Hành lang tuy không có nắng, nhưng những ngọn đèn vẫn thắp sáng rực rỡ. Phù An An mở cửa phòng, bên trong tối om, có vẻ như tấm chăn trên giường đang che giấu điều gì đó. Hôm qua mọi thứ còn khá ổn, vậy mà hôm nay Phù An An lại bỗng dưng cảm thấy lo lắng.
"Chú Tiểu Lý, cháu mang cơm đến cho chú rồi ạ." Cô thò tay bật đèn trong phòng. Ngay lập tức, một tiếng kêu kinh hãi vang lên, "Tắt nó đi!" Phù An An giật mình, người nằm trong chăn cũng hoảng sợ, cô vội vàng tắt đèn rồi lùi ra ngoài cửa phòng.
"Chú không sao chứ ạ?" Phù An An hỏi.
"Xin lỗi, làm cháu sợ rồi, dạo này mắt chú không được tốt, đặc biệt sợ ánh sáng mạnh." Giọng chú Tiểu Lý nghe thật kỳ lạ, khàn khàn và có vẻ như rất khó khăn mới có thể nói thành lời, "Phiền cháu giúp chú... giúp chú mang đồ ăn vào một chút đi." Phù An An nhìn thức ăn trên xe đẩy, chần chừ một lát. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác tốt nhất là mình không nên bước vào lúc này. Từ nhỏ đến lớn, trực giác của Phù An An luôn rất chuẩn, vì vậy cô đặt khay cơm của chú xuống ngay cửa ra vào.
"Chú Tiểu Lý, cháu còn phải đi đưa cơm cho các thuyền viên khác nữa. Cháu để cơm ở đây, chú tự lấy vào nhé. Nếu chú cần gì thêm thì cứ nói, cháu sẽ mang đến tận cửa cho chú." Phù An An nói xong, không đợi người bên trong đáp lời, cô đẩy chiếc xe đẩy nhỏ lên thang máy dẫn ra boong tàu.
"Có ai biết cái đống hàng ở khu A3 là gì không? Hôm nay tôi đi ngang qua đó, một mùi kinh tởm, suýt nữa làm tôi nôn ra." Khi Phù An An đi lên, cô đúng lúc nghe thấy mấy thuyền viên đang bàn tán về công việc hôm nay.
"Nghe nói là hoa quả khô gì đó, chắc là bị mục nát rồi." Một người khác gật đầu tiếp lời, "Tôi ở khu B1 cũng ngửi thấy cái mùi đó, suýt nữa thì không đi nổi. Nghe nói mấy khu khác cũng có mùi thối này, chuyến này chúng ta vận chuyển toàn phân à?"
"Phân cũng không thối đến mức này đâu." Người bên cạnh huých anh ta một cái, "Ông đừng nói nữa, còn để cho lão tử ăn cơm không?" Phù An An ở một bên lấy thức ăn ra khỏi xe đẩy, tiện thể nhìn lên trời. Nhiệt độ vẫn rất nóng bức, nhưng đã không còn thấy dấu vết của mặt trời, mây đen thì ngày càng nhiều, sóng biển cũng ngày càng cao.
"Anh ơi, em muốn hỏi bao giờ thì bão đến ạ?"
"Khoảng... tối nay thôi." Người thủy thủ nhìn Phù An An, "Lần đầu ra khơi nên sợ à? Cứ thả lỏng đi, cũng chỉ là tối ngủ hơi chông chênh một chút thôi."
Buổi tối, Phù An An đưa cơm xong rồi trở về phòng mình. Vì lo lắng cơn bão sắp tới, cô vẫn luôn chú ý đến tình hình bên ngoài. May mắn là cô đã mua một chiếc thuyền bơm hơi, nếu con tàu này thực sự chìm, cô vẫn có thể dựa vào nó để chống chọi ba mươi ngày trên biển. Phù An An nằm trên giường suy nghĩ, nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là sáu giờ mười ba phút.
Không lâu sau, đúng như dự báo, bên ngoài những tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng gió gào thét. Phù An An căng thẳng chờ đợi, nhưng lần này cơn bão đối với con tàu hàng khổng lồ này dường như thiếu đi một chút uy lực. Phù An An tựa vào tường, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sấm. So với tiếng sấm, những âm thanh khác trên tàu lại đáng chú ý hơn.
"Tiểu Lý, Tiểu Lý cậu làm sao vậy?"
"Chết tiệt! Mày đừng cắn tao!" Trên hành lang vang lên tiếng của Đầu bếp Chu. Phù An An mở cửa ra xem, chỉ thấy rất nhiều người cũng đã đi ra. Ở cuối hành lang bên phải phòng cô, Đầu bếp Chu đang ôm cánh tay bị thương, vẻ mặt kinh hoàng chạy ra từ phòng của chú Tiểu Lý.