Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, nhớ lại câu nói Tề Mục Thời đã thốt ra trong cơn nóng giận: “Cô đừng tưởng gia đình cô tài trợ cho tôi thì có quyền kiểm soát cả đời tôi.”
Thật ra, gia đình tôi chỉ tài trợ cho anh ấy đến khi tốt nghiệp đại học, chưa từng có ai ép buộc anh ấy phải gắn bó với tôi.
Khi còn yêu, anh ấy có thể đứng đợi tôi làm thí nghiệm suốt hai tiếng đồng hồ giữa trời tuyết.
Khi hết yêu, ngay cả sự tài trợ mà gia đình tôi từng dành cho anh ấy cũng trở thành một gánh nặng. Lời thề khi đã hết hạn thì chỉ còn là sự ràng buộc.
Ngón tay tôi đặt trên ảnh đại diện của anh ấy, khẽ lướt sang phải.
[Xác nhận xóa không.]
<...Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 6 giờ 17 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Hiện Đại: Quan Âm Tống Tử