Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 35: Trên đường

Thiếu niên Sở Kha vốn cùng tiểu thư Sở Chiêu chung một cỗ xe ngựa. Nhưng từ khi Tiêu Tuần gia nhập đội ngũ, Tiêu Tuần phần lớn thời gian đều cưỡi ngựa, nên Sở Kha cũng theo đó mà cưỡi ngựa, cốt là để tiện bề chuyện trò cùng Tiêu Tuần. Hai ngày nay, Sở Kha bỗng nhiên không còn cưỡi ngựa, Tiêu Tuần tuy không để ý đến hắn, nhưng lại đặc biệt mẫn cảm với những điều bất thường. Chàng bèn sai Thiết Anh đi hỏi thăm.

Do thái độ của Sở Chiêu, Tiêu Tuần gần như không đến gần nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là chàng thờ ơ với mọi chuyện bên nàng. Giờ đây, toàn bộ đội ngũ đều nằm trong sự kiểm soát của chàng. Thiết Anh rất nhanh đã hỏi rõ: Sở Kha bị tiêu chảy từ đêm vào thành nghỉ chân để đổi xe ngựa. Bệnh không quá nghiêm trọng, nhưng đủ để hắn không thể tùy ý cưỡi ngựa, chỉ có thể nằm trong xe. Đại phu tùy hành của Vương phủ cũng đã xem qua, nói không đáng ngại. Nhưng một tên hộ vệ lại nói với Thiết Anh rằng y đã thấy tỳ nữ của Sở Chiêu bỏ vật lạ vào thức ăn của Sở Kha. Không cần nghi ngờ, chính là do Sở Chiêu làm.

"Chính là để không cho Sở công tử đến nói chuyện cùng thế tử ngài." Thiết Anh nói, vừa phẫn nộ vừa khó tin, "Tiểu thư Sở Chiêu tuổi còn nhỏ, dung mạo cũng xinh đẹp, sao tâm địa lại ác độc đến vậy?" Ở kinh thành thì đánh người, đánh người xong lại trộm tiền bỏ trốn, trên đường thì đổi thân phận lừa gạt diễn trò, rồi dây dưa với dịch binh, giờ lại hạ dược đường huynh ruột thịt của mình. Những việc nàng làm sao cứ khiến người ta khinh thường đến thế?

Tiêu Tuần cũng có chút không biết nên nói gì. Phụ vương chàng vẫn thường khen Sở Lĩnh văn võ song toàn, tài trí cao khiết, là tướng tài hiếm có, cực kỳ tôn sùng ông. Sao Sở Lĩnh lại nuôi dạy ra một nữ nhi như vậy? Tiêu Tuần quay đầu nhìn cỗ xe của Sở Chiêu. Lúc này, thời tiết đã ấm áp hơn, màn xe được cuốn lên, gió xuân hiu hiu thổi. Nàng thiếu nữ ngồi bên cửa sổ xe, tay chống má, không biết đang xuất thần hay ngắm cảnh. Mặt nàng như ngọc trắng, tóc đen nhánh búi cao, dung mạo vẫn còn nét ngây thơ.

Phát giác có ánh mắt dõi theo, ánh mắt lơ đãng của nàng thiếu nữ tức thì sắc bén như tên, cũng nhìn sang. Tiêu Tuần không mặc cẩm tú hoa phục đắt tiền, chỉ khoác một kiện áo mỏng hơi cũ, cả người như được bao phủ trong ánh xuân. Thật là dễ nhìn a. Đời trước, chỉ cần nhìn thấy chàng, tim Sở Chiêu sẽ đập thình thịch. Nhưng trái tim ấy đã chết ở kiếp trước. Hiện tại, đối mặt với chàng, Sở Chiêu không còn cảm thấy nhịp tim nữa.

Sở Chiêu thu tầm mắt lại, “bộp” một tiếng kéo màn xe. Ánh mắt Tiêu Tuần bị ngăn cách, chàng có chút giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm dây cương. Lông tơ mịn trên mu bàn tay vẫn còn dựng đứng. Kì lạ thay, khi ánh mắt chạm nhau, vì sao chàng lại cảm thấy nữ hài kia có sát tâm?

"Thế tử?" Thiết Anh hỏi, nhận thấy sự dị thường của Tiêu Tuần. Tiêu Tuần "nga" một tiếng, nắm chặt dây cương, nói: "Không có gì." Thiết Anh muốn lui ra, Tiêu Tuần lại gọi hắn lại. "Này Sở tiểu thư ngang bướng, hãy coi chừng nàng." Chàng cười một tiếng nói, "Ta cũng không muốn bị hạ dược tiêu chảy, không thể đi kinh thành."

Thiết Anh hiểu rõ: Sở Chiêu phản đối bọn họ hộ tống, lúc trước thái độ xấu một chút cũng được, nhưng nay còn có cả tài hạ độc người khác, vậy thì nhất định phải đề phòng. "Thế tử yên tâm." Hắn trầm giọng nói, "Điện hạ ngài ăn ở, nàng không có nửa điểm cơ hội tiếp xúc." Thiết Anh lui ra, Tiêu Tuần tiếp tục tiến lên, đôi mắt vốn lạnh nhạt giờ có chút ngưng trọng. Thái độ ác liệt của nàng thiếu nữ có thể bỏ qua, nhưng nếu có sát tâm thì đó lại là chuyện khác. Sát tâm này là của riêng nàng, hay là của Sở Lĩnh?

Trong đoàn xe có bốn cỗ xe, ngoài Sở Chiêu và Sở Kha, còn có của Đặng Dịch và Tiêu Tuần, một cỗ xe khác là để chứa vật phẩm hành trình của Tiêu Tuần và tùy tùng. Nhưng Đặng Dịch rất ít khi ngồi xe, nhất là sau khi Tiêu Tuần đồng hành. Hắn cưỡi ngựa đi ở phía trước nhất. Một tên hộ vệ ở bên cạnh hắn khẽ khàng nói chuyện. Bọn họ cũng đang nói về Sở Kha.

Chuyện Sở Chiêu hạ dược Sở Kha, Đặng Dịch đã biết ngay lúc ấy, nhưng vì không liên quan đến mình, hắn đương nhiên không để tâm. So với hai ngày trước, sắc mặt Sở công tử hôm nay đã tốt hơn nhiều. Không biết trong xe lại xảy ra tranh chấp gì với Sở Chiêu, hắn lớn tiếng hô tùy tùng dắt ngựa đến, rồi từ trong xe trèo lên ngựa. Đặng Dịch hứng thú nhìn hắn thúc ngựa đuổi kịp Tiêu Tuần phía trước.

Cảnh tượng này Đặng Dịch cũng đã quen. Sở Kha xưa nay không có cơ hội tiếp xúc với hoàng thân quốc thích, giờ thấy một vương thế tử, liền nóng lòng muốn kết giao. Thế tử là một công tử văn nhã, đối với bất kỳ ai cũng vẻ mặt ôn hòa, đối với thiếu niên ngưỡng mộ mình càng sẽ không tỏ vẻ khó chịu. Nhưng lần này, Sở Kha còn chưa đến gần Tiêu Tuần, đã bị một tên hộ vệ ngăn lại, chỉ chỉ Tiêu Tuần. Bên cạnh Tiêu Tuần có mấy tên hộ vệ đang khẽ khàng nói chuyện, dường như không muốn Sở Kha quấy rầy.

Sở Kha vội vàng né tránh, cưỡi ngựa chờ trong đội ngũ. Nhưng khi nhóm hộ vệ bên cạnh Tiêu Tuần lui ra, chưa đợi hắn tiến lên, Tiêu Tuần đã bỏ ngựa ngồi vào xe. Xe của Trung Sơn vương thế tử rộng lớn lộng lẫy, không có lời mời của thế tử, hắn không thể lên được. Sở Kha cưỡi ngựa đi tới đi lui, từ đầu đến cuối không thấy Tiêu Tuần mời, chỉ đành hậm hực mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp đều như vậy, dường như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người mới phát hiện đội ngũ có thêm một hoàng thân quốc thích. Tiêu Tuần bày ra nghi trượng của thế tử, hộ vệ vây quanh, cao cao tại thượng, phàm nhân miễn gần. Hộ vệ khẽ khàng nói với Đặng Dịch: "Sở tiểu thư lần này hài lòng rồi, thế tử đối với huynh muội bọn họ cực kỳ chán ghét." Mặc dù ban đầu cũng không mấy nhiệt tình, nhưng vẫn giữ lễ phép, giờ đây lại rõ ràng là sự xa cách không che giấu chút nào.

Đặng Dịch cười: "Rất tốt a." Cái này còn gọi tốt ư, hộ vệ không hiểu. Người khác chán ghét là bị nữ hài này thao túng, là như nàng mong muốn, đối với nàng mà nói chính là tốt. Đặng Dịch cầm dây cương, mắt nhìn cỗ xe của Sở Chiêu. Sở Chiêu đang nhìn ra ngoài qua cửa sổ, cô bé này luôn rất yên tĩnh, trừ phi muốn phát động công kích. Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, ánh mắt nàng thiếu nữ nhìn sang, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười, cuốn màn xe lên.

"Đặng đại nhân, Đặng đại nhân." Nàng vẫy tay gọi. Đặng Dịch chậm vài bước, đợi xe của Sở Chiêu đến gần, hỏi: "Sở tiểu thư có chuyện gì?" Sở Chiêu từ tay tỳ nữ A Nhạc lấy ra một bình sứ nhỏ: "Đặng đại nhân, đây là cao trị giá rét bí chế của nhà ta. Tháng ba rét buốt, ta thấy trên tay đại nhân có vết thương cũ, thoa lên để bảo hộ một chút."

Đặng Dịch nhìn tay mình, trên mu bàn tay quả thật có một vết thương cũ, đúng là do giá rét để lại từ trước. "Tốt." Hắn nói, đưa tay tiếp nhận, "Đa tạ Sở tiểu thư." Sở Chiêu lắc đầu: "Hẳn là." Hẳn là? Đặng Dịch suýt bật cười, cùng là phá hỏng chuyện tốt của nàng, sao hắn lại "nên" được nàng lấy lòng? Còn Tiêu Tuần thì lại không "nên"? Tiểu cô nương này biết gây tội, cũng biết lấy lòng người a. Chỉ là, tại sao lại là hắn? Dù xét về thân phận địa vị, hay tướng mạo tuổi tác, so với Tiêu Tuần, hắn đều không nên. Thật thú vị, hắn mỉm cười thúc ngựa đi về phía trước.

Sở Kha nằm trong xe, nhìn toàn bộ hành trình. Hắn nhịn đến khi Đặng Dịch đi khỏi, cười lạnh chất vấn: "Hắn sao lại 'hẳn là' rồi? Thế tử sao lại không 'nên'?" Hắn lại không ngốc, nhìn ra sự xa cách của Tiêu Tuần, tự nhiên đoán được khẳng định là do Sở Chiêu. Sở Chiêu va chạm thế tử, khiến thế tử giận cá chém thớt, đến cả hắn cũng không để ý. Thật sự hận đến nghiến răng ken két.

"Bởi vì hắn là người trực tiếp bắt ta." Sở Chiêu thuận miệng nói, "Ta đương nhiên phải lấy lòng hắn. Chuyện của ta không thể làm chung với thế tử." "Ngươi có phải hay không ngốc!" Sở Kha tức giận mắng, "Để tránh bị xử phạt, ngươi càng nên lấy lòng thế tử. Đặng Dịch bất quá là một lệnh thừa, chuyện này cũng không thuộc vệ úy phủ quản, hắn chỉ là một chân chạy. Nhưng thế tử không giống a, thế tử thân phận địa vị cao, chuyện này dù không thể làm chung với hắn, nhưng đến lúc đó hắn giúp ngươi nói một câu, cũng mạnh hơn Đặng Dịch này nhiều." Sở Chiêu liếc hắn một cái: "Vậy ngươi sai rồi, Đặng đại nhân mới là lợi hại nhất."

Đề xuất Cổ Đại: Chưởng Hoan
Quay lại truyện Sở Hậu
BÌNH LUẬN