Chương 35: Cảm ơn… anh trai
Ôn Ninh không ngờ sáng sớm lại gặp Lục Tiến Dương ở đây.
Bốn mắt họ chạm nhau.
Vốn dĩ cô đang khẽ nhíu mày vì cơ thể đau nhức, giờ đây trong mắt lại thêm vài phần kinh ngạc.
“Lên xe.”
Giọng Lục Tiến Dương lạnh lùng pha chút khàn khàn, ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
Do dự một giây, Ôn Ninh kéo cửa xe, ngồi vào.
Khoảnh khắc cô mở cửa, khóe môi căng thẳng của Lục Tiến Dương chợt giãn ra, ngay sau đó anh lên tiếng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”
Ôn Ninh theo bản năng đưa tay kéo dây an toàn bên cạnh ghế.
Tay trái cô bị thương, chỉ có thể dùng tay phải. Nhưng cơ thể vừa bị va chạm, toàn thân đau nhức như xương cốt rã rời, động tác kéo dây vốn rất nhẹ nhàng lại không biết đã chạm vào chỗ nào, cô không kìm được khẽ rít lên một tiếng “suyt”, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Bị thương à?”
Lục Tiến Dương ngước mắt nhìn cô một cái, khí chất lạnh lùng thường thấy.
Lúc nãy anh lái xe qua, thấy cô từ dưới đất đứng dậy, đi khập khiễng về phía trước, cứ nghĩ cô không cẩn thận bị ngã.
Giờ đây, ánh mắt anh lại lướt qua cô từ đầu đến chân, không thấy vết thương rõ ràng nào trên người cô.
Ôn Ninh cũng không biết phải nói sao, chỉ là toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, trên người không chảy máu, nhưng da thịt khẽ chạm vào cũng đau. Mắt cô hoe đỏ, đôi môi đỏ mấp máy, cuối cùng vẫn cố nén đau, nặn ra hai chữ: “Không sao.”
“Bị thương chỗ nào?”
Tim Lục Tiến Dương như bị một bàn tay vô hình siết chặt, gân xanh trên trán giật giật, anh xoay nửa người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà hỏi.
Ôn Ninh đành nâng cánh tay trái lên, kéo cao ống tay áo, chỉ thấy cổ tay mảnh khảnh vốn có sưng vù một vòng, bầm tím xanh lè, đối lập rõ rệt với làn da trắng mịn xung quanh, trông thật đáng sợ.
“Chỗ này, cứ động là đau, vừa nãy bị bánh xe cán qua.”
Lục Tiến Dương nhìn chằm chằm vào cổ tay bầm tím của cô, đôi mắt khẽ co lại.
Giây tiếp theo, anh nghiêng người về phía cô, bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lấy cô, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô, từ xa nhìn lại, cứ ngỡ như anh đang ôm cô vào lòng.
Tay phải Ôn Ninh theo bản năng nắm chặt ống quần, đôi mắt hạnh tròn xoe, đến hơi thở cũng chậm lại một nhịp, “Anh, anh làm gì…”
Lục Tiến Dương không trả lời, một tay anh đột nhiên nâng lên, nắm lấy dây an toàn bên cạnh cô, kéo qua thắt giúp cô.
Thì ra là giúp cô thắt dây an toàn.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, hai má không hiểu sao hơi ửng hồng.
Lục Tiến Dương ngồi trở lại vị trí của mình, hai tay đặt trên vô lăng, kiên quyết nói: “Đến bệnh viện trước.”
Ôn Ninh không muốn làm lỡ thời gian thi: “Không cần đâu, em vẫn chịu được, sắp thi rồi, đợi em thi xong rồi đến bệnh viện.”
Lục Tiến Dương không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận khó nhận ra: “Lúc này mà còn nghĩ đến thi cử, không muốn cái tay này nữa sao?”
Ôn Ninh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vết sưng đỏ một vòng trông quả thật đáng sợ. Tay cô muốn, thi cô cũng muốn, cô kiên quyết nói: “Kỳ thi này thật sự rất quan trọng với em, anh đưa em đến Đoàn Văn công trước được không?”
Thấy Lục Tiến Dương không lay chuyển, cô lại làm dịu giọng, đôi mắt nai tơ long lanh nhìn anh: “Xin anh đó, anh trai.”
Anh trai…
Yết hầu Lục Tiến Dương khẽ chuyển động, ánh mắt anh lướt qua vẻ mặt cầu khẩn của cô, một giây sau, vẫn là xoay vô lăng.
Chiếc xe rẽ hướng, đi về phía Đoàn Văn công.
Thấy con đường quen thuộc, lòng Ôn Ninh khẽ thả lỏng, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng bên cạnh: “Tay bị thương thế nào? Bị ngã à?”
Ôn Ninh thành thật nói: “Không phải, vừa nãy lúc rẽ, ở góc cua đột nhiên có một chiếc xe đạp lao ra, em không kịp tránh nên bị tông ngã.”
Trong đầu Lục Tiến Dương hiện lên cảnh tượng cô mô tả, giọng nói lạnh đi vài phần: “Hắn tông cô, còn cán qua cổ tay cô sao?”
Ôn Ninh gật đầu.
Lục Tiến Dương tư duy sắc bén, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cô sắp tham gia kỳ thi, cổ tay lại bị người ta tông trúng, cô không thấy quá trùng hợp sao?”
Ôn Ninh nghe anh nói, cũng bắt đầu suy nghĩ.
Sáng sớm trên đường chẳng có mấy xe, con đường rộng như vậy, người này lại cứ thế bám sát tường mà đạp xe, đi qua góc cua không những không giảm tốc mà còn tăng tốc. Vừa nãy Ôn Ninh vì đau đớn nên không kịp nghĩ nhiều, giờ đây suy nghĩ lại, cô gần như có thể khẳng định đối phương cố tình.
Cố tình đạp xe tông cô.
Nếu lúc đó cô không kịp tránh, có lẽ giờ đây cả người đã bị tông thảm hơn, đến đứng dậy cũng không nổi, hoàn toàn không thể tham gia kỳ thi.
Đúng vậy, kỳ thi. Nhìn theo hướng này, mục đích của đối phương đã quá rõ ràng, chính là không muốn cô đi thi.
Vậy thì, ai là người đã sắp đặt vụ tai nạn này, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Sắc mặt Ôn Ninh lạnh băng.
Cô đã nghĩ Chu Di sẽ trả thù, nhưng không ngờ cách trả thù lại độc ác đến vậy.
Và đối phương có thể mai phục trước, căn thời gian cô đi qua góc cua chính xác đến thế, chắc chắn là biết thời gian cô ra khỏi nhà. Trong đầu Ôn Ninh chợt lóe lên khuôn mặt Diệp Xảo, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Một Chu Di, một Diệp Xảo, quả nhiên là cùng một giuộc, dù cô đã phá hỏng mối quan hệ của hai người trước đó, họ vẫn sẽ vì cô mà bắt tay liên minh với nhau.
Lục Tiến Dương thấy cô im lặng không nói, vẻ mặt không mấy tốt đẹp, lông mày kiếm khẽ nhướng lên: “Cô biết là ai?”
Ôn Ninh gật đầu, kể lại tường tận mọi chuyện Chu Di tung tin đồn mấy ngày nay cho anh nghe.
“Em đến thủ đô cũng không quen biết mấy người, ngoài Chu Di ra, em không nghĩ ra còn ai sẽ cố tình sai người đạp xe tông em.”
Nhưng giờ không có thời gian tìm đối phương tính sổ, cũng không có bằng chứng, mọi chuyện đợi cô thi xong rồi nói.
Lục Tiến Dương nghe xong, đôi mắt đen sâu thẳm như hàn đàm toát ra vẻ lạnh lẽo: “Chuyện này cô đừng nhúng tay vào, tôi sẽ xử lý.”
Lần này Ôn Ninh không cãi lại anh, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.
Chiếc xe nhanh chóng đến cổng Đoàn Văn công, Lục Tiến Dương xuất trình giấy tờ cho lính gác cổng, chiếc xe liền được cho phép đi vào thẳng bên trong.
Lục Tiến Dương: “Cô thi ở tòa nhà nào?”
Ôn Ninh lấy thẻ dự thi ra, nhìn địa điểm thi trên đó, “Ở tầng ba tòa Bắc.”
Chiếc xe rẽ một vòng ở ngã ba phía trước rồi dừng lại, Lục Tiến Dương nhìn về phía tòa nhà năm tầng phía trước, nói: “Đây là tòa Bắc, xuống xe rồi đi lên cầu thang bên tay phải cô.”
Dừng lại một giây, Lục Tiến Dương lại hỏi: “Còn đi được không?”
Ôn Ninh tháo dây an toàn, cử động chân, hơi khó chịu nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại, cô gật đầu, “Chân không sao, đi được.”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tiến Dương một cái, đôi môi anh đào khẽ mấp máy: “Cảm ơn… anh trai.”
Cô vốn định gọi là đồng chí Lục, nhưng lại thấy hơi xa cách, dù sao người ta vừa giúp cô, nên nghĩ một lát, cô vẫn đổi miệng gọi một tiếng anh.
Những đường nét lạnh lùng trên gương mặt Lục Tiến Dương bất giác dịu đi vài phần, giọng nói trầm thấp: “Ừm, thi tốt nhé.”
…
Ôn Ninh bước vào phòng thi.
Lúc này trong phòng thi có hai người đang ngồi, một nam một nữ, cả hai đều mặc quân phục màu xanh lá cây, trông có vẻ rất quen thuộc, đang trò chuyện.
Bộ quần áo của người phụ nữ Ôn Ninh từng thấy Hà Phương mặc, cô đoán người phụ nữ này vốn là người của Đoàn Văn công, có lẽ là hai đồng chí mà Hà Phương nói muốn chuyển công tác nội bộ.
Ôn Ninh thu lại ánh mắt, không có ý định trò chuyện, tìm một vị trí khá xa hai người họ ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống, ngoài cửa liền truyền đến tiếng giày “tách tách” gõ trên sàn, Ôn Ninh ngước mắt lên, cũng là một nữ đồng chí trung niên mặc quân phục bước vào, tóc ngắn ngang tai, tay xách một chiếc cặp tài liệu màu đen, chân đi giày da gót thô màu đen, nhìn là biết không phải thí sinh mà là người coi thi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Ôn Ninh liền nghe thấy hai đồng chí đang trò chuyện phía trước đồng thời im bặt, rồi cười tủm tỉm gọi: “Trưởng phòng Chu.”
Trưởng phòng Chu?
Ôn Ninh lập tức biết đối phương là ai, là cô của Chu Di, Chu Phương.
Chu Phương khẽ gật đầu với hai người chào hỏi, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Ôn Ninh, bình thản đánh giá cô một lượt, không nói gì, rồi đặt cặp tài liệu sang một bên, lấy một viên phấn trên bàn, quay người bắt đầu viết lên bảng đen.
“Đây là đề thi viết hôm nay, tổng cộng ba câu, thời gian thi một tiếng.”
“Mười phút sau khi thi viết kết thúc, sẽ tiến hành phỏng vấn, ở phòng học bên cạnh.”
Vứt viên phấn xuống, Chu Phương bắt đầu phát giấy làm bài.
Mỗi người ba tờ giấy trắng có kẻ ngang.
Ôn Ninh nhìn ba câu hỏi trên bảng đen, hai câu là về tổ chức hoạt động, một câu là dạng sáng tạo, yêu cầu sáng tác một bài thơ yêu nước, không giới hạn số chữ.
Ôn Ninh trước đây ở đại học là trưởng ban tuyên truyền, đã tổ chức và lên kế hoạch nhiều hoạt động, như đêm nhạc chào tân sinh viên, cuộc thi ca sĩ sinh viên, lễ trao giải, thậm chí cả lễ kỷ niệm trường cô cũng từng tham gia, có thể nói kinh nghiệm thực tiễn về tổ chức hoạt động vô cùng phong phú.
Còn về sáng tác thơ, thì càng đơn giản, khoảng thời gian này cô ngày nào cũng viết bài gửi đi, tích lũy được không ít chất liệu, có thể tùy tiện viết ra một bài.
Đến giờ, tất cả mọi người đều nộp bài thi, sau đó chờ gọi tên vào phỏng vấn.
Ôn Ninh là người cuối cùng được gọi vào phỏng vấn.
Hai đồng chí trước cô khi ra ngoài, đều mang vẻ mặt chán nản, cứ như vừa bị tra tấn bên trong vậy.
Đề xuất Cổ Đại: Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian