Vừa về đến nhà, Cố Bồi Tư đã hấp tấp xông thẳng lên lầu. Anh ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng bóng dáng tôi (Nhiên Nhiên) vẫn bặt vô âm tín.
"Nhiên Nhiên!" Đôi mắt anh ta bắt đầu đỏ ngầu, gào thét tên tôi trong vô vọng. Ánh mắt anh ta chợt chạm phải hai tờ giấy trắng đặt trên tủ đầu giường.
Dường như linh cảm được điều chẳng lành, đôi mắt Cố Bồi Tư trở nên vô hồn, khuôn mặt anh ta tái nhợt vì căng thẳng, nhuốm đầy nỗi sợ hãi và sự bàng hoàng. Anh ta bước từng bước nặng nề đến gần, run rẩy cầm lấy những tờ giấy.
Anh ta mở bức thư tôi để lại. Ngay khi ánh mắt chạm vào dòng chữ đầu tiên, Cố Bồi Tư—người đàn ông luôn giữ vẻ cao ngạo và lạnh lùng—đã bật khóc nức nở.
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Trái tim anh ta như bị hàng ngàn lưỡi dao sắc bén cứa vào, đau đớn đến mức cả cơ thể anh ta lảo đảo, suýt ngã quỵ.
Anh ta cố gắng nén cơn đau thấu tim, đặt bức thư xuống và cầm lấy tờ báo cáo chẩn đoán. Khi nhìn thấy dòng chữ *Trầm cảm nặng*, đôi tay anh ta run rẩy đến mức không thể kiểm soát. "Trầm cảm sao?!"
"Nhiên Nhiên... em ấy lại mắc chứng trầm cảm nặng sao?! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Cố Bồi Tư hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Anh ta điên cuồng xé toạc tờ giấy chẩn đoán thành những mảnh vụn.
Cơ thể anh ta run rẩy không ngừng, bước chân lảo đảo suýt ngã. Phải nhờ đến dì giúp việc nghe thấy tiếng động chạy lên mới kịp thời đỡ lấy anh ta. "Không thể nào! Nhiên Nhiên không thể chết! Buông tôi ra! Tôi phải đến bờ biển!"
Cố Bồi Tư giằng mạnh khỏi sự đỡ đần của dì giúp việc, anh ta gần như ngã quỵ trên đường ra khỏi nhà rồi lao lên xe. Vất vả lắm anh ta mới đến được bờ biển mà tôi đã nhắc đến trong thư. Ngay lập tức, anh ta nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của tôi đang đậu chơ vơ phía trước.
Anh ta bước xuống xe, đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng. "Không thể nào... Không thể nào!" Anh ta lảo đảo, dùng hết sức lực chạy như điên về phía bờ biển.
Cát biển mềm lún khiến việc chạy trở nên khó khăn, nhưng Cố Bồi Tư không hề dừng lại. Anh ta lao đến trước đôi giày cao gót tôi bỏ lại, quỳ sụp xuống đất. "Nhiên Nhiên..."
Đôi tay Cố Bồi Tư run rẩy ôm lấy đôi giày. Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng ngày nào giờ đây khóc đến mức nước mắt giàn giụa, trông thảm hại đến cùng cực. Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy khó tin.
Lúc này, mặt trời đã bắt đầu khuất dạng, ánh hoàng hôn vàng cam rực rỡ phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa ấm áp. Đối diện với vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy, Cố Bồi Tư chỉ nở một nụ cười vô hồn. Dường như anh ta đang nhớ lại lời thề ước năm xưa.
Anh ta ôm chặt đôi giày cao gót, chầm chậm bước đi về phía đại dương. Trong miệng, anh ta lẩm bẩm những lời mê man:
"Nhiên Nhiên, anh đến với em đây."
"Nhiên Nhiên, anh sai rồi."
Trước khi ý thức tan biến, trong đầu Cố Bồi Tư hiện lên vô số mảnh ký ức vụn vặt của hai chúng tôi: *Cố Bồi Tư, anh thật xấu xa! Dám ăn vụng bánh quy của em!* *Cố Bồi Tư, đừng nghịch nữa, em nhột quá!* *Cố Bồi Tư, em yêu anh, anh đừng bao giờ rời xa em nhé?* *Cố Bồi Tư, anh sẽ luôn ở bên em chứ?* *Sẽ, anh sẽ luôn ở bên em, Nhiên Nhiên.*
Nước biển lạnh lẽo nhấn chìm toàn bộ cơ thể anh ta. Giữa khoảnh khắc sinh tử, Cố Bồi Tư đột nhiên bật cười. Nụ cười ấy vừa là sự giải thoát, lại vừa chất chứa nỗi đau thấu tận tâm can.