Lục Mạnh vừa dứt lời, Hoè Hoa im lặng hồi lâu.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, mãi một lúc sau Lục Mạnh mới hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi có làm được không?”
Hoè Hoa có chút khó hiểu hỏi: “Vương phi vì sao không muốn có con?”
Trên đời này còn có nữ nhân không muốn có con sao?
Nữ tử sau khi thành thân, chẳng phải đều muốn có một đứa con trai để nương tựa sao?
Trước đây những vị quý nhân mà Hoè Hoa từng theo, đều cầu xin Hoè Hoa một loại cổ có thể giúp nữ tử mang thai con trai.
Chỉ là những thai nhi nam được hoài dưới tác dụng của cổ trùng này, đa phần đều bẩm sinh yếu ớt, sống không được lâu. Hơn nữa, khi sinh nở nguy hiểm cực lớn, một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến một xác hai mạng.
Thế nhưng dù vậy, vì sự sủng ái nhất thời của phu quân. Vì muốn dùng con trai để đứng vững gót chân trong nhà chồng, tranh giành một số lợi ích, thậm chí là vị trí chính thê.
Vẫn có rất nhiều nữ tử bất chấp hiểm nguy, cam tâm tình nguyện uống cổ trùng.
Thế mà vị Kiến An Vương phi này lại nói mình không muốn có con?
Lại còn muốn hắn chế ra một loại thuốc vĩnh viễn không thể mang thai nữa…
“Vương phi hãy suy nghĩ kỹ.” Hoè Hoa không trả lời mình có làm được hay không.
Sau khi Lục Mạnh nói một tràng, hắn cũng trở nên thật lòng.
Cố gắng khuyên Lục Mạnh: “Kiến An Vương hiện giờ trong phủ không có trắc phi nào khác, Vương phi nên nhân cơ hội này sinh thêm vài đứa con, mới có thể đảm bảo ân sủng về sau.”
“Nếu một ngày nào đó Kiến An Vương quý không thể tả, mẫu bằng tử quý, Vương phi…” Hoè Hoa nhìn Lục Mạnh, nói: “Vương phi xứng đáng với vị trí mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này Tân Nhã cũng thường nói, Lục Mạnh biết là vì muốn tốt cho mình.
Nhưng tư tưởng của người thế giới này, và tư tưởng của Lục Mạnh không thể nào trùng khớp.
Lục Mạnh không thể gặp ai cũng nói ra cái lý thuyết chí không ở trên trời của mình.
Thế là nàng chỉ lắc đầu nói: “Không được, ta không dám sinh con, ta sợ đau.”
“Ai da, ngươi đừng lo lắng cho ta nữa, ngươi cứ giúp ta làm ra loại thuốc này. Rồi ta giúp ngươi cứu người nhà, thế nào? Thành giao không?”
Hoè Hoa thấy Kiến An Vương phi không nghe lời khuyên, liền không nói nữa.
Mỗi người một chí hướng, chí hướng của Hoè Hoa thực ra cũng chưa bao giờ là hại người. Không phải là muốn đại phú đại quý.
Hắn chỉ muốn sống bình thường tự do tự tại, như tất cả những người bình thường khác.
Chỉ tiếc là hắn từ nhỏ đã bị bán vào tay Vu Cổ sư, bắt đầu tu luyện Vu Cổ thuật, liền không thể sống cuộc sống của người bình thường nữa. Đáng thương hơn là muội muội của hắn, tuổi xuân tươi đẹp đều bị giam cầm. Cũng không thể như những nữ tử bình thường mà gả chồng, con cháu đầy đàn.
Vì vậy, một cách kỳ lạ, hắn rõ ràng có quan niệm và tâm tính hoàn toàn khác với Lục Mạnh, nhưng lại trùng khớp một cách kỳ lạ ở một điểm nào đó.
Con người sống trên đời, phần lớn những gì họ cầu mong, chẳng qua là tự do tự tại, hạnh phúc an lạc.
“Thành giao.” Hoè Hoa khấu đầu nói: “Hoè Hoa nhất định sẽ dốc hết sức, làm ra loại thuốc mà Vương phi muốn.”
Lục Mạnh mạo hiểm cứu Hoè Hoa, lại còn tin chắc hắn sẽ không hại mình, chính là vì nàng rốt cuộc đã đọc sách và có một loại góc nhìn của Thượng Đế.
Dưới góc nhìn của Thượng Đế, Hoè Hoa không phải là một kẻ xấu xa, chỉ là một người bị ép buộc mà thôi.
Nhưng sau này, những lúc có thể nắm thóp người khác như vậy có lẽ sẽ không còn nhiều nữa.
Bởi vì Lục Mạnh đối với những tình tiết sau… đã không còn nhớ được những gì quá quan trọng.
Hơn nữa, hiện giờ tình tiết đã đi đến bước này, sau này rốt cuộc sẽ phát triển thế nào Lục Mạnh hoàn toàn không thể đoán trước.
Hệ thống lại là một thứ vô dụng!
“Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.” Lục Mạnh nói với hắn: “Ta muốn tắm rửa.”
Hoè Hoa lĩnh mệnh đi ra.
Lục Mạnh tự mình trang điểm thật xinh đẹp. Dù Ô Đại Cẩu hôm nay không tỉnh lại, Lục Mạnh cũng phải vui vẻ đón năm mới.
Lục Mạnh tự mình sửa soạn xong xuôi, loay hoay một hồi lâu, thời gian cũng đã gần đến giờ Tý.
Khi Lục Mạnh trở về phòng mình, Trần Viễn vẫn rất tận tâm túc trực bên giường Ô Lân Hiên.
Lục Mạnh chậm rãi bước vào, nàng khoác chiếc áo bông màu tím nhạt, tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, răng trắng như ngọc.
“Vương phi.” Trần Viễn hành lễ với Lục Mạnh.
Lục Mạnh đi đến bên giường ngồi xuống, chạm vào bàn tay Ô Lân Hiên đặt bên ngoài, ngón tay hắn lạnh buốt.
Có phải sợ hãi rồi không?
Hễ sợ hãi là tay chân lạnh ngắt. Lúc cho hắn uống thuốc thì cứ nắm chặt lấy mình không buông, tay đã lạnh toát vì sợ hãi rồi.
Dù có trầm ổn đến mấy, dù có thể hô mưa gọi gió, tâm cơ sâu sắc đến mấy, rốt cuộc cũng mới mười tám… Ồ, qua hôm nay là mười chín rồi.
Lục Mạnh nắm lấy tay Ô Lân Hiên, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn. Trần Viễn không lui xuống, đứng cách đó không xa, nhìn động tác của Vương phi, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Vương phi, Vương gia đã chuẩn bị rất nhiều pháo hoa cho người, đều là do Vương gia đặc biệt sai tiệm pháo hoa trong thành làm riêng.”
“Từ ngày hai mươi tháng Chạp đã bắt đầu sai người đặt làm rồi.” Trần Viễn cười tủm tỉm nói: “Nô tài theo Vương gia nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng thấy Vương gia đối với ai tận tâm như vậy.”
Lục Mạnh nghe xong khẽ cười một tiếng.
Nàng quay đầu nhìn Trần Viễn, nếu không phải khuôn mặt Trần Viễn còn khá trẻ, Lục Mạnh đã ngỡ mình đang nhìn không phải một tên tùy tùng trẻ tuổi anh tuấn, mà là một lão quản gia trong truyện Mary Sue.
Thiếu gia chưa từng cười bao giờ.
Thiếu gia chưa từng để ai chạm vào.
Thiếu gia hễ gặp nữ nhân là dị ứng nôn mửa, chỉ khi ôm tiểu thư mới không có phản ứng.
Thiếu gia đã đối tốt với ngươi như vậy rồi. Ngươi nhất định phải như Na Tra mà xẻ thịt lóc xương trả lại ân tái tạo của thiếu gia!
Lục Mạnh cảm thấy đầu óc Trần Viễn nên được cạy ra, rồi đổ chút nước sôi vào làm thành óc heo. Như vậy thế giới tinh thần của hắn mới phong phú hơn một chút.
Nàng cười tủm tỉm nhìn Trần Viễn, không nói gì, cũng không tiếp lời. Cứ thế nhìn Trần Viễn toát mồ hôi lạnh sau lưng, lúc này mới quay đi.
Ẩn ý đảo mắt một cái.
Lục Mạnh đọc rất nhiều tiểu thuyết. Không biết có bao nhiêu nữ tử “tự cho là thiếu gia yêu mình”, nghe lời chó săn bên cạnh nam chính, rồi lún sâu không lối thoát.
Lục Mạnh đối với Trần Viễn vẫn luôn không có ấn tượng tốt, chắc Trần Viễn nhìn nàng cũng không có ấn tượng tốt. Nghe hắn xúi giục như vậy lại càng ghét hắn hơn.
Vì vậy Lục Mạnh nói chuyện không mấy khách khí, lạnh lùng liếc hắn một cái, lần đầu tiên thể hiện khí thế của một Vương phi, nói: “Ra ngoài.”
Trần Viễn ngẩn ra. Hắn hiếm khi nói thêm một câu nịnh bợ, kết quả lại vỗ một cái vào móng ngựa.
Bị đá cho bốn chân chổng vó.
Trần Viễn không dám nói thêm lời nào, nhanh chóng lui ra ngoài.
Lục Mạnh đuổi người ra ngoài xong, ngồi bên giường xoa bóp hai bàn tay cho Ô Lân Hiên một lúc.
Đợi tay hắn ấm lên một chút, Lục Mạnh mới đưa tay vỗ vỗ má Ô Lân Hiên nói: “Ngươi đã đoán trước được rồi phải không?”
“Đoán trước được sẽ phun máu mũi máu miệng trước mặt ta, còn lớn tiếng nói ở lại cùng ta đón năm mới.”
Lục Mạnh lại đưa tay gạt gạt hàng mi của hắn, hàng mi của hắn đặc biệt dài. Người giấy thật sự không có chỗ nào không nghịch thiên nha.
“Ngươi đã uống thuốc giải độc, đoán được mình sẽ phun máu mũi máu miệng mà ngất đi… lại còn muốn ở lại trong phủ tướng quân, là để dọa ta, hay là để thử ta?”
“Miệng nói nghe hay ho biết bao, ta sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ không như thế nữa… kết quả làm gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng.”
“Ngươi không mệt sao, cẩu tử?”
Lục Mạnh cười cười, nàng may mắn là không mắc chứng sợ lỗ. Nếu không đã sớm bị tâm cơ của Ô Lân Hiên dọa chết rồi.
“Ngươi nói ở lại cùng ta đón năm mới, chính là nằm bất động như thế này sao?”
“Hai mươi mấy đã sai người đi đặt pháo hoa cho ta rồi, ngươi chuẩn bị thật chu đáo. Nếu tối qua ta không cho ngươi vào… tối nay ngươi có phải đã chạy đến cổng phủ tướng quân mà đốt pháo hoa rồi không?”
“Chậc. Rõ ràng ngay cả tình yêu là gì cũng không biết, mà thủ đoạn theo đuổi người lại muôn hình vạn trạng như vậy.”
Lục Mạnh nhẹ nhàng nói, véo véo chiếc mũi cao thẳng của Ô Lân Hiên.
Thở dài như nói: “May mà ta không lớn lên ở thế giới này, may mà ta có góc nhìn của Thượng Đế. Đã đọc rất nhiều miêu tả về ngươi, biết ngươi là loại chó gì. Nếu không chắc chắn sẽ bị ngươi lừa đến nỗi không còn cái quần lót nào.”
Lục Mạnh cảm thán một chút, rồi nhét bàn tay đã được xoa ấm của Ô Lân Hiên vào trong chăn.
Nhìn đồng hồ cát. Nghe tiếng pháo nổ bên ngoài ngày càng dày đặc, từ trong phòng đi ra đến cửa dặn dò tỳ nữ: “Chuẩn bị dọn cơm tất niên đi.”
Ô Đại Cẩu không tỉnh, Lục Mạnh một mình ăn hôm nay chắc chắn sẽ ăn thêm một bát, ăn luôn phần của hắn.
Cơm tất niên đã sớm chuẩn bị xong, tỳ nữ nghe thấy lời dặn của Lục Mạnh, tốc độ dọn món rất nhanh.
Một lát sau đã bày đầy một bàn lớn, món lạnh, món nóng, món mặn, món chay đều có đủ.
Mặc dù món ăn thời cổ đại này không có quá nhiều nguyên liệu và gia vị, nhưng đầu bếp tay nghề tốt, làm nổi bật hương vị nguyên bản cũng khá ngon.
Lục Mạnh vốn nghĩ sẽ đón năm mới cùng Ô Lân Hiên, nên đã sai nhà bếp chuẩn bị rất nhiều thứ. Bây giờ nhìn tình hình này… những thứ này một mình nàng lại không ăn hết.
Thế là bữa cơm tất niên của hai người, biến thành bữa cơm tất niên của mười mấy người.
Lục Mạnh đưa đội lính đánh thuê nhỏ của mình, Tú Vân, Tú Lệ, những tỳ nữ thân cận hầu hạ mình. Bao gồm cả Hoè Hoa vừa mới được cứu, đều kéo vào phòng ăn cơm tất niên.
Hoè Hoa quấn khăn quanh cổ, che đi yết hầu, trông như một thiếu nữ xinh xắn.
Tú Vân và Tú Lệ đã quen với việc không phân biệt tôn ti, vừa nghe Lục Mạnh nói cho phép họ cũng lên bàn ăn, liền mừng rỡ ra mặt. Vừa thêm bàn vừa thêm ghế.
Lại lấy thêm đĩa bát chia hết các món ăn. Còn sai nhà bếp thêm rất nhiều món.
Độc Long và đội lính đánh thuê nhỏ cũng không phải lần đầu tiên cùng chủ tử của mình đồng bàn ăn cơm.
Họ đều biết nhị tiểu thư từ trước đến nay không câu nệ những lễ nghi rườm rà. So với những quý nhân quy tắc lớn hơn trời, gót chân không chạm đất. Nhị tiểu thư sống rất thực tế, cũng rất chân thật.
Họ đều thích tụ tập cùng nàng.
Thế là phòng của Lục Mạnh nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Lục Mạnh cũng muốn triệu tập những tử sĩ của Kiến An Vương xuống, ngay cả Trần Viễn Lục Mạnh cũng sai người hỏi. Chỉ tiếc là Độc Long tìm Nguyệt Hồi, Nguyệt Hồi căn bản không dám tự ý rời vị trí.
Trần Viễn trước đó bị “đá một cú”, bây giờ vẫn bốn chân chổng vó. Giống như một con rùa bị lật mai, không thể lật lại được. Không dám đến gần tầm mắt của Lục Mạnh.
Quan niệm cấp bậc ăn sâu vào xương tủy của Nguyệt Hồi, khiến hắn căn bản không thể hiểu được cách làm này của Vương phi.
Hòa đồng với hạ nhân, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao?
Các tử sĩ không chịu tham gia bữa tiệc, Lục Mạnh cũng lười quản.
Nàng ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên cạnh nàng lần lượt là đội lính đánh thuê nhỏ của nàng.
Hôm nay đội lính đánh thuê nhỏ không đủ người, một nửa đã về nhà đón năm mới. Họ đều có gia đình ở Hoàng thành, những ngày như thế này Lục Mạnh đã cho họ nghỉ phép.
Những người còn lại tuy cũng có gia đình ở Hoàng thành, nhưng không phải loại phải ở bên cạnh.
Một đám người náo nhiệt lên, căn bản không cần Lục Mạnh phải mở miệng nói gì nữa. Lục Mạnh chỉ cần ngồi đó là được.
Nghe đội nhỏ của nàng dùng những lời lẽ không quá khoa trương, khoe khoang những chuyện mình từng trải qua trên chiến trường.
Các tỳ nữ bị những gã thô lỗ này nói cho ngây người. Họ đa phần từ khi sinh ra đã là nô lệ, chưa từng rời khỏi mảnh đất Hoàng thành này.
Những trải nghiệm chinh chiến sa trường, giao tranh với nước ngoài ở biên giới quốc gia, đối với những tỳ nữ này, thậm chí đối với Lục Mạnh, đều rất mới lạ và đáng khao khát.
Như trong thơ Vương Duy đã viết: Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Đó là cảnh tượng mà nhiều người chưa từng thấy, cũng là sự phóng khoáng không thể cảm nhận được qua vài lời nói.
Lục Mạnh bị Độc Long thổi phồng, thậm chí còn nảy sinh khao khát đối với Nam Cương, đối với chiến trường.
Bên ngoài pháo nổ lách tách. Trong phòng mỗi người cầm một chén rượu, thỉnh thoảng chạm vào nhau, tiếng cười cũng vang trời.
Đây cũng là một năm mới thật tốt.
Lục Mạnh thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thể thấy bóng dáng Nguyệt Hồi và Trần Viễn đứng dưới cửa sổ.
Thực ra, sau khi đến thế giới này, việc nhìn người hoàn toàn khác so với việc đọc sách.
Có rất nhiều nhân vật phụ, Lục Mạnh rất thích khi đọc sách.
Ví dụ như Nguyệt Hồi.
Cơ bắp ngực nở nang, cao ráo chân dài, còn có chút răng thỏ, trông cũng rất đẹp trai.
Nhưng khi ngươi thực sự xuyên không đến thế giới này, ngươi cảm nhận được sự chân thực của thế giới này.
Ngươi có thể dựa vào ánh mắt và cử chỉ của đối phương mà đoán được suy nghĩ của hắn về ngươi. Ngươi có thể dựa vào sự trưởng thành và kinh nghiệm của hắn mà nhìn thấu những thứ cố chấp và mục nát trong đầu họ.
Ngươi sẽ tuyệt đối không còn mê muội nữa.
Tư tưởng và linh hồn của họ, đều bị túi giấy bọc táo, bị hộp giữ nhiệt nuôi ra dưa hấu.
Bề ngoài dù có đẹp đến mấy, ngươi không cần cắt, nhìn màu sắc cũng biết không ngọt.
Lục Mạnh thu hồi ánh mắt, nâng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Những người trên bàn này đều là tâm phúc của nàng. Ngoại trừ Hoè Hoa vừa mới được Lục Mạnh cứu có chút lo lắng, câu nệ, kinh ngạc, suốt buổi đều biến sắc như diễn tuồng, không ai nhìn sắc mặt Lục Mạnh mà ăn uống, đều tự ăn tự chơi.
Đội lính đánh thuê nhỏ có quá khứ của mình để khoe khoang. Các tỳ nữ vài chén rượu ấm vào bụng, cũng căn bản không chịu thua kém.
Một số tỳ nữ từng hầu hạ chủ tử khác, bắt đầu kể những bí mật hậu trạch.
Không chỉ rõ là nhà ai cũng không ai truy cứu xuất xứ từ đâu. Nhưng quả thật nhiều thói quen kỳ quặc của con người, và những chuyện xấu xa không ai biết trong hậu trạch, thích hợp nhất để làm mồi nhậu.
Lục Mạnh nghe một tỳ nữ nói, có một thiếu gia nhà nọ tư thông với dì ghẻ của mình, lập tức vỗ tay cười lớn.
Đây chẳng phải là phiên bản đời thực của văn học mẹ kế sao?!
Nàng cười đến đỏ cả mặt. Thấy nàng vui vẻ, ngay cả Hoè Hoa cũng mở miệng kể một vài chuyện cũ.
Hoè Hoa đã năm mươi tuổi. Hắn muốn nói, có quá nhiều chuyện để nói.
Nhưng hắn biết những chuyện đó đa phần đều rất xấu xí, thậm chí là gây khó chịu.
Vì vậy chỉ chọn lọc những chuyện khá kỳ lạ, khá thích hợp để làm mồi nhậu trong không khí vui vẻ như vậy.
Ví dụ như Hoè Hoa từng gặp một tiểu thư làm ngoại thất của người ta, chính là tranh sủng với mẹ ruột của mình.
Đợi đến khi thật sự đấu đá nhau rồi bắt đầu đường đường chính chính bước vào nhà, mới phát hiện chính thê lại là mẹ ruột của nàng ta đã bỏ nhà đi từ nhỏ!
Và điều kỳ lạ nhất là, sau khi chuyện này vỡ lở, hai mẹ con mới phát hiện người đàn ông hưởng thụ cảnh tề nhân chi phúc kia, đã sớm biết họ là mẹ con.
Họ không hề mẹ con tương tàn, mà là mẹ con liên thủ cào người đàn ông kia thành một cái hồ lô máu.
Chọc cho mọi người cười vang.
Lục Mạnh lại phát hiện ra điểm mấu chốt.
“Ngươi nói hai mươi mấy năm trước? Hoè Hoa, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Trông cũng chỉ khoảng mười lăm, lẽ nào là nghe mẹ hoặc người lớn kể?
Trong cốt truyện không viết Hoè Hoa bao nhiêu tuổi… dù có viết Lục Mạnh cũng không nhớ được chi tiết này.
Nhưng nếu nói là mẹ hắn kể cũng không đúng, hắn nói là tự mình trải qua.
Hoè Hoa lúc này mới giật mình nhận ra mình trong thời gian ngắn như vậy, đã để lộ tuổi tác của mình trước mặt mọi người.
Điều này trước đây căn bản không thể tưởng tượng được. Hắn vẫn luôn cẩn trọng… Hoè Hoa cúi đầu nhìn chén rượu trong tay.
Không phải rượu ngon gì.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn quanh mọi người, thầm nghĩ có lẽ rượu hôm nay quá mạnh. Những người này quá ồn ào, khiến hắn mất đi cảnh giác và lý trí.
Tất cả mọi người trên bàn đều đang nhìn hắn. Hoè Hoa im lặng một lát, cuối cùng vẫn chọn nói thật.
Cả đời hắn không có nhiều lúc có thể nói thật, ít nhất bây giờ hắn không muốn nói dối.
“Bẩm Vương phi,” hắn dùng giọng nữ nhỏ nhẹ nói: “Nô tỳ năm nay năm mươi tuổi.”
Mọi người đều hít một hơi lạnh. Rất nhanh sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ phấn khích, chết lặng nhìn kỹ lông mày và ánh mắt của Hoè Hoa.
Hoè Hoa tự mình biện minh một câu: “Nô tỳ khi còn nhỏ bị người ta hạ độc, tuy độc đã được chữa khỏi, nhưng sau đó không còn phát triển nữa…”
Đây vốn là nỗi đau trong lòng Hoè Hoa, hắn căn bản không muốn nói ra. Hôm nay thuộc về việc tự mình vạch trần vết sẹo, liều mạng theo quân tử.
Hơn nữa những lời hắn nói thật sự đầy rẫy sơ hở. Nhưng trong căn phòng này lại không một ai truy cứu những sơ hở đó. Mọi người đều uống đến mặt đỏ bừng, đêm nay trong mắt chỉ còn lại những chuyện vui vẻ.
Mọi người bắt đầu xôn xao hỏi hắn, rốt cuộc đã trúng độc gì!
Tú Lệ giọng the thé nói: “Trời ơi đây rốt cuộc là độc gì vậy?! Ta cũng muốn! Nếu ta năm mươi mấy tuổi mà vẫn có khuôn mặt như thế này, thì ta thật sự phải lạy tạ khắp trời thần Phật một lượt!”
“Ai nói không phải chứ!” Lục Mạnh nói: “Trẻ mãi không già này quả thật rất lợi hại!”
Mọi người đều truy hỏi Hoè Hoa về thuật giữ nhan, Hoè Hoa không ngờ điểm chú ý của những người này lại ở đây.
Hắn có chút không tự nhiên sờ sờ mặt mình. Khuôn mặt mà hắn vẫn luôn coi là sỉ nhục, dáng vẻ gầy gò mà hắn coi là sỉ nhục, lại khiến người ta ngưỡng mộ đến vậy?
Hắn thậm chí còn nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt mấy gã đàn ông to con đối diện…
Hoè Hoa nhìn Lục Mạnh đang cười tủm tỉm, đối diện với ánh mắt trong trẻo thiện ý của nàng. Nghiêm túc suy nghĩ về phương thuốc giữ nhan.
Mọi người náo nhiệt rất vui vẻ, một lát sau lại có người nói chuyện mới lạ khác. Sự chú ý của mọi người lại từ Hoè Hoa, chuyển sang những nơi khác.
Khi tiếng pháo bên ngoài nổ dày đặc nhất, cũng đã đến giờ Tý. Rượu đã qua ba tuần, mọi người chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Có một tỳ nữ đứng ra nói, nàng từng suýt nữa đã làm thiếu phu nhân của một gia đình giàu có, vì nàng rất giỏi múa.
Cô gái nhỏ này bình thường không phải là người nói nhiều. Lục Mạnh tuy không biết tên nàng là gì, nhưng biết nàng luôn hầu hạ mình thân cận. Là người nhà của binh tướng đã chết trong phủ tướng quân này.
Nàng đã nhiều năm không múa. Cố tình quên mình là một thiếu nữ xuất thân từ gia đình khá giả, an tâm làm một tỳ nữ trong phủ tướng quân.
Nhưng hôm nay nàng uống hai chén rượu vào bụng, thật sự vui vẻ, hứng thú múa bùng phát.
Đứng dậy hành lễ về phía Lục Mạnh, vén váy của mình lên nói: “Nô tỳ xin múa một điệu để Vương phi vui vẻ!”
Mọi người lại một trận hò reo. Tú Vân nói: “Chỉ tiếc là ở đây không có nhạc cụ nào có thể đệm cho nàng.”
Lục Mạnh dẫn đầu vỗ tay một cái nói: “Không sao, chúng ta có thể đệm cho nàng như thế này.”
“Chát chát, chát chát chát!” Lục Mạnh nói, như thế này.
Nàng làm mẫu một chút, mọi người rất nhanh liền hiểu ra.
Rồi cô gái đó cởi bỏ chiếc áo bông nặng nề bên ngoài, mặc chiếc váy nhẹ nhàng bên trong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, xoay một vòng trên đất.
Quả nhiên bước chân và người bình thường không giống nhau, nhẹ nhàng như chim bay.
Chỉ là ngay khi tỳ nữ chuẩn bị theo tiếng vỗ tay của mọi người mà bắt đầu múa, đột nhiên từ trong phòng truyền đến một tiếng: “Tranh…”
Đây là một tiếng đàn.
Mọi người im lặng. Nhìn về phía gian trong.
Lục Mạnh tim đập thình thịch, thầm nghĩ Ô Đại Cẩu lại bị đánh thức bởi tiếng ồn ào sao?
Nhưng rất nhanh Lục Mạnh liền yên tâm, Ô Lân Hiên hiển nhiên không phải đến để phá hỏng cuộc vui.
Hắn tuy không lộ diện, nhưng lại ôn hòa nói với bên ngoài: “Tiếp tục đi, bổn vương sẽ đệm cho ngươi.”
Tỳ nữ chuẩn bị múa nghe xong trong lòng hoảng hốt, lập tức nhìn về phía Lục Mạnh!
Nàng không đẹp lắm, nhưng thắng ở đôi mắt sống động. Nàng đã hầu hạ Kiến An Vương phi một thời gian rồi, tuy không được trọng dụng nhiều, nhưng Vương phi đối xử với nàng rất tốt. Nàng cực kỳ thích tính cách của Vương phi.
Nàng tuyệt đối không có ý muốn lộ mặt trước Kiến An Vương, vọng tưởng quyến rũ Kiến An Vương.
Nàng sợ Vương phi hiểu lầm, lập tức muốn quỳ xuống trước Lục Mạnh.
Lục Mạnh cười rạng rỡ với nàng nói: “Cứ múa đi, hiếm khi Vương gia hôm nay có hứng thú. Vương gia đệm đàn không phải ngày nào cũng có đâu!”
Lục Mạnh khuyến khích nàng: “Lấy sở trường nhất của ngươi ra, múa hay tối nay có thưởng!”
Mọi người nghe Lục Mạnh nói vậy, không hề để ý đến Kiến An Vương nữa. Thần sắc cũng đều thả lỏng, lại một lần nữa hò reo.
Tiếng đàn rất nhanh lại vang lên. Lục Mạnh nâng chén rượu lên, nhìn về phía căn phòng. Không sai tỳ nữ đi mở cửa gian trong.
Cách như vậy là tốt nhất.
Tránh cho những người này không tự nhiên. Cũng coi như để Ô Lân Hiên và những người này giữ một khoảng cách, tránh cho hắn mất đi phong thái.
Nghe tiếng đàn nhẹ nhàng truyền đến, Lục Mạnh nhìn tỳ nữ nhanh chóng uyển chuyển múa, nàng thật sự không ngờ Ô Lân Hiên lại cũng nguyện ý “cùng dân vui vẻ”.
Hắn thích giả vờ như vậy, hôm nay không phá hỏng cuộc vui Lục Mạnh rất vui.
So với lần trước đệm đàn cho Trường Tôn Tiêm Vân, khúc hành quân mà Ô Lân Hiên tấu, lần này tiếng đàn ôn hòa hơn nhiều. Âm điệu cao thấp xen kẽ, Lục Mạnh chợt thấy mình như đang ở trong rừng núi, trong thung lũng nghe tiếng suối chảy.
Tiếng đàn hòa cùng tiếng pháo nổ, cuồn cuộn chảy vào lòng người.
Lục Mạnh cười đến tít mắt. Chuyên tâm thưởng thức tỳ nữ múa, nàng quả nhiên không khoác lác, eo quả thật rất mềm mại.
Và khi bắt đầu múa, khí chất của cả người đều khác hẳn.
Không phải dáng vẻ bình thường tầm thường, mà trở nên rất quyến rũ, ánh mắt lúng liếng.
Mỗi ánh mắt của nàng đều hướng về phía Lục Mạnh, nụ cười chân thành là đẹp nhất.
Cô gái tự tin cũng là đẹp nhất.
Một khúc kết thúc, tỳ nữ cúi chào Lục Mạnh.
Lục Mạnh đặt chén rượu xuống nói: “Thưởng! Trọng thưởng!”
Lục Mạnh nói với tất cả mọi người bên bàn: “Hôm nay những người có mặt ở đây, đều là những người ngày thường hầu hạ ta. Năm mới, mong chúng ta đều ngày càng tốt đẹp hơn.”
Nàng đứng dậy, nâng chén ra hiệu với họ. Vương phi đích thân mời rượu, họ tự nhiên cũng thành kính đứng dậy đáp lại.
Lục Mạnh nói: “Hôm nay tất cả hạ nhân trong phủ, đều có thưởng. Tú Vân và Tú Lệ lát nữa sẽ sắp xếp.”
“Sau bữa tiệc ai muốn ra phố chơi thì cứ đi, chú ý an toàn là được.”
Mọi người đáp lại rất vang dội. Đặc biệt là giọng the thé của Tú Lệ, nghe thấy có thể nhận tiền thưởng thì âm cuối gần như vỡ ra.
Tớ giống chủ, theo Lục Mạnh lâu rồi khó mà không trở thành kẻ ham tiền.
Mọi người cuối cùng uống một chén. Đặt chén rượu xuống thì bữa tiệc cũng kết thúc.
Các tỳ nữ và đội lính đánh thuê nhỏ lần lượt chúc Tết Lục Mạnh, ngay cả Độc Long cũng nói vài câu hay ho.
Chúc Tết xong, họ rất có mắt mà lui ra ngoài nhận thưởng. Trong phòng chỉ còn lại Lục Mạnh.
“Tranh…” Tiếng đàn lại vang lên.
Tiếng đàn của Ô Lân Hiên thực ra không giống với người khác. Ngay cả Lục Mạnh, một người mù âm nhạc cũng có thể nghe ra.
Tiếng đàn của hắn dù rất nhẹ nhàng, cũng căng thẳng. So với tiếng nước chảy mềm mại, càng giống như dòng lũ tuôn trào, tiếng kim khí va chạm.
Khi hắn tấu khúc hành quân, khí thế như cầu vồng. Đệm đàn cho vũ khúc, cũng toát lên sự căng thẳng và sát khí liên miên không dứt.
Giống như con người hắn, càng đẹp càng nguy hiểm.
Nhưng đêm nay Lục Mạnh không sợ hắn.
Hắn không chạy ra phá hỏng hứng thú của mọi người, còn hạ mình đệm đàn cho một tỳ nữ, thật sự không phải phong cách của Kiến An Vương.
Hắn đang chiều lòng mọi người. Đang dỗ Lục Mạnh vui vẻ.
Lục Mạnh nhận tấm lòng này của hắn, càng thích sự nhượng bộ của hắn.
Nàng cười lấy hai chén sạch trên bàn, rót hai chén rượu. Rồi đứng dậy, trực tiếp dùng chân gạt mở cửa gian trong.
Ô Lân Hiên tuy đã tỉnh, nhưng sắc mặt rất tái nhợt. Đang khoanh chân ngồi trên giường, trên đùi đặt cây đàn hắn mang đến đêm hai mươi chín, đang chậm rãi tấu.
Hắn chỉ mặc một bộ trung y, trung y màu trắng tinh không bó sát, nhưng cũng có thể phác họa bờ vai rộng và lưng thẳng của hắn. Đặc biệt là chiếc trung y màu trắng này càng tôn lên vẻ mặt hắn lúc này, trông rất yếu ớt.
Lục Mạnh vào phòng hắn không lập tức ngẩng đầu, mà chuyên tâm tấu đàn. Tóc dài xõa trên vai, như thác nước mực, càng tôn lên vẻ bình hòa ôn thuận của hắn.
Chỉ nhìn dáng vẻ này, thật sự không giống Kiến An Vương chút nào.
Quá ôn hòa vô hại, mê hoặc ánh mắt người. Chỉ có Lục Mạnh, người nghe tiếng đàn ngày càng dồn dập của hắn, giống như kẻ không biết sống chết, đến gần con mãnh thú đang ngủ gật. Mới có thể nhìn rõ hắn có mấy cái răng nanh, giấu sau môi.
“Ta cứ tưởng Vương gia hôm nay không tỉnh lại được, đã nói là ở lại cùng ta đón năm mới, kết quả chỉ biết chảy máu dọa ta.”
Lục Mạnh đi đến bên giường, ngồi xuống.
Nghiêng đầu nhìn Ô Lân Hiên nói: “Vương gia dậy muộn rồi. Tối nay nhà bếp đã làm rất nhiều món ngon, nhưng bây giờ đã hết cả rồi.”
“Chỉ còn lại hai chén rượu ấm này,” Lục Mạnh đưa một chén đến môi Ô Lân Hiên, khi Ô Lân Hiên ngẩng đầu thì lại rút về.
“Ta quên mất Vương gia vừa mới tỉnh lại. Uống thuốc xong chắc không thích hợp uống rượu, vậy ta thay Vương gia…”
Tiếng đàn đột nhiên ngừng bặt.
Ô Lân Hiên nắm lấy cổ tay Lục Mạnh, Lục Mạnh “sì” một tiếng.
Cổ tay này đã bầm tím, chính là do Ô Lân Hiên nắm khi phát bệnh trước đó.
Ô Lân Hiên vội vàng buông tay, vén tay áo nàng lên nhìn, mím môi.
“Đưa ta.” Ô Lân Hiên nhận lấy một chén rượu, nhưng lại không đưa đến môi mình.
Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lục Mạnh, nhìn đôi mắt nàng long lanh như nước mùa thu. Nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm vui.
Nàng trông mềm mại vô hại, màu tím nhạt tôn lên vẻ tươi sáng của nàng. Trong mắt nàng không có tạp chất, như một dòng suối trong, rất đáng yêu, cũng rất thân thiện.
Chẳng trách những tỳ nữ và hạ nhân này, hòa đồng với nàng. Đều nguyện ý ở bên cạnh nàng, cười nói vui vẻ.
Có những người ngươi chỉ cần ở bên cạnh nàng, chính là một loại nghỉ ngơi và hưởng thụ.
Ô Lân Hiên đột nhiên nhớ ra hai người đã thành thân một lần, nhưng chưa từng uống rượu hợp cẩn.
Đêm thành thân hắn từ trên cao nhìn xuống, nói rất nhiều lời lạnh lùng vô tình. Mắng nàng đừng si tâm vọng tưởng, đừng tham lam những thứ không thuộc về mình.
Nhưng cuối cùng si tâm vọng tưởng là hắn, tham lam ngày càng nhiều cũng là hắn.
Ô Lân Hiên mở miệng nói với Lục Mạnh: “Ngươi lại gần đây.”
Lục Mạnh nghe lời tiến lại gần một chút. Rồi cổ tay cầm chén rượu bị Ô Lân Hiên móc lấy.
Đợi đến khi Ô Lân Hiên kéo nàng lại gần, Lục Mạnh mới phát hiện tư thế này của hai người… đã thấy nhiều lần trên phim truyền hình.
“Chúng ta thành thân đã hơn nửa năm rồi,” Ô Lân Hiên nói: “Đêm đó chưa uống rượu hợp cẩn, đêm nay ta bù cho ngươi được không?”
Lại bắt đầu gây chuyện, Lục Mạnh mới không ăn cái trò này!
Lục Mạnh nói: “Vậy thì cũng quá qua loa rồi!”
Lục Mạnh rút tay về, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
“Vương gia nếu thật sự muốn bồi thường cho ta, cũng phải chọn một thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa. Ba mối sáu lễ, tám kiệu lớn, trải thảm đỏ rước ta từ cửa chính vào.”
“Còn phải trải thảm đỏ mười dặm, núi vàng núi bạc làm sính lễ. Người hầu và tỳ nữ đông như biển người, như vậy mới coi là bồi thường chứ?”
“Chỉ một chén rượu ấm bình thường như vậy, mà muốn bồi thường sự khinh miệt và uy hiếp của Vương gia đối với ta lúc đó sao?”
Lục Mạnh hất cằm nói: “Ta không chịu đâu.”
Ô Lân Hiên giơ cổ tay lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên của Vương phi, nhìn vẻ mặt nàng được sủng mà kiêu, vậy mà lại cười.
Hắn khẽ nhướng mày nói: “Được.”
Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu. Liếm môi một cái, thở ra mang theo mùi rượu giống như Lục Mạnh.
“Vậy thì theo lời Mộng Mộng, sau này tìm cơ hội bồi thường cho ngươi tất cả.”
Lục Mạnh căn bản không coi là thật.
Ô Lân Hiên uống xong rượu, nàng liền nhận lấy chén, đặt lên bàn bên cạnh.
Đưa tay chạm vào tay Ô Lân Hiên, nói: “May mà, đã không còn lạnh nữa.”
“Lúc Vương gia phun máu mũi máu miệng, ta còn tưởng Vương gia sắp chết rồi.”
Ô Lân Hiên không hiểu cái梗 này. Nhưng điều đó không ngăn cản hắn nhanh chóng dựa vào từ “lạnh” mà hiểu được nghĩa đen của nó khi áp dụng vào cơ thể người.
Đại khái là chết rồi?
“Mộng Mộng yên tâm đi.”
Ô Lân Hiên nhấc cây đàn trên đùi đặt sang bên cạnh, đưa tay nắm lấy Lục Mạnh. Tránh cổ tay nàng, kéo nàng về phía mình.
Rồi ôm chặt vào lòng. Giọng hắn truyền đến bên tai Lục Mạnh, đầy kiên định và ngạo nghễ: “Bổn vương không dễ chết như vậy đâu.”
Đúng vậy, ngươi đương nhiên không dễ chết, ngươi đội hào quang nam chính mà.
Lục Mạnh thầm mắng một câu trong lòng. Mềm mại tựa vào lòng hắn, có chút men rượu xông lên đầu.
Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người hắn, Lục Mạnh không khỏi nói: “Ngươi bình thường có phải ăn đàn hương không? Cảm giác ngươi đều đã ướp vào vị rồi…”
Ô Lân Hiên nghe vậy cười một tiếng, đôi môi có chút tái nhợt áp lên đỉnh đầu Lục Mạnh.
Một lát sau mới nói: “Đây không phải đàn hương, mà là một loại hương dược pha lẫn đàn hương.”
“Loại hương dược này là do người ta đặc biệt điều chế. Bình thường dùng không có lợi ích lớn cho cơ thể, nhưng có thể giải độc.”
“Khói độc, hoa độc thông thường, và mùi hương này tương khắc, rất nhanh liền có thể giải được.”
“Mùi hương này ngươi thích không?” Ô Lân Hiên nói: “Thích thì để Trần Viễn đưa cho ngươi một ít. Dùng để xông quần áo, hoa độc và khói độc sẽ không khiến ngươi trúng độc quá sâu.”
“Hoặc nếu ngươi thích mùi hương khác, cũng có thể sai Trần Viễn sai người làm riêng cho ngươi.”
Lục Mạnh nằm trên vai Ô Lân Hiên, mắt lim dim. Say rượu khiến đầu lưỡi có chút tê dại.
Tục ngữ nói rượu vào lời ra, Lục Mạnh dừng một chút nói: “Ta không thích Trần Viễn.”
Động tác vuốt tóc Lục Mạnh của Ô Lân Hiên dừng lại một chút.
Giọng có chút trầm hỏi: “Hắn chọc giận ngươi? Lời nói hành động mạo phạm ngươi?”
Lục Mạnh không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
Ánh mắt Trần Viễn nhìn nàng đa số khiến Lục Mạnh cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Lục Mạnh không thể nhìn ra biểu đồ hình quạt gì trong mắt người khác. Nhưng nàng dựa vào những tiểu thuyết đã đọc, hoạt động tâm lý của chó săn bên cạnh nam chính, nàng dùng ngón chân cũng nghĩ ra.
Không khó đoán Trần Viễn nhìn nàng như thế nào. Hôm nay nói mấy câu luận điệu quản gia Mary Sue cũ rích đó, lại ôm mục đích gì.
Nhưng Lục Mạnh thở hai hơi xong vẫn nói: “Không có. Ta không thể đơn thuần không thích tướng mạo của hắn sao?”
“Sau này bổn vương sẽ sai hắn ít xuất hiện trước mặt ngươi.” Ô Lân Hiên an ủi Lục Mạnh, nhưng thực ra hắn còn cẩn thận nghĩ lại tướng mạo của Trần Viễn.
Hắn nhìn Trần Viễn nhiều năm như vậy, vậy mà chưa từng chú ý kỹ tướng mạo của Trần Viễn… hình như quả thật không được lòng người.
Lục Mạnh không nói gì nữa, hai người lặng lẽ tựa vào nhau. Một lát sau lại từ ngồi, biến thành nằm trên giường.
Lục Mạnh có chút say, hơi buồn ngủ. Nhưng nàng lại không muốn ngủ sớm như vậy, hôm nay là năm mới, phải thức đêm đón giao thừa.
Mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy Ô Lân Hiên mở miệng nói: “Sau khi đón năm mới ta phải về Vương phủ, nếu ngươi không muốn cùng ta về, thì cứ ở trong phủ tướng quân đừng ra ngoài.”
“Tăng cường canh gác, ta cũng sẽ phái một số người đến.”
“Sau này ngươi dù có nghe thấy trong thành bàn tán chuyện gì, ngươi cũng đừng để ý cũng không cần tin.”
“Nếu sau này có con mèo con chó nào đến tìm ngươi, đừng gặp.”
Ô Lân Hiên vừa mới giải độc xong, hắn vẫn rất mệt mỏi. Nhắm mắt ôm Vương phi của mình, toàn thân thả lỏng nhẹ nhàng nói.
“Họ có thể muốn thông qua ngươi, tìm ta làm việc.” Ô Lân Hiên nói: “Nhiều chuyện ngươi đều không hiểu, đừng xen vào.” Để ta khó xử.
Nửa câu sau hắn không nói ra, nhưng Lục Mạnh đoán được.
Nàng rúc vào lòng Ô Lân Hiên, hừ cười một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta muốn quản sao?”
“Ta thà cả đời đều rúc trong phủ tướng quân. Vương gia cứ yên tâm đi, trừ khi có người cắm cánh bay vào, nếu không ta sẽ không gặp bất kỳ người ngoài nào.”
Ô Lân Hiên nghe vậy cười cười, Vương phi của hắn quả thật lười biếng lại không thích tiếp xúc với người khác.
Hắn thích nàng như vậy.
Nằm một lát Lục Mạnh liền ngủ thiếp đi. Bỗng nhiên tỉnh dậy, trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn Ô Lân Hiên.
Nghĩ nếu hắn ngủ rồi thì sẽ dọa hắn tỉnh.
Kết quả Ô Lân Hiên tuy mắt không trợn tròn, lim dim, nhưng quả thật vẫn thức.
Nhận thấy động tác của Lục Mạnh liền cúi mắt nhìn nàng, vạch trần kế sách của nàng, có chút lười biếng nói: “Muốn dọa ta sao?”
“Đã nói là ở lại cùng ngươi thức đêm đón giao thừa, ta sẽ không ngủ đâu.” Ô Lân Hiên nói rồi vỗ vỗ lưng Lục Mạnh.
Lục Mạnh phát ra một tiếng “Chậc!” khinh thường.
“Cũng không biết trước đó ai đã ngất đi, ngay cả cơm tất niên cũng chưa ăn được.”
“Bánh chẻo đón thần cũng không ăn một cái nào, năm mới ngươi chắc chắn không có tiền!”
“Ta thì khác, ta ăn một đống, ta chắc chắn sẽ ngày càng có tiền!”
“Tiền của ta chẳng phải là tiền của Vương phi sao?” Ô Lân Hiên nói: “Nếu ta không có tiền. Ngươi lấy gì mà tiêu xài hoang phí với giá tăng gấp ba lần?”
“Ngươi đừng hù ta, lúc đó ta dẫn Tân Nhã ra ngoài, Tân Nhã là người quản sổ sách trong phủ ngươi. Ta tiêu tiền lung tung nếu không có sự cho phép của ngươi, nàng sẽ không đóng dấu cho ta đâu.”
“Bây giờ ta coi như đã hiểu ra, lúc đó ngươi đã giăng bẫy ta.”
Lục Mạnh nói: “Ngươi không phải có một thời gian nghi ngờ ta có người đứng sau sao? Ngươi muốn moi ra sự thật gì từ ta sao?”
“Còn nữa, lúc thành thân là ngươi nói vàng bạc trong phủ tùy ý lấy dùng.”
Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi có núi vàng núi bạc.
Hai câu sau Lục Mạnh không nói, chỉ liếc xéo Ô Lân Hiên.
Ô Lân Hiên mím môi, hắn rất dễ dàng có thể biện bạch. Nhưng hắn không nói gì cả, cuối cùng dùng sức biện bạch đó, để hôn Lục Mạnh.
“Chúng ta đừng nằm ở đây nữa, lát nữa sẽ ngủ thiếp đi mất.”
Ô Lân Hiên cũng có chút buồn ngủ, hắn không chỉ buồn ngủ mà trước đó còn chảy rất nhiều máu, bây giờ cả người đều rất mệt.
Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ tinh thần nói: “Ta mang rất nhiều pháo hoa còn chưa đốt, ngươi không muốn xem sao?”
Lục Mạnh thầm nghĩ pháo hoa ở thế giới của nàng mới là pháo hoa thật sự, đều nổ tung trên trời, đủ màu sắc.
Đứng dưới ngẩng đầu lên, quả thật như dải ngân hà đổ xuống, sao trời ôm vào lòng.
Đâu như thế giới này…
Lục Mạnh không nói lời phá hỏng cuộc vui, gật đầu nói: “Vậy chúng ta ra ghế quý phi ngồi. Mở cửa sổ ra, để họ đốt pháo hoa trong sân.”
“Được.” Ô Lân Hiên cười cùng Lục Mạnh đứng dậy.
Hai người ngồi trên ghế quý phi, mở cửa sổ. Sai tỳ nữ và
Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh Thập Niên 80: Ly Hôn Rồi Mới Bắt Đầu