Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 36: Về nhà đợi tin tức

Chương 36: Về nhà chờ thông báo

Khi hai đồng chí đi trước bước ra, đều mang vẻ mặt ủ rũ, trông như vừa chịu một trận tra tấn trong phòng thi.

Hai người gặp nhau, một người than phiền: “Hôm nay Trưởng khoa Chu ăn phải thuốc gì thế, mặt thì kéo dài như lừa, nói chuyện còn ẩn ý mỉa mai.”

Người kia cũng đồng tình: “Chắc là đến tuổi mãn kinh rồi, đúng kiểu chẳng vừa mắt ai.”

Người đi trước lắc đầu: “Không phải, nghe nói vị trí này đã được định trước cho cháu gái cô ấy rồi, mà tôi thấy cháu gái cô ấy còn không đến dự thi, chắc có chuyện gì thay đổi rồi nên cô ấy mới cáu bẳn với chúng ta như thế.”

Người đi sau gật đầu theo: “Có lý đấy...”

Nghe hai người nói chuyện, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của họ, Ôn Ninh đã chuẩn bị tâm lý về tình hình bên trong. Rõ ràng, hôm nay Chu Phương không vui, mà cô ấy lại chính là nguyên nhân. Không khéo thái độ của Chu Phương với cô còn tệ hơn hai đồng chí trước đó.

Cuộc phỏng vấn này chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Chuẩn bị tâm lý như vậy, Ôn Ninh bước vào phòng thi.

Trong lớp học, ba giám khảo ngồi song song.

Một là Chu Phương, một người đàn ông trung niên, và người còn lại Ôn Ninh phát hiện mình quen biết, chính là Đỗ Xuân Mai, phụ trách đặc tuyển. Chính Đỗ Xuân Mai đã chỉ dẫn cho cô nên gửi bài viết đến báo.

Ôn Ninh biết ơn, nhưng ngoài mặt không lộ ra, cô mỉm cười, bình tĩnh nhìn ba giám khảo, chủ động giới thiệu: “Kính chào các giám khảo, tôi là Ôn Ninh…”

Nghe cô nói đã từng đăng bài trên Nhật Báo Thủ đô và Tuần báo Thanh Niên, ánh mắt người đàn ông trung niên bật sáng, liền ngắt lời: “Đồng chí Ôn, hôm nay cô mang theo tác phẩm đã đăng chứ?”

Ôn Ninh chuẩn bị sẵn, lấy ra bài gửi báo cùng thư từ trả lời của tòa soạn, trao cho người đàn ông trung niên.

Dù bài viết được chấp nhận nhưng chưa chính thức xuất bản, chỉ có thư phản hồi.

Người đàn ông trung niên xem kỹ bài viết, không nói gì nhưng nét mặt rõ ràng hài lòng, rồi truyền lại cho Chu Phương và Đỗ Xuân Mai xem: “Trưởng khoa Chu và Giám đốc Đỗ coi thử.”

Đỗ Xuân Mai liếc qua, không ngờ Ôn Ninh nhanh chóng có được tác phẩm đại diện trong thời gian ngắn, thầm nghĩ cô đúng là người có tài.

Cô muốn giúp đỡ Ôn Ninh, hỏi: “Tôi nghe nói gửi bài đến hai báo này bị từ chối hàng chục lần đều là chuyện bình thường, đồng chí Ôn gửi bao nhiêu lần mới được duyệt?”

Ôn Ninh khiêm tốn: “May mắn là tôi chỉ gửi một lần đã được duyệt.”

Đỗ Xuân Mai ngạc nhiên: “Wow, vậy thì thật ấn tượng!”

Người đàn ông trung niên cũng nói: “Quả thật ấn tượng.”

Anh liền hỏi Chu Phương bên cạnh: “Trưởng khoa Chu xem xong bài viết có nhận xét gì không?”

Chu Phương thờ ơ cầm tờ giấy, chưa xem kỹ đã gật đầu: “Yêu cầu nộp bài của hai báo này khá cao, 18 tuổi đã đăng được bài là tài năng trẻ xuất sắc, chắc chắn cô ấy có thiên phú sáng tác.”

Nói rồi cô chuyển giọng: “Quốc khánh sắp đến, đúng lúc chúng ta phải thay đôi câu đối trước cửa. Đồng chí Ôn có tài thế, có thể ngay tại chỗ viết một đôi câu đối chào mừng Quốc khánh được không?”

Viết câu đối ngay tại chỗ?

Đỗ Xuân Mai lại cau mày, bình thường ban tuyên truyền chuẩn bị mấy tuần mới có tác phẩm, giờ lại bắt viết ngay là đang gây khó dễ.

Quan trọng là Chu Phương trước đó không yêu cầu hai đồng chí trước viết câu đối ngay tại chỗ, Đỗ Xuân Mai định giúp Ôn Ninh, cười nói: “Trưởng khoa Chu, sáng tác cần thời gian, bữa nay hơi gấp phải không? Giờ cũng gần 12h trưa rồi.”

Chu Phương phớt lờ lời Đỗ Xuân Mai, nhẹ nhấc cằm nhìn Ôn Ninh: “Người viết văn hay, gì cũng hơn người thường, cô đã đăng báo rồi, viết câu đối nhỏ xíu, chỉ hai câu, chắc không mất nhiều thời gian.”

Ôn Ninh thừa biết Chu Phương vì không thể để Chu Di tranh vị trí này nên không cam tâm. Rõ ràng cô đến để bẫy cô.

Chu Phương chất vấn khả năng của cô, nếu Ôn Ninh không viết được câu đối, cô ta sẽ nghi ngờ bài viết là người khác làm hộ.

Mặt cô vẫn bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy tôi thử, cho tôi 5 phút suy nghĩ là xong.”

“Năm phút? Cô chắc chứ?” Chu Phương giọng đầy nghi ngờ pha chút mỉa mai.

Ôn Ninh gật đầu: “Vâng, năm phút.”

Chu Phương nghĩ cô đang giả vờ, khoanh tay, thở dài: “Được rồi, cho cô năm phút.”

Nếu viết không ổn, dễ dàng nghi ngờ bài viết là nhờ người khác.

Đỗ Xuân Mai lo lắng thay cô, nói: “Không sao, đồng chí Ôn đừng áp lực, sáng tác vốn cần thời gian tìm ý, năm phút quả thật hơi vội, kể cả văn hào cũng chưa chắc làm được.”

Người đàn ông trung niên cũng lên tiếng: “Ừ, đồng chí Ôn đừng lo, cố gắng hết sức là được.”

Nghe hai người nói vậy, mặt Chu Phương càng nhăn nhó, khó chịu nhìn đồng hồ: “Bắt đầu tính giờ.”

Ôn Ninh cầm giấy bút, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu viết.

Chưa tới lúc Chu Phương nói hết năm phút, cô đã dừng bút, thổi khô mực rồi đặt tờ giấy lên bàn ba giám khảo.

Chu Phương không tin cô có thể viết trong thời gian ngắn vậy, liếc qua giấy, giật mắt lại một cái.

Trên giấy viết:

Câu trên: Dân giàu nước mạnh đếm ngày nay, tiếng cười chào Quốc khánh.

Câu dưới: Nam sơn bắc hải ngợi ca cải cách, ca múa tán dương ân đảng.

Chủ đề rõ ràng, đối xứng khéo léo, chẳng tìm được chỗ chê.

Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú, gật đầu liên tục: “Không tệ, không tệ.”

Đỗ Xuân Mai khen ngợi: “Đồng chí Ôn quả là người tuyên truyền, trưởng khoa Chu thấy sao?”

Chu Phương mặt đầy nghi hoặc.

Làm sao có người viết câu đối chuẩn trong năm phút?

“Viết nhanh vậy, chắc chắn là học thuộc từ trước đúng không?”

Ôn Ninh biết Chu Phương sẽ nghi ngờ, bình tĩnh đáp: “Nếu thế, sao trưởng khoa Chu không viết câu trên để tôi đối câu dưới, như vậy còn khỏi lo tôi chuẩn bị trước trừ khi trưởng khoa Chu đã lộ đề cho tôi.”

Lời đó làm mặt Chu Phương sững lại.

Việc đặt đề cô không có phương án, không đặt lại thì sao chứng minh được mình khá, đến nỗi không biết đặt câu đối.

Đỗ Xuân Mai khích lệ: “Đề nghị của đồng chí Ôn hay đó, trưởng khoa Chu, làm đề đi.”

Người đàn ông trung niên cũng nhìn Chu Phương, rõ ràng đồng ý ý kiến Đỗ Xuân Mai.

Chu Phương khó xử, im lặng chục giây rồi đỏ mặt nói: “Thôi, hôm nay thời gian gấp, tiếp tục phỏng vấn đi.”

Cô nói vậy, hai giám khảo còn lại không tiếp tục gây khó dễ nữa.

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên hỏi Ôn Ninh: “Lúc nãy cô giới thiệu biết cả vẽ tranh và nhiếp ảnh, chị thấy thế nào?”

Ôn Ninh chuẩn bị sẵn liền lấy ra vài bức phác thảo và album ảnh.

Vì vừa viết xong câu đối trong phòng thi, Chu Phương không dám nghi ngờ năng lực cô, chuyển hướng: “Đồng chí Ôn có vẻ am hiểu kỳ thi này lắm, chuẩn bị tất cả từ trước rồi.”

Từ “trước” cô nhấn mạnh, ám chỉ Ôn Ninh có quan hệ.

Ôn Ninh mỉm cười: “Đúng là chuẩn bị trước. Chủ tịch từng dạy không đánh trận mà không chuẩn bị, mỗi lần tác chiến phải chuẩn bị đầy đủ để tăng tỷ lệ thắng, khi biết tin tuyển dụng, tôi đặc biệt tìm hiểu với đồng nghiệp phòng tuyên truyền về công việc và tiêu chuẩn vị trí, dựa trên đó chuẩn bị tác phẩm cá nhân.”

Người đàn ông trung niên kinh ngạc: “Đồng chí Ôn từng đọc ‘Chiến lược và phương châm chiến tranh giải phóng’ của Chủ tịch?”

Cuốn sách ít người trẻ đọc, thường là người lớn tuổi trong quân đội, ông cũng là một trong số đó.

Ôn Ninh gật đầu: “Rảnh rỗi tôi thích đọc sách Chủ tịch, đứng trên vai người khổng lồ để nhìn xa hơn.”

Thực ra không chỉ rảnh, mà các môn chính trị cấp ba và đại học đều học kỹ các sách này, thấm nhuần từ lâu.

Người đàn ông trung niên gật gù: “Đứng trên vai người khổng lồ! Đồng chí Ôn tuy tuổi trẻ nhưng tầm nhìn rộng lớn. Có những bạn trẻ như cô, đất nước thật sự có hy vọng.”

“Đồng chí Ôn, về nhà chờ thông báo nhé.”

Ôn Ninh không biết danh tính người đàn ông trung niên, nhưng ông nói xong, mặt Chu Phương rất khó coi, còn Đỗ Xuân Mai thì rạng rỡ nhìn cô.

Cô không hỏi thêm, cúi chào ba người rồi rời phòng thi.

Ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thi xong, có đỗ hay không phải chờ xem Chu Phương có làm khó nữa không.

Dù sao, cô đã làm hết mình.

Đi xuống cầu thang, lúc nãy căng thẳng cao độ, không cảm nhận đau đớn, giờ thả lỏng người thì chân tay đau nhức dữ dội.

Cô bước ra chỗ vắng, quấn tay áo lên, thấy da cổ tay tím tái hơn cả lúc đầu, chỉ cần chạm nhẹ là đau đến thót tim.

Quấn quần lên nhìn bắp chân cũng sắp mặt mày với những vết thâm bầm màu vàng, xanh, tím. Mấy chỗ khác không tiện xem, nhưng chắc nhiều chỗ sưng, không thì không thể đau rát khắp người như vậy.

Cắn răng đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chưa đi được vài bước đã thấy chiếc xe jeep đỗ đối diện toà Bắc lầu.

Lục Tiến Dương đứng cạnh xe, khoanh tay dựa cửa, mắt chăm chú nhìn về hướng cô.

Hai người nhìn nhau, Lục Tiến Dương trầm giọng: “Lại đây.”

Ôn Ninh nhịn đau, bước tới chậm rãi.

“Ta đưa cô đi bệnh viện.” Lục Tiến Dương giải thích rồi mở cửa xe, nhìn cô ngồi vào, thắt dây an toàn giúp cô rồi đóng cửa lại.

Xe nhanh chóng rời khỏi Đoàn Văn Công, hướng đến bệnh viện Quân khu.

Đến cửa bệnh viện, Ôn Ninh sắp xuống xe thì Lục Tiến Dương bảo cô chờ, rồi từ đâu kéo một chiếc xe lăn đến, ra hiệu cô ngồi vào.

Cô hơi bất ngờ, từ lần cuối bị lộ thân phận, quan hệ hai người trở nên ngượng ngùng. Không ngờ Lục Tiến Dương lại tự mình đưa cô đến viện.

“Cảm ơn.” Ôn Ninh không phải người vô ơn, ngồi lên xe lăn, chân thành cảm ơn.

Lục Tiến Dương gật đầu, nhắc cô ngồi vững, hai tay nắm chặt tay cầm đẩy cô trực tiếp đến khoa Ngoại.

Tần Lan đang ở phòng khám Ngoại.

Hôm nay không mổ, ngồi trực trong phòng, cũng không có bệnh nhân, đang trò chuyện với y tá Tiểu Đào.

Bất chợt thấy con trai và Ôn Ninh tới, Tần Lan giật mình: “Nhỏ Ôn, Tiến Dương, sao các cháu tới đây?”

Lục Tiến Dương đáp ngắn gọn: “Đưa cô ấy tới kiểm tra.”

Rõ ràng là nói về Ôn Ninh.

Y tá Tiểu Đào hơi ngạc nhiên, con trai bác sĩ Tần lại đẩy một cô gái đến khám bệnh?

Tiểu Đào từng gặp Lục Tiến Dương vài lần, anh ta trong mắt khá lạnh lùng, đẹp trai nhưng có khoảng cách quá lớn, khiến nhiều cô cảm thấy tự ti.

Có lần anh đến khám sức khoẻ ở viện, một bác sĩ trẻ xinh đẹp chủ động hỏi han, dò hỏi có bạn gái chưa, nhưng anh ta chẳng đoái hoài, kiêu hãnh làm cô bác sĩ đỏ mặt ngượng chín mặt.

Tiểu Đào nhìn cô gái trên xe lăn, người trắng trẻo như ngọc bích, gương mặt nhỏ nhắn, mắt sáng long lanh, môi đỏ răng trắng, má hồng tươi tắn, mũi nhỏ nhắn như bơ, đẹp đến như đóa hoa mới nở khiến Tiểu Đào ngỡ ngàng. Thì ra con trai Tần bác sĩ không đoái hoài bác sĩ hoa khôi của viện mà thích loại tuyệt sắc ấy!

Trong lòng Tiểu Đào thầm trầm trồ, bác sĩ Tần lại chỉ tập trung vào Ôn Ninh, duy nhất một người da trắng mịn màng đến từng lỗ chân lông không thấy, vóc dáng hoàn hảo cân đối, khiến phụ nữ cũng phải ghen tỵ. Ngay cả rốn cũng tròn nhỏ, như được nữ thần theo chạm khắc tinh xảo.

Tần Lan chỉ chăm chú nhìn Ôn Ninh ngồi xe lăn, ánh mắt lo lắng từ đầu đến chân: “Nhỏ Ôn, cô không sao chứ? Vết thương ở đâu?”

Ôn Ninh không giấu, kéo tay áo và quần lên, để lộ chỗ bị thương: “Sáng đi ra ngoài bị xe đạp đâm vào.”

Tần Lan nhìn tay chân cô thâm tím, vừa thương vừa giật mình: “Sao lại đâm thương thế này, trên người có vết thương hở không?”

Ôn Ninh lắc đầu.

Tần Lan vẫn không yên tâm: “Không được, tôi phải kiểm tra toàn thân cho cô.”

Bà đẩy Ôn Ninh vào rèm chắn, kéo tấm màn, rồi gọi Tiểu Đào vào phụ giúp.

Lục Tiến Dương tự giác đứng ngoài phòng đợi.

Tần Lan mở cúc áo sơ mi cho Ôn Ninh, xem xét cơ thể có vết thương hở nào không rồi dùng tay ấn nhiều chỗ.

“Chỗ này đau không?”

“Chỗ này thế nào?”

Ấn nhiều chỗ, Ôn Ninh đều nói không đau, Tần Lan mới thở phào, may không ảnh hưởng đến nội tạng, nhưng vẫn quyết định chụp phim cho chắc.

Ôn Ninh cởi áo chỉ mặc áo lót, trắng nõn trắng mịn, vòng eo thon nhỏ chỉ vừa một bàn tay, Tần Lan kiểm tra không tránh khỏi nhìn thấy thân thể cô, thấy trắng mịn như ngọc, thầm nghĩ cô là tuyệt phẩm, nếu lấy chồng chắc được người ta yêu chiều hết mực, phụ nữ nhìn chỉ có ghen tỵ.

Tiểu Đào còn sốc hơn, mắt đờ đẫn không rời, làm y tá xem nhiều bệnh nhân nhưng đây là lần đầu thấy da trắng mịn không tỳ vết, đường cong hoàn hảo vừa phải khiến phụ nữ ngứa mắt, ngay cả rốn cũng tròn nhỏ như được Nữ Oa tỉ mỉ tạo ra.

Tần Lan giúp Ôn Ninh mặc lại áo, sai Tiểu Đào lấy một chai thuốc rượu màu nâu, nói: “Một lát nữa ta đưa cô đi chụp phim, giờ bôi thuốc giảm sưng bầm trước.”

“Vâng, cảm ơn cô Tần.” Ôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Lan gắp bông y tế nhúng thuốc xoa lên cổ tay sưng tấy của cô: “Thuốc này hiệu quả nhưng nóng như lửa đốt, nếu đau cô cứ nói nhé.”

Thuốc bôi lên da nóng rát, Ôn Ninh đau đến thở hổn hển nhưng không kêu, cố chịu, cắn môi thật chặt.

Tần Lan lo lắng nói: “Không sao, đau cứ kêu to lên.”

Ôn Ninh kìm nén, mắt đỏ hoe, cuối cùng ngậm ngùi rên nhẹ như mèo con.

Ngoài cửa phòng khám, Lục Tiến Dương thẳng người đứng, cảnh giác nghe những âm thanh nhỏ nhất phát ra từ trong, gần như ngay khi cô thở ra tiếng ấy anh đã nghe rõ.

Trong giấc mơ nửa đêm, anh quá quen thuộc với tiếng rên ấy, mỗi lần anh đè chặt cô, tra tấn cô thì cô lại có những âm thanh ấy, cổ họng anh nghẹn lại, một luồng nhiệt nóng bừng từ lưng lan lên đầu.

Đề xuất Hiện Đại: Dã Thảo Vị Hoàn Thành
BÌNH LUẬN