"Yên tâm, An An đây tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu đâu," Tôn Thải Ngôn vội vàng cam đoan.
Phù An An nhìn ra phía sau cô nàng, "Nước hoa của cậu còn bao nhiêu?"
Tôn Thải Ngôn ngập ngừng, "Còn… còn nửa chai."
Phù An An nói, "Cậu tự xịt một chút, còn lại đưa hết cho tôi."
Tôn Thải Ngôn sững sờ, nhìn nửa chai nước hoa Miss Dior yêu quý mà lòng có chút không nỡ.
"Nhanh lên!" Phù An An thò tay giục.
Tôn Thải Ngôn liền lấy ra, cẩn thận xịt chút lên người mình.
"Mài tức!" Phù An An giật lấy, xịt vội lên người cô nàng rồi nhét chai vào túi áo. "Chú ý thời cơ, tôi đi đây!"
Phù An An nhanh chóng bò tới phía trên hành lang, cố tình tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý của tất cả zombie bên dưới. "Mau tới bắt tôi đi, lũ ngu xuẩn!"
Rống!!!
Bị khiêu khích, lũ zombie gầm lên liên hồi, tất cả đều ngước nhìn lên trần, thò tay vươn tới miệng ống thông gió muốn tóm lấy người. Chúng bắt đầu náo loạn trong hành lang, ngay cả những con bị nhốt trong phòng cũng bạo động.
Nếu mà ngã xuống, có lẽ sẽ bị ăn thịt ngay lập tức. Phù An An nuốt nước bọt, tiếp tục bò về phía trước.
Đến khi cảm thấy ổn rồi, Phù An An mở điện thoại và bật nhạc. Cùng lúc đó, cô xịt nước hoa của Tôn Thải Ngôn lên người mình như thể không mất tiền mua.
Bên kia, Tôn Thải Ngôn nhìn lũ zombie ở đầu thuyền, cẩn thận từng li từng tí đi xuống và mở thang máy theo lời Phù An An dặn.
"Á!!!!"
Phù An An không nhìn rõ tình hình, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phía trước, lập tức tăng tốc. Bọn họ đã tính toán sai, trong thang máy đầy rẫy zombie. Tôn Thải Ngôn không kịp né tránh, nhìn con zombie lao thẳng vào mình, sợ hãi nhắm chặt mắt.
Một con dao phay từ trên trời giáng xuống, quật ngã con zombie ngay trước mặt cô nàng.
Phù An An từ trên cao nhảy xuống, nhặt con dao phay, một tay kéo Tôn Thải Ngôn cuống quýt lao vào căn phòng gần nhất.
Lũ zombie trong thang máy, cùng với những con bị dẫn dụ, ùn ùn kéo đến, điên cuồng va đập vào cửa phòng.
Tôn Thải Ngôn sợ đến mức hầu như đứng không vững. "An An, tôi, tôi…"
Hiện tại không phải lúc an ủi. Phù An An nhanh chóng kê ghế, trèo lên ống thông gió. "Ngớ người ra làm gì, mau lên đây!"
Cánh cửa phòng lung lay sắp đổ, sắp bị phá tung. Tôn Thải Ngôn cuống quýt dẫm lên ghế, vào khoảnh khắc cuối cùng đã bò lên được ống thông gió. Lũ zombie lao tới, cắn vào giày cô nàng, may mắn là đôi giày đủ dày nên không bị cắn nát.
"Ô ô ô, An An, vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp!" Tôn Thải Ngôn ôm chân cô, trên đôi giày da in hằn một vết răng lớn.
Phù An An liếc nhìn cô nàng, không muốn nói gì. Ai mà chẳng sợ hãi lần đầu tiên đối mặt với nguy hiểm? Phù An An lúc này toàn thân cũng đang run rẩy, ghé vào đường ống thở từng ngụm từng ngụm. Uống hai ngụm nước bọt lớn, cô mới thở dốc kịp. "Đừng khóc, cậu muốn thu hút tất cả zombie xuống dưới chúng ta sao?"
Nói rồi, cô ném cho Tôn Thải Ngôn một chai nước khoáng. "Uống từ từ thôi."
Tôn Thải Ngôn ôm chai nước khoáng ừng ực uống cạn. Chỉ lát sau, chai đã rỗng không. "Đúng, xin lỗi, tôi thực sự khát quá."
Phù An An nhìn cô nàng, bất đắc dĩ liếc mắt một cái. "Lần sau gặp zombie, tự mình phải thông minh, nhanh nhạy một chút. Tôi không thể lúc nào cũng dùng dao phay đập trúng con zombie đang lao vào cậu được."