Cố Bồi Tư chỉ nhận ra sự vắng mặt của tôi vào ngày hôm sau, lúc anh ta đang bận rộn đưa Diệp An An đi lấy thuốc tại bệnh viện.
Dì giúp việc gọi điện báo tin tôi đã biến mất.
Thế nhưng, Cố Bồi Tư chỉ đáp lại bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Cô ấy lại làm trò gì nữa? Dì cứ mặc kệ cô ấy đi.”
Cúp máy, Cố Bồi Tư lại chuyên tâm lắng nghe những lời dặn dò của bác sĩ.
Bất chợt nhớ ra chuyện, Cố Bồi Tư quay sang hỏi: “An An, hai ngày nữa là đến ngày giỗ của cha em rồi. Hôm đó anh lại trùng lịch đi công tác, không thể đi cùng em được.”
Lời Cố Bồi Tư vừa dứt, vẻ mặt Diệp An An lập tức trở nên bối rối, hoảng loạn.
Cô ta còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu, vị bác sĩ đã vô tình thốt lên: “Ngày giỗ? Cô nói cha cô bị trầm cảm mà? Sao lại qua đời rồi?”
Câu nói của bác sĩ khiến sắc mặt Cố Bồi Tư lập tức trở nên nặng nề. “Trầm cảm?”
Không đợi Diệp An An kịp mở lời, bác sĩ lại tiếp tục giải thích với Cố Bồi Tư: “Cô ấy bảo cha cô ấy bị trầm cảm, nên mới lấy thuốc cho cha cô ấy mà? Thuốc tôi kê định kỳ cho hai người đây, chính là thuốc dành cho cha cô ấy!”
Vì Cố Bồi Tư thường xuyên đi cùng Diệp An An, bác sĩ cứ ngỡ cả hai đã biết rõ tình hình của nhau, nên mới thẳng thắn thắc mắc. Nhưng chính câu hỏi vô tư ấy đã khiến Cố Bồi Tư hiểu ra mọi chuyện.
Cố Bồi Tư kinh ngạc tột độ. Anh ta chợt nhớ lại lời tôi đã nói ngày hôm qua: rằng bệnh trầm cảm của Diệp An An là giả. Sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám. “Diệp An An, người bị trầm cảm không phải là em sao?”
“Bác sĩ, ông nhầm người rồi! Người mắc bệnh trầm cảm là tôi mà!” Diệp An An điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho bác sĩ, nhưng vị bác sĩ kia đã tái mặt vì sợ hãi.
Ông ta không muốn dính vào rắc rối y tế, việc kê thuốc cho cha Diệp An An vốn dĩ đã không đúng quy trình.
Cố Bồi Tư, gương mặt nhuốm đầy cơn thịnh nộ, túm chặt lấy Diệp An An. “Đi kiểm tra với tôi ngay lập tức.”
Thấy anh ta thực sự muốn đưa mình đi kiểm tra xem có mắc bệnh trầm cảm hay không, Diệp An An lập tức hoảng sợ. “Không cần đâu Bồi Tư, chẳng lẽ anh không tin em sao?”
Anh ta lạnh lùng nhìn Diệp An An, ánh mắt toát lên sự kiên định không thể chối cãi.
Diệp An An nhận ra anh ta đã quyết tâm, vội vàng ôm chặt lấy eo anh ta. “Em xin lỗi Bồi Tư, là em đã lừa dối anh!”
Mọi chuyện đã đi đến bước đường này, chỉ cần đi kiểm tra, sự thật cô không hề mắc bệnh trầm cảm sẽ bị phơi bày. Chi bằng cô tự nhận lỗi trước, dùng chiêu làm nũng để xoa dịu anh ta.
“Bồi Tư, là vì em quá yêu anh! Em muốn có được sự chú ý của anh, nhưng anh lại cứ mãi ở bên cô ấy, em chỉ còn cách dùng thủ đoạn này thôi.”
Nghe xong, Cố Bồi Tư lộ rõ vẻ mặt không thể tin nổi. “Diệp An An, em thật sự dám lừa dối tôi!”
“Em...”
BỐP!!!
Cố Bồi Tư giáng xuống Diệp An An một cái tát trời giáng. Cú đánh mạnh đến mức âm thanh còn vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
Diệp An An không thể ngờ Cố Bồi Tư lại ra tay đánh mình, cô ta chết lặng tại chỗ. Ôm lấy bên má đã đỏ ửng, nước mắt cô ta bắt đầu tuôn rơi không ngừng.
Cố Bồi Tư không thể chấp nhận việc Diệp An An lừa dối anh ta, càng không thể chấp nhận việc cô ta dám xem thường, biến anh ta thành trò hề!
Nhìn bộ dạng khóc lóc của Diệp An An, giây phút này anh ta chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Trong đầu anh ta đột nhiên hiện lên lời tôi đã nói ngày hôm qua: “Bệnh trầm cảm của Diệp An An là giả!”
Rồi anh ta lại liên kết với tin dì giúp việc báo tôi đã biến mất trong hôm nay. Cố Bồi Tư lập tức hoảng loạn tột độ.
Anh ta vội vã gạt phăng Diệp An An ra, rời khỏi bệnh viện và lao về nhà.