Giả sử trong hàng vệ sĩ phường Ngày Hành có bất kỳ vị nào hiện diện, chứng kiến chủ nhân thường ngày cao sang được nâng niu như báu vật ấy, bỗng nhiên gương mặt vốn không gần gũi người đời lại bị người thoải mái vuốt ve, véo thành tròn rồi bóp bẹt, e chăng kiếm đã rút khỏi vỏ hay hồn vía bay lên mây trời rồi cũng nên.
Thế nhưng trong lều hồng xinh đẹp ấy, Dung Nghệ để mặc khuôn mặt mình bị đôi bàn tay mềm mại ấy xoay chuyển, mắt trong như đốt lên một ngọn lửa: “Ngươi còn nhận ra ta là ai chăng?”
“Tiểu ca ca,” Vân Thường đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, tựa như soi từng mi dài đen dày, gần chạm mũi mà đếm từng chiếc một. Lời nói của nàng rề rà, như kẹo đường dính lưỡi, ngọt ngào ra sao cũng chẳng thứ bậc nào bằng: “Ngươi thật đẹp.”
Họng Dung Nghệ khẽ chuyển động, động tĩnh ấy cuốn hút ánh mắt Vân Thường nhập hồn nhìn tới.
Cô thiếu nữ đỏ mặt mừng rỡ chớp chớp nhẹn mắt, dường như phân vân thứ này có thể nếm thử hay không, rồi cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên.
“….” Một tiếng thầm khe khẽ phát ra từ trong cổ họng Dung Nghệ, toàn thân như tảng sắt lửa rực đỏ nung nóng, hai tay thẳng đơ buông dọc bên hông, không dám chạm vào nàng nửa phân.
Sợ rằng chỉ cần đưa tay ra, giấc mộng trông mong khôn xiết này sẽ nát tan.
Cũng e chỉ cần động thủ, y sẽ không kềm chế nổi mà tự tay phá vỡ giấc mơ ấy không còn hình dạng.
“Ngươi biết mình đang làm gì chăng?”
Giọng trầm mê man vang từ cổ họng khiến môi Vân Thường ngứa ngáy tê dại. Nàng thấy thật thú vị, không đáp lại thật là bất lễ, liền cười nhẹ một tiếng, hơi thở nóng bốc lên trên cổ Dung Nghệ… vị kia khiến người ta ngây bật.
Dung Nghệ hít sâu một hơi, vội ôm nàng vào lòng, bắt bắt buộc đôi mắt không chút phòng bị ấy nhìn thẳng vào mình, bất chấp cô mèo say rượu trước mặt có thể hiểu nổi hay không, nghiến răng hỏi:
“Hôm nay ngươi quay lại là vì lo lắng cho thương thế của ta, phải không? Ta trong lòng ngươi, chẳng phải là chẳng có lấy một chút trọng lượng sao? Phải vậy chứ, Hoa Vân Thường?”
Hoa Vân Thường ngây ngốc nhìn đôi môi mỏng mảnh hé mở lại khép, im lặng hai giây, ngoảnh mặt áp lên.
Hương thơm thoang thoảng của rượu lan tỏa trên đầu lưỡi, nàng không rõ mình đang làm gì, chỉ tuyệt đối thuận theo bản năng.
Một bàn tay mềm mại đặt lên vị trí trái tim Dung Nghệ, không nặng không nhẹ, hắn vẫn không cảm thấy đau đớn nào.
Thiếu nữ chủ động tiến tới, tựa như khám phá điều kỳ thú mới mẻ, thỉnh thoảng chạm chấm lên đôi môi mềm, liếm qua khe khô ngắt. Kẻ từng là thợ săn giờ hóa thành con cừu lạc trong chuồng, cứng ngắc đứng yên, bị nàng thao túng, hơi thở lộn xộn theo nụ hôn chẳng rõ quy luật sớm đã rơi vào cõi đâu.
Sinh mạng hắn nằm trong tay nàng.
Dung Nghệ chợt vô cùng mừng rỡ vì chính mũi kiếm xông pha ấy, bởi vì chi kiếm ấy, cô gái cứng đầu này mới mềm lòng trở về tìm mình, thứ rượu mơ chua kia ngậm vào, rồi lại ban cho y một sự kinh ngạc to lớn như vậy.
Vậy thì có thể coi là, “Ngươi cũng có chút thích ta, đúng không?”
Hoa Vân Thường chơi chán, lùi lại uốn cong môi cười duyên dáng, đùa cợt chọc hắn: “Tiểu ca ca đem ta đi hái sao, ta mới thích tiểu ca ca!”
Dung Nghệ nghe câu ấy, những vì sao ngoài trời dường như đổ rơi vào đôi mắt mình, lông mày sắt cũng nhuốm màu dịu dàng, cúi người ôm trọn Vân Thường, “Ta sẽ hái sao cho ngươi, ngươi trao ta Hoa Vân Thường có bằng lòng chăng?”
“Hoa Vân Thường, Hoa Vân Thường?” Cô nương thấy cái tên vô cùng quen tai, vội níu lấy vành tai rực đỏ của mình, núp trong vòng tay chặt, suy nghĩ lâu lâu rồi bừng tỉnh cười một tiếng: “Hoa Vân Thường chẳng phải chính là ta sao, ta sao có thể…”
Lời nàng chưa dứt bị đôi môi nóng bỏng áp lại, người đàn ông đè nàng xuống giường, tay đặt nệm sau đầu, nuông chiều mơn trớn, tấn công không khoan nhượng. Giữa những nhịp nghỉ, hắn ngước mặt lên, ánh mắt hung dữ, giọng nghẹn ngào: “Lần trước đã muốn nói… rất mềm.”
Má Vân Thường đỏ hồng thêm, trong lòng lấp lánh sắc mơ màng, chẳng chút ngại ngùng, trái lại vô cùng vui vẻ cắn môi mấp máy, cong mắt mỉm cười: “Rất mềm.”
Dung Nghệ hụt mất nhịp tim, vội thò tay chạm vào thắt lưng nàng, động tác vội vã như chẳng biết làm sao mới phải, Vân Thường học theo, tay nhanh hơn nhiều, vừa rút lại là tháo ngay dây áo choàng rắn như rồng.
Áo rơi xuống, mùi hương nhẹ nhàng như gỗ mộc thơm bỗng gợi lên, bao trùm lấy dáng hình nhỏ nhắn dưới người, như thỏ non rơi vào miệng hùm đói.
Đúng lúc này, tâm thần Dung Nghệ chợt tỉnh táo một thoáng.
Vân Thường trước mắt, tinh khiết vô tội tựa bình hoa nhỏ trong kiếp trước, lời nói hành động không ngoài bắt chước hắn, lại tin tưởng hoàn toàn chẳng hề hại nàng.
Chỉ thoáng lát ngắn ngủi ấy cũng đủ khiến Dung Nghệ kiềm chế thân mình, hắn nhìn chằm chằm thủ phạm khiến lửa nổi không dám chịu trách nhiệm đã gây nên mệnh họa một lần, siết chặt dây áo mình, “Ta dẫn nàng đi hái sao, đừng quấy rầy ta nữa.”
Vân Thường mặt ngây thơ cũng vỗ nhẹ dây lưng mình may đo chặt chẽ rồi, bắt chước giọng điệu hắn vừa chỉ tay vừa lắc đầu: “Ta dẫn ngươi đi tìm Hoa Vân Thường, trao nàng cho ngươi, đừng quấy rầy ta!”
Dung Nghệ bị lời nói ấy chọc cười, trong lòng thầm nghĩ, chỉ vì một chén rượu sao, còn chưa đã để cho mèo ta, cô nương này thật khiến ta mở rộng mắt nhìn đời.
Kim Minh Trì vốn là vườn dưỡng của hoàng gia, ngoài ra không cho người thường và sĩ dân vào chơi thuyền. Nhưng nhiếp chính vương là ai, một tiếng truyền lệnh liền có thể rút cạn nước ao một cách dễ như trở bàn tay.
Thuyền thuyền trang bị nhanh chóng, ngoài người lái đò và vệ sĩ bí mật ra không để lại kẻ lạ mặt nào. Dung Nghệ bế cô mèo nhỏ say rượu ngồi trên chiếu trải sàn thuyền, để nàng tựa nhẹ lên mình, vết thương thịt da chưa lành bị trâm gài giữ chặt, chỉ thấy ngọt ngào.
Hắn lấy chiếc áo choàng đen tuyền phủ lên mình nàng chỉnh chỉnh, chỉ để lại một cái đầu lấm tấm lông nhỏ xíu, chỉ lên trời nói: “Nhìn thấy chăng?”
Đêm gần đến Trung Thu, trời đầy sao hội tụ thành dòng sông ánh sáng chói lọi, bao quanh viên ngọc duy nhất ở giữa, phản chiếu xuống mặt nước phía dưới Kim Trì, khiến người ta mơ màng không biết mặt trăng chìm dưới đầm sen hay nước ôm sao trời.
Vân Thường nhìn ngỡ ngàng, giơ tay với lên một lúc dài, song không thể hái xuống một ngôi sao nào, bỗng buồn rầu hỏi: “Âm mẫu đâu rồi?”
Dung Nghệ cúi nhìn nàng: “Âm mẫu?”
“Phụ phụ nói, âm mẫu hóa thành sao trên trời xem ta đó.” Vân Thường như đứa bé dùng tay lau mắt, “Ta nhất định tìm được.”
Dung Nghệ im lặng một lúc, ngước mặt nhìn sao trời muôn vàn như nhau.
Hắn từng trưởng thành quá sớm, không có dịp an ủi dịu dàng như vậy, số mệnh không cho hắn một chút giảm nhẹ, mẹ đột ngột mất trước mắt hắn. Lúc mẹ hấp hối, gắng gượng đưa tay đặt lên má hắn, dặn dò: “Đừng khóc.”
Nhưng lúc ấy, hắn rõ ràng không hề khóc.
Năm ấy hắn mới mười sáu tuổi, người ta đều nói trong người hắn chảy dòng máu sói, gặp họa phụ tử không tốt, mẹ chết không khóc.
Trong đêm đặc biệt ấy, Dung Nghệ lần đầu tiên cảm thấy an tâm ôm lấy ai đó thật chặt, cũng sẵn lòng tin lời say đó.
Hắn nhìn trời tìm ra hai vì sao kề cận sáng rực rỡ nhất, nghĩ bụng, đó là mẫu thân hắn và mẹ nàng đang dõi theo bọn họ.
“Ỳ?” Một giọt nước mát lạnh rơi trên trán Vân Thường, nàng phấn khích sờ lên, “Chẳng phải sao rơi xuống rồi sao, rơi chỗ nào rồi kia!”
Dung Nghệ bất cẩn chưa kềm được, Vân Thường quay sang nhìn gương mặt hắn, dưới ánh trăng và ánh sao lung linh, đôi mắt đen như mực ấy sáng rỡ hơn trong căn phòng tối, vẻ kinh ngạc cũng hồi sinh đầy sức sống.
Dung Nghệ yên lặng không động, để cho nàng dựa lên vai hắn, ngửa cằm dần dần nhích lại gần, thầm thệ: Cô mèo say này nếu còn liều mình tới gần thì y quyết không giả vờ là kẻ tốt.
Lúc ấy gió đông lùa qua mặt nước, sóng nhẹ rung động, đèn thuyền đung đưa. Giữa đêm thu gió mát khiến người thanh tỉnh, Vân Thường ngập ngừng động tác, mùi rượu bay tan đi phần nào.
Thiếu nữ năm phần mê man năm phần tỉnh táo nhìn người bên cạnh, cau mày: “Dung…”
Dung Nghệ nheo mắt, nhanh chóng lấy rượu mơ lên uống một ngụm, rồi giữ chặt cổ nhỏ của nàng, dùng môi đáp lại.
— Ta sai rồi, ta không nên sinh lòng xấu xa, ngươi hãy cùng ta ở lại thêm chút nữa.
Hãy để ta trọn vẹn mộng này tỉnh táo.
Vân Thường phát ra tiếng “ừm”, môi mềm mại bị mút đến nhão ra, giọt rượu lăn xuống theo cổ trắng muốt, thấm vào lớp áo lỏng lẻo.
Nàng hơi khó chịu vùng vẫy một chút, rồi mềm nhũn, tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng dựa lên đùi người đàn ông.
Gã hèn hạ vuốt tóc nàng, ánh mắt như kẻ bơ vơ không chốn dung thân, hỏi: “Ngày mai tỉnh dậy, nàng còn nhớ chăng?”
…
Vân Thường có nhớ không thì chưa biết, nhưng trong một đêm ấy, Hữu Cầm Nhan đã gần như phát điên.
Đệ tử nữ theo hắn ra ngoài, kết quả quay một vòng hắn đã làm mất người, cả phủ Hoa đều bị y vệ động binh.
Nếu không có bà chủ đất Kỳ Linh Viên Yêu Tứ, chủ nhân thứ nhì tận tay phu xe đưa Vân Thường trở về, Hữu Cầm Nhan sợ rằng đã phải rầm rập gõ cửa phủ Tĩnh Châu báo quan.
Vài giờ trước, y rõ ràng đã tra hỏi hết tất cả bọn người bên đó, không tìm ra tung tích Vân Thường, trừng mắt hỏi bà chủ thứ nhì kia, bị bà ta uốn éo thân hình, vung tay làm dáng phóng đãng vài câu, y tức phát không biết phương hướng.
Quý nhân nóng tình vẫn là quý nhân, kế mỹ nhân bất thành, đành trở về trông chừng tiểu sư muội.
May mắn thay Vân Thường bình an vô sự, chỉ là trông có vẻ say không nhẹ, không rõ đã uống bao nhiêu cân rượu mạnh, lúc nửa mê nửa tỉnh còn lảm nhảm tìm sao tìm trăng, làm Thiều Bạch cùng bọn người vất vả lắm.
Nàng đã ngủ mấy tiếng, Hữu Cầm Nhan đứng ngoài canh giữ mấy tiếng.
Sáng trưa hôm sau khi cô mèo say rượu tỉnh lại, nghe nói sư huynh đang ngoài cửa, Vân Thường hoảng sợ giật mình, rồi nhăn mặt bịt trán: “Ái, đau.”
Đau đầu cũng chẳng thèm để ý diện mạo chỉnh tề, nàng mặc y phục, vén tóc đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy bóng người trên hành lang dọc với mí mắt thâm xám.
Vân Thường liền nhận lỗi: “Sư huynh, xin lỗi.”
Hữu Cầm Nhan giận chưa nguôi: “Tối qua chuyện gì vậy?”
Vân Thường đứng cứng một hồi lâu, chẳng ngoài dự liệu, trả lời ba chữ: “Ta quên rồi.”
Rồi đệ nhất viện trưởng tắc trung học cung quả hiếm khi không giữ được bình tĩnh quở trách, lần sau sẽ đánh gãy chân nàng! Thế rồi Vân Thường theo hàng cười đền lỗi nhớ lại, tối qua nàng trốn vào lều của Dung Nghệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Theo lời Thiều Bạch, tối qua nàng về nhà vẫn chỉnh chỉnh tề tàng, Dung Cửu cũng không làm điều hạ tiện, vậy — nàng đã làm gì hắn?
Xét theo chuyện say rượu trước đây, không phải lôi sư huynh thứ ba đi đếm ếch, thì cũng ôm Hoàng sư tỷ đứng trước gương diễn thử trăm kiểu vẽ lông mày… Vân Thường có chút không dám nghĩ tiếp.
Cô có chút ký ức mơ hồ, tựa như mộng hoang tưởng xa hoa trác táng, tìm kiếm kỹ càng, mà chẳng bắt lấy được một chút dấu vết.
Hôm ấy tại đồng chi cung, tự miệng nàng thốt lời không liên quan, nước bọt còn chưa khô, liền lại chính nàng tự đánh mặt đi tìm người ta, dĩ nhiên không mặt mũi nào hỏi thăm bản thân bị hại.
Vài ngày sau, con chim vẹt trên giá trong y viện Tế Hoàng viện đọc thơ, ngâm câu: “Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà,” Vân Thường nghe thấy bàng hoàng một lúc, rồi lại chẳng rõ vì sao mất tập trung.
Nghi vấn này mãi kéo dài đến ngày 14 tháng 8, ngày luận văn Nam Bắc cuối cùng cũng đến.
Từ khi sanh nghề thi cử ba năm Thái An bãi bỏ, chốn mộng hoàng kinh các sĩ tử chưa từng sôi động rộn rã đến vậy, quán trọ và nhà nghỉ đêm nào cũng chật ních, toàn thiên hạ sĩ tử quy tụ đầy đủ, mong đợi buổi phân tranh giáo tử đạo kinh thánh mở lại sau nửa đời.
---
Hết.
Đề xuất Ngọt Sủng: Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền