Không nghe nàng thở dốc nữa, bàn tay đó dường như vừa lòng nhấc ra, “Có lạnh không?”
Khương Thư trước đó bị y bịt kín miệng mũi, một hơi không thở được, đang cố gắng lấy lại hơi, làm sao có thể đáp lời, Phạm Thân liền tự lấy tấm đại tràng treo trên thành ngựa xe, khoác từ đầu xuống trên vai nàng.
Khương Thư cảm thấy thân mình nặng trĩu.
Một hương trầm mỏng nhẹ bỗng thoang thoảng quanh mũi, chỉ chốc lát rồi bị sức nóng của tấm đại tràng bao phủ, không thể nào ngửi thấy chút hương vị gì nữa.
Nàng không lạnh...
Thấy trong xe ngựa không còn tiếng thở dốc, Phạm Thân mới yên tâm cầm lấy quyển sách của mình, “Nếu lạnh nữa thì nói với ta.”
Khương Thư không đáp, cũng chẳng thể nói được.
Nàng như tuyệt vọng quay nghiêng đầu đi.
Rèm cửa xe ngựa ngay bên tay trái Khương Thư.
Khi bánh xe lăn gập ghềnh, từng luồng gió nhẹ từ khe màn hé hờ lọt vào, suốt đường đi Khương Thư chỉ trông cậy vào chút gió mát ấy để giữ mạng.
Lúc đến hoàng cung, trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi nóng bức.
Hôm nay Khương Thư dù nhận được thư mời xem trận cầu mã của thái tử vào cung, thực chất chỉ là để khám bệnh. Phạm Thân đã sắp xếp ổn thỏa, tiến cung rồi trực tiếp đến thái y viện.
Ngựa xe đỗ trước cổng thái y viện, Phạm Thân đặt xuống quyển sách trong tay, “Đã đến.”
Nói xong, một hồi lâu không thấy Khương Thư đáp lại.
Phạm Thân quay lại, thấy một nửa khuôn mặt nóng hồng.
Tựa như con vịt luộc chín tái vậy.
Phạm Thân hơi sững lại hỏi, “Ổn chứ?”
Khương Thư mím môi cố nở một nụ cười gượng gạo.
Gục đầu xuống tiếp tục tháo dây thắt đại tràng Phạm Thân vừa buộc cho nàng, nhưng đôi tay yếu đuối không đủ lực, trượt mấy lần.
Phạm Thân kiên nhẫn đợi nàng một lúc, cuối cùng không nhịn được nói, “Mặc vào đi.”
“Không cần.” Khương Thư vội vàng, cử động cũng khẩn trương, thành công buộc chặt dây đại tràng thành một nút chết.
Nghiêm Nhị từ bên ngoài hé rèm xe.
Gió lạnh bên ngoài tràn vào, cũng không làm Khương Thư mát mẻ hơn.
Ngay khi đặt chân xuống đất, Khương Thư chợt thấy choáng váng, suýt nữa không đứng vững, trong lúc cấp bách nắm chặt đai y phục của Phạm Thân.
Rồi dáng người lắc lư, đầu đập vào lưng y.
***
Khương Thư mở mắt lần nữa, đã nằm trên một chiếc giường gỗ tạc hoa, bên cạnh có một cung nữ chăm sóc.
“Cô nương tỉnh rồi sao?”
Khương Thư chống dậy, đầu óc dần tỉnh táo, mở miệng giọng đã vỡ hơi khàn khàn vì bỏng rát, “Đây là đâu?”
Cung nữ cười đáp, “Đình Ninh An.”
Những lời cung nữ nói cũng bằng thừa, Khương Thư vốn là cô gái sâu trong hậu cung bên ngoài, làm sao phân biệt nổi cung điện trong hoàng thành.
“Khương cô nương yên tâm, thái y vừa khám qua, cô nương chỉ bị cảm nắng, không có gì nghiêm trọng…” Cung nữ thấy nàng có ý muốn đứng dậy, vội vàng tiến đến giữ cánh tay nàng.
Trong phòng không có lò sưởi.
Trên người cũng không còn tấm đại tràng rộng lớn như chăn bông, Khương Thư cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Quan sát quanh căn phòng toàn thấy chỗ xa lạ, trong lòng bỗng dưng hoang mang, nàng dịu giọng hỏi cung nữ, “Phạm đại nhân đâu rồi?”
Cung nữ chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có tiếng bước chân.
Khương Thư quay mắt nhìn, thấy một nữ quý tộc y phục lộng lẫy bước ra từ sau bình phong, trên mặt nở nụ cười, nói, “Khương cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Khương Thư lần đầu tiến cung, không nhận biết được nơi chốn, cũng không quen biết người bên trong.
Chỉ có thể dựa vào y phục và tuổi tác đoán chừng có lẽ là một phi tần trong hậu cung, bèn trang nghiêm xưng, “Điện hạ.”
Phi tần bên cạnh cười đáp, tiến tới kéo tay nàng thân mật, “Ta sớm đã nghe nói Phạm đại nhân đã hứa gả cho Khương gia cô nương, hôm nay may mắn được gặp, cũng hiểu được tấm lòng của Phạm đại nhân, người đáng quý như vậy, không chỉ Phạm đại nhân mà ngay cả ta cũng động lòng.”
Nụ cười của nàng phi tần ngọt ngào như mật.
Khương Thư lúc này cũng không hay biết người này là phi tần nào trong cung.
Hiện tại hậu cung ngoài hoàng hậu ra, thì chỉ có Chu quý phi được tôn trọng và sủng ái nhất.
Nhưng phi tần trước mặt lại trông tuổi có vẻ không phù hợp.
Đang bối rối thì một cung nữ bước vào từ cửa phòng, nhún chân nhẹ nhàng đến trước mặt họ quỳ xuống, “Vương phi, Phạm đại nhân đến rồi…”
Sau đó cung nữ nói gì, Khương Thư không nghe rõ một chữ.
Đầu óc nàng như nổ vang.
Bởi vua hiện tại thiên vị Văn Vương, dù Văn Vương được phong làm vương gia, vẫn phải ở lại hoàng cung.
Trong cung chỉ có một vị vương gia là Văn Vương.
Có thể gọi là vương phi, cũng chỉ có Văn Vương phi mà thôi.
Trước khi vào cung, Khương Thư đã bắt đầu nghĩ cách làm sao tránh mặt Văn Vương, vậy mà giờ vào cung là tự nguyện rơi vào bẫy.
Tựa như tự trói mình.
Mặt nàng trắng bệch, đầu óc trống rỗng, không hề biết lúc ngất đó đã vô tình gặp phải Văn Vương phi.
Với Văn Vương phi mà nói, đây là cơ hội trời cho.
Trong cung ai lại không muốn bám lấy Phạm Thân?
Người thân cận vua, lời nói còn nặng cân hơn thái tử và Văn Vương.
Hơn nữa vương gia tương lai có trở thành chuyện lớn hay không, phần nhiều đều dựa vào y, Phạm Thân.
Văn Vương phi nhiệt tình tiến tới nói với Phạm Thân, “Thái y viện người đến lui nhiều, Khương cô nương để lại đây e không tiện, Phạm đại nhân nếu không từ chối, tòa Ninh An điện của ta gần đây.”
“Cảm ơn điện hạ.” Phạm Thân cũng không từ chối, liền bế nàng sang.
Văn Vương phi sắp xếp ở khu Tây Viện chuyên dành tiếp khách, sau đó mời thái y đến xem mạch, Phạm Thân thì chờ ngoài điện, uống trà cùng Văn Vương.
Đến lúc này, chắc là hỏi han về tình trạng Khương Thư.
“Ngươi nói gì đi, ta sẽ lập tức đưa Khương cô nương ra.” Vương phi dặn dò cung nữ xong quay đầu kéo Khương Thư bước ra ngoài, vừa đi vừa thân mật hỏi thăm nàng, “Ta chưa từng thấy ai làm Phạm đại nhân lo lắng như vậy...”
Khương Thư cúi đầu, chăm chú nhìn dép, lắng nghe tiếng động bên ngoài, chẳng hề nghe lời phi tần nói.
Khi đến ngưỡng cửa, trên mặt đất lát gạch vàng xuất hiện một đôi ủng đen trơn.
Qua vài lần tiếp xúc, Khương Thư đã rất quen thuộc với nó.
Vương phi còn chưa kịp trao người đi, Khương Thư đã rút tay khỏi người nàng, vội vàng chạy về phía Phạm Thân.
Đến bên y, không ngẩng đầu, cũng chẳng nói gì, chỉ vươn tay nắm lấy ống tay áo y, e dè trốn ở phía sau.
Tư thế như đứa trẻ ngại ngùng gặp người thân, biểu hiện và cử động đều hết sức dựa dẫm.
Phạm Thân ánh mắt động, quay đầu lại, thấy đầu tóc đen tuyền sau lưng mình cũng theo động tác mà lùi lại gần.
Tựa như bị kinh hãi không ít.
Phạm Thân dừng bước, trong ánh mắt sâu thẳm cuối cùng cũng dịu bớt.
Sau một lúc im lặng.
Vương phi cất lời trước, lấy khăn lụa bịt miệng, khẽ cười, “Khương cô nương đã tỉnh, ta sẽ không làm phiền Phạm đại nhân nữa.”
Phạm Thân cảm ơn, hai người rời khỏi Tây Viện, Phạm Thân bước trước, Khương Thư đi sau, mỗi bước y đi, nàng theo bước gấp đôi.
Bàn tay nhỏ chặt chẽ níu lấy y, không để lộ khoảng trống nào, như sợ y bỏ rơi mình.
Có người níu bước sau lưng, Phạm Thân bước chân rõ ràng bị chậm lại, đi một đoạn rồi dừng, quay lại hỏi, “Sợ à?”
Lần này Khương Thư không trốn tránh nữa, ngẩng đầu, nói nhỏ yếu ớt, “Đại nhân, ta... ta chưa từng vào hoàng cung.”
Ánh mắt nhìn về phía y, nhẹ nhàng yếu ớt, vừa có sự dựa dẫm, cũng vừa có nỗi sợ hãi.
Đôi mắt ướt đẫm ánh sáng, tựa như chỉ cần Phạm Thân buông tay, nàng sẽ khóc òa ngay lập tức.
Phạm Thân khẽ nhíu mày, nhớ đến lời thái y đã nói.
“Khương cô nương hiện giờ mắc chứng nhiệt thử, ra ngoài hít gió vài hôm sẽ khỏi, nhưng theo lời đại nhân nói, Khương cô nương ho lâu năm, sốt cao không ngừng, lão phu dù không tìm ra tận gốc, nhưng nếu cứ thế này, e là khó sống quá vài năm.”
Vài năm, cũng đủ rồi.
Thôi, ru cũng không được lâu.
Phạm Thân lưỡi trôi nhẹ trong cổ họng, nói một câu, “Cớ gì mà sợ.” Nói xong quay đầu đi mấy bước, lâu không thấy tiếng đáp lại, rồi lại quay đầu, thêm một câu, “Ta không đi đâu.”
Đầu tóc sau lưng y nhẹ nhàng cọ vào áo, chắc là gật đầu. Phạm Thân mới lại bước đi.
Suốt chặng đường, hai người đi trong hành lang dài.
Ra khỏi khu nội viện, đến điện ngoài.
Chân vừa đặt xuống bậc thềm, Văn Vương đã tiến đến, vui vẻ gọi, “Phạm đại nhân.”
Âm thanh quen thuộc lan vào tai.
Khương Thư tim đập thình thịch, cúi đầu thêm thấp.
Văn Vương tiến lại gần, Phạm Thân cảm nhận bàn tay níu áo mình sau lưng ngày càng chặt, dường như sợ đến tột độ.
Ngay cả dũng khí chào hỏi cũng không có.
Môi Phạm Thân mím nhẹ, khi Văn Vương sắp tiến đến trước mặt, y cuối cùng mở lời, “Vương gia lượng thứ, Khương cô nương còn bệnh trong người, thần xin cáo lui.”
Ánh mắt Văn Vương muốn nhìn sang phía sau y, tò mò không biết dung mạo gì khiến Phạm Thân kẻ phong lưu này phải ngoảnh đầu.
Nghe Phạm Thân nói vậy, chỉ có thể nhường đường, lịch sự nói, “Không sao, thân thể cô nương mới quan trọng, Phạm đại nhân đừng để chậm trễ.”
Quay người đi, Khương Thư mặt gần như dán chặt vào người Phạm Thân.
Văn Vương vẫn chưa nhìn kỹ.
Đề xuất Cổ Đại: Phong Lăng Bất Độ