu dáng cầu kỳ, nhưng giữa màn đêm đen kịt, cũng đủ rực rỡ chói mắt.
Lục Mạnh khẽ hít một hơi, sau lưng là vòng tay ấm áp của Ô Lân Hiên, trước mặt là làn gió mát lành thổi vào từ ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng, một nụ hôn ấm áp, ướt át lại rơi xuống bên má nàng.
Mắt nàng ngập tràn pháo hoa rực rỡ, tâm trạng cũng như những đốm lửa ấy, vỡ tung thành muôn vàn vì sao lấp lánh.
Lục Mạnh là một người vô cùng lạc quan, nàng giỏi tìm thấy niềm vui.
Nàng thỏa mãn vì cảnh tượng này, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.
Giá như Ô Đại Cẩu cứ mãi làm người như thế này thì tốt biết bao?
Kết quả, Ô Đại Cẩu làm người chưa đầy một ngày rưỡi.
Lục Mạnh liền nghe thấy tiếng chó sủa từ phía sau: "Ta đánh đàn so với nhị biểu ca của nàng thì thế nào?"
Lục Mạnh nhất thời cạn lời.
Lại nghe Ô Đại Cẩu sủa gâu gâu: "Cái tỳ nữ kia rốt cuộc là Mai Hoa hay Hoè Hoa? Là nàng hay là hắn?"
Đề xuất Cổ Đại: Nữ Phụ Ác Độc Góa Phụ? Phu Huynh, Người Ta Sợ Lắm