Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 37: Hợp đôi (Bản đã chỉnh sửa)

Chương 37: "Thả thính cặp đôi" (bản đã chỉnh sửa)

Trước cửa phòng khám ngoại khoa, Tần Lan gọi con trai ra giúp đẩy xe lăn, nhưng nhìn quanh trái phải lại chẳng thấy bóng dáng ai.

— “Con đâu rồi?”

Cô cảm thấy nghi ngờ. Khoảng thời gian cô chăm sóc cho Ôn Ninh, con trai cô đã đi đâu mất rồi?

Đi thêm vài bước dọc hành lang, Tần Lan nhìn khắp nơi tìm bóng con.

Trong phòng khám, y tá Tiểu Đào đang giúp Ôn Ninh mặc quần áo. Trong lúc làm việc, cô không rời mắt khỏi làn da mịn màng, căng bóng của Ôn Ninh, cứ nhìn thấy mà tim đập rộn ràng không thôi.

Da trắng nõn, vòng một vừa phải, eo thon, chân thẳng dài, và khuôn mặt xinh đẹp — Tiểu Đào cuối cùng cũng hiểu cảm giác của cánh đàn ông khi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp: máu trào lên não, khóe cơ bắp co giật, tất cả chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên.

Chẳng trách con trai bác sĩ Tần lại tự tay đẩy xe lăn đưa người ta đến bệnh viện đến vậy.

Mãi cho đến khi quần áo đã mặc xong, Tiểu Đào mới đành rút mắt về, nhìn quanh không thấy ai khác liền nhỏ giọng đùa:

— “Đồng chí Ôn, chị có hẹn hò với con trai bác sĩ Tần à?”

Ôn Ninh chưa kịp chối “không” thì Tiểu Đào đã chắp tay lại, đôi mắt đắm đuối nhìn cô:

— "Hai chị em nhìn cứ như phim ảnh ấy, hợp nhau đến lạ. Chị có chụp chung tấm ảnh nào chưa? Cho em xin xem một tấm được không? Em có thể mua ảnh ra lấy luôn, em muốn lưu giữ mà!"

Cái gì vậy?

Ôn Ninh trợn mắt nhìn Tiểu Đào, tự hỏi có nghe nhầm hay không, chắc bây giờ đã là những năm thập niên 70 mà đã có chuyện “thả thính cặp đôi” rồi thì phải.

Thấy cô nhìn mình ngơ ngác, Tiểu Đào đỏ mặt cười:

— "Em chỉ thấy hai người nhìn rất hợp, nhìn là thấy vui rồi, tim thổn thức, lòng bồi hồi, máu nóng dâng lên, y như em đang yêu vậy."

Nghe vậy, Ôn Ninh mới chợt nhận ra: theo cách nói của thời hiện đại, cô bé y tá này đang “thả thính” cặp cô và Lục Tiến Dương rồi.

Nhưng trong cuốn sách cô đang đọc, cô và Lục Tiến Dương là mối quan hệ “đường trước nắng sau giông”, chỉ có thể nói là Tiểu Đào đã “thả nhầm cặp đôi”.

Ôn Ninh lắc đầu định giải thích nhưng khi gặp ánh mắt đợi chờ của Tiểu Đào, cô lại thấy không nỡ, bởi bản thân cô cũng từng mê mẩn một cặp đôi trong đời thật — cặp nam nữ chính trong một bộ phim cổ trang.

Hồi đó cô ngày ngày lướt qua các diễn đàn, mê mẩn xem lại mọi cảnh phim hai người tương tác, cập nhật tin đồn, những khoảnh khắc hậu trường, cặp đôi cùng tham gia chương trình truyền hình thực tế…

Mọi sự thay đổi dù nhỏ đều khiến fan đặt câu hỏi hai người đang “tặng kẹo” cho khán giả như thế nào: cùng sử dụng từng đoạn nhạc nền trong video TikTok, mặc quần áo quảng cáo cho nhau, mặc màu chủ đạo của đối phương trong ngày Valentine…

Đó đúng là “cơn nghiện” không gì tả nổi.

Nhớ những lúc fan hâm mộ tụm lại bùng nổ với hi vọng hai người sẽ kết hôn ngay khi status của họ đạt 99 like.

Họ còn tưởng tượng xem đứa con của hai người trông sẽ như thế nào.

Nhưng rồi cuộc tranh cãi giữa fan hai bên ngày một căng thẳng. Hai chính chủ dần dần tránh né nhau. Sau cùng, họ chia tay.

Cảm giác đó như đang đọc một tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào mà ấy thế mà cuối cùng hai nhân vật chính lại đường ai nấy đi.

Tâm trạng người đọc bị tổn thương, đau đớn vô cùng.

Ôn Ninh hiểu cảm giác “thả nhầm cặp đôi” chính xác là vậy, bởi vì cô từng tự mình trải nghiệm.

Nhìn Tiểu Đào nôn nóng chờ câu trả lời, cô nhẹ nhàng nghĩ một lát rồi không nói thật về mình và Lục Tiến Dương, chỉ nói khéo:

— "Chúng tôi chưa từng chụp ảnh chung, nếu có dịp thì nhất định gửi cho chị một tấm."

— “Thật à?” Tiểu Đào mắt sáng ngời, tràn đầy hy vọng. — “Thế em sẽ chờ tin ảnh của chị nhé!”

Ôn Ninh liếc cô một cái, trả lời ánh mắt “không thành vấn đề”.

Tiểu Đào cười tít mắt, thuận thế đẩy thêm:

— “Ôi, nếu được dự đám cưới của hai chị thì càng tuyệt hơn! Em sẽ thúc giục bác Tần làm mưa làm gió để họ nhanh chóng cầu hôn chị đó!”

Thả thính vui thôi nhưng mà nếu lan ra đời thực thì không ổn chút nào.

Ôn Ninh đột nhiên tỉnh táo, nghĩ mà sợ cảnh Tần bác gái nghe được mấy lời này sẽ hiểu lầm.

Người ta tốt bụng nhận nuôi cô, giúp cô thoát khỏi cuộc sống khổ cực ở quê, đưa cô về sống ở thủ đô hưởng thụ, che chở cho cô, vậy mà về đến đây cô lại ngó nghiêng con trai người ta, chẳng phải khiến người ta nghĩ cô đến nhà Lục là vì mục đích xấu rồi dự là kết cục báo ứng bị Lục Tiến Dương đuổi ra đường như trong truyện hay sao?

Không thể được, tuyệt đối không được!

Thả thính cặp đôi là việc cấm kỵ!

Cô còn phải bấu víu lấy nhà họ Lục để vào cơ quan tốt, đời sau yên ổn, không thể để Tần bác gái hiểu sai.

Suy nghĩ vậy, gương mặt Ôn Ninh trở nên nghiêm trọng, cô nói thẳng với Tiểu Đào:

— "Chị hiểu lầm rồi, tôi và Lục Tiến Dương không có mối quan hệ như chị nghĩ, chúng tôi không hẹn hò. Anh ấy chỉ tình cờ gặp tôi trên đường và tiện thể đưa tôi đến đây thôi. Việc tặng chị ảnh là để đừng làm chị thất vọng, thật xin lỗi."

— “Ủa, vậy là hai người không hẹn hò à...” Tiểu Đào vẻ mặt hụt hẫng nhưng vẫn cố hỏi:

— “Vậy sau này hai người có khả năng hẹn hò không? Ý em là, biết đâu chứ?”

Đang chuẩn bị nói dứt khoát theo cốt truyện là “không bao giờ có chuyện đó”, thì Tần Lan trở về.

Tần Lan bước vào nói với cô:

— “Ôn nhỏ, chị sẽ đi cùng em chụp ảnh, Tiến Dương không biết đi đâu rồi, tìm mãi không thấy. Chị sẽ xuống dưới tìm thêm, nếu anh ấy đi rồi thì chị xin phép đưa em về.”

Ôn Ninh đáp:

— “Có thể anh cả có việc nên đi trước rồi, không cần phiền bác Tần đâu, lát nữa em tự bắt xe buýt về cũng được, chân em không sao, vẫn đi lại bình thường.”

Nghe cuộc trò chuyện, ánh mắt tò mò của Tiểu Đào dõi theo hai người. Ôn Ninh gọi Tần Tiến Dương là “anh cả”, thế hai người thế nào với nhau? Là anh em họ gì? Nhưng lại gọi bác sĩ Tần là “bác”, không giống như người thân bên nội bên ngoại.

Quá tò mò về mối quan hệ giữa mọi người, thấy Tần bác sắp đưa Ôn Ninh đi chụp ảnh, Tiểu Đào liền sốt sắng lên tiếng:

— “Bác sĩ Tần, cho em đi cùng với ạ.”

Tần Lan cũng thấy được chuyện nhỏ, tiện thể có người kèm cho Ôn Ninh.

— “Thế thì nhờ chị rồi, Tiểu Đào.”

Bác sĩ Tần bước lên phía trước dẫn đường, Tiểu Đào đẩy xe lăn theo sau.

Đến nơi chụp ảnh, Ôn Ninh bước vào, bác sĩ Tần cùng Tiểu Đào đứng chờ bên ngoài.

Tiểu Đào nhìn vào trong, tò mò hỏi:

— “Bác sĩ Tần, chị với chị Ôn có mối quan hệ gì vậy?”

Tiểu Đào vốn là người hay tọc mạch khoa phòng, gì cũng hỏi nhưng tâm địa không xấu, chỉ vì tò mò.

Tần Lan liếc cô một cái, biết nếu không nói, đêm nay Tiểu Đào chắc chịu không nổi, bèn giải thích:

— “Ôn nhỏ là con gái nuôi của tôi.”

Con gái nuôi? Vậy con trai bác sĩ Tần cũng là anh nuôi của cô Ôn?

Anh em nuôi vậy đó, Tiểu Đào mỉm cười tít mắt:

— “Ôi, bác sĩ Tần, chị không hay nói con trai chị đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn không hẹn hò? Chẳng thích giao tiếp với con gái thế nào? Mà hôm nay thấy anh ấy chăm sóc cô Ôn kỹ quá, chị không tính để cô Ôn làm con dâu à?”

Tần Lan: ???!!!

Tiểu Đào tiếp tục:

— “Thật lòng nói, em thấy hai người khá xứng đôi, anh con trai bác sĩ đẹp trai, cô Ôn cũng xinh, đứng cạnh nhau cực kỳ bắt mắt, mà con cái sinh ra chắc chắn cũng đẹp lắm…”

Tiểu Đào không ngừng “thuyết phục” bác sĩ Tần.

Tần Lan cũng thấy hợp nhãn thật đấy, nhưng:

— “Con trai tôi không muốn hẹn hò thì ai mai mối cũng vô dụng. Tôi đã giới thiệu biết bao cô gái cho nó, nó chẳng thèm nhìn, vừa nghe đến chuyện hẹn hò là mặt mũi khó chịu ngay.”

Tiểu Đào:

— “Chị Tần, chị tin em đi, lần này chị mai mối cho nó với cô Ôn, em nghĩ có cơ hội đấy.”

Tần Lan nghi ngờ:

— “Cơ hội kiểu nào?”

Tiểu Đào định tiếp tục lý luận thì thấy Lục Tiến Dương đi từ phía hành lang tới, tay còn cầm thứ gì đó.

Ra gần mới biết anh đang cầm một túi giấy màu vàng còn bốc khói nghi ngút.

Tần Lan hỏi:

— “Tiến Dương, mày đi đâu lâu vậy? Tao tìm mày từ nãy, còn nhờ mày đẩy xe cho Ôn nhỏ đi chụp ảnh kia mà.”

Lục Tiến Dương thản nhiên đáp:

— “Ra ngoài một chút. Chụp ảnh xong chưa?”

— “Đang chụp, sắp xong rồi.” Tần Lan ngẩng đầu nhìn, thấy túi giấy trên tay con trai vẫn còn bốc khói, đoán chắc là quán bánh bao ngay cổng bệnh viện. Cô ngạc nhiên:

— “Mày đi mua đồ ăn à?”

Lục Tiến Dương gật đầu:

— “Đói.”

Nói đến đây thì cửa mở, bác sĩ chụp phim đẩy Ôn Ninh đi ra.

Rồi trao phim cho Tần Lan xem:

— “Không có tổn thương nội tạng gì cả, xương cũng không gãy, bác gái đừng lo.”

Tần Lan thở phào nhẹ nhõm nhìn kết quả:

— “Cảm ơn bác sĩ Hà.”

Bác sĩ Hà khoanh tay lùi vào phòng:

— “Không có gì, có việc gì gọi tôi, tôi vào đây trước, còn vài bệnh nhân chờ chụp.”

— “Ừ, bác làm việc đi.”

Bác sĩ Hà đi, Tần Lan quay người cầm phim quay lại nhắc nhở con trai:

— “Tiến Dương, hôm nay dẫn Ôn nhỏ đi ăn nhà hàng chút, cần bồi dưỡng, chấn thương phải kiêng khem ít nhất trăm ngày.”

Lục Tiến Dương gật đầu rồi tiện tay đưa túi giấy cho Ôn Ninh, chỉ nói ngắn gọn:

— “Ăn khi còn nóng.”

— “Cảm ơn.” Ôn Ninh nhận bánh bao từ tay anh, ngượng ngùng, lúc ngồi xe cô đã đói sôi ruột, tưởng anh không nghe thấy, ai ngờ anh để ý và mua bánh bao cho cô.

Bác sĩ Tần nhìn thấy vậy lòng dấy lên nghi vấn: À ra là chàng trai đó không mua bánh cho bản thân mà mua cho cô Ôn.

Vậy “đói” là đứa trẻ đói hay sao?

Nhưng từ lúc Ôn Ninh vào phòng thăm khám tới giờ, hai người không hề nói chuyện, sao anh biết được cô đói?

Có điều gì đó không ổn.

Tần Lan nhớ lại lời Tiểu Đào nói lúc trước, ánh mắt đảo qua lại nhìn hai người.

Hay là họ thật sự có chuyện?

---

Trang web không có quảng cáo pop-up.

Đề xuất Xuyên Không: Tô tiểu thư hôm nay đã hóng chuyện kiếm tiền chưa?
BÌNH LUẬN