Thời gian như gió thoảng, thoắt cái đã mấy tháng trôi qua.
Trên đường đi, hai người cứ thế nương tựa vào nhau mà bước, là chỗ dựa duy nhất của đối phương. Song, đường sá xa xôi, chỉ dựa vào hai người, dãi dầu sương gió là lẽ thường tình.
Dọc đường, Vương Duẫn Chi thường nhìn Ninh Tử Thế mà âm thầm đau xót. Mỗi trận phong ba bão táp mà Ninh Tử Thế phải chịu đựng, đều tựa như vết dao cứa, khắc sâu từng nhát vào tim ông.
Mới ngày nào, ông còn thề thốt sẽ không để hài tử này chịu chút tủi hờn nào, lời nói hùng hồn là thế, rốt cuộc lại thành lời nói suông. Ít nhất cho đến giờ, ông đã thất hứa.
Mỗi đêm về, đều là những đêm dài trằn trọc k...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 28 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Ngược Tâm: Suốt Kiếp Này, Em Sẽ Quên Anh