Chương thứ bốn mươi ba
Khi câu hỏi thốt ra, lòng Đàm Bảo Lộ cũng như bị treo ngược trên sợi dây tơ, nàng vô thức nín thở mà chờ đợi câu trả lời của Sầm Già Nam.
Sầm Già Nam lấy nàng đặt lên đùi, gương mặt của y gần sát bên nàng đến nỗi từng sợi lông mi dài thưa nàng có thể nhìn rõ. Hương trầm mộc lan thanh mát toát ra từ thân y quyện theo hương quế và men rượu thoảng nhẹ trên hơi thở, hôn nhẹ lên gò má nàng, khiến một làn hơi ấm mơ màng tràn ngập không gian giữa hai người.
Sầm Già Nam nhìn nàng chăm chú thật lâu, bỗng cúi đầu xuống, đôi môi lạnh mát liền chạm lên môi nàng.
Y nhẹ nhàng hôn nơi khóe môi trái, lưỡi mềm mại vẽ theo hình dáng môi nàng, vòng quanh từng chút một. Nàng cảm nhận vị ngọt nồng nàn của quế hoa rượu từ mũi lưỡi y, trong lòng rạo rực muốn tan ra như bông tuyết rơi, xương sống mềm yếu, người ngả về phía sau. Sầm Già Nam dùng tay đỡ lấy lưng nàng từ sau, nâng ngực nàng lên, không cho nàng tránh né.
Nàng phát ra tiếng rên thầm nhỏ, môi hé ra, để lại khe hở nhỏ. Nhưng y không liền tấn công lối vào ấy, lại như loài bướm khoan thai đậu lên khóe môi bên phải nàng, tiếp tục vừa hôn vừa cắn.
Nàng như một miếng bánh ngọt trên bàn tay y, được Sầm Già Nam nâng niu, ăn mãi không chán, tưởng chừng như sẽ tan thành dòng nước nhỏ giọt.
Nàng càng say mê đến hoa mắt, đầu óc choáng váng, mất hết nhận thức. Trân Châu nói không hoàn toàn sai, rượu không hẳn giúp người ta thốt ra chân tình, nhưng rượu thật là người mai mối đào hoa. Nàng bị dụ dỗ đến nơi, vô ý vô giác cùng Sầm Già Nam nhảy múa chung.
“Sát...” Một chiếc răng sắc nhọn lướt qua môi nàng, đau nhẹ khiến nàng tỉnh táo hơn đôi phần. Mở mắt ra, nàng khẽ trách: “Đại nhân, ngươi sao lại cắn người ta nữa rồi?”
Sầm Già Nam dán mắt nhìn môi nàng không chớp, ánh mắt như lửa bốc cháy mãnh liệt. Ngọn lửa bất ngờ bùng lên, y lại vụt cắn đến, lần này răng吻咬 vào gò má nàng, gần như ngậm trọn miếng thịt nơi đó, liếm liếm mút mút, khiến nàng cảm thấy ngứa ran tê tê.
Nếu để lại vết cắn trên mặt thì còn mặt mũi nào gặp người? Đàm Bảo Lộ vội giơ tay che lấy gò má, cảnh cáo: “Chỗ này không được hôn đâu.”
Sầm Già Nam nghe lời hơi nới lỏng ra, nhưng vẫn không buông tha nàng, mũi nhẹ chạm vào nàng như ngón tay, nghịch ngợm như trêu đùa trẻ nhỏ.
Đàm Bảo Lộ trong vòng tay Sầm Già Nam cố định thần lại, chẳng trách cớ sao sắc đẹp có thể làm người ta điên cuồng, nàng bị y làm mê mẩn, suýt chút nữa quên cả chuyện quan trọng.
“Đại nhân,” nàng bám vào vai y, nghiêm túc nói, “vấn đề ta hỏi vừa rồi còn chưa có câu trả lời.”
“Vấn đề gì?” Y liếm nhẹ khóe môi nàng khi nàng đang phát ngôn.
Đàm Bảo Lộ đỏ bừng thẹn thùng, vừa muốn hỏi lại câu hỏi e thẹn lại thấy hành động của y quá gần gũi, thẹn thùng nói: “Chính là, là câu hỏi đó... ngươi... ngươi có yêu ta không? Người ngươi gọi là Bảo nhi, có phải chính là ta không?”
Đôi môi Sầm Già Nam gần kề, dụ dỗ nàng tựa vào người. Y khẽ cười nửa miệng, hỏi lại: “Nếu ta trả lời rồi, nàng có cho ta được tiếp tục hôn không?”
Đàm Bảo Lộ càng thêm mắc cỡ, câm nín một hồi, nói thầm: “Sầm Già Nam, ngươi thật ác độc, ngay cả khi mộng cũng bắt nạt người ta, ta...ta không muốn hỏi nữa.”
Nàng trườn người trên đùi y định rời đi. Sầm Già Nam lập tức ôm chặt hai tay nàng, đưa lên môi phớt hôn, vừa cắn vừa chạm, “Nàng muốn rời sao? Sao lần này lại muốn đi nhanh thế? Nếu ta trả lời, có thể giữ nàng lại không? Hử?”
Sầm Già Nam lời nói thô đẫm ấm áp, lao vào tai nàng khiến lòng nàng mềm nhũn. Nàng bối rối chẳng hiểu, sao y trong mộng và khi tỉnh lại khác nhau đến vậy? Chẳng khác nào hai người. Người tỉnh táo của y tuyệt không nói những lời ngu ngốc như thế, cũng không làm chuyện mập mờ như vậy.
Rượu say khiến cơ thể tê liệt, gạt bỏ gông cùm giả tạo, bộc lộ bản chất thực. Nên có người say rượu rồi điên khùng cũng chính bởi tâm tính vốn thế, rượu làm họ không còn lý trí để che giấu.
Như vậy, Sầm Già Nam thật sự là người dịu dàng, sâu sắc, thường thốt lời mật ngọt đến khiến người ta đỏ mặt kia sao? Chỉ vì muốn che giấu nên mới đeo mặt nạ lạnh lùng kia? Nhưng vì sao? Lòng nàng mãi muốn lật tung bí mật ấy.
Nàng không biết y sẽ say đến bao giờ, vội vàng nắm lấy thời cơ hỏi tiếp, mặt đỏ nhừ nói: “Ừ... nếu đại nhân trả lời rồi, ta cũng sẽ không đi, là, là... cũng có thể tiếp tục hôn...”
Sầm Già Nam nhìn nàng mỉm cười hòa nhã, lại bắt đầu hôn nàng, lần này dịu dàng tận cùng. Y dán sát môi nàng, cười khẩy thấp thoáng, “Sao trong mộng của ta, nàng vẫn ngốc nghếch thế?”
“Ngốc?” Đàm Bảo Lộ mở mắt, hơi bực tức, đáp trả thốt: “Ta không có ngốc đâu.”
“Vậy sao cứ hỏi những điều ngu ngốc, ta không muốn trả lời.” Sầm Già Nam nói với vẻ kiêu hãnh.
Đàm Bảo Lộ không ngờ mộng cảnh của y cũng có thể khiến nàng giận dữ, “Vậy thì không hôn nữa.”
“Nàng nói không đi mà.” Y chộp lấy đôi bàn tay nàng, mạnh tay ấn xuống. Hai tay nàng bị giữ sau lưng, siết chặt không để động đậy.
Mắt y đỏ rực, hơi sắc bén bảo: “Muốn nghe hay không? Tốt, ta nói cho nàng nghe, nàng hãy nghe kỹ. Ta yêu, yêu nàng đến chết đi sống lại. Nàng đâu biết mỗi ngày khi đối mặt người ta nghĩ gì? Tiểu ngốc kia. Hôm ấy nàng múa cho Hách Đông Diên, ta muốn giết sạch họ, moi hết mắt họ ra đem đeo thành chuỗi vòng cho nàng đeo trên cổ... đó là ta nghĩ gì.”
“Nhưng, nhưng...” Đàm Bảo Lộ trợn mắt kinh ngạc nói lắp bắp, “Sao khi tỉnh lại ngươi không nói cho ta biết? Ta luôn tưởng rằng, ngươi không yêu ta.”
Sầm Già Nam như chợt tỉnh, nghiêng đầu, đau đớn nhắm mắt, che đi con nhãn đồng tử màu tím khác thường.
“Đại nhân?” Nàng hơi bối rối, lại không hiểu sao sắc mặt hiện tại của y khiến tim nàng khẽ đau như bị véo chặt.
Chợt có tiếng gió vi vút, Sầm Già Nam tắt hết đèn trong phòng, ôm nàng tiến về phía giường, “Đại nhân, Sầm Già Nam.” Đàm Bảo Lộ vội kêu lên, trước mắt bỗng tối đen, nàng chỉ còn biết ôm thật chặt y như tựa vào cành cây nổi trên dòng nước.
Sầm Già Nam đi về phía giường với ánh trăng bạc rải đầy sàn nhà.
Đợi đôi mắt Đàm Bảo Lộ quen với bóng tối, y đã ôm nàng nằm trên giường. Y nhìn nàng từ trên cao xuống, tóc dài đen nhánh rủ từ mấn trùm đầu xuống làm gò má thêm phần trang nghiêm. Y run nhẹ đặt tay nóng hổi lên ngực nàng, hơi ấm lan tỏa khắp người khiến nàng run rẩy. Nàng cứng đờ nhìn mặt y, quên hết sợ hãi hay vùng vẫy, trong sâu thẳm lòng tin rằng, dù việc gì xảy ra, Sầm Già Nam tuyệt không từng động đến nàng một mảy may tổn thương.
Lúc này y cúi đầu, đau đớn nén sự giày vò mà hít sâu, rút tay ra, nắm lấy ngón tay nàng, đan chặt mười đầu ngón. Y hôn mạnh lên trán nàng, nàng cảm nhận thân hình y nặng nề tựa hẳn vào vai. Mở mắt ra, Sầm Già Nam đã ngủ say.
“Sầm Già Nam?”
Y không động đậy, thật sự ngủ rồi.
Đàm Bảo Lộ tim đập rộn ràng, hồi hộp nghĩ lại lời y, sao có người lại nắm rõ tình cảm đến mức đó, tuyên bố tận quyết căm thù không từ bỏ?
Nàng mê man nhìn gương mặt y bên ánh trăng mờ, rón rén vươn ngón tay vuốt vầng xương gò má, chạm đến con mắt khác thường còn thiếu mất. Dưới đầu ngón tay cảm giác mắt ấy vẫn chuyển động, như có linh hồn riêng.
Nàng tự nói: “Vậy sao, vì sao ngươi chưa từng nói với ta? Nếu ta kiếp này không tìm đến ngươi, có phải vĩnh viễn không hay biết...”
Nàng không khỏi thở dài, nếu kiếp trước không phải gả cho y thì cớ sự sẽ ra sao? Có tốt đẹp hơn? Hay cũng kết thúc trong máu và đổ vỡ? Y tưởng rằng nàng hiện hữu trong giấc mơ mà không biết những ngày tháng họ sống bên nhau thầm lặng cũng là một giấc mơ.
Nàng trằn trọc suy nghĩ một hồi rồi chợt nhớ đây là phòng y. Sợ y tỉnh sẽ hiểu lầm, nàng vội xuống giường.
Ra ngoài hứng gió đêm, vẫn cảm thấy nóng bừng người, má nàng cũng đỏ. Nàng múc nước giếng rửa mặt cho tỉnh táo, vừa nhấc tay quệt nước thì nghe tiếng cười khẽ. Qua hàng rào, Trân Châu chống cằm nhìn nàng: “Ta đoán đúng rồi, hắn thật đâu phải anh ruột của nàng!”
“Á...” Đàm Bảo Lộ chậm hiểu.
Trân Châu nói: “Ánh mắt hắn nhìn nàng không đúng, nàng nhìn hắn cũng không trong sáng đâu.”
Mặt Đàm Bảo Lộ bừng đỏ, “Ta...”
“Được rồi!” Trân Châu thẳng thắn nói, “Ai cũng có bí mật của mình, nàng không muốn nói ta không ép buộc.”
Đàm Bảo Lộ cảm kích, “Cảm ơn nàng, Trân Châu.”
Trân Châu mỉm cười, nói: “Nhưng với tư cách bạn, ta vẫn muốn nàng tìm bến đỗ tốt, nếu người đó là anh ruột nàng, ta chúc phúc cho hai người. Được rồi, ta phải đi xem pháo hoa với ngốc Ấu Nữu nhà ta rồi!”
“Ngốc Ấu Nữu?” Đàm Bảo Lộ ngạc nhiên, “Các người nhanh vậy...”
Trân Châu cười rũ rượi, “Nói nàng không tỉnh táo cũng không sai! Ta với Ấu Nữu lâu rồi nhưng hắn ngốc quá, không chịu cưới ta, nhất định đợi dành đủ tiền mới cưới. Ta tức chết đi được. Hừ, không có chuyện xứng hay không xứng, chỉ cần ta thích, là đẹp đôi nhất thiên hạ!”
Đàm Bảo Lộ thỏ thẻ, “Ừ nhỉ.”
“Nào, đi thôi!” Trân Châu chạy đi, chạy được một lúc rồi quay lại, vẫy tay chào nàng.
Lúc này có tiếng chim ưng gọi, cửa phòng kêu cót két. Đàm Bảo Lộ quay đầu lại, Sầm Già Nam đã bước ra.
Nàng đứng chết lặng tại chỗ, y cúi đầu chỉnh lại tay áo giáp sắt đen khoẻ, sắc mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng. Nàng thầm nghĩ, chắc chắn y đã tỉnh rượu.
“Đại nhân?” Nàng dò hỏi, “Ngươi... tỉnh rượu rồi sao?”
Y không ngẩng đầu đáp, “Ừ.”
Quả nhiên.
Đàm Bảo Lộ lại hỏi: “Vậy... ngươi còn nhớ chuyện gì xảy ra khi say không?”
Mặt y hơi ngạc nhiên, như nhớ ra điều gì, rồi hạ mắt, nắm tay bóp nhẹ bên môi ho khẽ, đáp, “Không nhớ.”
Quả nhiên không nhớ.
Đàm Bảo Lộ thở phào, rồi lại cười buồn.
Nàng mừng vì y không nhớ gì, tránh được bao điều khó xử. Nhưng đồng thời lại thất vọng vì y không nhớ, vì hình ảnh Sầm Già Nam yêu nàng tha thiết trong mộng kia như khói tan biến. Nàng còn có ngày nào gặp lại bộ dạng kia của y? Còn có dịp hỏi điều chưa từng được đáp vô?
Nàng trằm trồ suy nghĩ, lúc đỏ mặt lúc trắng bệch, bỗng y cau mày bước xuống bậc thang, giơ tay nâng cằm nàng lên hỏi: “Mặt nàng thế nào vậy?”
“Á? Mặt?” Đàm Bảo Lộ lấy tay phủ lên mặt, nhớ ra chắc là dấu ấn đỏ mà y để lại lúc nãy. Trong lòng nguyền rủa: y thật đúng bản chất chó điên, mỗi lần mộng đều phải cắn mới thôi!
“Cái đó...” Nàng gãi đầu lúng túng, “Bị côn trùng cắn, rồi gãi... thành như vậy.”
“Lại là con côn trùng đó?” Y cau mày hỏi.
Đàm Bảo Lộ liếc y một cái, mỉm cười chắc chắn: “Phải đó.”
Y dùng đầu ngón tay xoa nhẹ má nàng, rồi buông tay xuống bên hông, giọng thờ ơ: “Ta phải đi ra ngoài một chuyến, tối về sẽ bôi thuốc cho nàng.”
“Không cần đâu,” Đàm Bảo Lộ hỏi, “Đại nhân nửa đêm đi đâu vậy?”
Y đáp: “Có báo mật, đứa trẻ đã tìm thấy.”
“Tìm thấy rồi!” Nàng kinh ngạc, “Ở đâu?”
“Sới đấu thú đã bị phá ngày đầu tiên.” Y nói.
“Ta đi cùng đại nhân đi,” Đàm Bảo Lộ nói, “Có thêm người thêm sức.”
Sầm Già Nam ngập ngừng rồi nói, đêm nay chắc chắn chẳng yên ổn, để nàng dưới mắt mình còn hơn mở nhà một mình, y bước ra ngoài, bảo: “Đi theo ta cho sát.”
Đề xuất Bí Ẩn: Tiệm Đồ Cúng Âm Dương